Tào Tháo khoác áo choàng bước vào trong viện, gia nhân chạy ra đón, hắn chỉ xua tay cho lui xuống. Cũng không mang theo Hứa Chử vào. Dương Tu mặc thường phục đơn giản, ngồi bên án thư, tay cầm bút nhưng không viết. Nhìn thấy hắn vào phòng, có chút kinh ngạc, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Ra hiệu miễn lễ, Dương Tu vẫn im lặng quỳ dưới đất, chắp hai tay cúi đầu: "Tứ công tử..."
"Đang ở trong đại lao."
Dương Tu ngẩng đầu, trong đáy mắt đầy bất an. Nhìn thần sắc của Tào Tháo vẫn như không có việc gì, hắn cũng hơi hoảng hốt. Mấy ngày này công tử vẫn bị nhốt lại, không biết vết thương thế nào rồi. Nếu là lúc trước thì có thể không lo nghĩ, nhưng hiện tại sức khỏe gần đây luôn suy yếu, nếu như còn tiếp tục...
"Lôi kéo đại thần uống say, cùng cưỡi ngựa qua cổng Tư Mã, phạm vào đại kị. Tội này của hắn, ngươi cảm thấy đánh mấy cái, nhốt vào ngục là nặng hay nhẹ?"
Thấy Dương Tu không đáp, lại nhìn xuống thong thả nói tiếp: "Vài ngày nữa, tiếp tục nghiêm hình xử trí. Tước bỏ phong hầu, đày đến Hán Trung."
Đến lúc này, Dương Tu mới mở to mắt ngước lên, hai tay run rẩy. Vội vàng dập đầu xuống: "Nguỵ vương, công tử nhất thời hồ đồ phạm sai. Xin Nguỵ vương khai ân."
Tào Tháo ngồi xuống ghế, lặng đi một lúc lâu mới liếc mắt nhìn. Mỉm cười nói: "Chắc ngươi cũng biết, ta sớm không vừa mắt ngươi?"
Tào Tháo nhìn hắn ngây ngốc, liền bật cười: "Kê lặc."
Dương Tu ngẩn người, từ từ suy nghĩ. Dường như hắn phát giác ra điều gì, cũng hiểu ra mục đích Nguỵ vương đến ngày hôm nay. Thì ra là như vậy, Tư Mã Môn chỉ là chuyện cuối, một giọt nước tràn ly. Một bước sau cùng. Trong đầu hắn lần lượt hiện ra rất nhiều chuyện, một chữ 'hoạt', một hộp bánh, còn có... 'kê lặc'.
Dùng một tay gõ nhẹ vào mặt bàn: "Gân gà. Ăn thì chẳng có gì, bỏ đi thì lại tiếc?"
Dương Tu càng thêm hoảng loạn, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh. Tào Tháo đứng dậy, kéo hắn lên, dắt tay hắn ngồi xuống ghế, lúc này mới thong thả nói: "Ngươi có biết, không phải hôm nay ta mới muốn làm chuyện này. Mà từ khi ngươi hiểu ý 'kê lặc' trong trận Hán Thuỷ với Lưu Bị, ta đã sớm muốn giết ngươi rồi."
"Dương Tu, ngươi là kẻ thông minh. Khi ta đặt Tào Thực vào tay ngươi, ta cũng rất trông chờ. Nhưng thông minh không thể đi cùng kiêu ngạo. Kiêu ngạo chính là điểm chí mạng của ngươi. Hai từ 'kê lặc', ngươi hiểu đúng, nhưng ngươi cho là mình đoán đúng ý ta sao?"
Dương Tu bật cười, cúi xuống đan hai tay vào nhau. Tự cười nhạo bản thân khôn ba năm, dại một giờ. Tự cho mình là thông minh hơn người, mà quên một điều ở cạnh vua như cạnh hổ. Hắn hiểu ý chủ tướng, nhưng quên mất không thể phơi bày cho thiên hạ, quên mất người ở trên mình là ai.
"Hôm nay Nguỵ vương muốn trừng trị hạ quan thế nào?"
Tào Tháo nhìn hắn, phong thái đĩnh đạc, ngạo nghễ, mắt toát ra thần khí áp đảo người khác. Quả nhiên là khí thế giống Dương Bưu. Cuối cùng lấy trong tay áo ra một lọ nhỏ bằng sứ trắng đặt lên bàn. Nhàn nhạt hỏi:
"Tào Thực đã hoàn toàn không còn hi vọng nữa rồi. Ngươi biết không?"
Dương Tu chỉ ngơ ngác lắc đầu, lại nghe Tào Tháo cười nhạt: "Ta muốn dẹp yên lòng đám triều thần, thì không thể nương tay với hắn. Ngày hôm nay hắn rơi xuống vực sâu rồi, thì không có hi vọng ngóc đầu lên được nữa. Tào Phi là thế tử, ngày sau cũng sẽ không tha cho hắn. Bây giờ thay vì khép tội làm loạn quân cơ để giết ngươi, ta sẽ cho ngươi lựa chọn. Ngươi hiểu đúng không?"
"Vật này ta để ở chỗ ngươi. Ngươi muốn dùng thì dùng. Tuỳ ngươi định đoạt."
Nói xong kéo lại áo choàng, bình thản đứng dậy bước ra cửa. Dương Tu nhìn lọ sứ trên bàn một hồi lâu. Trong giây phút ngắn ngủi, hắn thở ra một hơi, đứng dậy quỳ xuống, dập đầu nói: "Tội thần... lôi kéo Lâm Tri hầu uống rượu, cưỡi ngựa đi qua Tư Mã Môn. Tội đáng muôn chết, Lâm Tri hầu mang tội bao che, đã chịu xét xử, thần cũng xin chịu tội theo quốc pháp."
Cuối cùng nhỏ giọng: "Nguỵ vương, cha mẹ thần chỉ có thần là con trai duy nhất. Trong nhà có phụ mẫu tuổi cao, cùng với thê nhi còn thơ dại."
Tào Tháo bước ra khỏi cửa, quay đầu nhìn một cái, khẽ cười: "Ngươi cứu Tào Thực, cũng là giúp ta. Ngày sau, phụ mẫu của ngươi chính là phụ mẫu của hắn. Thê nhi của ngươi, ta sẽ hậu đãi chu đáo. Ngày sau còn ban công danh, tước vị cho nhi tử của ngươi." Lúc quay đầu bước đi, lại cười nói: "Phải thừa nhận tuy ghét ngươi, nhưng hôm nay ta kính trọng ngươi rồi."
Dương Tu lạy một lạy, từ từ đứng dậy. Hắn nhìn ra ngoài trời, trăng tròn vằng vặc, soi bóng cây cỏ xuống đá xanh. Bước ra ngoài nhẹ nhàng nói: "Đi mời giúp ta một người."
...
"Hiếm khi Đức Tổ huynh lại mời ta đến. Không biết có chuyện gì không?"
Dương Tu duỗi tay về phía ghế đối diện, chờ hắn ngồi xuống rót trà, mới bình thản đáp: "Lần này gặp, xem ra phải từ biệt rồi."
Tư Mã Ý tay rót trà ngừng lại, nghi hoặc liếc mắt nhìn. Người trước mắt phong thái ung dung, trong mắt không có bài xích như ngày thường, lúc này bỗng nhận ra bất thường. Vẫn lạnh nhạt cười cợt hỏi: "Thế nào? Đi theo Tứ công tử đến cùng trời cuối đất?"
Ánh mắt chạm đến lọ sứ trên bàn, tay hơi cứng lại, ngẩng đầu nhìn Dương Tu, lúc này mới ngập ngừng hỏi: "Đi đâu vậy?"
Dương Tu đưa tay đùa nghịch nắp lọ sứ, nhìn Tư Mã Ý đang sửng sốt, bật cười: "Ta phải đi thật rồi. Cuộc chiến này của chúng ta, xem ra đến hôm nay ta đã thua."
Tư Mã Ý nhất thời hiểu ra, sững sờ nhìn Dương Tu, lại nhìn xuống tay hắn. Hắn biết trong này là cái gì. Đầu óc loạn thành một đống, có lẽ bởi vì không bao giờ ngờ đến, mọi chuyện lại có thể đi đến bước này. Hắn còn quên mất phải nói cái gì, nghe Dương Tu cao giọng: "Phải rồi Trọng Đạt. Huynh có biết chúng ta khác nhau chỗ nào không?"
"Ta đang... lắng nghe đây."
Dương Tu đứng lên, tiến đến gần Tư Mã Ý, cúi xuống nhìn vào mắt hắn, thấp giọng: "Huynh nhẫn được, nhưng ta thì không."
"Kẻ nhẫn được chính là kẻ thắng. Vậy ta đợi huynh bên đó, nếu huynh nhẫn được đến phút cuối cùng, huynh nói cho ta biết... Lúc đó đi, hay lúc này đi, có gì khác biệt?"
Dương Tu khẽ cười: "Ta đi trước đây."
Nhìn theo một thân bạch y, ung dung bước ra ngoài, tay áo bị gió lộng thổi tung bay. Khoé mắt Tư Mã Ý hơi đỏ bừng lên, từ từ đứng dậy. Cuối cùng chắp hai tay, kính cẩn cúi người.
Ngồi xuống gốc phong lá rụng đầy, cầm lọ sứ lên khẽ mỉm cười. Công tử đã mất ngôi vị thế tử, tương lai chỉ có cúi đầu mà sống thì mới được yên ổn. Nếu như hắn không chọn, công tử không còn đường lui nữa. Cả đời này, nếu hỏi hắn có ân hận vì kiêu ngạo, ngông cuồng hay không, có lẽ là chưa từng.
Hắn nhớ công tử thường nói một câu: "Huynh xem, thơ văn của ta sống cùng trời đất, đủ để lưu danh thiên cổ rồi. Sống khí phách như vậy, còn gì nuối tiếc đây?"
Còn gì nuối tiếc đây? Công tử thay ta, sống một đời khí phách, tay nâng chén rượu, uống cùng thu thuỷ sơn hà.
Mở nắp sứ, từ từ đổ vào bình rượu hoa quế, hắn lắc nhẹ, ngửa cổ uống cạn một hơi. Trong thoáng chốc, nghe thấy bên tai thanh âm quen thuộc, pha lẫn chút men say:
"Bồi hồi cửu thiên thượng,
Dư nhĩ trường tương tu."
(Bồi hồi trên trời cao,
Mãi chờ đợi người.) - Tiên nhân thiên - Tào Thực
...
Tư Mã Ý lảo đảo chạy vào trong phòng, ngã xuống sàn ngồi thở dốc. Tào Phi lập tức đứng dậy đi đến, thấy hắn chỉ vô hồn nhìn ra cửa, lặp đi lặp lại:
"Dương Tu... chết rồi. Dương Tu chết rồi."
Tào Phi ngồi sụp xuống lay mạnh vai Tư Mã Ý, vội vàng hỏi: "Dương Tu? Có chuyện gì!?"
"Nguỵ vương ban chết cho Dương Tu rồi."
Nghe xong lời này, Tào Phi cũng ngồi bệt xuống đất, ngơ ngẩn nhìn Tư Mã Ý. Dương Tu bị ban chết vì cùng chuyện Tư Mã Môn sao? Sao có thể chỉ vì như vậy? Tâm tư rối bời, hắn ngây ngốc nhìn xuống hai tay mình, khoé mắt ửng đỏ: "Trọng Đạt, vì sao chứ?"
Tư Mã Ý gục mặt xuống, hoảng loạn không yên. Hắn đáp như không tỉnh táo: "Dương Tu... chết vì thông minh bị thông minh hại."
Hắn hiểu ra rồi. Phụ vương sớm đã muốn nhổ cái gai trong mắt này, lần này nhân cơ hội vừa đạt được ý nguyện, vừa giết gà doạ khỉ hay sao. Tào Phi đứng dậy bước đến kệ, nhấc một thanh trường kiếm, im lặng hồi lâu, cuối cùng vô thức ngẩng đầu nói: "Kẻ sĩ như Dương Đức Tổ, mất đi quả thực khiến người ta tiếc nuối. Xưa nay, hắn một lòng vì Tào Thực, nhưng ta thực sự luôn kính trọng hắn."
...
Tào Phi tình cờ đi qua, chỉ đứng ở đó nhìn. Thấy Tào Thực vật vã nằm trên lầu ngắm cảnh, uống đến nỗi không đứng lên được. Bên cạnh là mấy bình rượu vỡ, hắn cũng không quản, loạng choạng dẫm lên mảnh sứ vỡ cũng không tỏ ra đau đớn.
Tào Thực đột nhiên quỳ xuống, giơ tay cầm lấy một mảnh sứ vỡ dứt khoát một đường hướng vào cổ tay, lúc này hắn phát giác không ổn. Nhìn quanh không có ai, cuối cùng cắn răng lao đến lôi Tào Thực ra khỏi đống sứ vỡ, giật mảnh sứ ra khỏi tay hắn, quát lên: "Người đâu? Các ngươi chết hết ở đâu rồi!"
"Người đâu!"
Một tay nắm chặt cổ tay Tào Thực, máu ấm nóng tràn ra lòng bàn tay khiến cho hắn chỉ biết kinh hãi ngồi gào lên gọi người. Lúc hạ nhân vội vàng lao đến, liền buông tay ra, lập tức bỏ chạy. Hắn ôm gối ngồi xuống cạnh hồ nước, dùng tay vuốt mặt mấy lần, phát hiện ra mình đã sợ đến nỗi phát khóc. Cả buổi loanh quanh bên ngoài biệt viện, nhìn thấy phụ vương đến mới trở về.
...
"Ngươi còn muốn làm chuyện ngu xuẩn gì nữa?"
Tào Thực nằm xoay vào trong, không đáp lời. Vết thương chỉ là vết cắt không sâu, cũng không có gì đáng ngại. Phụ vương không đến gần, chỉ đứng bên đó lạnh lùng nói: "Hắn vì ngươi mà chết, ngươi lại muốn đạp đổ hết những gì hắn làm vì ngươi sao? Ngươi phải sống để phụng dưỡng phụ mẫu của hắn, lo cho nhi tử của hắn. Có trách thì trách chính ngươi."
Chỉ nói như vậy, liền lạnh nhạt bỏ đi. Còn lại Tào Chương, lúc này mới tiến đến ngồi xuống giường. Lẳng lặng đưa tay xoay vai Tào Thực về phía mình, nhìn hai con mắt vô hồn ngập nước, cuối cùng cúi người ôm chặt lấy vai hắn. Tào Thực lúc này mới bật khóc thành tiếng, dùng tay không ngừng đấm mạnh vào lồng ngực.
"Trung xa lệnh cùng với cấm vệ ngày hôm đó, phụ vương bảo ta âm thầm đuổi họ đi rồi. Không có ai phải chết cả."
Tào Thực thoáng một tia an lòng, rúc đầu vào vòng tay cứng cáp kia, cảm thấy chỉ có đây là chỗ dựa cuối cùng: "Tam ca, huynh đừng đi."
"Tử Kiến, đừng khóc. Tam ca ở đây rồi, ta không đi Trường An nữa, ta ở lại đây với đệ."
———
Dương Tu là một nhân tài kiệt xuất, nhưng không dùng trí tuệ để gợi ý, hiến kế như Tuân Úc, Trình Dục,... mà lại dùng để đùa giỡn. Dương Tu nhiều lần hiểu ý Tào Tháo, lại lấy đó làm cái thể hiện bản thân, đem tâm tư của Tào Tháo phơi bày cho thiên hạ làm trò vui, đây là điều tối kị. Dương Tu tham dự trực tiếp vào chuyện lập đích, hiến kế cho Tào Thực, đưa thẳng đáp án cho Tào Thực mỗi khi khảo thí thay vì đưa ý kiến, nên Tào Thực luôn thắng Tào Phi. Nhưng đây lại là điểm chí mạng, Dương Tu nắm quyền lực cao, Tào Thực thì phóng đãng, khiến Tào Tháo lo lắng sau này Tào Thực sẽ trở thành con rối.
Chữ "Hoạt": Có lần phủ sửa lại cổng lớn, Tào Tháo chỉ viết một chữ "hoạt" (活) lên trên cửa rồi bỏ đi. Dương Tu nói chữ "hoạt" ((活) nằm trong chữ "cửa" (門), chính là chữ "khoát" (闊) (khoát nghĩa là rộng). Thế là bảo đám nhân công sửa lại cho cửa nhỏ đi.
Một hộp bánh: Tào Tháo viết lên hộp bánh chữ "nhất hợp tô" (nghĩa là một hộp), Dương Tu thản nhiên đem phân phát. Mọi người thấy lạ, Dương Tu đáp rằng "nhất hợp" (一合)", tách ra sẽ thành "nhất nhân nhất khẩu" (一人一口), mỗi người một miếng.
Kê lặc: Trận Hán Thuỷ tiến thoái lưỡng nan, Tào Tháo buột miệng nói "kê lặc" (gân gà). Dương Tu thản nhiên bảo các binh sĩ thu dọn hành lý rút binh, Hạ Hầu Đôn không hiểu, Dương Tu nói: "Gân gà, ăn thì chẳng có gì, bỏ thì tiếc. Sớm muộn cũng lui binh." Tuy hiểu ý "kê lặc" nhưng lại làm nhiễu loạn lòng quân, Tào Tháo vốn đang phân vân, muốn xin ý kiến của các mưu sĩ thì Dương Tu lại tự quyết trước khiến mấy vạn quân hỗn loạn.
———
Chương này nhân cách khác của tôi nó viết chứ tôi không hề muốn ai chết luôn á thật đấy 🥺