Tào Tháo đang nằm trong phòng, ngồi dậy bực dọc hỏi: "Kẻ nào khóc vậy?"
Từ Hoảng đứng bên giường, thấp giọng đáp: "Là Hứa Chử."
Bước ra ngoài nheo mắt nhìn, Hứa Chử cả người lấm lem ngồi bệt ở bậc thềm, đám Trương Liêu, Hạ Hầu Đôn còn đang dỗ. Hắn ngồi xuống bên cạnh Hứa Chử, xoay mặt đi hướng khác, hỏi: "Trở về rồi, khóc cái gì?"
Hứa Chử nức nở nói: "Gần ba ngàn binh sĩ đều tử trận rồi. Chỉ còn vài trăm binh sĩ quay về..."
Các tướng khác đều ngạc nhiên nhìn hắn, bình thường là tên thất phu kiếm chém còn không biết rơi nước mắt, hiếm có lúc khóc thành bộ dạng thế này. Tào Tháo nắm lấy vai hắn lay mạnh, quát lên: "Ba ngàn binh đã là gì? Ta cho ngươi ba vạn!"
Hứa Chử quay lại nhìn, vừa nấc vừa mếu máo nói: "Ba ngàn binh đó không phải binh sĩ, mà là huynh đệ..."
"Không phải ngươi còn sống sao? Ngươi có biết ngươi còn sống, ta mà chết cũng phải mở nắp quan tài ngồi dậy cười không? Lau nước mắt đi. Ta cho ngươi thống lĩnh vạn binh. Lên tường thành đánh trống, vì ba ngàn huynh đệ của ngươi, lấy lại tinh thần cho ta!"
Hứa Chử cười còn khó coi hơn khóc, cuối cùng cũng chịu đứng dậy. Chỉ còn Trương Liêu, lặng lẽ đi đến bên cột gỗ, đấm mạnh một cái, gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Nhục nhã quá."
Mấy chục vạn quân, đại bại dưới tay năm vạn binh của Tôn Quyền, Lưu Bị. Nỗi nhục này, quả thực chỉ sợ ngàn đời sau vẫn không thể xoá. Tào Tháo quay đầu nhìn Trương Liêu, cuối cùng trầm giọng: "Biết nhục thì tốt. Nhục thì sau mới dũng được."
Tào Phi ngửa người trên giường, cau mày lại. Đao này chém xuống quả thực sâu, chệch đi một chút chỉ sợ nguy hiểm rồi. Bị truy kích đến tận Nam quận, cưỡi ngựa tháo chạy không ngừng nghỉ mới về được đến đây. Vết thương không được xử lý thậm chí nhiễm trùng, bây giờ hô hấp cũng khó khăn. Nghe tiếng cửa mở, lập tức nhắm mắt lại.
"Tử Hoàn, sao rồi?"
Tào Tháo ngồi xuống, sốt ruột sờ trán hắn, nhìn khí sắc kém đến như vậy, chỉ hận không thể lập tức về Nghiệp Thành. Tào Phi hé mắt, khó khăn lắc đầu nói: "Con không sao."
Thấy phụ thân im lặng, lại khẽ xoay người nói: "Phụ thân đừng trách Tử Kiến... Có lẽ tại đêm hôm đó đệ ấy uống say, mới không tỉnh táo."
Tào Tháo vừa nghe xong, mặt tối sầm đi, chằm chằm nhìn Tào Phi: "Đêm Xích Bích, hắn uống say sao?" Tào Phi chỉ tròn mắt ngơ ngác, tỏ ra không hiểu gì, nhìn phụ thân đứng dậy, quay lưng đi ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi: "Súc sinh!"
Hắn cụp mắt, tuỳ ý đùa nghịch lọn tóc xoã xuống, một lúc mới nhẹ nhàng quay đầu vào trong.
...
"Con không say! Con thực sự không có say!"
Tào Tháo im lặng cúi xuống nhìn, dùng roi trong tay nâng cằm Tào Thực lên, chỉ trầm thấp mở miệng: "Ta hỏi ngươi có uống không?"
"Con uống... nhưng không say. Con chỉ là không dám xuống tay mà thôi, không phải vì say rượu mà."
Phụ thân không nói gì, hắn ngẩng đầu dậy, nước mắt chảy dài. Nhìn phụ thân từ từ cong môi cười, nhẹ nhàng nói như không có chuyện gì xảy ra: "Quả nhiên, đúng là tên vô dụng."
Từ khi lớn lên, hiểu chuyện, có lẽ chưa lúc nào đối diện với ánh mắt vô cảm như thế. Hàn khí cuồn cuộn, lạnh buốt bao trùm, thế nhưng thần sắc lại vô cùng điềm tĩnh. Điềm tĩnh đến mức khiến cho hắn nghi hoặc, hoảng sợ, không biết tiếp sau sẽ là cái gì.
Lúc đầu không dám tránh né, chỉ cố gắng giữ vững để không ngã xuống. Bất luận ra sao, đều bởi vì mình vô dụng, đều vì thứ gọi là trắc ẩn chết tiệt, khiến cho hắn coi thường bản thân như thế này. Vậy nhưng lại sợ hãi rơi vào tình cảnh bị vứt bỏ, bị chán ghét.
Hắn không hề muốn ra trận giết giặc lập công như Tử Văn, trời sinh bộ dạng văn sĩ, vốn không thể gánh nổi trọng trách binh đao. Hoài bão Đông chinh, cuối cùng cũng chỉ là hoài bão. Hắn chợt nhận ra, chẳng qua chỉ là nuôi chí lớn mà lực bất tòng tâm. Phụ thân kì vọng hắn đến thế nào, làm sao có thể không biết, nhưng mà phụ thân không bao giờ để tâm một điều, hắn giỏi một thứ, không có nghĩa là giỏi cả mười. Kì vọng này đặt lên lưng hắn, thực sự nặng nề quá.
"A!"
Hắn căn bản không dám cầu xin, ánh mắt như băng đá quét lên người đập tan ý định khẩn cầu, cuối cùng áp hẳn xuống sàn lạnh, cho nắm tay vào trong miệng cắn. Phụ thân một lời cũng không nói, chỉ vung roi đánh không ngừng, chỉ là trút giận, không phải giáo huấn. Hắn vô thức ôm chặt lấy chân phụ thân, ngước mắt lên, chỉ bật khóc nức nở, vẫn không dám mở miệng nói một lời.
Tào Tháo đạp mạnh một cái, khiến hắn ngã lăn ra. Lúc này mới lạnh lùng nhìn: "Nếu như ngày đó vì kẻ vô dụng như ngươi mà Tử Hoàn có mệnh hệ gì, ta đã chém chết ngươi rồi. Thứ bỏ đi..."
Tào Thực mở to hai mắt ngập nước, nhìn phụ thân mà mình kính trọng nhất, căm giận nhìn hắn như kẻ thù. Đúng vậy, phụ thân đứng trên hùng binh mãnh tướng, trăm vạn đại quân, còn hắn, tay cầm đao không dám giết kẻ thù, suýt chút nữa hại nhị ca vì mình mà bỏ mạng. Sao có thể không thất vọng, sao có thể không khinh thường?
Trên người loang lổ sắc đỏ, hắn co người cắn chặt nắm tay đến nỗi miệng toàn vị tanh nồng.
Tào Tháo quay đầu lại, nhấc vò rượu để sát tường, không một chút do dự dốc thẳng vào cơ thể tràn đầy thương tích kia. Rượu đổ vào vết thương bỏng rát đến kinh hoàng, không kìm được quẫy đạp, lăn lộn tránh né. Chịu không nổi nhả nắm tay ra, tê tâm liệt phế gào khóc.
"Ngươi uống đi. Ta xem ngươi còn dám uống không!"
Đầu óc mơ hồ, bị lôi dậy ném ra ngoài trời tuyết rơi trắng xoá, đau đớn ôm lấy thân thể. Máu vương trên tuyết thành màu hồng đỏ. Không còn xác định được đau ở đâu, khắp người vừa bỏng rát, vừa lạnh. Hắn thực sự muốn gượng dậy, muốn xin tha, nhưng không còn sức mở mắt nhìn cho rõ, cũng không còn sức phát ra thanh âm.
Tào Thực vô lực nằm trong tuyết, y phục bị ướt nhanh chóng đông lại, bụi tuyết bám đầy mi mục tóc mai. Môi đã hoàn toàn mất đi huyết sắc. Hắn được bế lên, ôm vào lồng ngực vạm vỡ vững chãi. Trong đầu hỗn loạn chỉ còn lại âm thanh lộn xộn của Trương Liêu cùng mấy vị tướng quân, cũng không còn rõ ràng.
"Bế được không?"
"Được."
"Bế lên, vào phòng trước."
"Cứ đi trước đi, công tử chết rét mất. Bọn ta khuyên can chúa công."
Đưa bàn tay đông cứng cố níu lấy áo giáp trên người Trương Liêu. Giống như sợ hãi sẽ mất đi người bảo vệ duy nhất. Yếu ớt gọi: "Phụ thân..."
...
Hạ Hầu Thượng mang canh cùng thuốc vào, múc một thìa thuốc định đút. Tào Phi gạt ra, nhấc chén thuốc lên, nhắm mắt uống một hơi cạn sạch. Lúc này mới bưng bát canh lên uống. Thấy Hạ Hầu Thượng hình như có gì muốn nói, uống được một nửa liền đặt xuống, nhìn hắn.
"Công tử biết chuyện chiều nay không?"
Tào Phi lắc đầu. Hạ Hầu Thượng nói tiếp: "Tứ công tử bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, còn bị ném ra ngoài trời tuyết, đám Trương Liêu, Trình Dục đến can ngăn một hồi. Bây giờ còn đang bất tỉnh. Không lẽ là vì chuyện ở Hoa Dung?"
Chỉ thấy Tào Phi cụp mắt suy nghĩ một lúc, hỏi: "Phụ thân có đến xem hắn không?"
"Không, còn nói không muốn nhìn thấy mặt tứ công tử. Sao ta thấy huynh có vẻ không ngạc nhiên lắm?"
Tào Phi liếc mắt nhìn Hạ Hầu Thượng một cái, thản nhiên bưng bát canh lên uống hết. Lúc đặt xuống mới thờ ơ nói: "Bất ngờ đấy, phụ thân thực sự không quan tâm Tử Kiến như vậy à?" Nói xong xua tay bảo Hạ Hầu Thượng trở về, mệt mỏi nhắm mắt lại. Hạ Hầu Thượng ra ngoài đóng cửa, mới khẽ lẩm bẩm:
"Đinh Kính Lễ... chỉ sợ cũng không giúp được ngươi rồi."
———
"Kính Lễ" là biểu tự của Đinh Dực, triều thần thời Đông Hán, cùng anh trai là Đinh Nghi có hiềm khích với Tào Phi, đứng về phe Tào Thực, chống lại Tào Phi.
(Hành con ghẻ thì dễ lắm quất mấy chục chương ngon luôn, mà hành con guột thì vò đầu bứt tai xót thấy mịa. Thấy mình ác dã man 🌚)