Tào Chương nhảy lên yên ngựa, giơ cao con hai con thỏ trên tay, cười lớn: "Thế nào?"
Tào Thực trầm trồ cười: "Tiễn pháp của huynh xuất chúng thật đấy."
Nghe hắn nói vậy, Tào Chương hớn hở, nhưng lại nói: "Nhưng mà thế này so với nhị ca còn kém xa. Năm xưa trận Uyển Thành, một mình huynh ấy cưỡi ngựa bắn chết gần mười tên quân Trương Tú. Ta chưa nhìn thấy nhưng nghe bọn họ ai cũng nói tiễn phát cực kỳ xuất chúng."
Tào Thực cúi đầu nhìn cung tiễn trên tay, thở dài nhìn ra xa. Phụ thân lúc nào cũng nói có tiến bộ, chẳng qua là sợ mình buồn. Có điều, khả năng của mình thế nào chẳng lẽ không tự nhìn ra được sao? Nghĩ vậy chỉ biết cười buồn.
"Mặt trời xuống núi rồi, đi, về cho phụ thân nhìn xem."
Trời tối, quân doanh đã đốt lửa. Lúc cưỡi ngựa tiến vào đại bản doanh, đột nhiên bị binh gác dùng giáo chặn lại. Còn đang kinh ngạc, lại nghe hắn nói: "Chúa công hạ quân lệnh, ban đêm ngoại trừ cấm binh và các bộ tướng, không thể cưỡi ngựa cầm binh khí vào đại bản doanh."
Tào Chương cười khẩy, hất hàm hỏi: "Biết ta là ai không?"
Phía sau có một tướng lĩnh tiến lại gần, giữ cương ngựa: "Tam công tử, tứ công tử." Binh sĩ lúc nãy nghe vậy, vội vàng quỳ xuống: "Vì chúa công hạ quân lệnh, thuộc hạ mới..."
"Không phải lỗi của ngươi. Bất kể là ai, cũng không được cưỡi ngựa, mang binh khí vào trong."
Tào Chương cau mày, nhìn tướng lĩnh bên dưới, khinh thường quay lại hỏi: "Biết ai không?" Tào Thực chỉ lắc đầu, lúc này vệ binh phía sau mới vội thúc ngựa tiến lên nói khẽ bên tai: "Công tử, người này là Đô Đình hầu Thiên tướng quân, Từ Hoảng."
Tào Thực định xuống ngựa, bị Tào Chương giơ tay ngăn lại, gằn giọng: "Ta là con trai của chúa công, ông quản được ta? Tránh ra!"
Bản tính không chịu nhún nhường, lúc này càng không chịu mất mặt, ngạo nghễ nhìn Từ Hoảng. Nào ngờ Từ Hoảng siết chặt dây cương, đẩy ngựa bước lùi về sau. Tào Chương nghĩ đến đệ đệ còn đang ở phía sau, nhất thời muốn thể hiện, nổi giận tuốt kiếm, kề vào cổ Từ Hoảng quát lớn: "Có tin ta chém ông không? Buông ra!"
"Tam ca..."
"Dù chém chết ta, cũng phải tuân theo quân lệnh của chúa công!" Từ Hoảng sừng sững trước ngựa, nhìn thẳng vào mắt hắn, lời nói ra cũng không kiêng dè.
"Chém đi."
Tào Chương giật mình quay đầu lại phía sau, thấy phụ thân cùng tướng sĩ cũng cưỡi ngựa vào bản doanh. Từ Hoảng cùng binh lính quỳ xuống, hắn cùng Tào Thực cũng xuống ngựa chắp tay: "Phụ thân."
Kinh ngạc thấy phụ thân xuống ngựa, giao dây cương lại cho xa kị lệnh, tự mình đi vào trong. Đi qua người hắn, tiến đến dùng hai tay đỡ Từ Hoảng dậy.
Tào Tháo nhìn một lúc, kéo tay Từ Hoảng đến trước mặt Tào Chương. Dùng roi ngựa trong tay quất một nhát xuống người hắn, thấp giọng nói: "Ngươi nhìn xem người này là ai?"
Tào Chương ngẩng đầu, ngơ ngác chưa biết đáp thế nào, lại nghe phụ thân nói tiếp: "Người này là Từ Hoảng..."
Thêm một roi đáp xuống cạnh sườn, hắn cắn răng đè thấp người xuống. Len lén nhìn xung quanh, tất cả binh sĩ đều nhìn về phía mình, mặt nhất thời ửng đỏ. Ngẩng đầu lên, thấy phụ thân không nhìn mình, trầm ngâm nhìn Từ Hoảng, nhẹ giọng:
"Từ Hoảng là ai chứ...?"
"Là Hàn Tín của ta, là Trương Lương, là Chu Á Phu của ta... Ngày Từ Hoảng theo ta đánh nam dẹp bắc, ngươi vẫn chỉ là tên tiểu tử miệng còn hôi sữa. Ngươi có biết, chỉ với một mình Từ Hoảng... còn hơn mười tên Tào Chương như ngươi hay không?"
Từ Hoảng lặng lẽ nhìn chủ tướng một lúc lâu, xúc động hơi cúi đầu xuống. Tào Tháo vung roi liên tiếp mấy cái, mới nghe thấy Tào Chương nói nhỏ: "Con... xin phụ thân trị tội."
"Xin tội với ta có ích gì? Xin tội với Từ tướng quân đi."
Tào Chương hổ thẹn dập đầu xuống: "Từ tướng quân, Tử Văn vô lễ. Xin Từ tướng quân đừng để bụng."
Từ Hoảng thấy Tào Tháo định vung roi, vội giữ lấy tay hắn, tiến đến đỡ Tào Chương dậy: "Công tử, mau đứng lên đi."
Thấy nhi tử vẫn cúi thấp đầu, Tào Tháo liếc nhìn phía sau, thấy vệ binh cầm theo thú rừng, buột miệng nói: "Quên mất lúc chiều các ngươi đi săn. Được cái gì rồi?"
Tào Thực nhẹ nhàng giơ hai con thỏ trên tay nói: "Là tam ca săn được. Phía sau còn hai con nai, mấy con gà rừng, đều là huynh ấy săn được."
Lúc này Tào Chương trong đầu chỉ có hổ thẹn, chẳng còn tâm trí nghĩ đến khoe khoang thành quả, cũng chẳng dám nghĩ đến đòi phần thưởng, lặng lẽ cúi đầu đứng yên ở đó. Bất chợt thấy phụ thân cười nói: "Không tồi. Hứa Chử, thưởng áo."
Nói xong cởi cẩm bào lông thú trên người, Hứa Chử đón lấy, đem đến giao cho Tào Chương. Hắn lập tức quỳ xuống ngước lên, trong mắt vừa háo hức vừa vui mừng, đón lấy áo, nghe thấy Quách Gia nói: "Tiễn pháp của Tam công tử đúng là hơn người."
Tào Tháo đánh giá một lúc: "Không đọc sách nhưng giỏi cung mã, là dũng của kẻ thất phu. Có gì hay nào?"
"Con cho rằng sinh ra trong thời loạn, phải học Vệ Thanh, Khứ Bệnh, thống lĩnh mấy chục vạn quân, lập công sa trường, bình định thiên hạ. Mấy thứ khác... mấy thứ khác thì có tác dụng gì?"
Tào Tháo cười lớn: "Nghe lời này, đúng là ý chí muốn làm đại tướng quân rồi."
"Dạ."
"Vậy ta hỏi ngươi, có biết một đại tướng quân giỏi thì phải như thế nào không?"
Lúc này Tào Chương chợt nghĩ đến điều gì, mặt mũi đỏ bừng lên, nhưng vẫn dõng dạc đáp: "Thưởng phải có, phạt phải chịu, tiên phong đi đầu, chấp... chấp hành quân pháp, lâm nguy không sợ! Chinh chiến sa trường, cứu muôn dân khỏi cảnh lầm than."
Tào Tháo lập tức quay sang nhìn Quách Gia cười ha hả: "Nói ra được mấy lời này, xem ra có thể làm đại tướng quân rồi." Lại quay sang hỏi Tào Thực: "Tam ca ngươi chí khí làm đại tướng quân, còn ngươi, cảm thấy nên làm như thế nào mới phải."
Tào Thực nghĩ ngợi, cuối cùng đáp: "Con nghĩ, đại tướng quân thống lĩnh hùng binh giết địch báo hoàng ân, chính là trụ cột quốc gia. Nhưng đây không phải chí hướng của con."
"Sao?" Tào Tháo ngạc nhiên nhìn nhi tử hai mắt trong trẻo, sáng tựa sao trời, thong dong ngẩng đầu cười.
"Con cảm thấy nếu bản thân không xuất chúng về cung mã, vậy có thể dùng bút đánh giặc, dùng trí trợ quốc. Trong chiến loạn võ tướng xung trận, phía sau có mưu sĩ giữ thành. Dũng phải có, trí cũng phải có. Không thể giống như phụ thân, Từ tướng quân làm võ tướng thì có thể giống Tuân tiên sinh, Quách tiên sinh, Trình tiên sinh làm văn tướng. Như vậy quốc gia mới vững tựa Thái Sơn, thái bình thịnh trị, dẹp loạn chư hầu, trên trung với quân chủ, dưới bình lòng dân."
"Nói hay lắm! Đúng vậy, ở đây ta không chỉ có nhi tử, ta có một đại tướng quân, có một mưu sĩ, tương lai phải lo gì nữa?"
Lời ra khỏi miệng, không hiểu vì cái gì tự dưng lại nghĩ đến Tào Phi, thở dài kéo tay Tào Thực cùng Tào Chương đi vào trong trướng.
———
Hàn Tín cùng Trương Lương đều là khai quốc công thần, danh tướng của Hán Cao Tổ Lưu Bang, cùng với Tiêu Hà được gọi là 'Hán sơ tam kiệt'. Hàn Tín được mệnh danh là đại tướng quân bách chiến bách thắng, thiên hạ vô địch. Giúp Lưu Bang chiến thắng Tây Sở Bá vương Hạng Vũ trong cuộc Hán Sở tranh hùng. Sau này khi Lưu Bang có được thiên hạ, Hàn Tín lại bị Lưu Bang, Lã hậu lập mưu giết hại.
Chu Á Phu là danh tướng, nhà quân sự kiệt xuất của Hán Văn Đế Lưu Hằng, có công dẹp loạn bảy chư hầu. Đến đời Hán Cảnh Đế, ông bị nghi kị, cuối cùng phẫn uất tuyệt thực tự sát.