Tào Phi hơi hoa mắt, buông ly rượu đồng xuống bàn, chống một tay dưới cằm nhìn chăm chú. Chân Phục xem chừng uống quá chén, tửu lượng không tốt, lúc nãy hắn cũng không để ý nên mới liên tục mời rượu.

Mẫu đơn ghé vào bên cửa, bị ánh nến mờ nhạt phủ lên. Gió đêm lạnh, nghe thấy tiếng nước mưa tí tách trượt từ ngói xám xuống đá xanh.

Chân Phục sớm đã mất ý thức, hai mắt nhắm nghiền. Hắn đưa tay vuốt nhẹ tóc mai rũ xuống hàng mi cong cong, nhìn ngắm hồi lâu. Nhất thời trong lòng loạn lên, nghe rõ tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực. Mỹ nhân như hoa, mi mục tóc mai như hoạ. Kìm không được đưa tay khẽ chạm vào gò má hồng, ấm nóng mềm mại. Đầu óc quay cuồng, ý thức cũng dần mơ hồ, đứng dậy cúi xuống bế Chân Phục lên.

Đêm không tiếng động, y phục vương vãi như tàn hồng rải rác trong sương gió.

Hắn lẳng lặng khoác trung y, ngồi đờ người bên ngoài cửa, cuối cùng lấy hết dũng khí bước vào trong. Chân Phục vừa nhìn thấy hắn lập tức hoảng loạn vớ lấy gối trên giường ném ra. Hắn tiến tới giữ chặt tay nàng, nhìn nước mắt tuôn trào trên gương mặt nhợt nhạt, bất giác đau khổ nói:

"Mấy ngày nay ta suy nghĩ rất nhiều, ta biết ta đã làm ra chuyện khốn nạn. Nhưng mà... ta thực sự ái mộ Chân cô nương. Từ ngày đầu tiên vào Nghiệp Thành, ta đã ái mộ nàng. Chỉ cần nàng đồng ý, ta nhất định sẽ yêu thương nàng, bảo vệ nàng, bù đắp những gì ta đã làm sai."

Chân Phục liên tục vùng vẫy, còn cắn chặt vào bàn tay hắn. Hắn khẽ cắn răng, cuối cùng đẩy Chân Phục sát vào thành giường, nhìn thẳng vào mắt nàng thấp giọng: "Nghe ta nói, nàng vừa gả cho Viên Hy, hắn đã đi trấn thủ U Châu, ta biết nàng và Viên Hy vốn dĩ cũng không hề mặn nồng. Bây giờ Nghiệp Thành bị chúng ta chiếm được, nàng là thê tử của Viên Hy, phụ thân ta đã muốn nạp nàng làm thiếp rồi."

Nghe lời này, Chân Phục hơi ngừng phản kháng, ngước mắt lên nhìn Tào Phi. Hắn tiếp tục nói: "Phụ thân ta đã định trở về thành sẽ nạp nàng làm phu nhân. Chỉ cần nàng đồng ý, nàng sẽ là phu nhân của ta, chỉ cần nàng đồng ý, ta hứa, bằng mọi giá sẽ bảo vệ nàng."

Cuối cùng buông tay ra, nhìn Chân Phục thẫn thờ tựa vào góc tường, thở dài quay người đi: "Nàng... nàng cứ từ từ suy nghĩ."

...

Tào Chương cùng Tào Thực ghé sát vào cửa nghe ngóng, từ đầu đến cuối chỉ nghe thấy một mình Tào Phi nói, không hề nghe tiếng mẫu thân đáp lại. Cả hai nhìn nhau một lúc, mới nghe thấy người khẽ thở dài một hơi.

"Ngươi làm đến mức này, nói với mẫu thân làm gì? Bây giờ phụ thân ngươi sắp trở về rồi, ngươi chỉ cần nhận tội, chắc cũng không chấp nhặt với ngươi đâu. Dù sao nàng ta cũng đã qua một đời chồng, phụ thân ngươi cũng đâu để ý?"

"Mẫu thân!" Tào Phi đứng dậy, hai tay siết chặt, nhìn chằm chằm Biện phu nhân gằn giọng nói: "Con là muốn nói, con nhất định phải cưới nàng ấy! Không phải là nhận tội hay không nhận tội."

Biện phu nhân cầm lấy tách trà trên bàn ném về phía hắn khóc mắng: "Cái tên nghịch tử! Ngươi thực sự chán sống rồi! Cái đồ ngang ngược này, ngươi muốn để phụ thân ngươi giết ngươi hay sao?"

"Mẫu thân! Nàng ấy mang thai rồi!"

Lúc này Biện phu nhân mới ngừng khóc, kinh ngạc không nói thành lời. Tào Thực trợn mắt nhìn Tào Chương: "Huynh ấy làm Chân tỷ tỷ có thai rồi?" Tào Chương vội vàng bịt miệng hắn, kéo sang một bên

Trong phòng, Biện phu nhân hai tay run rẩy bám vào bàn trà, một lúc mới nói: "Sao có thể nhanh như vậy được? Nói không chừng... nói không chừng là con của Viên Hy..."

"Thái y nói nàng ấy mang thai ba tháng, trùng khớp với thời điểm con đến Nghiệp Thành. Viên Hy đã đi U Châu hơn một năm, đứa trẻ này nhất định là của con. Vì vậy nên con nhất định phải cưới nàng ấy!"

Biện phu nhân cầm khăn tay lau nước mắt, vô hồn nhìn ra phía xa xa. Trong lòng trăm sự rối như tơ vò, lẳng lặng nói: "Thế thì còn làm thế nào được nữa? Nhưng mà, phụ thân ngươi..."

"Phụ thân sắp trở về rồi, con mới nói với mẫu thân, xin mẫu thân nói đỡ vài lời. Con sẽ tìm cách ứng phó, chỉ cần mẫu thân chấp nhận Chân Phục là được."

Kết quả Biện phu nhân vừa tức vừa lo, lại vớ lấy chùm nho trên bàn hất thẳng vào mặt Tào Phi: "Ngươi cút đi, cút đi, nuôi các ngươi lớn bằng từng này sao không một ngày nào để cho người làm mẹ như ta bớt lo lắng?"

Tào Phi cúi đầu lui ra, khẽ cười một cái. Vừa mở cửa ra ngoài, giật mình thấy Tào Chương, Tào Thực lấp ló đi ra. Tào Chương ghé tai hỏi khẽ: "Mẫu thân đồng ý cho huynh lấy tiểu thiếp của phụ thân rồi à?"

"Ngươi cút đi!"

Mắt nhìn Tào Phi vung tay áo bỏ đi, ngạc nhiên quay sang hỏi Tào Thực: "Ta có nói sai cái gì không?" Lại nói: "Hai, ba năm nữa ta cũng lấy thê tử. Đệ nữa, đệ cứ lông bông thế này, ai chịu gả cho đệ?"

"Đệ... đệ chỉ thích người như Chân tỷ tỷ. Thi phú hơn người, tài sắc đều vẹn toàn."

Tào Chương kinh ngạc nhìn Tào Thực, thấy sắc mặt có vẻ không vui lắm, cuối cùng vỗ vai hắn thở dài: "Sau này đừng nói lời như thế nữa. Huynh ấy lại lột da đệ bây giờ?"

Đại quân đóng cách Nghiệp Thành ba dặm, Tào Tháo tự mình cưỡi ngựa tiến thẳng vào thành. Trong lòng hào hứng, hận không thể lập tức hồi phủ. Mấy tháng này Nghiệp Thành đã bình thường trở lại, khác hẳn với tình trạng đổ nát lúc công thành.

"Phu nhân."

Biện phu nhân ngoảnh mặt lại, đứng dậy ra cửa, thấy Tào Tháo một thân binh giáp, vội kéo tay hắn vào phòng. Tranh thủ thay hắn cởi giáp, nói: "Chàng vừa về không thay binh giáp, nghỉ ngơi một lát, đã chạy đến đây làm gì?"

Tào Tháo cười lớn, lúc này mới nói thẳng chuyện chính: "Phu nhân, ta vừa về, lập tức đến đây với nàng. Cũng muốn báo với nàng một chuyện."

"Chuyện gì thế?" Biện phu nhân hơi sốt ruột, cũng đoán được hắn muốn nói cái gì, hai tay cũng hơi cứng lại.

"Lần này, ta muốn nạp thê tử của Viên Hy, Chân thị làm thiếp. Phu nhân thấy, nên phong là cơ, hay là phong phu nhân?"

Biện phu nhân thất kinh, buông tay ra. Tào Tháo thấy phu nhân quay mặt khó xử, cũng hơi thấy lạ. Bình thường đối với chuyện nạp thiếp, phu nhân đều vô cùng thoải mái. Từ khi Đinh phu nhân bỏ về nhà mẹ, nàng trở thành chính thê, đối với thiếp thất đều ân cần, hoà nhã. Nghĩ vậy nắm tay Biện phu nhân hỏi: "Sao thế?"

Biện phu nhân hoảng sợ quỳ xuống đất, khiến cho hắn kinh ngạc vội vàng đưa tay đỡ. Chẳng qua không làm thế nào kéo nàng đứng dậy được. Phu nhân mặt trắng bệch, siết chặt tay hắn nói: "Chúa công, Chân thị... người không thể nạp làm thiếp được."

Tào Tháo ngạc nhiên, nghe Biện phu nhân gọi mình là chúa công càng khó hiểu, hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì?"

"Chân thị... mang thai rồi."

Tào Tháo suy nghĩ một lúc, nói: "Cũng có sao đâu? Nguyên Minh là con của Đỗ phu nhân với Tần Nghi Lộc, Đỗ phu nhân gả cho ta, ta vẫn có thể thu nhận hắn được mà?"

"Chân Phục mang thai con của Tử Hoàn! Là con của Tử Hoàn! Chúa công!"

Một lời như sét đánh ngang tai, Tào Tháo choáng váng nhìn Biện phu nhân. Đờ người nửa ngày mới run rẩy đứng dậy, gạt tay Biện phu nhân ra. Trước mắt tối sầm, đầu đau kinh khủng, hắn chống tay vào cửa nhìn ra ngoài, lại quay đầu hỏi: "Hắn nẫng tay trên của ta rồi à?"

Cuối cùng xông thẳng ra ngoài, gầm lên: "Tên súc sinh này. Ngươi chơi ta sao? Ngươi cố ý chơi ta!"

Biện phu nhân kinh hãi cũng lao ra ngoài, cửa viện bị đóng lại, chỉ nghe thấy Hứa Chử ở bên ngoài nói: "Phu nhân, ngại quá, chúa công bảo khoá cửa lại. Phu nhân tạm thời chịu khó một chút."

"Chúa công! Mạnh Đức!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play