Tôi dùng ngón tay vẽ nguệch ngoạc lên tấm kính cửa sổ: "Ừm... tim lớn bằng đâu, nhớ cậu bằng đó."
"Haha, ngốc nghếch, tớ cũng rất nhớ cậu, cậu có uống rượu không? Có hút thuốc không?"
"Không hút thuốc, chỉ uống tí tẹo rượu, cậu ở nhà đang làm gì thế?"
"Đang chờ cậu về thôi, khi nào cậu về nhà thế?"
Tôi ngó các nhóm đồng nghiệp đang náo nhiệt vui vẻ, lắc lắc đầu: "Chắc phải một lúc nữa mới về được."
"Vậy lát nữa tớ qua đón nhé."
Tôi nhìn màn đêm qua ô cửa sổ: "Không cần đâu, lát nữa tớ bắt xe về là được, ở nhà đợi tớ, nếu buồn ngủ thì ngủ trước nhé."
"Hì hì, được, cậu mau đi chúc sinh nhật Phùng Khiết, đừng rời xa đám đông, nha?"
"Dạ, vậy tớ cúp đâu, nhớ cậu."
"Ừm, về sớm nhé, nhớ cậu."
Vừa cúp máy, Phùng Khiết lượn tới bên cạnh tôi, cô nàng đã say khướt, nhắm mắt kêu gào: "Cậu— đúng là vô tình, cậu — đứng một mình ở đây làm gì? Hôm nay — tôi là chủ!"
Tôi dở khóc dở cười nhìn nét mặt ửng hồng tuổi thành niên và điệu bộ kiên cố sấm đánh không đổ của cô ấy, vừa định mở lời, thì Súp Lơ Đắng khua khua chai bia hướng phía chúng tôi: "Hai cậu lại đây, mau lên, chúng ta đối thơ."
Phùng Khiết là chuyên gia thơ văn, nên vừa nghe thấy chủ đề liên quan lập tức hưng phấn, lúc này tự nhiên tỉnh như sáo, kéo tôi đến bên chiếc bàn: "Mau lên mau lên, đối thơ kiểu gì?"
Súp Lơ Đắng phi ngựa làm mẫu: "Tôi trước, vế trên là: Người tôi yêu là hoa đã có chủ."
Quyên Tử không chịu hít khói: "Tôi làm vế sau: Người yêu tôi buồn thương không nỡ nhìn."
Phùng Khiết chen lấn lên trước: "Tôi ra hoành phi: Mệnh khổ!"
Tôi cũng không chịn nhường: "Tôi đưa kết luận: Độc lập tự chủ!"
Các đồng nghiệp nam ngơ ngác nhìn nhau, Điền Khải phun ra ngụm bia: "Vãi — đạn! Như thế cũng được sao?!"
Ba bông hoa vàng chúng tôi đồng thanh la lên: "Im — miệng!"
Điền Khải vô tội nhìn chúng tôi, sau đó nhỏ giọng cất tiếng hát cùng một đồng nghiệp nam bên cạnh: "Thế giới này thật con mẹ nó bất đắc dĩ..."
Trên đường về từ nhà Phùng Khiết, tôi càng nghĩ càng thấy tức, nghĩ phải tìm Tiểu Ngoại, hôm nay con nhỏ này đã làm ra chuyện quá vô đạo đức, tôi phải đi báo thù.
Gọi điện cho Tiểu Tân báo rằng tôi sẽ về muộn một chút, Tiểu Tân dặn tôi về nhà nhớ chú ý an toàn, tôi đồng ý với nàng, sau đó bắt taxi đến chỗ Tiểu Ngoại. Lúc xuống xe còn tàn bạo đóng cánh cửa lại làm tài xế giật cả mình. Bước đến dưới lầu khu ở của Tiểu Ngoại, phát hiện xe đạp con bé đặt ở đây, hê hê, xả khí lốp xe rồi lên lầu sau.
Tôi ngó nghiêng tứ phía, chắc chắn xung quanh không có ai, sau đó đến gần và vỗ vỗ lên chiếc xe đạp của Tiểu Ngoại: "Xin lỗi người anh em, có trách thì trách chủ nhân ngươi đi." Tôi quỳ xuống, rút khí van bánh đằng trước, hơi xe liên tục chen chúc tuôn ra tiếng "xì xì" nghe mà đã cả tai, không tài nào miêu tả thành lời được.
Thấy bánh trước đã xẹp lép làm tôi vô cùng tự hào. Vỗ tay, đang định rút nốt van bánh đằng sau thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân đằng xa vọng tới, tôi vội đứng dậy, làm ra vẻ không có gì mà bước lên lầu.
Đến trước cửa phòng Tiểu Ngoại, tôi gõ cửa "cốc cốc" rất có nhịp điệu, người mở cửa là bạn cùng phòng của Tiểu Ngoại, tôi chào hỏi với em ấy, sau đó đẩy cửa phòng Tiểu Ngoại đi vào, con bé đang thay quần áo, vừa nhìn thấy tôi lập tức la lên "Á" rồi che chắn thân thể bằng chiếc chăn, kinh sợ mà nói: "Sao chị không gõ cửa mà đã vào! Thật bất lịch sự!"
"Ai bảo em không cài cửa cơ." Tôi nhìn con bé một lượt: "Ồ, nhìn không ra nha, body cũng khá đấy, nếu cao hơn chút nữa là làm người mẫu được rồi."
Tiểu Ngoại ửng hồng cả mặt: "Chị lại, lại nói vớ vẩn! Cả đời này không đứng đắn được đâu!"
Tôi ngồi xuống bên cạnh con bé: "Chậc chậc, em cũng có đứng đắn chỗ nào đâu, này, hút thuốc à? Sao phòng nồng nặc mùi thuốc thế?"
"Em không hút, có đứa bạn buồn phiền nên đến chỗ em xả giận, hắn hút cả bao thuốc, làm em phải trở thành thùng rác cảm xúc tận hơn hai tiếng."
"Sao hắn buồn mà lại đến tìm em?"
"Sao em biết được, haha, chắc tại con người em tốt quá, tốt như Thánh Mẫu vậy, nên ai cũng cần tới chỗ em để được an ủi."
"Nói xạo, thôi, thay quần áo tiếp đi."
Tiểu Ngoại quấn chặt chiếc chăn như con chim cánh cụt, tìm kính đeo vào: "Chị quay sang bên kia, nếu không thì nhắm mắt vào."
Tôi nửa nằm trên giường con bé: "Chị có phải đàn ông đâu mà sợ cái gì, em có cái gì chị có cái đó, không cần lo chị cưỡng đoạt em hay gì cả."
Đến cả cái cổ của Tiểu Ngoại cũng đỏ lên: "Lời chị nói có còn là lời mà con người thốt ra không?!"
"Đậu— xanh!" Tôi ngồi dậy: "Vậy những gì em làm tối nay có còn là hành động của con người không?!"
Tiểu Ngoại bất giác cười lên: "Chuyện đó... dạo này em hay nghe bài đó, nên... theo phản xạ ấy mà, hơn nữa bài hát đó không tệ chứ, đong đầy thân thương biết bao."
Con bé nhắc đến làm tôi lại tức: "Đong cái con quỷ! Trịnh trọng xin lỗi chị ngay, sau đó bồi thường tổn thất tinh thần cho chị, nếu không đừng nghĩ đến chuyện mặc quần áo."
Tiểu Ngoại cố chấp quấn chặt cái chăn: "Vậy chị muốn em đền bù tổn thất tinh thần thế nào?"
"Yên tâm, đừng căng thẳng, không bảo em ngủ cùng đâu." Tôi chớp chớp mắt với con bé: "Nhà chị vẫn còn cả núi quần áo bẩn hôm nay mới thay ra của chị và chị Tiểu Tân đấy, lát nữa em tới giặt cho chị đi."
"Hả?!" Mặt Tiểu Ngoại nhăn lại: "Quần áo của em còn chưa giặt đây này."
"Chị không quan tâm, ai bảo hôm nay em làm chị khó xử như thế chứ, mau thay quần áo đi, lát nữa đi luôn."
Tiểu Ngoại cục kỳ không tình nguyện: "Thế chị quay qua kia trước đi."
"Đừng giả nai nữa, không phải bình thường em đi phòng tắm công cộng cũng khoả thân sao. Yên tâm, chị không có hứng thú với trẻ con."
Tiểu Ngoại trừng mắt với tôi, sau đó cách tôi xa một chút, quay lưng vào tôi mặc quần áo. Tôi lén ti hí nhìn trộm, wow, cảnh xuân chợt hiện ra trước mắt! Đây chắc chắc là cơ thể thiếu nữ còn chưa đến độ nở rộ, bình thường không thấy em ấy vận động gì, mà sao lại sở hữu thân hình săn chắc đến thế, những chiếc quần jean và trang phục thể thao thường ngày đã làm lu mờ vẻ đẹp vốn có của thân thể em ấy. Đúng rồi, tôi phải lừa con bé làm người mẫu cho tôi mới được, haha—! Ý nghĩ này cũng ổn đấy chứ, phải, cứ để Tiểu Ngoại giặt quần áo, sau đó làm người mẫu cho tôi, mới coi như hết nợ ngày hôm nay.
Thấy Tiểu Ngoại thay đồ xong, tôi đứng dậy kéo em ấy đi: "Đi thôi."
Có lẽ Tiểu Ngoại ý thức tối nay bản thân đã phạm phải tội lớn, thế mà ngoan ngoãn cúi đầu mặc tôi dắt đi. Xuống dưới lầu, Tiểu Ngoại lấy xe đạp ra: "Đi thôi, đạp xe đến nhà chị."
Tôi nhìn em ấy: "Thế em phải đèo chị, lâu lắm rồi chị chưa đi xe đạp."
"Chị là đồ phế vật, xe bốn bánh không biết lái, xe hai bánh không biết đi, chị còn làm được trò trống gì nữa!" Con bé vỗ yên sau: "Ngồi lên đi."
Con bé dám nói tôi là phế vật! Tôi rất không vui, nhưng vẫn phải nhờ con bé đèo nên tôi rất biết điều, không nói câu nào mà nhảy lên xe ngồi.
Bầu trời về khuya đen ngòm, xuống dốc thì dễ nhưng lên dốc thì khó. Tiểu Ngoại hì hục đạp xe: "Nhìn chị như thế, mà sao lại nặng thế này! Nặng hơn cả một người đàn ông, mệt chết em! Mà sao em thấy cái xe này không được bình thường nhỉ."
Tôi đột nhiên nhớ ra chiếc xe này của con bé đã bị tôi rút khí van ra từ lâu, đang định nói rằng do thể lực chiếc xe không cho phép chứ không phải do tôi nặng, thì bỗng vang lên hai tiếng "ầm... rầm" thật lớn, đầu tôi bắt đầu choáng váng, trong mắt hiện lên những ngôi sao vàng. Tôi và Tiểu Ngoại cứ thế lộn nhào xuống đường, lần lượt đứa đằng trước đứa đằng sau rơi vào chiếc giếng nước không nắp mở rộng vòng tay chào đón vì đang trong quá trình sửa đường, tôi cũng tương đối may mắn, vì nửa người tôi đè lên thân Tiểu Ngoại, A Di Đà Phật, có Chúa phù hộ.
Chúng tôi quên cả kêu la, bò từ trên người Tiểu Ngoại lên với cái đầu choáng váng, tôi thất thần ngồi ở đáy giếng, may mà trong giếng không có nước nên chúng tôi có thể yên tâm ngồi xuống. Sau khi định thần lại, mới phát hiện ra cái giếng này sâu quá, tên nào thiếu đạo đức thế, không đậy nắp giếng thì thôi, lại còn nới rộng miệng giếng to như như vậy, suốt ngày sửa đường chữa đường rồi lại sửa đường, sửa thì sửa đi làm gì phải xây cái giếng to đến thế, bọn oắt con!
Tôi lắc lắc cái đầu, nghe các khớp xương rắc rắc thật kêu tai, nhỏ giọng gọi tên Tiểu Ngoại, gọi mãi gọi mãi mới nghe âm thanh rên rỉ vì đau của em ấy: "Hôm nay... lẽ nào đã đắc tội với Quan Công sao? Chết tiệt...
Tôi có chút chột dạ: "Chị... thật ra chị rất muốn nói với em, cái xe đó bị chị rút hơi rồi..."
"Đậu—- mè!!" Tiểu Ngoại lấy điện thoại ra soi, dưới ánh sáng mờ ảo của màn hình, tôi thấy khuôn mặt lấm lem bùn đất của Tiểu Ngoại đang nghiến răng với tôi, cặp kính sắp trượt xuống tận đôi môi: "Con mẹ nhà chị đúng là cầm tinh ngôi sao chổi, chị mang gen bẩm sinh này đi ám em à! Tại sao chị luôn ức hiếp em thế! "
Tôi nghĩ tôi cần răn dạy nó một trận: "Chít chít cái gì! Là ai ức hiếp ai? Thế tại sao chị lại ức hiếp em! Hơn nữa, đến cả trẻ con ba tuổi cũng hiểu đạo lý nếu muốn ức hiếp thì hãy ức hiếp người thân thương nhất, nên nếu bị chị ức hiếp, em phải thấy vui vẻ mới phải!"
Tiểu Ngoại kinh ngạc nhìn tôi: "Chị nghĩ kiểu gì mà bắt người ta vui vẻ? Lời nói và việc làm của chị sao lúc nào cũng vô lý như vậy? Chủng loài như chị sao có thể đem thân gả đi như thế? Vị ấy nhà chị cũng quá xui xẻo, không đâu lại bị chị lừa."
Con nhóc này, nói tôi thì cứ việc nói, đến cả Tiểu Tân cũng bị liên luỵ châm chọc, nhưng nhìn dáng vẻ chật vật của con bé thật buồn cười quá, tôi không nhịn được mà phì cười: "Này, A Ngoại, bộ dạng của em bây giờ cứ như mèo máy bị úng nước vậy, ——! Thật đáng yêu."
"Đáng yêu cái đầu chị! Ôi chao, cái chân này của em có phải đã gãy rồi không, đau quá."
Con bé không nói đau thì thôi, nhưng vừa nhắc đến là chân tôi bắt đầu nhói đau, không chỉ có chân, đến cả cánh tay cũng đau nhức. Bỗng dưng nghĩ đến chuyện Trương Đình bị rơi xuống cống từ rất lâu về trước, mẹ ơi, lúc đó tôi còn cười nhạo cậu ấy. Tôi xin thề, từ nay tuyệt đối sẽ không cười trên nỗi đau của những người bị rơi xuống cống nữa, chỉ khóc thương cho họ thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT