Tôi là ai?

Thông thường, đây là câu hỏi mà tôi luôn hỏi bản thân khi mỗi sáng thức dậy đánh răng chải đầu.

Tôi là ai? Tôi là Quan Dương, thân thể khoẻ mạnh, công việc thuận lợi, vạn sự như ý, ngoại hình cũng ổn, body tiêu chuẩn, mức lương cũng gọi là đủ sống qua ngày, lại còn thi thoảng nhận được những bức thư tình trong sáng thuần khiết của học sinh. Tôi là một giảng viên đại học, chuyên ngành tranh sơn dầu, đấy, chỉ có vậy thôi

Tôi không nghĩ tôi có bất kỳ điểm khác biệt nào so với những người khác, dù cho tôi có thích người có cùng giới tính với tôi đi chăng nữa. Nhưng tôi cần làm rõ chuyện này, không phải do tôi ghét đàn ông đến tột độ, cũng không phải do tôi nhất định phải thích phụ nữ, mà huỵch toẹt ra mà nói chính là: người mà tôi thích trùng hợp lại là một người phụ nữ, nên việc thích phụ nữ không phải là lỗi của tôi, nếu phải tìm một người ra đổ lỗi, thì chính xác nên đổ lỗi cho người bị tôi yêu đi, ai mượn ngươi là phụ nữ chứ, ai khiến ngươi làm ta yêu đến chết đi sống lại, không trách ngươi thì trách ai?

Nhưng mà, thế nhưng, chẳng qua là, lại giải thích thêm lần nữa, người mà tôi yêu tuyệt nhiên không biết rằng tôi yêu cô ấy. Tại sao lại không cho nàng ấy biết? Lý do vì... thẳng thắn mà nói thì tôi yêu nàng, nhưng tôi không dám nói. Đúng vậy, tôi không dám nói, nhìn bề mặt dường như có rất nhiều lý do, nhưng thực ra chỉ có một, đó là do một chút hèn yếu nhu nhược của tôi, ít nhất trước mặt nàng thì như vậy, có gan dám thích mà không có gan dám nhận, chỉ vì chuyện đó mà tôi bị đám bạn mắng nhiếc không thương tiếc.

Nàng là ai? Người đã khiến tôi yêu đến choáng váng mê say... là ai? Nàng tên Tiểu Tân, đương nhiên về mặt bản chất không giống với Shin – Cậu Bé bút chì* cho lắm, điểm khác biệt lớn nhất là cu Shin là một cậu bé hư, mà Tiểu Tân là một cô gái "ngoan". Tại sao chữ ngoan lại để trong ngoặc kép? Bởi vì tôi nghe nói mọi người đều nhận xét nàng ấy ngoan, nhưng trước giờ tôi chưa tìm được điểm nào phản ánh lên chữ ngoan từ trên người nàng. Do đó, tôi thêm dấu ngoặc kép vào dưới sự sai bảo của triết học biện chứng vật chất.

*"Tiểu Tân" - 小新 và "Shin" -蜡笔小新 trong tiếng Trung có phát âm gần giống nhau.

Tiểu Tân với tôi là bạn cùng lớp trung học, lớp đại học và thậm chí là bạn cùng lớp thạc sỹ, nàng ấy nói rằng tôi và nàng cả đời này chắc không rời được nhau quá, nghe xong mắt tôi nở hoa choáng váng một hồi. Đến khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, tôi ở lại trường dạy học, còn nàng đầu quân vào một công ty nước ngoài, lúc này mới tính là kết thúc kiếp bạn cùng lớp hơn mười năm của chúng tôi.

Tiểu Tân rất xinh đẹp, đảm nhiệm chức danh hoa khôi vườn trường, Tiểu Tân rất ưu tú, bài vở trên trường không có chỗ chê, thậm chí còn tổ chức cả một buổi triển lãm tranh của riêng nàng. Một người vừa xinh đẹp vừa ưu tú như vậy rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác, đương nhiên chủ yếu là từ đàn ông. Từ lúc mới quen biết đến tận bây giờ, số lượng người theo đuổi nàng đông như quân Nguyên, cứ người trước gục gã người sau lại lao lên, ngay cả ngọn lửa thảo nguyên cũng không thể diệt hết cỏ dại, không khác gì một thảm cảnh oai hùng lẫm liệt, ai nấy đều hổn hển không chịu chùn bước.

Không biết mọi người đã có ai trải qua cảm giác như vậy chưa, cái cảm giác mà người mà bạn rất thích được vây quanh bốn bề bởi những người mạnh hơn bạn, chí ít cũng sẽ có loại cảm giác tự ti và áp lực. Tôi chính là đang sinh sống dưới loại cảm giác tự ti và áp lực này, thật ra, loại cảm giác này thật là đậu xanh rau má khó chịu chết đi được. Năm tư đại học, Tiểu Tân từng hung dữ mà nói với tôi: "Áp lực phải không? Nếu áp lực thì hãy mau khởi nghĩa đi, lá cờ khởi nghĩa tốt nhất của cậu chính là cùng tôi thi thạc sỹ đi, sau đó chống mắt lên nhìn tôi thi không đỗ". Tôi nghĩ cách này không tồi, vậy nên trước khi thi thạc sỹ liền cắt hết cách mối quan hệ xã giao, Tiểu Tân cũng hết sức phối hợp, chỉ chiếm dụng thời gian cùng tôi ăn cơm, không còn quấn tôi đòi cùng đi dạo nữa.

Tôi bạt mạng học chính trị, học tiếng Anh, học vẽ tranh. Đúng là trời xanh không phụ lòng người, tôi rốt cuộc cũng thi đỗ, nhưng vẫn không thể tỏ lòng đắc ý, bởi Tiểu Tân là được tuyển thẳng, căn bản không cần phí sức như tôi. Tôi như một quả cà tìm bị sương giá lạnh ngắt vùi cho tơi bời, ủ rũ xẹp lép, cái cảm giác áp lực kia lại ập lên đầu, vẫn may là đã quá quen rồi, theo cách nói của Tiểu Tân chính là: nếu một ngày nào đó cậu không còn cảm giác áp lực này, đức hạnh của cậu liền mong manh tựa cơn gió, còn không bằng hiện giờ nỗ lực đến thịt nát xương tan? Tôi nghĩ cũng có lý, vậy nên chỉ có thể yên lòng mà bị người khác tạo áp lực.

Nghĩ đi nghĩ lại, tính đến tính lui, từ lúc nào mà tôi đem lòng yêu nàng nhỉ?... Không biết nữa, thật sự không rõ. Tôi nhớ lúc đó vẫn đang học thạc sỹ, có đám bạn hẹn nhau đi vẽ tranh phong cảnh ở Thung lũng lá đỏ, bọn họ đều chọn địa điểm xong xuôi, bắt đầu động bút vẽ. Mà tôi tìm mãi không thấy cảm hứng, bèn đi dạo xung quanh, quanh đi quẩn lại không biết từ khi nào đã lạc đến tận đỉnh núi, đứng ngây người tại đó một hồi lâu, vừa lúc định xuống núi thì bất ngờ trời đổ mưa giông kèm sấm sét.

Mưa như trút nước, sấm sét to như từng đợt bom nguyên tử nổ, vốn dĩ tôi sợ sấm sét từ nhỏ, chưa kể vẫn đang kẹt trên đỉnh núi. Tôi như chết lặng ngay tức khắc, ngồi xổm nương dựa vào một tảng đá, hai tay che đầu chờ chết, liên hồi lẩm bẩm: "Tiểu Tân cậu đâu rồi? Tiểu Tân tôi sắp phải nói lời từ biệt với cậu rồi, Tiểu Tân tôi nhớ cậu...". Không biết những hạt mưa đã ngừng rơi từ khi nào, bỗng thấy toàn thân tôi được một thứ gì đó mềm mại dịu dàng ôm lấy, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiểu Tân đang nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp khác lạ. Nàng một tay cầm ô, một tay ôm tôi, hạt mưa từ mái tóc dài đen của nàng rũ xuống tí tách rơi, người nàng nhiều chỗ lấm tấm bùn nâu, khuôn mặt nàng phủ một tầng nước ướt đẫm không rõ là do mưa hay vì rơi lệ.

Tôi "ôi" một tiếng giang tay ôm chặt lấy nàng, khóc to thành tiếng, làm ầm ĩ lên: "Sao cậu lại đến đây? Sao cậu dám đến đây? Cậu bị ngốc à mà sấm chớp đến như vậy còn leo lên..." Tiểu Tân không nói gì cả, chỉ gắt gao ôm lấy tôi, đợi tôi bình tĩnh lại, nàng lườm tôi, nói: "Về sau nếu cậu còn dám lang thang một mình, tôi sẽ lấy dao chặt cậu ra thành từng mảnh!" Tôi lè lưỡi với nàng, sau đó hai người dìu nhau xuống núi. Khi xuống núi, tôi nói với nàng rằng tôi cứ nghĩ cả đời này sẽ không thể gặp lại nàng nữa, nàng nói tôi ấu trĩ: "Nghe cho rõ đây, chỉ cần tôi còn sống, cậu sẽ không chết được."

Giây phút đó, tôi biết rằng, cảm giác của tôi với Tiểu Tân đã vượt quá xa so với phạm vi tình bạn rồi.

Tôi không lạ lẫm gì với Les, từ nhỏ đã biết có chuyện nam thích nam, nữ thích nữ, không phải vì tôi lớn sớm, mà là vì hai vị hoạ sĩ tôi thích là Leonardo da Vinci và Trịnh Bản Kiều đều có xu hướng đồng tính luyến ái, mà con người tôi lại thiên về liên tưởng, nếu như đàn ông có thể thích đàn ông, vậy đương nhiên phụ nữ cũng có thể thích phụ nữ. Trước giờ tôi không cho rằng hai từ đồng tính này đáng sợ, ngược lại có cảm giác thích thú, bởi lúc đó trong mắt tôi, những người đồng tính nếu không phải là hình tượng một anh chàng đẹp trai, thì chắc chắn sẽ là một cô nàng xinh đẹp, hoặc sẽ chính là một thiên tài nghệ thuật, thật tuyệt vời, làm sao có thể không thích cơ chứ?! Về sau mới biết rằng trên thế giới này thật ra cá chép và rồng thần lẫn lộn, nơi đâu cũng có đủ dạng người.

Hoặc do có liên quan đến môi trường xung quanh, tôi từ nhỏ đã được tiếp thu giáo dục nghệ thuật, sau này học trong trường nghệ thuật, biết rằng các học sinh trong trường nghệ thuật khá là cá tính, mà một trong những biểu hiện của sự cá tính chính là có thể tiếp thu được những điều mà người thường không thể hiểu, hơn nữa còn có thể tiếp thu một cách quang minh chính đại.

Vậy nên khi nói chuyện cùng những người làm nghệ thuật, ý tôi là những người làm nghệ thuật thuần tuý hàng thật giá thật (chú ý: không phải loại đạo sĩ giả mạo nhằm nâng cao địa vị của mình dưới chiêu bài nghệ thuật), có thể không do dự lẩn tránh mà nói về tình yêu đồng tính, ngay cả khi bạn gắn mác mình là người đồng tính, đối phương sẽ không hề tỏ ra khinh thường dù chỉ một chút. Đương nhiên, tôi chỉ nói đa số như vậy, cũng có những trường hợp ngoại lệ khác, nhưng không nhiều.

Vì vậy tôi có thể thoải mái mà nói về chủ đề đồng tính, chẳng qua, trước giờ tôi không hề nghĩ rằng bản thân cũng có thể mắc vào lưới tình của một cô gái.

Ngày hôm đó khi trở về từ Thung lũng lá đỏ, tôi ngã vật xuống giường, lăn đi lăn lại mãi vẫn không ngủ được, bạn cùng phòng của tôi – Trương Đình tưởng rằng hồn tôi bị câu mất trên ngọn núi đó, bèn liên tục hỏi: "Dương Dương, cậu có cảm giác hoảng hốt ngẩn ngơ hay gì đó không?"

Tôi ậm ừ trong cổ họng: "Ừ, đúng là có cảm thấy như vậy, tôi mất hồn rồi." sau đó bổ sung thêm một câu trong lòng: "Hồn tôi chạy đến chỗ Tiểu Tân rồi."

Trương Đình nghe xong tưởng thật, tức khắc đứng dậy sang bên giường tôi sờ sờ trán, còn lẩm bẩm trong miệng: "Kỳ quái, tôi nghe mẹ tôi nói rằng người mất hồn thường phát sốt, còn cậu không những không sốt, mà còn có chút lạnh."

Tôi nói: "Tôi đây là sốt lạnh, nên trán mới lạnh như vậy." Trương Đình nheo mắt nhìn tôi một lúc, sau đó dứt khoát nói: "Tôi quyết định, đi ngủ!", thoắt cái xoay người trèo lên giường ngủ, trong miệng còn lẩm bẩm: "Tôi còn cứ tưởng cậu bị câu hồn đi mất, hại tôi lo lắng nãy giờ...". Điều này sao mà trách tôi cho được...

Tối đó tôi thức trắng đêm, trong đầu liên tục hiện lên những khoẳng khắc vụn vặt khi tôi và Tiểu Tân ở cùng nhau, tôi đã xác thực được một điều ngay trước khi trời hừng sáng, đó là tôi đã đem lòng yêu Tiểu Tân. Có một chút bất ngờ ngoài ý muốn khi đi đến kết luận thế này, nhưng cái gì là sự thật thì cũng phải tiếp nhận. Sau đó tôi đặt ra một quy tắc cho bản thân, đó chính là cần duy trì khoảng cách với Tiểu Tân. Dù sao những cậu trai theo đuổi nàng có rất nhiều, nhưng nàng từng nói với tôi rằng trong số đó nàng có thiện cảm với một cậu tên Hàn Đông. Tuy rằng tôi không có ấn tượng với người tên Hàn Đông này, tuy nhiên trực giác của hắn cũng khá đáng tin cậy. Chỉ cần từ nơi xa nhìn ngắm dáng vẻ hạnh phúc của Tiểu Tân, là tôi đã vui rồi. Tôi còn cảm thán bản thân thật là vĩ con mẹ nó đại, sắp trở thành Phật Tổ của Phật Tổ luôn rồi. Nhưng về sau tôi mới biết, hoá ra đêm đó nàng cũng thức trắng.

Thế là, Tiểu Tân tìm tôi đi dạo cùng nàng, tôi tìm đủ mọi loại lý do từ chối; Tiểu Tân tìm tôi ăn cơm cùng nàng, tôi lúc thì nói đã ăn rồi, lúc thì bảo không đói; Tiểu Tân tìm tôi muốn cùng đi vẽ tranh phong cảnh, tôi đáp muốn về nhà thăm bố mẹ... Tôi nghĩ nhiêu đó cũng đủ để khiến Tiểu Tân nhận ra tôi đang cố lẩn tránh nàng, chỉ là trước giờ nàng không hề hỏi tại sao, nàng vẫn đối xử với tôi y hệt như trước, nhưng tần xuất nàng xuất hiện cùng Hàn Đông cũng nhiều lên. Thấy cảnh bọn họ ra vào cùng nhau, tôi biết tim tôi rất đau, rất khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn treo lên nụ cười để cả thế gian này cho rằng tôi vẫn đang vui vẻ sống tốt.

Có trời mới biết, rằng tôi có vui hay không.

Tình cảnh này vẫn diễn ra liên tục như vậy cho đến khi tốt nghiệp.

Tốt nghiệp rồi, tính nhẩm trên đầu ngón tay, cũng đã trải qua 25 mùa xuân hoa nở. Ai cũng nói ngưỡng tuổi 25 là thời điểm mấu chốt đối với một người con gái, trước tuổi 25 có thể líu lo mà khẳng định bản thân mới chỉ là con gái, nhưng sau tuổi 25 nếu muốn nói vậy thì có chút miễn cưỡng. Tôi vẫn còn nhớ hôm sinh nhật tuổi 25 lần đó, ông bạn từ nhỏ quấn tã cùng nhau lớn lên với tôi - lão K, bảo tôi phát biểu đôi lời nhân dịp sinh nhật, tôi nhìn quanh một vòng, thấy mọi người xung quanh đang chờ tôi bày tỏ cảm nghĩ. Trầm mặc một hồi, sau đó hung dữ bộc bạch một câu: "Cơm mẹ nấu! sao chưa gì đã 25 tuổi rồi? dựa vào cái gì mà bắt tôi 25 tuổi sớm như vậy chứ, không công bằng!". Đám người lão K nghe xong tiền bất tỉnh nhân sự, nghe nói biểu cảm ngày hôm đó của tôi quá mức kinh điển, thần thái hệt như vừa bị con lừa đá văng.

Tốt nghiệp xong nổi hứng muốn đi chơi một thời gian rồi về quê khoe khoang một chút, ai dè đơn xin ở lại dạy học mà bản thân lúc trước tuỳ ý viết lại được duyệt. Năm ấy khó kiếm việc làm, làm giáo viên cũng không tệ, ít nhất cũng có nhiều ngày nghỉ, hơn nữa khi rảnh rỗi còn có thể túc tắc kiếm thêm tiền dạy ngoài, sướng biết bao! Điều quan trọng nhất là ngôi trường này chất chứa quá nhiều kỉ niệm giữa tôi và Tiểu Tân, người ta có câu nói, khi bạn không thể có được thứ gì đó, điều duy nhất bạn có thể làm là không được quên đi. Vì vậy, sau ba ngày cân đo đong đếm, tôi quyết định ở lại trường dạy học. Có người từng nói rằng, người ta có nhiều phiền muộn bởi họ có trí nhớ quá tốt, mà khả năng ghi nhớ của tôi luôn rất tốt, nhưng lại chưa từng ảo não buồn rầu. Có câu nói khiến tôi rất thích, đó là: "Đã yêu, tại sao phải phiền não?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play