Nói xong, Lão K lấy chai nước hoa quả rót vào chiếc cốc thuỷ tinh trên tay Tiểu Ngoại, Tiểu Ngoại run lên cầm cập, suýt nữa đánh rơi chiếc cốc xuống sàn nhà, con bé đặt mạnh chiếc cốc lên mặt bàn: "Anh... anh, anh sốt 45 độ sao! Anh... anh có bệnh hả!"
Bộ dạng Tiểu Ngoại xù lông như vậy làm tôi cười đến đau cả bụng, Tiểu Tân cũng vui như được mùa, nàng ôm vai Tiểu Ngoại, nói với Lão K: "Được rồi được rồi, cậu đừng trêu trẻ con nữa, cậu xem, cậu làm em ấy chóng mặt đến mức mất cả phương hướng đây này."
Hàn Đông và Tử Hoành nghe thấy động tĩnh, cũng chạy đến bếp xem có chuyện gì, Tiểu Ngoại nấp bên cạnh Tử Hoành, kéo tay hắn: "Chúng ta đi xem TV đi, việc trong bếp cứ để bọn họ giải quyết."
Tử Hoành nghe vậy, cũng đi theo Tiểu Ngoại rời khỏi phòng bếp, Hàn Đông chỉ nhìn Tiểu Tân: "Có chuyện gì mà vui vậy?"
Tiểu Tân liếc hắn một cái: "Không có gì, Lão K vừa nói đùa thôi, à mà, cậu cứ chờ ở phòng khách đi, cơm nước lát nữa sẽ xong ngay."
Lão K cũng cười nói với Hàn Đông: "Tôi giúp bọn họ làm cá xong sẽ cùng ra, lâu lắm chưa gặp, anh em ta phải hàn huyên mới được."
Hàn Đông cười nhạt rồi ngập ngừng ra khỏi bếp, tôi khép hờ cửa phòng lại và nghiêm nghị nói với Lão K: "Cậu đừng có ý tứ gì với Tiểu Ngoại, em ấy sắp thi nghiên cứu đấy, đừng làm em nó phân tâm."
Lão K lắc lắc đầu: "Biết rồi biết rồi, vậy... phải đợi em ấy thi xong tôi mới được hành động à?"
Tôi nhìn Lão K, lẽ nào tên này thật sự ngắm trúng Tiểu Ngoại? Mắt nhìn của hắn thật không tệ, Tiểu Ngoại quả thật là một cô bé xinh xắn, nhưng sao tên này toàn nhìn trúng mấy người khác loài vậy? Do hắn trời sinh xui xẻo hay sao? Có phải hắn bị lời nguyền cả đời này phải chật vật trong chuyện tình cảm? A Di Đà Phật...
Tiểu Tân cười, nàng đấm Lão K một cái: "Cậu thích Tiểu Ngoại thật à?"
Lão K có vẻ hơi bối rối: "Hình như có một chút ít."
Giọng Tiểu Tân nghiêm trọng hẳn: "Lão K, có phải vì Tiểu Ngoại có hơi giống Dương Dương nên cậu mới có hứng thú phải không?"
Lão K nhìn tôi, hắn cúi đầu đáp: "Cũng có một phần lý do như vậy, nhưng tôi thực sự quý cô bé ấy."
Tiểu Tân cười: "Tiểu Ngoại tuổi còn nhỏ, tôi nghĩ tạm thời cậu không nên có ý với em ấy thì hơn."
Lão K rửa cá dưới vòi nước: "Hai cậu yên tâm đi, tôi có phải trẻ con đâu, làm gì cũng cần có chừng mực."
Tôi vỗ vai Lão K: "K à, nghe lời khuyên của tôi, tốt nhất cậu nên nhắm nhiều mục tiêu hơn, dù gì Tiểu Ngoại cũng chỉ là một đứa nhóc mới bước sang tuổi 20, đừng doạ sợ em ấy."
Mặt Lão K đanh lại: "Sao các cậu nói tôi như sắc lang thế, yên tâm yên tâm, tim tôi không có nhiều ngăn đến thế."
Tiểu Tân và tôi cùng thấy bất lực, chỉ có thể cầu xin Chúa phù hộ cho Lão K và Tiểu Ngoại.
Bữa ăn diễn ra rất sôi động, Tiểu Tân và Tử Hoành cứ như một cặp tình nhân đích thực, Tiểu Tân cứ chốc lại gắp thức ăn cho Tử Hoành, Tử Hoành cứ chốc lại thì thầm vài câu bên tai Tiểu Tân làm nàng khúc khích cười (sau đó tôi hỏi Tiểu Tân rằng Tử Hoành đã nói gì với nàng, nàng bắt chước Tử Hoành và nói: "Chị, em sợ đóng giả hôn phu của chị quá, đôi mắt tên kia cứ như muốn giết em đến nơi, chúng ta chỉ đóng giả duy nhất một lần này thôi được không?" "Chị ơi, chị đừng nhìn em như thế, em sởn hết lông gà, chị còn diễn đạt hơn cả chị họ em!).
Hàn Đông nghiêm mặt nhìn bọn họ, rồi lại cười cứng ngắc nhìn tôi, tâm trạng như đang giẫm phải bãi phân bò mà phải giả bộ bước đi trên bọt biển mềm mại; Lão K càng cứng đầu hơn, không những liên tục ân cần hỏi han Tiểu Ngoại, mà còn thỉnh thoảng gắp cho em ấy một ít cá mà an ủi: "Em gái, em cứ ăn đi, cá là do anh chặt cơ mà, dù nó có biến thành ma cũng sẽ không ám em đâu." Mỗi lần hắn gắp miếng cá cho Tiểu Ngoại, Tiểu Ngoại đều giật mình một cái, em nó trời sinh mắc cỡ, ngồi cùng bàn với nhiều người như vậy, nói là có ăn cũng không phải mà không ăn cũng không đúng, cuối cùng cũng bấm bụng ăn một miếng cá nhỏ.
Lão K nâng chén rượu lên, nói với Tử Hoành: "Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, cạn ly một cái nào."
Tử Hoành ra dáng người trưởng thành: "Được, nào, cạn ly."
Đụng ly cái "tách", Lão K hỏi: "Sao trước đây không thấy Tiểu Tân nhắc gì đến cậu nhỉ, ha ha, không nghĩ Tiểu Tân là hoa đã có chủ sớm như vậy."
Mặt Tử Hoành đỏ bừng, nhưng cũng bình tĩnh lại và nói: "Là tôi không để Tiểu Tân nhắc đến, hơn nữa cô ấy cũng không thích khoe khoang, chỉ cần phụ huynh hai bên biết là được."
Đôi mắt Hàn Đông vẫn luôn dõi theo Tiểu Tân, hắn khản giọng hỏi: "Vậy hai người dự định khi nào kết hôn!?"
Tiểu Tân huých tay Tử Hoành, điệu đà nói: "Anh nói xem khi nào chúng ta kết hôn?"
Nghe nàng nói chuyện kiểu vậy khiến toàn thân tôi lạnh ngắt, Tiểu Tân thấy biểu cảm tôi như vậy, nàng đá chân tôi cảnh cáo, tôi đau...
Tử Hoành ngại ngùng một lúc, sau đó trở lại vẻ bình tĩnh ban đầu, hắn nắm tay Tiểu Tân, giả bộ ngọt ngào nói: "Chuyện đó phải dựa vào ý của cha mẹ, để bọn chọn chọn ngày đi."
Hàn Đông không nói gì, chỉ cúi đầu uống rượu, Lão K nhanh nhẹn hỏi Hàn Đông: "Dạo này sao rồi? Công việc thuận lợi chứ?"
Hàn Đông cố rặn ra một nụ cười gượng ép: "Cũng ổn, cũng thuận lợi." Sau đó dường như hơi có âu lo: "Nhưng có một chuyện mà đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm ra manh mối."
Tôi trời sinh có tính tò mò: "Chuyện gì mà khiến cậu chưa tìm ra manh mối?"
Hàn Đông sờ cằm: "Cũng không phải chuyện gì to tát, hồi trước tôi và ba mẹ có nhận được cuộc điện thoại đe doạ, vừa báo cảnh sát thì không thấy người đe dọa đáp lại. Chậc chậc, hình như tôi chưa từng đắc tội với ai cả, tôi chỉ muốn biết người gọi điện đó là ai thôi, ba mẹ tôi vì chuyện này mà ăn không ngon ngủ không yên, này Lão K, cậu có người quen trong đồn cảnh sát không? Nếu có ai thì giới thiệu cho tôi một người với."
Tiểu Ngoại đang ăn miếng cá mà Lão K vừa gắp cho, nghe lời Hàn Đông nói xong liền bị hóc xương cá ở cổ họng, Lão K tận dụng cơ hội này vừa vuốt lưng vừa rót nước cho Tiểu Ngoại, khi xương cá trôi xuống cũng là lúc mặt em đỏ hết lên, ai cũng không dám nhìn, chỉ biết cặm cụi ăn cơm. Tôi thấy bộ dạng em ấy thật muốn cười, nhưng Tiểu Tân đá tôi một cái ở dưới bàn, tôi nín luôn, chỉ nghe Lão K nói: "Tôi không quen ai trong Cục cảnh sát cả, cậu cũng đừng quá lo, tôi cũng từng nhận được những cuộc gọi kiểu đó, cậu càng nghĩ chuyện đó nghiêm trọng lại càng phiền não, đừng lo lắng, cứ qua ngày nào hay ngày nấy đi, chúng ta là những người chính trực, không sợ quỷ gõ cửa tận nhà."
Tôi đã kể với Lão K chuyện này, lúc đó Lão K bật ngón tay cái với tôi, luôn mồm khen Tiểu Ngoại thông minh và có nhiều triển vọng, không ngờ hôm nay Hàn Đông lại đem câu chuyện mà tôi suýt quên này ra để nói, hắn nhắc lại làm tôi chột dạ, nhìn Tiểu Tân cũng có chút nhột, nàng nắm chặt tay Tử Hoành không dám động đậy, Tiểu Ngoại thì khỏi phải nói, một gắp chỉ gắp có đúng một hạt cơm bỏ vào mồm, nhìn em ấy ăn say sưa là vậy, nhưng tôi khá là chắc em nó không cảm nhận được vị gì đâu.
Hàn Đông thở dài: "Cũng chỉ có thể làm theo lời cậu nói thôi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu tên khốn đó mà để tôi mà biết hắn là ai, tôi chắc chắn sẽ lột da hắn!"
Toàn thân Tiểu Ngoại run rẩy, càng chuyên tâm ngấu nghiến ăn, cặp kính như sắp rơi tới miệng bát tới nơi.
Lão K muốn cười nhưng không dám cười, chỉ liên tục gắp thức ăn cho Tiểu Ngoại: "Đừng ăn cơm mãi thế, ăn thức ăn nhiều vào, ăn thức ăn."
Sau bữa cơm, mọi người cùng nhau ngồi lại chơi một lúc rồi ra về, khi gần rời đi, Hàn Đông hỏi Tiểu Tân: "Khi nào cậu có thời gian rảnh?"
Tiểu Tân khoác cánh tay Tử Hoành: "Không biết nữa, Tử Hoành mới về chưa lâu, có lẽ đợt này không có nhiều thời gian mấy."
Hàn Đông thất vọng, nói câu tạm biệt rồi quay đầu đẩy cửa mà đi, Lão K cũng đi theo hắn, bỏ lại một câu: "Ngày hôm nay thật tuyệt con mẹ nó vời, sống đến chừng này tuổi rồi tôi mới biết thế nào là 'Nghìn lẻ một đêm'." Hắn bước đến cửa nhà lại còn sến súa phóng điện với Tiểu Ngoại: "Ngoại Ngoại, bye bye."
Sau khi hai người họ rời khỏi, Tiểu Ngoại và Tử Hoành đặt phịch mông lên chiếc ghế sofa, vuốt ngực thở phào, tôi và Tiểu Tân nhìn cặp chị em họ này cảm thấy thật hứng thú. Tử Hoành đá Tiểu Ngoại một cái: "Nhiệm vụ của em đến đây là hoàn thành, đưa ảnh đây."
Tiểu Ngoại đá lại Tử Hoành, móc trong túi ra một tấm ảnh ném lên người hắn: "Đây, mất phim rồi."
Tôi lại gần hỏi: "Ảnh gì thế?"
Tiểu Ngoại cực kỳ kinh miệt nhìn Tử Hoành: "Ảnh thân mật của hắn với bạn gái cũ, hê hê."
Tôi cầm lấy tấm ảnh từ tay Tử Hoành, trong ảnh là Tử Hoành đang chống cằm lên vai một cô bé, quả thực nhìn rất tình cảm, vừa nhìn đã biết là người đang yêu, Tiểu Tân cũng vô cùng thích thú nhìn tấm ảnh, Tử Hoành đỏ mặt giật lấy tấm ảnh: "Là chuyện xa lắc xa lơ từ mấy năm trước rồi."
Tiểu Tân rất thông minh: "Tiểu Ngoại lấy cái này ra uy hiếp em đúng không."
Tử Hoành thật thà gật đầu, lại đá Tiểu Ngoại cái nữa: "Không được nói với bạn gái em, nói lời phải giữ lời đấy."
Tiểu Ngoại trả lại cú đá: "Ai bảo mày thích một chân đạp hai thuyền cơ, mày mà nghe lời chị thì chị không nói."
Tử Hoành ủ rũ: "Chị, là cô ấy tìm tới em, không phải lỗi của em."
Lúc này Tiểu Ngoại mới ra dáng một người chị, nhón gót xoa đầu Tử Hoành: "Biết là lỗi của cô ấy, yên tâm đi, chị mày là người mồm miệng kín như bưng, đi chơi với bạn gái đi, chắc đợi mày lâu lắm rồi đấy."
Tử Hoành thả lỏng thần kinh, nói lời tạm biệt với tôi và Tiểu Tân, chúng tôi tiễn thằng bé ra cửa, hắn đặn dò Tiểu Ngoại trước khi lên xe: "Đừng quên chị đã đồng ý đãi em KFC đấy."
Tiểu Ngoại ấn hắn vào trong xe: "Quên không nổi, mày vừa từ Ai Cập về chắc mệt lắm nhỉ, mau đi đi."
Chúng tôi quay trở lại phòng khách, Tiểu Ngoại giúp Tiểu Tân dọn dẹp vệ sinh, dọn dẹp tươm tất xong, Tiểu Ngoại thẫn thờ ngồi ôm bụng trên sofa, tôi ngồi bên cạnh hỏi: "Đau bụng à?"
Tiểu Tân lấy ra một viên thuốc tiêu hoá bảo em ấy uống (chắc là do thói quen ăn uống, nên Tiểu Ngoại không ăn được quá nhiều cơm, chủ yếu con bé ăn bánh bao), tôi nắm tay con bé và nói lời cảm ơn: "Hôm nay vất vả em quá ha."
Tiểu Ngoại liếc mắt nhìn tôi: "Chị tránh xa em ra, em phát hiện mỗi khi chị lại gần là em lại gặp xui xẻo, một là học sinh Lý Phi Phi của chị, hai là tình địch Hàn Đông của chị, ba là bạn thân Lão K của chị, trời — đất! Kiếp trước em đã làm nên tội tình gì để kiếp này đụng trúng chị, chị đúng là ngôi sao chổi xui xẻo. Ôi trời ơi, anh K biết Tử Hoành là em họ của em rồi, thì sau này em biết lấy ai đóng giả bạn trai nữa, mẹ — nó! Sao em khốn khổ thế này."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT