Sau khi Olivia rời đi, Tiểu Tân vẫn cứ không để ý tới tôi, nàng vẫn giữ bộ mặt lạnh băng, doạ tôi sợ không dám mở lời. Tôi biết mình đuối lý, lén lè lưỡi với nàng, thôi cứ để nàng tự nguôi giận đi, tắm cái đã rồi ra dỗ nàng.

Tắm xong, tôi quấn chiếc khăn tắm cỡ bự đi ra, thấy Tiểu Tân đang gửi email trên máy tính. Tôi đến ngồi cạnh nàng: "Tiểu Tân... cậu không giận chứ?"

Tiểu Tân không nói gì.

Tôi được đà tiến lên: "Cậu có thể mắng tớ, tớ tuyệt sối sẽ không cãi lại."

Tiểu Tân vẫn không nói gì.

Tôi vẫn không nhụt chí: "Có lẽ... là do tớ sai rồi, cậu đừng giận nhé có được không."

Cuối cùng Tiểu Tân cũng nói chuyện: "Tớ đi tắm."

Nàng cứ thế đi vào phòng tắm, còn tôi ở đó ngơ ra, vẫn quyết định tiếp tục dỗ nàng, không để ý tớ sao? Được thôi, vậy tớ sẽ để ý cậu hết mức!"

Với sự tự tin vượt núi băng biển, tôi đứng dậy liều lĩnh xông vào phòng tắm. Tiểu Tân đang nhắm mắt ngâm người, nàng bị tôi doạ hết hồn khi thấy tôi xông vào đột ngột như vậy, nhưng sau đó nàng lại nhắm mắt lại. Tôi bước tới, cúi người xuống nỉ non: "Tiểu Tân... tớ sai rồi... sai rất sai... sai to đùng... cậu mở mắt ra nhìn tớ đi... nhìn tớ đáng thương chưa này... "

Tiểu Tân không nhịn được mà phì cười: "Tớ còn tưởng cậu đến tận đây để đánh tớ, thôi được, dù sao tớ cũng không giận."

"Cả ngày như thế mà còn nói không giận sao!"

Tiểu Tân vươn tay lên nhào nặn má tôi: "Cậu hi vọng tớ tức giận à! Vừa về tớ đã không thấy bóng dáng cậu đâu, tớ biết ngay cậu lại lêu lổng ngoài đường, gọi điện cho cậu thì cậu tắt máy, ở đây loại người nào cũng có, trời thì tối như vậy, hơn nữa cậu còn không biết đường, cậu không hù tớ chết là cậu không can tâm sao!"

Tôi không thể biện minh nổi: "Tớ muốn gọi điện cho cậu lắm, nhưng mà điện thoại hết pin."

"Hết pin cậu cũng không biết đường dùng diện thoại công cộng sao?"

"Ơ... nhất thời không nghĩ ra..."

"Ôi, mỗi việc ra ngoài thôi mà sao lại khiến người ta không yên tâm đến thế? Lần sau ra ngoài phải gọi cho tớ đấy."

"Dạ..." Tôi nhìn khuôn mặt ửng hồng của Tiểu Tân qua làn hơi nước mờ ảo, trong lòng chợt thấy nôn nao, bèn cúi đầu xuống hôn nàng, đôi tay Tiểu Tân vòng qua cổ tôi, khiến trọng tâm tôi không vững, bỗng "tùm" một cái rơi tõm vào bồn tắm cùng nàng. Đang đè trên thân nàng thì nàng kêu lên: "Hôm nay cũng không thấy cậu bỏ được cái gì vào bụng!"

Tôi lau nước trên mặt đi: "Hê hê, tớ ăn ở ngoài nhiều lắm, lại còn chụp được nhiều ảnh, tớ còn mua cho cậu bánh đậu xanh mà cậu yêu thích nữa cơ."

Tiểu Tân vén mái tóc tôi lên: "Ồ, mới đến đây mà cậu đã vừa cảm lạnh vừa mất tích, lần sau không được doạ tớ nữa cậu có biết không, nếu cứ bị doạ thế này tim gan của tớ sớm muộn gì cũng sẽ lâm bệnh. Khi nào rảnh tớ phải dạy cậu cách làm người, để cậu không để người khác phải lo lắng nữa."

"Tớ biết rồi, sau này kiến quyết sẽ không làm trái thánh chỉ nữa."

"Cậu đó, thật hết cách với cậu, mà này, trước khi cậu tới tớ đã mua cho cậu một chiếc quần jogger, đợi lát nữa thử xem có hợp không."

"Dạ, đồ cậu mua nhất định sẽ hợp." Tôi nhìn vào mắt nàng: "Mà... hình như Olivia thích cậu đó."

Tiểu Tân chẳng nói đúng sai: "Nhưng tớ chỉ thích mỗi cậu thôi."

Tôi cắn vào tai nàng: "Không cho phép cậu thích cô ấy."

"Ha ha, có ai đó đang nghen kìa", Tiểu Tân nâng mặt tôi lên và đặt lên môi tôi nụ hôn của nàng: "Không cho phép cậu ghen."

- --

Công việc và học tập của Tiểu Tân ở đây không bận rộn lắm nhưng cũng không dễ dàng chút nào. Thường thì tôi ở nhà chuẩn bị cơm nước đợi nàng về, cũng có lúc tôi ra ngoài đi dạo và kết thêm vài người bạn mới, nhưng tôi sẽ không đi quá xa, phần lớn chỉ loanh quanh trong khu chung cư, cứ thấy gần đến giờ Tiểu Tân trở lại, tôi sẽ nhanh tay nhanh chân chạy vọt về.

Khi rảnh rỗi, chúng tôi sẽ đi dạo quanh Quảng trường Thời đại ở Phố Wall, ngắm Tòa nhà Empire State ở Broadway và ngước nhìn Tượng Nữ thần Tự do trên Vịnh Hudson. Tất nhiên, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội đến Làng Greenwich - nơi mà các nghệ sĩ khao khát đặt chân tới. Tiểu Tân đã sống ở đây hơn một tháng, vì vậy nàng biết hết về mọi điểm thu hút khách du lịch ở đây, như vậy cũng tốt, đỡ cất công tìm hướng dẫn viên du lịch.

Ở đây tương đối cởi mở, vì vậy chúng tôi cứ thế nhập gia tuỳ tục, hai đứa có thể hôn hít ôm ấp thoải mái trên phố (thường là vào ban đêm) mà không cần để ý đến ánh mắt của người khác, dù gì cũng không quen ai, ai sợ ai nào!

Mẹ tôi gọi điện tới: "Dương Dương, ở đó thế nào rồi?"

"Ngoài việc nhớ mẹ, tất cả đều OK."

"Đừng dẻo mỏ với mẹ, Tiểu Tân đâu?"

"Đang ở bên cạnh này."

"Bảo Tiểu Tân nghe máy đi."

Tôi đưa điện thoại cho Tiểu Tân, Tiểu tân nghe máy: "Cô à, con chào cô... ồ, ha ha, tốt lắm ạ... vâng... à, cô đừng lo..."

Tôi cố hết sức áp tai vào điện thoại, nhưng Tiểu Tân cứ quay đầu sang một bên không cho tôi nghe lén, chỉ nghe thấy nàng nói: "Vâng ạ... cô đừng lo lắng, có con ở đây... Ha, thật không ạ?... Vâng, cô cũng chú ý sức khoẻ... Cảm ơn cô ạ... Vâng, vâng ạ. "

Tiểu Tân đưa lại điện thoại cho tôi, tôi nghi ngờ đón lấy điện thoại, giọng mẹ thay đổi 180 độ: "Dương Dương à, con... đi bệnh viện kiểm tra chưa? Tình hình thế nào rồi...?"

Ồ, hóa ra mẹ gọi tới để hỏi vấn đề bụng dạ. Tiểu Tân ngồi trên ghế sofa cười tít mắt nhìn tôi, tôi đi đi lại lại với chiếc điện thoại trong tay: "Ồ... cái này à... tạm thời vẫn chưa. ạ"

Mẹ có hơi sốt ruột: "Sao còn chưa đi? Đã qua bao lâu rồi?"

Tôi an ủi mẹ: "Mẹ đừng nóng vội, muốn đến bệnh viện người ta phải hẹn trước, phải đợi dần dần."

"Bệnh viện mà lại hẹn trước? Lần đầu mẹ nghe đấy."

"Ặc, ở nước ngoài mà mẹ. Mẹ, mẹ đừng có nóng vội suốt như thế, mẹ đừng học theo Lý Liên Anh, Hoàng đế không vội mà thái giám cứ vội."

"Con nói ai là thái giám? Dám nói mẹ là thái giám?"

Tiểu Tân cố nhịn cười, tôi giải thích với mẹ: "Ặc.. con chỉ... chỉ là một cách ẩn dụ thôi mà, ẩn dụ ẩn dụ."

Mẹ tôi lên giọng dạy dỗ: "Ẩn dụ? Có ai ẩn dụ mẹ già với một tên thái giám không? Thái giám có thể đẻ ra con được à?!"

"Ai da, phép ẩn dụ của con không thích hợp được chưa? Mẹ đừng nóng, đừng nóng." Tôi nhanh chóng đổi chủ đề: "Mẹ, mẹ muốn ăn gì? Con mua về cho mẹ."

Mẹ im lặng một lúc rồi nói: "Mẹ muốn ăn một ít bánh hồ đào, và muốn cầm một ít vàng."

Tôi gào lên: "Thô bỉ! Thô bỉ không thể chịu nổi!!"

"Thô bỉ thì sao, mẹ đã nói rõ với Tiểu Tân rồi, vài ngày sau cậu ấy sẽ đưa con đi kiểm tra, đến lúc đó không được phép giở trò với người ta đâu đấy, Tiểu Tân bảo con làm gì thì con cứ làm thế nấy, đừng có suốt ngày người ta nói rẽ đông thì mình lại rẽ tây, người ta nói đánh chó thì mình lại chửi gà!"

Thảo nào Tiểu Tân cứ cười ha ha như một thái thượng hoàng, hóa ra là mẹ tôi đã bán đứng tôi. Tôi biện hộ: "Mẹ có cần thiết phải làm vậy không, sao mẹ bán đứng con như thế? Một người tốt như con bị mẹ nói thành một tên lưu manh như vậy, con oan ức quá!"

"Con không cần biện minh cho cách cư xử của mình, mẹ cũng không hi vọng trên vùng đất nhân cách cằn cỗi của con có mọc lên được bất kỳ bông hồng xinh đẹp nào, chúng ta cứ sống hoà thuận là được, không ai chống lại ai."

Tôi than vãn: "cây cao đón gió dễ đổ, người giỏi thu hút ánh nhìn xấu xa, mẹ thích nói thế nào thì nói, ai bảo con nhỏ tuổi hơn mẹ cơ, con nhường mẹ đó."

Gọi xong điện thoại với mẹ, tôi gối đầu lên đùi Tiểu Tân: "Mẹ lại bảo tớ đi bệnh viện kiểm tra."

"Tớ biết."

"Tớ phải làm giả mới được, để lúc về lấy cho mẹ xem."

Tiểu Tân đùa nghịch mái tóc tôi: "Yên tâm đi, tớ đã chuẩn bị cho cậu rồi."

Tôi bật dậy: "Thật sao?"

"Đương nhiên, tớ vừa đến đây đã đi nhờ chú Ngô, chú ấy là bạn mẹ tớ, tớ nói khéo nên nhờ được chú ấy giúp cho. À đấy, phòng tớ đang ở cũng là do chú ấy tìm giúp."

Tôi rất vui vẻ khi thấy sự việc giải quyết dễ như trở bàn tay như vậy: "Yêu cậu chết mất thôi Tiểu Tân, ôi, tớ có thể yên tâm đi chơi rồi."

Tiểu Tân véo tai tôi một cách đầy âu yếm: "Được rồi, hôm nào đó cậu phải đích thân đi cùng tớ đến chào hỏi, để tỏ lòng biết ơn với chú ấy."

Tôi gật đầu: "Vâng, vâng, nhất định nhất định."

Tiểu Tân nghiêng đầu: "Vừa rồi ấy, mẹ thân yêu của chúng ta đã hoàn toàn bán cậu cho tớ, lại còn trịnh trọng giao phó rằng: Tớ có toàn quyền quản lý cậu, tớ bảo cậu đứng cậu không được ngồi, tớ bảo cậu thất nghiệp cậu cũng không được đi làm."

"Xì." Tôi khinh khỉnh xua tay: "Mất việc thì có gì đáng sợ chứ? Thứ mà giai cấp vô sản mất đi chỉ là gọng xiềng xích, mà mất việc thì có thể đi bánh xèo, chúng ta luôn phải có cách giải quyết cho mọi vấn đề."

Tiểu Tân nghĩ chuyện đó thật buồn cười: "Cậu... có thể đi bán bánh xèo thật không?"

"Sao lại không dám, lao động không phân biệt cao sang nghèo hèn, người lao động luôn được vinh quang." Tôi ngẩng đầu lên tuôn ra khẩu hiệu: "Tớ muốn bánh xèo Quan thị sẽ vượt ra khỏi thị trường Trung Quốc, vượt qua Châu Á và vươn ra toàn thế giới, đến lúc đó ai mà không ăn bánh xèo Quan thị, người đó chính là người ngu ngốc."

"Vậy thì được." Tiểu Tân tâm tình bình thản: "Cậu đừng bán vội, bây giờ cậu làm cho tớ một chiếc ngay đi, đừng để tớ đánh giá thấp cậu, đừng nói là cậu không làm được nha. "

Tôi suy tư tìm một cái cớ: "Khụ khụ... không phải không thể, mà là... nguyên liệu không có đủ, phải, là - nguyên liệu không có đủ!"

"Ồ", Tiểu Tân nói một cách đầy mỉa mai: "Cái cớ này thật sự rất hay, tớ xin mượn lời của Tiểu Ngoại, rằng: 'Lời bào chữa chính là con dao hai lưỡi". Nhưng đừng lo, ở đây cậu muốn nguyên liệu nào cũng có, cái gì cũng rất đầy đủ."

Vừa nhắc đến Tiểu Ngoại, tôi liền nghĩ đến chuyện con bé này làm tôi mất mặt trong quán cà phê, hơn nữa bàn tay gây ra tội ác của cô ảnh hậu đang đứng trước mắt tôi đây, chính là người xúi giục em nó chứ không ai khác. Chậc chậc, kẻ ở gần không sờ được đuôi hổ, kẻ ở xa luôn có cách chạm đến. Dù nghĩ như thế nào đi chăng nữa, tôi thấy thù này nhất định phải báo!

Xem thời gian, lúc này là 1 giờ 30 phút chiều, có lẽ giờ này Tiểu Ngoại đang đánh giấc mơ xuân chăng? Không được, tôi không thể để con bé ngủ yên được.

Tôi bỏ qua Tiểu Tân để bắt đầu gọi điện. Tiểu Tân ở bên cạnh đang không hiểu chuyện gì, tôi phớt lờ nàng và tự mình bấm gọi, cuối cùng đầu dây kia đã nhấc máy, tiếp đến là một giọng nói vừa tỉnh ngủ lười biếng cất tiếng: "A lô —"

Tôi cười nham nhở: "Tiểu Ngoại à, là chị đây."

"Chị... là ai?"

Đến cả giọng tôi mà em nó cũng nghe không ra, tôi rất tức giận: "Là chị!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play