Tiểu Tân và tôi như muốn phun cơm vào mặt nhau, tôi đã hiểu ra lý do tại sao các bạn cùng lớp của cô bé lại gọi cô là Tiểu Ngoại.
Đây là đêm cuối cùng trước khi Tiểu Tân đi, chúng tôi đều đã mệt mỏi rã rời sau một ngày vật lộn. Tắm rửa xong xuôi, chúng tôi ngã lăn xuống giường nhưng không tài nào chợp mắt được. Tôi nằm ườn lên người Tiểu Tân, ngón tay mân mê đếm lông mi của nàng, lát sau Tiểu Tân mở mắt nhìn tôi, nàng hỏi: "Có bao nhiêu cọng?"
"Ừm... 521 cọng."
"Mới vừa nãy tớ còn nghe cậu lẩm bẩm 44 cọng mà, sao đã tăng lên nhiều vậy?"
"Dù thế nào thì cũng là 521 cọng."
"Ha ha, được rồi, vậy để tớ đếm lông mi của cậu xem."
Tôi nhắm mắt lại, Tiểu Tân thổi qua hàng lông mi của tôi: "Không cần đếm nữa, cậu cũng có 521 cọng."
"Vậy lông mi của chúng ta đều nhiều như nhau."
"Đúng vậy đó, 521, tớ - yêu - cậu."
Đêm nay là một đêm chỉ dành cho những người đang yêu, tinh thần và thể xác chúng tôi hòa vào nhau một cách thật hoàn mỹ dưới ánh sao lấp lánh mặn nồng, mặt trăng thoắt ẩn thoắt hiện thẹn thùng sau đám mây đêm, trộm nhìn chúng tôi rồi thầm cười duyên...
Cả đêm không ngủ, tôi và Tiểu Tân cùng quấn một chiếc khăn lông lớn, sóng vai ngồi trên ban công ngắm ánh trăng sao đã lặn mất từ lâu, như thể ngày mai là một chuyện rất xa vời đối với chúng tôi.
"Dương Dương?"
"Ơi?"
Tiểu Tân hỏi dò: "Ngày mai tớ... không đi nữa có được không?"
Tôi rất kiên định: "Không được."
Tiểu Tân rất bướng bỉnh, nàng muốn khiêu khích tôi: "Tớ là Nữ hoàng V rất được chào đón, cậu còn không mau cầu xin tớ ở lại, qua cái thôn này sẽ không còn có nhà trọ nào khác đâu*."
*Qua cái thôn này sẽ không còn có nhà trọ khác: Ý nói nếu lỡ mất cơ hội này, lần sau sẽ không còn cơ hội nữa.
Tôi có chút chua chát: "Không sao, vẫn còn một cái thôn khác, một nhà trọ khác mà."
"Cậu dám!" Rốt cuộc Tiểu Tân cũng không yên tâm: "Dương Dương, sau khi tớ đi, cậu phải an phận thủ thường đấy."
Tôi oai như cóc "Yên tâm đi, tớ gả gà theo gà, gả chó theo chó, gả lừa cũng sẽ đi khắp núi non theo lừa. Nhất định sẽ ở nhà an phận thủ thường."
Tiểu Tân cười khổ: "Ồ, giờ tớ chỉ biết được ăn cả, ngã về không, trước hết cứ thử cậu ba tháng đã."
Tôi vuốt ve đôi má nàng: "Thiên địa chứng giám, nhật nguyệt rọi soi, tớ lấy cho cậu xem tấm lòng chung thuỷ này của tớ, nếu cậu không xem, chứng tỏ cậu là đồ đểu."
"Cậu đấy, ngàn vạn lần làm ơn cậu đừng gây ra chuyện gì nữa, làm não tớ phải trải qua cuộc cách mạng rửa tội đau đớn như ngày hôm nay, tớ sẽ chịu không nổi." Tiểu Tân nghĩ: "Thực ra, điều tớ lo lắng không phải cậu đi dụ dỗ người ta, mà là sợ cậu để người ta đến dụ dỗ cậu."
Tôi khích lệ nàng: "Cậu phải có lòng tin đối với tớ."
Tiểu Tân tắc đầu: "Tớ rất tin cậu, nhưng tớ không tin mấy người dụ dỗ cậu."
Tôi vội vàng làm yên lòng nàng: "Cậu cứ chuyên tâm giương cánh vượt Gia Dự Quan (điểm cuối ở đoạn phía tây Trường Thành), vững vàng đến Mỹ thành công tiến bước, đừng lo lắng về tớ." Thực ra tôi cũng không yên tâm về nàng lắm: "Cậu cũng vậy, một vùng đất phóng khoáng cởi mở như Mỹ... ngủ xuân sáng chẳng biết... khắp nơi động dục miết*... Không được, cậu nhất định phải tuân theo nữ tắc, không được để đám người Tây lợi dụng."
*Quan Dương chế từ bài thơ "Xuân Hiểu" của Mạnh Hạo Nhiên, dưới đât là bản dịch bài thơ: "Ngủ xuân sáng chẳng biết, khắp nơi chim hót riết. Đêm qua tiếng mưa gió, hoa rụng nhiều khôn xiết."
"Được rồi, tớ vẫn luôn có chừng mực với chính mình, đâu giống như cậu."
"Tớ làm sao?"
"Xì." Mặt Tiểu Tân dài ra: "Như cậu đó, người ta đối xử tốt với cậu, cậu liền nhiệt tình như lửa, người ta liếc mắt đưa tình với cậu, cậu bèn lửa cháy nghìn cây..."
"Ấy ấy ấy, sao lại nói tớ không đúng sự thật như vậy!" Tôi không vui khi bị nàng khuyếch đại quá trớn: "Cậu xem cậu còn chưa bỏ qua được chuyện cũ, tớ nào có xấu xa như thế! Tớ bị cuộc sống tàn khốc này áp bức đến mệt chết rồi, còn đâu tâm trí đi nhiệt tình với chả lửa bén cơ chứ!"
"Là tại cậu đã bị áp bức quá lâu." Tiểu Tân dùng đến phương thức đối đáp ngoại giao: "Bởi vậy, một khi cậu có cơ hội khởi nghĩa, hậu quả sẽ rất khó lường, cậu phải biết rằng, chỉ cần là một ngọn núi lửa còn hoạt động thì một ngày nào đó nó sẽ phun trào."
Tôi cười gượng: "Vậy thì tớ phải để ngọn núi lửa này ngủ yên cả trăm năm mới được!"
"Cậu thật thiếu tham vọng." Tiểu Tân đặc biệt chọn ra điều tôi không thích nghe mà nói: "Chỉ có trăm năm? Để tớ nói cho cậu biết, cậu ít nhất phải ngủ hàng nghìn năm cho tớ, ít phun phọt khắp nơi đi."
Tiểu Tân trước giờ vẫn luôn nổi tiếng với tài ăn nói hàm hồ linh tinh, và tôi luôn được biết đến là một người hiểu chuyện và hiền từ. Sau khi trải qua vô số kinh nghiệm thực chiến, tôi đã tổng kết ra một phương pháp an toàn để đối phó với nàng, đó là tuyệt đối đừng có cứng với nàng, với mỗi lời nàng nói đều phải kính kính cẩn cẩn ngờ nghệch ngốc nghếch lơ ngơ lác ngác thuận buồm thuận gió mà vểnh tai lên nghe, bởi vậy tôi nghiêng đầu nhìn lên bầu trời sao, để nàng lải nhải một mình.
Thời khắc chia tay rốt cuộc cũng tới. Trước khi đi, nàng giao lại chìa khóa xe cho tôi, rất nghiêm khắc mà dặn dò: "Cái kỹ năng lái xe như mèo ba chân như cậu, nếu không cần lái xe thì nên hạn chế lái, ra ngoài chủ yếu đi xe bus là được."
Tôi nhét chìa khoá vào sâu trong túi: "Ừa ừa ừa, có bị cậu đánh chết tớ cũng không lái." Trong lòng nói thêm một câu: "Chỉ cần cậu đánh không chết, sẽ lái."
Ba mẹ Tiểu Tân vẫn ở Thanh Đảo, nên không thể đích thân đi tiễn con gái yêu được, chỉ đành làm loạn lên qua điện thoại. Các mối quan hệ của Tiểu Tân rất tốt, số người đến tiễn nàng có rất nhiều, ngoài những đồng nghiệp trong cô ty nàng ra, còn có Lão K, Hàn Đông, Do Phi đều đến sân bay. Ba mẹ tôi vừa nghe Tiểu Tân sẽ đi ba tháng, liền lưu luyến không thôi, đôi vợ chồng già này bỏ rơi đám học trò mà chạy đến chung vui. Một đám người nhốn nháo tiễn nhân vật chính "đến trời Tây", có nhiều người ở sân bay như vậy, làm tôi không tiện biểu đạt cảm xúc bi thương của mình, chỉ biết chìm trong đám đông cười mỉm cứng ngắc.
Tiểu Tân lại trưng ra nụ cười thương hiệu của nàng để tạm biệt từng người trong đám đông. Ba tôi đưa nàng một tấm danh thiếp: "Tiểu Tân, cầm lấy cái này đi, đây là một người bạn của chú, đến đó nếu có gì bất tiện thì cứ đến tìm người này."
Tiểu Tân nhận lấy tấm danh thiếp: "Vâng ạ, con cảm ơn chú Quan."
Mẹ tôi vào vai mẹ của Tiểu Tân: "Đến đó thì nhớ gọi về cho gia đình nhiều vào, ở đó không có bánh tráng cuốn quẩy, mấy cái bánh bao thì lại ngọt sắc. Nếu đồ tây không hợp khẩu vị thì cứ đến mấy nhà hàng Trung Quốc mà ăn, thời tiết thay đổi nhớ mặc thêm hoặc mặc bớt quần áo, tránh để bị cảm cúm."
Tiểu Tân gật đầu lia lịa, mẹ tôi lại rón rén mà rướn người lên: "Cái đó... nhân tiện thì giúp cô nghe ngóng một tí, xem có bệnh viện nào chữa bệnh vô sinh hiệu quả. "
Ba tôi cũng đột nhiên ngộ ra: "Đúng đúng đúng, nghe ngóng nghe ngóng."
Lão K và Tiểu Tân cố nén nụ cưởi quỷ dị nhìn về phía tôi, ẩn trong nụ cười đó là ngàn con dao cứa vào lòng tự trọng của tôi, ba có thể nhẫn nhịn, nhưng mẹ thì không thể, tôi vừa nghe câu đó đã thấy phiền: "Ba, mẹ, người ta đi ra nước ngoài làm việc, không phải đi chơi, lấy đâu ra thời gian đi nghe ngóng cho ba mẹ chứ."
Mẹ nghiêm túc với tôi: "Chậc, mẹ đang nói nhân tiện thì nghe ngóng, chứ không phải nhất định nghe ngóng."
Giọng Tiểu Tân ngọt xớt: "Cô yên tâm đi ạ, con nhất định sẽ 'tận tâm' giúp cô 'nhân tiện' nghe ngóng."
Mẹ vui vẻ đến hoa nở khắp mặt, Hàn Đông bước tới góp vài lời: "Tiểu Tân, ở một mình nhớ chăm sóc bản thân cẩn thận, tớ có thời gian sẽ đến cùng cậu."
Tiểu Tân né tránh hắn: "Cảm ơn, nhưng không cần đâu, ở đó tôi có nhiều bạn, cậu cứ lo công việc của cậu đi."
Do Phi coi như cũng hiểu chuyện: "Đúng vậy đúng vậy, lấy công việc làm chuẩn, tình cảm xếp thứ hai."
Sắp tới giờ đi, Tiểu Tân bắt tay chúng tôi như một quan chức nước ngoài, đến lượt tôi, nàng nắm chặt tay tôi và nói một điều khiến tôi suy nghĩ rất lâu: "Phải luôn nghe theo lời kêu gọi của Đảng, không cho phép làm cách mạng bừa bãi."
Tôi buồn lắm, đầu cứ lắc như cái trống Nhật, lời hứa thốt ra chất chứa tình cảm: "Vâng, một là không trộm, hai là không cướp, ba là không bao giờ chống dân chống Đảng".
Tiểu Tân cất bước thật oai phong, đoàn người chúng tôi cũng dần tản ra quay về nhà, ai về làm việc người nấy. Lúc sắp lên xe, mẹ tôi còn nhìn bụng tôi mà thở dài một hơi, tôi nhanh chóng đẩy mẹ vào trong xe, giục bố mau lái xe về nhà.
Tiễn hai người nhà xong, Lão K bay đến gần tôi: "Úi giời, có ai đó giường đơn gối chiếc, tối ngủ không ngon kìa."
Tôi liếc xéo hắn: "Úi giời, có ai đó thấy mỡ trước mặt mà không húp được kìa, há há, tức chết chưa."
Lão K nghe không lọt tai: "Má, không nói chuyện với cậu nữa, kiếp trước nợ cậu hay gì! Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà."
Tiểu Tân vừa đi khỏi, tinh thần của tôi có chút hoảng loạn, ngay sau khi nàng rời đi, tâm trí tôi bắt đầu nhớ nàng hơn bao giờ hết.
Ngồi trên xe của Lão K, nhìn ra bầu trời trong xanh bên ngoài cửa kính, có lẽ cuộc đời này vẫn luôn tốt đẹp, không thể cứ luôn chìm đắm trong những cảm giác đau khổ và buồn bã, nếu niềm vui không đến gõ cửa, chúng ta nên chủ động tìm niềm vui. Tôi vỗ Lão K đang lái xe: "Cộng sự, chúng ta cùng đi tìm niềm vui đi."
Lão K không hiểu tôi định làm gì: "Niềm vui gì? Tìm thế nào?"
Tôi khá hài lòng với câu hỏi khó tránh của hắn, trên mặt cười tươi: "Đi công viên với tôi, trộm về một chậu hoa về chăm."
Tôi đã sớm biết Lão K là một chàng trai tốt bụng, hắn biết việc Tiểu Tân bay đến phương trời tây đã gây ảnh hưởng không ít đến tinh thần của tôi, nên hắn chỉ nhìn chằm chằm vào tôi vài giây khi tôi nói rằng muốn ăn trộm hoa, sau đó quay xe chạy thẳng đến công viên.
Nhìn quanh một vòng trong công viên, tôi chỉ vào chậu cây Vạn Niên Xanh cách đó không xa: "Chính là nó."
Lão K khó hiểu: "Tôi nói này Quan Dương, cậu lôi tôi đi nửa ngày trời chỉ để chọn thứ này sao? Có đến mức phải vậy không?"
Tôi giương mắt nhìn hắn: "Phí lời, đương nhiên là đến mức đó, chơi vui là được, mau lên, cậu đi trộm đi, tôi ở đây canh gác cho."
Lão K nào có ngốc: "Sao cậu không tự đi trộm? Đây là ý kiến của cậu, dựa vào đâu mà tôi phải đi?"
Tôi cứng họng hồi lâu không tìm ra lý do, nên chỉ có thể lươn lẹo: "Tôi mặc quần áo sáng màu, dính chút bụi bẩn vào nhìn xấu lắm, cậu mặc quần áo tối màu, bẩn một chút cũng không sao. Nhân lúc đang không có người ở đây, cậu cứ nhanh lên đi, tôi canh cho cậu. "
Tôi thấy hai thế lực chính nghĩa và tà ác đang đối đầu với nhau trên vai Lão K, nhưng cuối cùng thì ác ma đã thắng thế, Lão K đành bó tay: "Thế nhớ canh kỹ vào, nếu thấy có gì đó không ổn nhớ phải ho một tiếng."
"Đã rõ, cậu cứ yên tâm tôi làm việc, lẹ lên."
"Tôi mà yên tâm được sao? Chuyện lạ!"
Tôi biết nhiệm vụ này rất khó khăn, vì vậy tôi lấy nước ra uống trong khi đang để mắt bốn phía, đồng thời cầu chúc hắn suôn sẻ như ý. Lão K nhìn trái nhìn phải, tiến gần đến chậu hoa như một tên trộm lưu manh. Tôi thấy bộ dạng trăm năm có một của hắn, kích động đến sặc cả nước: "Khụ khụ, Khụ! Khụ, khụ! "
Lão K vừa nghe thấy tiếng ho dữ dội của tôi, hắn giật thót tim rồi nhảy tót lao tới phía tôi như chiếc tên lửa: "Mẹ ơi, cậu làm tôi sợ chết khiếp!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT