Nghe mẹ nói vậy, tôi không vui chút nào: "Mẹ, là con tìm chứ không phải mẹ tìm a."
Tiểu Tân trừng mắt với tôi, tôi vội vàng bịt miệng lại, "thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ", tôi chữa cháy bằng nụ cười hiền hoà: "Mẹ à, mẹ yên tâm đi, con gái mẹ ưu tú thế này, mẹ cứ cho con thời gian chọn lựa, mẹ cứ yên tâm nha, chẳng qua chỉ là một người đàn ông thôi mà, sớm muộn gì cũng sẽ mang một đứa về cho mẹ nhìn."
Gắng sức đem hết bản lĩnh khiến cho nụ cười trên mặt mẹ lại hiện lên, sau đó tôi và Tiểu Tân nhanh chóng rời đi.
Trên đường đi tôi nhịn không được mà hỏi Tiểu Tân: "Cậu và Hàn Đông..."
"Cậu tin tớ không?" Tiểu Tân ngắt lời tôi.
Tôi nắm lấy tay nàng: "Tớ tin."
Thứ tư, sau tiết học Hà Lộ đến phòng vẽ của tôi như thường. Đôi mắt cô ấy có hơi hoen đỏ như vừa khóc một trận.
"Tâm trạng không ổn?" Tôi hỏi.
Hà Lộ cười: "Không phải, chúng ta bắt đầu thôi."
"Chúng ta nói chuyện đi, hôm nay tôi không có hứng vẽ."
"Tại sao?"
"Cô thấy đấy." Tôi kéo cô ấy đứng trước chiếc gương sau tường phòng vẽ: "Rõ ràng tâm trạng cô sa sút, nếu cô muốn tâm sự, tôi sẽ làm người nghe của cô, nếu cô không muốn làm gì cả, tôi cũng có thể ở cùng cô một lúc."
Hà Lộ nhìn bản thân trong gương, lặng lẽ thở dài: "Nếu như anh ấy cũng như cô, thì thật tốt."
"Cãi nhau với bạn trai sao?"
"Không phải." Hà Lộ ngồi xuống chiếc ghế trước giá vẽ, đặt túi xách xuống: "Tôi mệt quá, có thể ngồi nghỉ một lúc không?"
"Ha ha, có thể."
Tôi mở cửa sổ ra, tiết trời sau khi đổ cơn mưa đã trở nên trong xanh hơn rất nhiều. Hà Lộ ngồi trên chiếc ghế đẩu, nhìn bức tranh sắp hoàn thành mà thở dài: "Nếu như anh ấy biết quan tâm săn sóc bằng một nửa cô, thì tốt biết mấy."
"Cách quan tâm của mỗi người đều khác nhau, có người sẽ thể hiện ra ngoài, có người sẽ giấu nhẹm trong tim." Tôi an ủi.
Hà Lộ lắc đầu, lại không nói gì thêm, tôi và cô ấy cứ yên lặng như vậy.
Qua một hồi lâu, Lão K gọi điện đến, mời tôi và Tiểu Tân qua quán bar của Lưu Tình.
Hà Lộ đợi tôi nghe máy xong, sau đó xách túi lên: "Thật ngại quá, khiến cô ngồi cùng tôi lâu như vậy, tôi cũng về đây."
"Được, cô... nghĩ thoáng chút, không có trở ngại nào là không vượt qua được, ngày mai mặt trời vẫn sẽ toả sáng."
"Ừ, cảm ơn, tôi đi trước đây."
Tiểu Tân vẫn ở công ty, tạm thời chưa về được, thế là tôi một thân một mình đồng ý lời mời của Lão K.
Đến quán bar, Lão K đang nói chuyện phiếm cùng Lưu Tình, tôi đến gần ngồi cùng bọn họ: "Chào hai vị người già, lớp măng non đến rồi đây."
"Sắp sống hết 1/3 cuộc đời rồi mà vẫn láo nháo." Lưu Tình điệu đà chỉ tay: "Xin hỏi tiểu thư muốn uống gì?"
"Lấy cho cậu lấy cốc bia đi, thêm ít đá, trời đang nóng thế này không muốn mở miệng." Lão K tự quyết định thay tôi.
"Ồ, Lão K, cậu với Quan Dương thật... thật..." Lưu Tình bị kẹt ở chữ "thật" này, như không biết tiếp theo nên dùng từ gì để hình dung, tri thức trong bụng cậu ấy có hạn, có thể thông cảm.
Tôi liếc mắt: "Thật làm sao?"
Lưu Tình ậm ờ lâu la, cuối cùng cũng tìm được một câu: "Thật là con mẹ nó không bình thường!"
Khi Lưu Tình đặt cốc bia xuống, bụng tôi bắt đầu sôi như có dàn trống đánh bên trong: "Tôi bảo, tôi vẫn chưa ăn gì, vừa đến đã cho tôi một cốc nước tiểu mèo, muốn giết tôi à."
Lưu Tình đến giơ nắm đấm ra với tôi: "Đậu xanh, Quan Dương, sao lại gọi là nước tiểu mèo?!"
"Á, cậu xem kiến thức của cậu kìa, nước tiểu mèo chính là bia đó."
"Tưởng tượng vớ vẩn, đây là bia chính gốc nhập khẩu từ Pháp đó, không phải loại bình thường đâu."
"Chẹp chẹp, một hòn đá thô đặt trong cửa hàng đồ cổ, lập tức sẽ biến thành ngọc báu, thứ bia nhập khẩu chính gốc này của cậu, tôi đoán bán trong hàng chợ đêm giá còn chưa đến 2 hào một cốc."
"Ôi, Quan Dương, cái mồm thối của cậu... thôi, dù sao đấu với cái mồm thối này của cậu, tôi chịu thua tâm phục khẩu phục."
"Tôi cũng thấy vậy." Lão K bổ sung: "Tôi cũng tuyên bố lép vế, tôi thấy cậu đây không khác nào người ngoài hành tinh, cậu ở với Tiểu Tân cả ngày như vậy, sao cậu ấy không khiến cậu dịu dàng lên chút nào!"
Tôi đảo mắt bất lực, nhưng vì để bảo vệ hình tượng của Tiểu Tân, tôi không nói thêm lời nào, Tiểu Tân khiến cậu dịu dàng lên sao? Chúa ơi...
"Này, sao cậu cứ trợn mắt suốt làm gì, sốt rồi à?" Lão K sờ trán tôi: "Không nóng mà."
"Nóng cái đầu cậu." Tôi gỡ hay hắn ra: "Tôi là đang bị đói."
"Thế cậu muốn ăn gì?' Lưu Tình hỏi.
"Chậc, muốn ăn món Tứ Xuyên."
"Đù, làm như tôi mở hàng ăn ấy, ngồi đó mà đòi ăn món Tứ Xuyên!"
"Thôi, thế này đi." Lão K nói: "Ba chúng ta đi ăn món Tứ Xuyên đi, dù sao cả bọn cũng chưa ăn cơm."
"Tôi không đồng ý." Lưu Tình nói: "Tôi còn đang đợi được trả nợ, hai cậu cứ đi đi."
"Này, những người nợ cậu tiền đều có IQ dưới 80 sao?" Tôi khuyên chân thành: "Nếu người ta đến, chúng ta cần nương tay, chỉ là nợ cậu mấy đồng mấy cọc thôi mà, đừng vì người ta trả không nổi mà đánh đến máu mũi chảy dài, như vậy thật không nho nhã."
"Được thôi, Quan Dương, không thì cậu trả nợ giúp người ta, thực ra người ta nợ không có nhiều, chỉ có 10-20 vạn thôi."
"Ủa sao vậy nè, tự dưng bụng tôi đau quá, không ổn rồi." Tôi tóm lấy Lão K: "Chúng ta mau đi ăn cơm đi, tôi sắp thủng dạ dày tới nơi."
Trong quán cơm, tôi ngấu nghiến ăn từng miếng cơm, cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp.
"Cậu và Tiểu Tân... định đi trên con đường này mãi sao?" Lão K hỏi.
Tôi nhìn Lão K, gật gật đầu: "Không thì chẳng nhẽ đi vào ổ gà sao?"
"靠,你qiáng!考虑过未来会怎样吗?"老K点支烟。
"Đù, cậu được! Tính toán tương lai sẽ thế nào chưa?" Lão K châm điếu thuốc.
"Ừ, thật ra tôi không mạnh mẽ lắm, vẫn chưa rõ ràng về tương lai mai sau, chỉ có thể lần mò đá cuội mà bước qua sông lớn."
"Hàn Đông vẫn chưa từ bỏ ý định với Tiểu Tân."
Dù biết Hàn Đông vẫn lưu luyến theo đuổi Tiểu Tân, nhưng khi Lão K nói vậy tôi vẫn thấy khó chịu: "Điều đó tôi cũng biết, tên nhóc ấy đã chạy được N vòng ma-ra-tông, thật không dễ dàng."
"Cậu... cậu không biết tôi cũng chạy N vòng ma-ra-tông sao?"
"Ặc." Tôi uống một ngụm nước: "Lão K, tôi biết cậu mệt, nên muốn cậu dừng lại nghỉ ngơi, nhưng cậu nào có nghe tôi khuyên, ôi, cậu thật khổ sở, nói ra lại làm tôi có cảm giác tội lỗi, cậu xem, trên mặt tôi có cả nếp nhăn tuổi già và mụn trứng cá tuổi trẻ, chúng đều đang hổ thẹn với cậu đó."
"Thôi thôi thôi, chúng ta không nói vấn đề này nữa, tôi thua cái miệng của cậu! Thế chuẩn bị gì để đối phó với gia đình chưa?"
"Không biết nữa, chẳng biết đường nào mà lần."
"Ây dà." Lão K đồng cảm: "Người anh em, thật không dễ dàng! Chỉ riêng đấu tranh với ba mẹ thôi đã khiến hai cậu hao tâm tổn trí."
"Đúng vậy, nhưng không sao." Tôi đút miếng thức ăn vào miệng: "Sông Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sống trên đời người trước nhường lứa sau. Theo như quy luật phát triển của lịch sử dài đằng đẵng, luôn là thế hệ trẻ vượt qua thế hệ già, chỉ cần bánh xe tình yêu vẫn mãi chạy, ắt có thắng lợi vẻ vang đợi phía trước."
Lão K nghe xong trố mắt nghẹn lời: "Ôi... vãi! Thật không nhìn ra cậu có khí thế này."
"Đừng suốt ngày chửi bậy, kinh hồn bạt vía cũng đã nếm, tham vọng hào hùng cũng từng trải, đời người có sống được mười mấy năm, sao không sống vui vẻ lên một chút!" Tôi liếc hắn: "Hơn nữa, cậu chưa từng nghe qua sao, xã hội mới niềm vui mới, nguời già thuận theo ý lớp trẻ, vậy nên người trẻ chúng ta đây chính là bố mẹ thiên hạ, hiểu không? Nhóc con?"
"Vãi lúa!" Lão K chỉ tay vào tôi: "Tôi đau lòng thay cho ba mẹ cậu khi sinh ra đứa con như thế này."
"Sao lại nói thế, chuyện nào ra chuyện nấy, tôi vẫn rất hiếu thuận nha."
"Được, cậu thì hiếu thuận." Lão K dập tàn thuốc: "Nhưng nếu bánh xe tình yêu của các cậu bị chệch hướng, không thể cứ đi mãi một đường thẳng, lúc này phải làm sao?"
Tôi chỉ mải nói chuyện với Lão K, không chú ý bản thân vừa gắp phải miếng ớt lớn, miếng ớt cứ như vậy mà tuột vào cổ họng, khiến tôi nhất thời chảy nước mắt, vừa ho vừa xì nước mũi. Khi bình tĩnh lại, tôi nhìn vào mắt Lão K: "Tôi thực sự chưa nghĩ đến vấn đề này, nhưng tôi sẽ nói với cậu một cách thật trách nhiệm,nếu thật sự chệch hướng... thì đến khi chệch hướng hẵng nói sau."
Ăn cơm cùng Lão K xong, hắn đưa tôi về nhà.
Trên đường, Lão K nói: "Thực ra, Hàn Đông rất đáng thương."
"Ừ."
"Thật ra, tôi cũng rất đáng thương."
"Ừ."
"Thực ra, tôi và Hàn Đông đều rất đáng thương."
Tôi gào lên: "Tôi con mẹ nó mới đáng thương nhất!"
Lão K lập tức cứng họng, tôi cảm thấy vừa rồi giọng nói của mình hơi lớn, ngượng ngùng nói: "Thật ra, cậu và Hàn Đông không đáng thương bằng tôi, tôi là một người con gái yếu đuối, ngoài cái giọng hơi lớn ra, thì cũng không có bản lĩnh gì, cậu là người cao thượng, đừng để ý nha."
Lão K bất lực: "Nồi vỡ đã có nắp sứt che đậy, người tổn thương tìm người thương tổn cùng chịu đau."
Về đến nhà, vừa ra xe tôi đã bắt gặp một chiếc xe khác cũng đang tiến tới, đèn xe hắt loá mắt làm tôi không tài nào nhìn rõ nổi, lấy tay che nguồn sáng đó đi, thấy Tiểu Tân và Hàn Đông cùng bước ra từ trong xe ra.
Lão K cũng bị loá mắt, hắn huých tôi: "Sao nhìn hai người kia có vẻ quen vậy?"
"Lão K, Quan Dương, sao trùng hợp thế này?" Hàn Đông đi tới chào hỏi.
"Đúng vậy, trùng hợp trùng hợp." Lão K chào hỏi, rồi cúi đầu nói nhỏ với tôi: "Thật là trùng con mẹ nó hợp."
Tôi vẫn còn đang nghĩ thật là trùng con bà nó hợp, tôi và Tiểu Tân không nói gì với nhau, cứ nhìn chằm chằm nhau như thế.
Thế giới này thật tuyệt diệu làm sao, vừa nói Tào Tháo, Tào Tháo đã đến!
Bốn người chúng tôi, hai người nữ nhìn nhau, hai người nam tán dóc.
Bỗng cảm thấy không khí có chút loãng.
Lão K vẫn trưng ra nụ cười: "Này, vừa nhắc đến đã thấy hai cậu tới, ôi, duyên phận duyên phận a."
Hàn Đông ngây ra, cũng mặt cười toe toét: "Đúng vậy, hai đôi chúng ta thật có duyên."
Vừa nghe Hàn Đông nói câu này, tầm mắt tôi đang dừng trên người Tiểu Tân đột ngột chuyển sang người hắn: "Cái gì mà hai đôi chúng ta?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT