"Chưa ăn cơ." Tiểu Tân nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: "Ngày mai họp phải dùng đến cái này, còn một chút nữa là xong."
"Vậy tôi đi làm cơm." Thấy nàng bận như vậy làm tôi có chút đau lòng.
"Ừa."
Tôi hôn má nàng, sau đó đi vào bếp, vì trong tủ lạnh không còn đồ ăn nên tôi chuẩn bị ra siêu thị mua một ít về.
"Tiểu Tân, tôi đi mua đồ ăn đây." Tôi vừa thay giày vừa nói vọng vào với nàng.
"Ừa, qua đường nhớ cẩn thận đấy, đừng vượt đèn đỏ."
"Đã rõ."
Mua đồ xong xuôi, tôi xếp hàng chuẩn bị thanh toán, hôm nay có rất nhiều người đến siêu thị mua đồ, thiết nghĩ Trung Quốc cần có chính sách siết chặt dân số hơn nữa. Bỗng cảm giác có người từ đằng sau vỗ mạnh lên vai tôi, quay đầu lại chợt phát hiện hoá ra là Quyên Tử.
"Đúng vậy." Tôi nhún vai: "Cậu không thể đập nhẹ hơn sao! Phải thục nữ hơn một chút biết chưa? Nếu không sẽ gả không nổi đấy!"
"Trời ơi, trời ơi..." Quyên Tử cứng họng líu lưỡi: "Lời này từ miệng cậu nói ra sao mà khó nghe đến thế."
"Đấy đấy, lại thế nữa, chúng ta có thể nói chuyện một cách trưởng thành như ngoại hình của chúng ta không?"
Quyên Tử đảo mắt: "Thôi xin, cậu đến thời kỳ mãn kinh từ lúc nào vậy?
"Đậu má! Cậu đã gặp ai đến thời mãn kinh mà trẻ như thế này chưa?"
"Cậu chửi cái gì, không phải gặp cậu đây sao! À, dạo này cậu sao rồi?"
"Cũng thường thôi, không khác gì cậu mấy."
"Không phải chứ, chúng ta không giống nhau nha, tôi vẫn là người cô đơn."
Tôi nheo mắt: "Ý cậu là gì?"
"Đừng sợ, đừng sợ." Quyên Tử cố nặn ra nụ cười: "Cậu được tia nắng tình yêu chói sáng đến đỏ cả mặt như vậy, còn giả bộ làm gì!" Sau đó đổi thành vẻ mặt nghiêm túc: "Yên tâm đi, tôi không cổ hủ như thế, chỉ là con đường này không dễ đi, cậu qua sông hãy nhớ tìm đá mà dẫm lên."
"Quyên Tử, sao cậu lại biết?"
Tôi và Tiểu Tân dường như chưa nói toạc ra cho ai biết, bình thường cũng không có những cử chỉ nào quá mức lộ liễu, trừ Lão K ấm đầu ra, hẳn sẽ không còn ai khác nhìn ra được đâu nhỉ?
"Trực giác của phụ nữ ấy mà." Quyên Tử nhìn tôi: "Cậu nhớ trân trọng tình yêu này, không phải ai cũng may mắn yêu được người cũng yêu mình đâu."
"Cảm ơn cậu." Tôi cảm động khôn xiết.
"Thôi được rồi, cậu lịch sự như vậy làm tôi nổi hết da gà."
Tôi nói với Quyên Tử vấn đề gia đình của tôi và Tiểu Tân, Quyên Tử cũng ra vẻ sầu lo: "Cậu nói, trong trận đại chiến chó mèo này, ai thắng ai thua?"
"Sao lại nói thế? Đại chiến chó mèo?"
"Cậu bóc tách mặt chữ làm gì, tôi đang ví von mà!"
"Dù sao cậu cũng không nên ví chúng tôi với thú vật chứ!"
"Mèo với chó đáng yêu như vậy mà, làm gì dị ngợm như con la mà kêu là thú vật! Thôi kệ đi, cậu nghĩ khả năng hai cậu thắng là bao nhiêu?"
"Không biết nữa." Tôi cúi đầu: "Tính sơ sơ thì cũng phải mười mấy trên trăm phần trăm."
"Ôi, vậy thì chúc các bận tăng tỷ lệ phần trăm lên cao chút."
"Không sao." Tôi ngẩng cao đầu: "Bất luận thành bại, anh hùng vẫn bất khuất; Chuyện có khó khăn, làm lại từ đầu!"
"Rất có dũng khí!" Quyên Tử cũng lên mặt oai phong: "Tôi ủng hộ các cậu! Đến đây! Đến lượt cậu thanh toán kìa, nhân tiện thanh toán giùm tôi luôn đi, hình như trong ví tôi không có đủ tiền..."
Trong lúc tôi làm cơm, Tiểu Tân vẫn đang vùi đầu trước màn hình máy tính. Tôi thở dài, bước đến bên cạnh nàng: "Chúng ta ăn cơm trước đã, được không?"
"Ừ ừ, sắp xong đây, sắp xong đây."
"Cơm cũng ăn một vèo là xong ngay, ăn xong rồi làm sẽ thấy khác hẳn!"
"Được được, xong ngay, đợi tôi một chút."
Hết cách, tôi đậy thức ăn vào để tránh bị nguội, sau đó ngồi lên sofa đọc báo.
"Phù ~ cuối cùng cũng làm xong!" Tiểu Tân ngáp một cái thật to rồi đóng máy tính lại.
"Cuối cùng cũng xong rồi sao? Thật vất vả, đợi tôi đi hâm nóng lại thức ăn một chút."
Đặt lại các món ăn lên bàn, tôi nhìn Tiểu Tân ăn như hổ đói, làm tôi cứ chốc lát lại nhắc nàng: "Ăn chậm thôi, chậm thôi."
"Cơm cậu làm càng ngày càng ngon nha."
"Tại vì cậu đói đó, ăn chậm thôi."
"Sao cậu không ăn?"
"Tôi ăn rồi."
"Hả? Ăn lúc nào? Sao tôi không biết?"
"Tôi ăn cùng một người mẫu của trường, là cô người mẫu tên Hà Lộ tôi từng nói với cậu đó."
"À, tranh của cậu sao rồi?"
"Vẫn chưa xong."
"Không được, lát ăn xong tôi phải đi xem mới được, xem cô người mẫu cậu suốt ngày khen có bộ dạng như thế nào."
"Không phải cậu mệt sao."
"Lại không mệt nữa rồi, không được sao?"
Ngăn không nổi thái độ kiên quyết của Tiểu Tân, chỉ đành dẫn nàng đến phòng vẽ. Bật đèn lên, dẫn nàng đến trước bức vẽ của tôi: "Chính là bức này đây."
Tiểu Tân ngắm nhìn một lúc, sau đó nhìn tôi: "Quan Dương, có vẻ cậu rất yêu quý cô người mẫu này à?"
"Hả? Thuốc không được uống bừa, lời không được nói bậy nha, sao tự dưng lại nói tôi yêu quý cô ấy vậy?"
"Chột dạ à?" Tiểu Tân tiến đến áp sát tôi: "Cậu xem nét vẽ của cậu... chẹp chẹp... sao lại dịu dàng đến vậy!"
"Dịu dàng? Cậu biết nhìn nét bút sao? Hê hê, có phải ăn giấm rồi không?"
"Hừ." Tiểu Tân lại quay sang nhìn bức tranh của tôi: "Này, người này cũng thật đẹp, khó trách cậu suốt ngày khen người ta."
Tôi ôm chặt eo nàng, cắn lên dái tai nàng: "Tôi rất vui vì cậu ăn giấm, thỉnh thoảng ăn một chút cũng có lợi cho sức khoẻ, nhưng ăn nhiều quá sẽ có hại cho răng đó." Nói xong tôi hôn môi nàng, tránh để nàng mở lời phản bác.
"Dương Dương?"
"Ơi?"
"Tôi làm người mẫu cho cậu nhé, được không?"
"Hả?"
"Hả gì mà hả? Rốt cuộc được hay không hả?"
"Ơ."
"Ơ cái đầu cậu ấy, tối nay không giặt sạch quần áo thì đừng nghĩ đến chuyện đi ngủ!"
"Không phải như vậy a." Tôi luống cuống giải thích: "Tôi cầu còn không được chuyện cậu làm người mẫu cho tôi, nhưng đợi đến mùa xuân khi thời tiết ấm áp hơn hãy làm nhé? Giờ còn đang lạnh lắm, tôi sợ cậu cảm lạnh."
"Hừ hừ, đừng nói gì nữa, tóm lại phải giặt sạch quần áo mới được đi ngủ!"
Thần thiên tôi ơi, từng đợt gió lạnh thổi qua tim tôi, quần áo bẩn của Tiểu Tân... hai cái quần bò, một chiếc áo khoác, một bộ quần áo liền và vài bộ đồ lót... trời xanh mây trắng ơi, đất rộng ruộng vàng à... vị thiên sứ nào đang trả thù tôi đây!
Chớp mắt đã đến cuối năm, mùa xuân cũng sắp đến gần. Căn nhà do ba mẹ Tiểu Tân mua cũng đã được trang hoàng xong xuôi, gia đình bọn họ năm nay không quay về Thanh Đảo, quyết định ở lại Tế Nam đón Giao thừa. Quyết định này khiến tôi và Tiểu Tân vui như gà bay chó nhảy, thậm chí không cần chịu sự giày vò của nỗi đau tương tư nữa. Nhưng dù cùng đón lễ tết, chúng tôi không còn lý do để tiếp tục sống chung tại cái ổ nhỏ của chúng tôi nữa, chỉ đành ai về nhà nấy, vẫn may cách nhau không xa, cũng có thể coi gặp nhau lúc nào cũng được, nhưng đến tối vẫn chưa quen ngủ một mình, ngày nào cũng dành rất nhiều thời gian nấu cháo điện thoại, như vậy có thể thấy, nỗi đau tương tư chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác chứ không mất đi.
Duy chỉ có mẹ tôi vui vẻ, bà già cứ tưởng tôi đã thông suốt đầu óc, cuối cùng cũng nhìn trúng một tên đàn ông nào đó, cả ngày cứ tung tăng tung tẩy gặng hỏi người bí ấn ấy là ai, là cậu chàng xui xẻo nào bị tôi lừa về tay. Bị hỏi đến sốt ruột, tôi bất lực đảo mắt: "Mẹ à, chúng ta được coi là những thành phần đảng viên có học thức của giai cấp cách mạng vô sản, chúng ta đừng suốt ngày hóng hớt như những tay săn ảnh Hồng Kông như vậy được không? "
Mẹ tôi nghe xong, bà không vội vàng và vẫn tràn đầy niềm vui: "Khẩu hiệu cách mạng của chúng ta lúc đó là 'Tôi sẽ cống hiến hết cuộc đời hữu hạn của mình, để phục vụ nhân dân vô hạn!' Hiện giờ con là nhân dân của mẹ, mẹ phải nắm bắt thời cơ, vì nhân dân phục vụ!"
Họng tôi trở nên khô khốc, chỉ biết cắn răng mà nói: "Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, chí ý của nhân dân sẽ mãi không thể bị lật đổ!"
Ba tôi cười hề hề: "Đảng đã giáo dục chúng ta: có điều kiện thì phải đi, không có điều kiện sáng tạo cũng phải đi! Bởi vì chiến thắng, mẹ con mới không ngừng theo sau con."
Một mình đánh không lại hai hổ, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên: "Đỉnh! Thật là rất đỉnh!"
Tiểu Tân cũng nhận được sự đối đãi không khác tôi là mấy, mẹ nàng cả ngày cứ moi thông tin về người bí ẩn ấy từ miệng nàng, nhưng Tiểu Tân thật xứng đáng là người kế thừa chủ nghĩa xã hội thế hệ mới - Cắn chặt Thanh Sơn cũng không thả lỏng, đánh chết cũng không tiết lộ ý trung nhân là ai!
Bởi vì sự kiên trì anh dũng của chúng tôi, hai bà mẹ gặp mặt cùng nghiến răng nghiến lợi "Thật sự muốn một tay bóp một đứa chết hai đứa, vặn chúng thành bánh quẩy, rồi đào hố chôn sống chúng!"
Vào đêm 30, cả hai nhà hẹn nhau gói sủi cảo cho bữa tối giao thừa. Mẹ tôi sợ phần nhân của tôi bị tràn, nên kiên quyết không cho tôi nhúng tay, tôi vui vẻ rảnh rang, kéo Tiểu Tân đến phòng tôi - nơi thế giới chỉ có riêng hai người, việc gói sủi cảo cứ để cho phụ huynh làm đi, ai bảo mấy người cấm kỵ nhiều làm gì!
Tôi bị nàng nhéo đến không nói lên lời, chỉ có thể gật gật đầu.
"Nhớ như thế nào?"
Tôi vùng vẫy khỏi móng vuốt nàng, xoa xoa má: "Cậu nhéo đau bao nhiêu, tôi nhớ cậu bấy nhiêu."
"Thế tôi nhéo đau bao nhiêu?"
"Cậu muốn thử không?" Nói xong tôi véo má nàng.
"A, không muốn." Nàng rụt người lại, luồn ra khỏi cánh tay tôi.
Tôi đuổi theo: "Thử là biết ngay, thử tí đi mà."
"Thế tôi không muốn biết nữa."
Chân của Tiểu Tân vấp phải chiếc ghế đẩu nhỏ của tôi, cả người nàng ưỡn ra sau khiến tôi giật mình, may mắn thay, đằng sau nàng là chiếc giường êm. Tôi vội vàng chạy tới: "Cậu có sao không? Có sao không?"
"Đồ ngốc, giường cậu êm như vậy, làm sao có thể xảy ra chuyện gì chứ."
"Phù" Tôi thở phào: "Doạ tôi sợ quá."
"Ha ha." Tiểu Tân nắm lấy cổ áo tôi, kéo tôi về phía nàng: "Oan gia chết tiệt, dựa vào đâu mà cậu khiến tôi nhớ nhung đến thế!"
"Hả?"
Tôi giật mình, còn chưa kịp hiểu ra đã cảm thấy đôi môi của nàng đã đã dán lên môi tôi, ừm, ngọt thật ngọt, quả là hương vị quen thuộc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT