Hiệp Phàm nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói: “Ta nói ta không
biết thì chàng không tin, ta nói ta biết thì chính ta lại không tin, việc gì
khó xử ta, quen biết hay không quen biết, thật sự quan trọng hay sao?”
Tư Mã Hi Thần không nói gì.
“Ta nói trong Hiệp Vương phủ không có người như vậy, chàng
không tin, không sao cả, chàng có thể đích thân tới Hiệp Vương phủ thăm dò một
chút, xem xem có hay không tồn tại một người này. Về phần ta là như thế nào ,
chàng có thể đi hỏi Kiều Hà, nàng dù sao cũng là người của Ngạo Lâm sơn trang,
tuyệt đối đáng tin cậy hơn ta, kỳ thật, nói không chừng, tối hôm qua Tuyết Liên
sớm đã ‘Thẩm’ qua nàng .” Hiệp Phàm mỉm cười nói, giống như cảm thấy chuyện này
cực kì buồn cười “Ta dù sao cũng là nữ nhi trọng thần triều đình tay nắm binh
quyền, chuyện ta biết cưỡi ngựa chẳng có gì
kì quái, nói không chừng, kỵ thuật của ta còn so được với người của Ngạo
Lâm sơn trang.”
Tư Mã Hi Thần gật gật đầu, bỗng nhiên có chút bi ai
nói:“Chúng ta nhất định phải nghi ngờ trong như vậy sao?”
Hiệp Phàm chỉ cười nhẹ, không nói gì.
Hai người cùng nhau im lặng tiêu sái ra khỏi khách sạn, hướng
tới Hiệp Vương phủ.
Tuyết Liên và Kiều Hà theo phía sau nhìn bong dáng hai người,
đều tự hoài tâm tư, Kiều Hà nhẹ giọng hỏi:“Tuyết Liên tỷ, tỷ cảm thấy thiếu chủ
tử thích thiếu phu nhân chứ?”
“Hẳn là thích đi?” Tuyết Liên có chút nghi hoặc nói “Hai người
thoạt nhìn tương kính như tân. Theo đạo lý mà nói, hắn hẳn là thích, đi theo
thiếu chủ tử lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ta thấy thiếu chủ tử vì một nữ
nhân mà ‘lãng phí’ thời gian, có thể, ta cũng không rõ xuất phát từ nguyên nhân
nào, chúng ta đều biết rằng, lựa chọn Diệp cô nương là có mục đích, nói không
chừng, thiếu chủ tử chỉ là vì đạt thành mục tiêu mới đối đãi Diệp cô nương như
vậy; Có thể, có đôi khi lại cảm thấy không quá giống, chỉ là cảm thấy, nếu muốn
diễn đạt cụ thể, rất khó.”
Kiều Hà gật gật đầu, nhẹ nhàng nói:“Ta cũng thấy có chút kì
quái, nếu nói không thích, thiếu chủ sao lại dành tâm tư cùng thời ở bên cạnh
Diệp cô nương, nếu nói thích, sao lại lạnh lùng thản nhiên đến một chút thâm
tình cũng không có. Chỉ là nói thật, Diệp cô nương này là người vô cùng xuất sắc,
nếu có thể trân trọng trong tay, thật sự là phúc phận của thiếu chủ tử.”
Tuyết Liên nhìn thoáng qua Kiều Hà, đột nhiên nói: “Ngươi vừa
nói như vậy, ta lại nhớ tới một việc, tối hôm qua ta và ngươi nói chuyện, chưa
nói xong ngươi đã ngủ rồi, làm ta ngay cả một vấn đề cũng chưa kịp hỏi, bây giờ
mọi người đều thanh tỉnh, ta thật muốn hỏi một câu, một đường này các ngươi đi
nơi nào? Vì sao đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện? Diệp cô nương là
thiên kim tiểu thư, sao ngươi có thể chọn hai con ngựa khó phục tùng nhất trong
sơn trang cho nàng?–”
Kiều Hà mỉm cười, vẻ mặt tinh quái nói: “Ta chỉ biết tỷ nhất
định đếm không nổi những vấn đề muốn hỏi, ha ha, được rồi, ta nói cho tỷ vậy,
dù sao cũng chẳng có gì qua nổi mắt tỷ.—nhưng mà, nói thật, khi còn ở Ngạo Lâm
sơn trang ta chỉ cảm thấy thiếu phu nhân là người chân thật, dám cùng Đỗ cô
nương đối nghịch, dám phủ nhận Thượng cô nương, rất hợp tâm ý của ta, lại không
nghĩ rằng, dọc đường đi lần này, thiếu phu nhân thật khiến ta bội phục sát đất.
Ha ha, nói đến lại càng thấy thú vị, các người nha, thật sự là coi thường chủ tớ
hai người chúng ta, kỳ thật trên đường đi, chúng ta từng đụng nhau trên cùng một
con đường, chúng ta nhìn thấy nhóm các người, nhưng mà nhóm các người tuyệt đối
không nhận ra chúng ta. Ha ha, thật là rất thú vị.”
“Thật sao?” Tuyết Liên có chút kinh ngạc hỏi.
“Đúng nha!” Kiều Hà nhìn hai người đi phía trước, nhẹ giọng
nói “Ta cần gì phải gạt tỷ. Là thật đó, vị tân thiếu phu nhân này, thật sự là một
nữ tử thông minh tuyệt đỉnh. Hơn nữa, kỵ thuật của nàng rất tốt, con ngựa khó
chế ngự như vậy mà lại phủ phục dưới chân nàng, đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt.
Ra tới địa giới phía sau Ngạo Lâm sơn trang, thiếu phu nhân kêu chúng ta dừng lại,
tránh vào một rừng cây nhỏ để dịch dung, hơn nữa còn thay đổi bộ dáng của kỵ
mã, cho nên, các người căn bản không nhận ra được chúng ta. Thiếu phu nhân nói,
nếu không muốn làm người ta chú ý, nhất định phải bình thường đến mức gặp một lần
sẽ quên, cho nên chúng ta dịch dung thành người bình thường nhất, đem con ngựa
đổi thành bộ dáng bình thường nhất, dọc theo đường đi, thế mà thật sự không khiến
bất kì kẻ nào chú ý. Thậm chí ngay cả khi đoàn người các tỷ và chúng ta cùng bước
trên một con đường, nghe được các người nói chuyện, các người lại không nhận ra
chúng ta.”
Tuyết Liên đang nói chuyện, nghe thấy người phía trước nói:
“Các ngươi hai người mau chút, ở phía sau nói cái gì vậy?”
“Đúng vậy, thiếu chủ nhân.” Tuyết Liên và Kiều Hà cùng lên
tiếng, bước nhanh vài bước đuổi theo, Kiều Hà hướng Tuyết Liên nháy mắt, nghịch
ngợm cười cười, nhưng không nói tiếp.
Đến trước đại môn Hiệp Vương phủ, người trông cửa liếc mắt
thấy Hiệp Phàm một cái lập tức đi vào thông báo, Hiệp Phàm cùng Tư Mã Hi Thần cất
bước đi vào.
Bên trong vô cùng hỗn loạn , Hiệp Phàm liếc mắt một cái thấy
đại tỷ của mình – Hiệp Trà, một thân hồng trang diễm lệ, vẻ mặt bi thương, lôi
kéo tay Từ thị, lệ không ngừng rơi, trên mặt toàn bộ đều là rối rắm, thật sự vô
cùng đáng thương.
Xảy ra chuyện gì? Đại tỷ không phải rất thích Tô Thành Hoài
sao? Xem nàng đang mặc hỉ phục, hẳn là phải xuất giá , vì sao bi thiết đến vậy?
Lam thị đi ra, nhìn nữ nhi của mình, vẫn bộ dạng trước đây,
trong lòng có chút an ổn, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Phàm nhi, đã về rồi.”
Hiệp Phàm đến gần mẫu thân, đối với vị mẫu thân nuôi lớn
mình mười năm ròng rã rất mực yêu mến, quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng nói: “Nương,
ngài khỏe chứ? Phụ thân đâu? Hắn bây giờ ở nơi nào?”
Lam thị nước mắt lập tức chảy ra, nhìn nữ nhi, cố nén bi ai
nói: “Phàm nhi, cha con hắn, hắn nay đang nằm ở trong phòng nghỉ ngơi. Hoàng
Thượng, Hoàng Thượng cho người đánh gãy hai chân hắn –”
Hiệp Phàm nửa ngày không nói gì, ngơ ngác quỳ, hơn nữa ngày
liền duy trì một cái tư thế, giống như con tò te bình thường. Sau đó, đứng lên,
lẳng lặng tiêu sái vào phòng trong, liếc mắt một cái liền thấy Hiệp Vương gia sắc
mặt tái nhợt đang nằm trên giường, nước mắt tràn mi mà ra, gục ở trước giường,
lệ rơi như mưa, không nói nên lời ủy khuất, không nói nên lời đau lòng, chỉ hóa
thành một tiếng:“Cha, Phàm nhi đã trở lại.”
Trên trán Hiệp Vương gia đều là mồ hôi lạnh, thân hình cứng
ngắc, nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không nghe thấy thanh âm của nữ nhi.
Nghe thấy tiếng Tư Mã Hi Thần bước vào, Hiệp Phàm đầu cũng
không quay, gằn từng tiếng nói:“Đây chính là cừu hận ngươi muốn ta nên có đi!”
Tư Mã Hi Thần đứng ở đó, không nói gì, nhìn Hiệp Vương gia nằm
trên giường, đây vốn là một bước trong kế hoạch, nhưng mà vì sao khi tự mình chứng
kiến lại kinh hãi đến vậy?!
“Ta sẽ hướng Hoàng Thượng đòi một cái công đạo, không ngờ hắn
lại nghe gian thần, thương tổn cha ta, nhưng là,” Hiệp Phàm đột nhiên quay đầu,
lẳng lặng nhìn Tư Mã Hi Thần, lạnh lùng nói “Ta – Hiệp Phàm thề, ta sẽ dùng thời
gian một đồi để hận ngươi!”
Tư Mã Hi Thần cảm thấy ngực có một nỗi hờn giận vô cớ , đầu
hắn lúc này vô cùng khó chịu, khó chịu đến nỗi hắn chỉ muốn lập tức rời khỏi
nơi này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT