Hiệp Phàm khe khẽ run rẩy, mỉm cười “Có lẽ đi, ta thật
sự không nhớ rõ trong phủ lại có một người như vậy, chàng nói đúng
liền đúng đi, dù sao trong phủ nhiều người, ta cũng không nhớ rõ hết tất
cả.”
Tư Mã Hi Thần dừng một chút, lẳng lặng nhìn Hiệp Phàm, trong
đầu có chút nghi hoặc.
“Có cơ hội dẫn ta đi gặp vị Phạm Diệp tiên sinh này
đi, ta đối với hắn thực tò mò.” Sắc mặt Hiệp Phàm bình tĩnh nói “Nhưng mà,
hắn làm chuyện gì lại khiến chàng kính nể như thế?”
Tư Mã Hi Thần cười, nói:“Có lẽ Phạm huynh là người không
muốn bị người khác biết đến. Nhưng hắn quả thật là một nhân tài, xử lý
mọi việc không giống bình thường lại tuyệt đối hữu hiệu. Tối hôm qua ta
còn gặp qua hắn, hắn làm Hoàng Thượng phải lui binh, hơn nữa lại không tốn
nhiều công sức.”
Hiệp Phàm không tin cười cười nói:“Làm gì có người thần
kì như thế, có thể cho Hoàng Thượng cam tâm tình nguyện lui binh, ta không
tin.”
“Là thật .” Tuyết Liên từ bên ngoài đi vào, trên mặt tràn
ngập biểu tình sùng bái nói,“Thiếu chủ nhân không hề khoa trương, người
kia thật sự là một nhân tài! Tuyết Liên không dễ dàng khen ngợi người khác,
nhưng người này Tuyết Liên mới gặp phải lần đầu tiên. Xét vẻ bề
ngòai, chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn,
nhỏ gầy, thực không thu hút, nhưng nếu xét về trí tuệ, không người
nào có thể sánh bằng, hơn nữa, bất luận đối mặt chuyện gì, đều mang biểu
hiện thản nhiên, trấn định tự nhiên.”
Tư Mã Hi Thần cười, nói:“Tuyết Liên, hình như mới chỉ
thấy qua mặt hắn hai lần đi, hơn nữa cũng không nói chuyện nhiều lắm,
tại sao lại khen ngợi nhiều như vậy, không phải động tấm chân tình
rồi chứ? Nhưng mà, Tiểu Phàm, nếu mà gặp được người này, nàng phải
vì Tuyết Liên mà nói tốt vài câu, xem ra nha đầu kia thật sự động tâm
rồi. Từ trước khi nàng tiến vào Ngạo Lâm sơn trang đến giờ, đây là
lần đầu tiên nghe thấy nàng ta khen ngợi một nam tử như thế.”
Hiệp Phàm hơi hơi sửng sốt, nhìn nhìn Tuyết Liên, do dự một
chút, thản nhiên cười cười:“Nhân vật như thế, ta cũng chưa từng nghe nói
qua, chỉ sợ là một người sai vặt nho nhỏ trong phủ, Tuyết Liên là nữ
tử xuất sắc, hẳn phải tìm một người tốt .”
Tuyết Liên xấu hổ, quay đầu tránh đi.
“Chúng ta đi Hiệp vương phủ một chuyến đi, không biết phụ
thân nàng đã trở về hay chưa.” Tư Mã Hi Thần mỉm cười nói.
Hiệp Phàm gật gật đầu,“Đúng vậy, ta cũng đang muốn về xem
thử, không biết phụ thân đã an toàn trở về hay chưa.”
“Chắc là đã trở về rồi, tên Hoàng Thượng này là
một người không có chủ kiến, vẫn luôn rất nghe lời phụ thân nàng ,
ngay cả Lý Cường đã chết từ lâu, vậy mà sức uy hiếp của lão vẫn
còn, huống hồ, đại hỏa tối hôm qua thiếu chút nữa đốt tới từ đường,
hắn chắc chắn không dám mạo hiểm lần nữa. Kể cả hắn có đoán được
trận hỏa hoạn này có liên quan đến Hiệp vương gia hay không, cũng không
dễ dàng manh động, hơn nữa lại không thể đem từ đường hủy đi, trừ phi hắn
buộc Hiệp vương phủ dọn khỏi nơi này.” Tư Mã Hi Thần bình tĩnh nói.
“Hắn có thể làm được.” Hiệp Phàm lạnh lùng nói,“Hoàng
Thượng đem cha ta giam lỏng ở chỗ hẻo lánh tối tắm nhất hoàng cung,
hơn nữa cấm cha ta không được có bất cứ hành động gì, nếu không sẽ
chuyển Hiệp vương phủ đi chỗ khác, hắn không làm được mới là kì
quái . Hà vương phủ thật sự là lớn mật , dám công khai đối nghịch
với Hiệp vương phủ như thế, hắn ta từng rất có lễ, âm mưu luôn che dấu
ở trong, không dám công khai ra ngoài, thậm chí Hà gia còn từng cố ý hướng
Hiệp vương phủ cầu hôn, hy vọng có thể kết làm thân gia, lúc này đây, tại sao
lại dám công khai như thế. Trừ phi — Tư Mã Hi Thần, chàng phải nói thật
cho ta biết, Hà vương phủ có phải cũng là bộ hạ cũ của Tư Mã Dung
Ngân không ?”
Tư Mã Hi Thần lắc lắc đầu,“Hắn không phải bộ hạ cũng của
cha ta, nhưng, hắn chắc là có liên quan gì đó đến phụ thân nàng, nếu không,
hắn không có thể chấp nhận lời thỉnh cầu của Bách Độc Môn dễ dàng
như thế, phối hợp với chúng ta để đối phó Hoàng Thượng, chuyện của phụ
thân nàng quả thật cũng là một phần trong kế hoạch của chúng ta , bất
quá, nàng chỉ là một việc ngoài ý muốn, bởi vì sự xuất hiện của
ngươi, kế hoạch vốn có của chúng ta đã loạn thành một đoàn.”
Hiệp Phàm thản nhiên nói:“Có phải muốn mượn tay ta đưa
vị Hoàng Thượng kia đi Tây Thiên không ?!”
Tư Mã Hi Thần sửng sốt, bật thốt lên hỏi:“Nàng làm sao mà biết
được?”
“Kỳ quái sao?” Hiệp Phàm thản nhiên cười, biểu tình lại
lạnh căm ,“Không phải chính chàng nói, không ngờ Hiệp vương phủ lại là
một nơi ngọa hổ tàng long, một phụ tá nho nhỏ cũng làm cho người ta
phải kính nể sao ! Một chút chuyện cỏn con ấy cũng có thể dấu diếm
được ta sao, vậy không phải uống công ta mang danh nữ nhi của Hiệp vương
gia sao? Cha ta có thể đứng vững trong triều nhiều năm như thế, nhận
được sự tín nhiệm của đương kim Hoàng Thượng, nếu để Bằng Lục Y dễ
dàng thao túng, cũng thật là quá đáng cười đi?”
Tư Mã Hi Thần gật gật đầu,“Đúng vậy, ta cũng biết kế
hoạch này đối với nàng thật là ngu ngốc , nhưng, trước khi nàng xuất
hiện, kế hoạch này là hoàn mỹ nhất, quen biết rất nhiều nữ tử,
nàng là người đầu tiên không có ta trong lòng , thậm chí không thèm để
ta trong mắt, mà ta lại cố tình không muốn nàng đi làm mồi dụ. Đồng thời,
ta cũng phát hiện, nàng so với tưởng tượng của ta thông minh hơn rất
nhiều, ví dụ như việc nàng có thể biến mất không dấu vết trước mắt
ta rồi sau đó lại đột nhiên xuất hiện, điều này cũng đủ làm ta “đề
phòng” nàng. Nếu đúng như Bằng Lục Y đoán, nàng là người Hoàng Thượng
phái tới, phần thắng của ta liền phi thường nhỏ.”
“Ta không có hứng thú với chuyện phân tranh này nọ
của các chàng, ta không phải quân cờ của các người cũng không phải quân
tốt của Hoàng Thượng, ta chỉ là nữ nhi của Hiệp vương gia, ta quan tâm
nhất chính là an toàn của cha ta, chỉ cần các người không đụng vào
sự an toán của gia đình ta, các người có làm gì, ta đều giả câm giả
điếc, còn nếu như đụng tới cha ta dù chỉ một chút ít, ta còn khó
đối phó hơn nhiều so với tưởng tượng của các người.“Hiệp Phàm bình thản
nói, biểu tình tuyệt không vòng vo, chỉ là có chút lạnh lùng.
“Nói như vậy, nàng không chỉ biết về sự tồn tại của
Phạm Diệp, hơn nữa còn rất quen thuộc người này, thậm chí còn âm
thầm qua lại với nhau, có phải không, sau khi nàng biến mất ở Ngạo Lâm
sơn trang, vẫn luôn đi cùng vị Phạm huynh này, đến kinh thành, lại thông
qua hắn liên lạc với ta ?” Tư Mã Hi Thần nhìn Hiệp Phàm hỏi, trong lòng
bỗng mơ hồ đau đớn, nói chuyện cùng Hiệp Phàm thế này, hắn thật sự
không muốn, hai người nhìn như gần gũi, lại xa xôi không thể với tới,
không liên quan đến nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT