Edit: Rea
—————
Lục Tri không phụ sự chờ mong của Hạ Kiến Vi, xong việc là Hạ Kiến Vi như con cá chết nằm liệt trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
"Đi tắm đi, không vệ sinh sạch sẽ sẽ bị tiêu chảy đấy." Lục Tri đẩy Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn cử động.
Lục Tri bất đắc dĩ thở dài, "Khoe khoang miệng lưỡi lợi hại như vậy, mà súng thật đạn thật chú lại không chịu nổi."
Lục Tri vươn tay bế Hạ Kiến Vi lên, Hạ Kiến Vi thuận tay ôm lấy cổ cậu, không biết hối cải nói: "Miệng lưỡi tôi lợi hại, không phải em cũng rất sướng sao."
Lục Tri nhéo mông Hạ Kiến Vi một cái, "Ghẹo nữa là sẽ làm cho mông chú nở hoa."
"Anh Lục ơi người ta sợ quá đi à~"
"Nếu còn sức ghẹo bậy bạ thì xuống tự đi đi, chú cũng không nhẹ." Lục Tri nói rồi thả Hạ Kiến Vi xuống.
Hạ Kiến Vi vội vàng ôm chặt cổ cậu, liều mạng dính trên người cậu, "Tôi không có, tôi thấy tiểu thuyết trên mạng đều viết sau khi làm xong công sẽ ôm thụ vào phòng tắm để rửa sạch cho thụ, tắm rửa xong còn sẽ ôm trở về dỗ ngủ, em đây là tra công."
"Lúc rảnh rỗi ít đọc tiểu thuyết trên mạng thôi, giảm chỉ số thông minh." Lục Tri bỗng nhiên mỉm cười, nói: "Với lại thụ người ta đều là thân thể mềm yếu, bế lên không tốn chút sức lực nào, chú Hạ có biết bế chú như đang cử tạ không?"
Hạ Kiến Vi không vui, bĩu môi nói: "Thằng nhóc này, muốn đánh nhau với chú Hạ của em à?"
Lục Tri thành toàn nguyện vọng muốn được nâng niu trong lòng bàn tay của Hạ Kiến Vi, rửa sạch, tắm rửa xong rồi bế về phục vụ trọn gói.
"Đừng đi." Hạ Kiến Vi thấy cậu muốn rời đi, một tay giữ chặt cậu lại.
"Người em đổ mồ hôi, phải đi tắm rửa một cái." Lục Tri rút tay mình ra khỏi tay Hạ Kiến Vi, đi vào phòng tắm không quay đầu lại.
Lục Tri xả nước đầy bồn rồi nằm vào, nhắm mắt lại, lúc này mới tĩnh tâm suy nghĩ mọi chuyện.
Mặc dù cậu hoài nghi liệu quyết định lúc trước quyết đoán ra nước ngoài du học có thật sự làm đúng hay không, nhưng dù thế nào thì hiện tại cậu cũng đã du học ở nước ngoài, không có khả năng bỏ dở giữa chừng, tuy rằng có áy náy với Hạ Kiến Vi nhưng cũng không thể không học, chuyện như vậy cậu không làm được, Hạ Kiến Vi cũng sẽ không vui khi cậu làm vậy.
Lục Tri rất nhanh đã nghĩ kỹ, cậu không phải là người thích tự mình rối rắm, cũng không thích bỏ dở giữa chừng, thật ra cẩn thận ngẫm lại thì khoảng thời gian xa cách này đặt ở hiện tại quả thực rất khó chịu, nhưng đặt ở toàn bộ chiều dài sinh mệnh thì xem ra cũng không tính là gì, đúng như Hạ Kiến Vi nói, bọn họ là muốn nắm tay nhau đi hết cả quãng đời, chút thời gian này bọn họ vẫn bỏ ra được.
Mọi sự chờ đợi đều sẽ đáng giá.
Tiếng nước vang lên "Tõm" một tiếng làm Lục Tri hoàn hồn lại từ trong trầm tư, cậu mở to mắt, đập vào mắt là cặp chân dài của Hạ Kiến Vi.
"Nghĩ gì đấy? Tôi còn tưởng em ngâm đến choáng ngất luôn rồi." Hạ Kiến Vi đứng trong bồn tắm, sau đó đỡ mép bồn tắm ngồi xuống, nước trong bồn dâng lên rồi tràn ra.
Anh và Lục Tri ngồi đối mặt nhau, một người đàn ông to lớn cao một mét tám mươi mấy uất ức ngồi co ro, mặt mày bị hơi nước dính ướt, tựa như một bức tranh thủy mặc sống động.
"Đôi tình nếu đã dài lâu, cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau." (*) Lục Tri thấp giọng tỉ tê, giống như lời mật ngọt bên tai người yêu.
Hạ Kiến Vi cảm giác cơ thể mình tê dại như bị điện giật.
Anh nhích lên phía trước, sau đó dựa vào lồng ngực Lục Tri, hai người áp sát bên nhau, Hạ Kiến Vi cũng không có hành động gì khác mà chỉ ôm Lục Tri dựa vào người cậu như vậy, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng và chậm rãi.
Ánh mắt Lục Tri dịu dàng, ngón tay thon dài vén những sợi tóc mái dán trên mặt Hạ Kiến Vi, "Sao vậy?"
Hạ Kiến Vi mơ mơ màng màng nói mê trong lòng cậu: "Mệt mỏi, sạc pin."
Lục Tri bật cười, Hạ Kiến Vi có thể cảm giác được lồng ngực Lục Tri rung động vì nụ cười ấy.
"Đừng nhúc nhích, công việc mệt mỏi quá, cuộc sống mệt mỏi quá, không có em cũng mệt mỏi quá."
Lục Tri đau lòng ôm anh, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu anh.
"Tưởng tượng đến việc một mình em ở nước ngoài, vừa phải học vừa phải đi làm thêm, lẻ loi đến ngay cả một miếng cơm nóng cũng không có mà ăn, nói không chừng còn bị người ta ức hiếp cũng chỉ giữ trong lòng, tôi lại không thể giúp được gì, cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, đã là ông chú trung niên rồi mà còn phế như vậy."
Tay Lục Tri khựng lại, đều giống nhau cả, cậu và Hạ Kiến Vi.
"Nào có đáng thương như bắp cải không ai yêu như vậy. Thầy cô bạn bè đều rất nhiệt tình thân thiện, người xấu nơi nào cũng có, chẳng phân biệt quốc tịch, cho dù bọn họ có tới ức hiếp em thì em cũng không phải dễ bị ức hiếp, còn cơm nóng thì là chú mới phải, sau khi em đi chú lại không ăn cơm đàng hoàng, trong tủ lạnh trống trơn, còn bị em phát hiện một thùng mì ăn liền."
Cả người Hạ Kiến Vi cứng đờ, bị phát hiện rồi.
Lục Tri nhéo mặt anh, "Em cảm thấy hai chúng ta đều thích lấy cách riêng của mình để đối tốt với nhau, như vậy không được, chúng ta cần phải nói chuyện thẳng thắn với nhau, em biết chúng ta có rất nhiều chỗ cần phải mài giũa, nhưng không nên gấp gáp, cứ từ từ, chúng ta còn có thời gian cả đời."
Không phải Hạ Kiến Vi không phát hiện ra vấn đề này, anh bởi vì bản thân lớn tuổi hơn nên đều tự mình giải quyết mọi rắc rối, không cần phải đi làm phiền Lục Tri. Mà Lục Tri cũng vì mình còn trẻ tuổi, vẫn luôn muốn đuổi kịp bước chân anh nên chuyện gì cũng tự giải quyết mà không nói cho anh biết.
Rõ ràng chủ ý đều là vì muốn tốt cho nhau, nhưng kết quả cuối cùng lại thường gây ra mâu thuẫn lớn hơn.
"Ừm." Hạ Kiến Vi trịnh trọng gật đầu.
Lục Tri lật Hạ Kiến Vi lại, để anh dựa lưng vào lồng ngực mình, nghịch ngón tay của Hạ Kiến Vi, trên ngón áp út của Hạ Kiến Vi đeo một chiếc nhẫn, là nhẫn Lục Tri tặng cho anh.
"Chú vẫn luôn đeo sao?" Lục Tri hỏi.
"Em tặng tôi thì nhất định là muốn tôi đeo." Nói đến chuyện này, Hạ Kiến Vi oán giận nói: "Em còn không biết xấu hổ, nào có người tặng nhẫn như vậy, bỏ vào trong túi của tôi rồi bỏ của chạy lấy người, cũng không sợ tôi không nhận."
Lục Tri nở một nụ cười nhẹ, nắm lấy tay Hạ Kiến Vi, đặt một nụ hôn lên chiếc nhẫn trên tay anh.
"Vậy trả lại cho em nhé?"
Hạ Kiến Vi đột nhiên rút tay lại, nắm thành nắm đấm, bộ dáng sợ Lục Tri giành lại.
Lục Tri buồn cười, hôn một cái lên mí mắt của anh, "Có phải chú Hạ đây được gọi là ngoài miệng nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật không?"
Hạ Kiến Vi há miệng cắn môi cậu, "Học đâu ra cái trò nói bậy đó, đồ đã tặng cho người ta rồi nào có lý phải trả lại."
Lục Tri thuận thế cạy môi răng anh ra, cuốn lấy lưỡi anh.
Hạ Kiến Vi xoay người mặt đối mặt với Lục Tri, cách hiệp trước vừa qua không lâu, nương theo dòng nước ấm áp, anh vịn bả vai Lục Tri chậm rãi ngồi xuống.
Lục Tri đỡ eo anh, cúi đầu dùng lưỡi bao lấy đầu ngực của Hạ Kiến Vi.
"Chú Hạ, chú chọc vào em." Lục Tri ghé bên tai anh nói bằng âm hơi.
Hạ Kiến Vi ôm chặt cổ cậu, cùng dính sát bên nhau, "Vậy em còn không nhanh làm tôi..."
Lục Tri nhếch khóe môi, "Tuân lệnh."
...
Lục Tri thu dọn xong hành lý, lấy một cái hộp từ trong đó ra đưa cho Hạ Kiến Vi đang nằm trên giường.
"Đây là gì vậy?" Hạ Kiến Vi đoán chắc là quà Lục Tri mua cho anh, nhưng không phải là Lục Tri bất chợt quyết định trở về sao? Làm sao lại có thời gian đi mua quà?
"Mở ra nhìn xem." Lục Tri ngồi ở mép giường nói.
Hạ Kiến Vi mở hộp ra, có một bó hoa khô nằm bên trong, là hoa xa cúc.
"Dù đã đồng ý lần sau chú đến sẽ dẫn chú đi xem, nhưng cũng không biết là khi nào, lại sợ đến lúc đó bỏ lỡ mùa hoa nên em đã nhờ đàn chị dạy làm một bó hoa khô mang về cho chú."
Lục Tri nhìn chăm chú vào Hạ Kiến Vi, nhẹ giọng hỏi: "Chú còn thích không?"
Ngón tay Hạ Kiến Vi nhẹ nhàng vuốt ve hoa xa cúc, nở một nụ cười rạng rỡ.
"Thích, tôi rất thích."
Anh giơ tay ôm lấy Lục Tri, dụi dụi bên cổ cậu, "Sao em lại tốt như vậy chứ."
Lục Tri ôm lại anh, "Như vậy mà đã tốt rồi sao? Nhưng em cảm thấy còn chưa đủ tốt, không tốt bằng chú đối với em."
"Rõ ràng là em đối với tôi tốt hơn một chút." Hạ Kiến Vi không tán đồng nói, Lục Tri luôn sẽ ở bên cạnh anh vào những khi anh đau buồn nhất, chỉ cần nhìn thấy Lục Tri thôi là anh đã cảm thấy bản thân mình không gì làm không được.
"Đương nhiên là chú đối tốt với em hơn." Lục Tri phản bác.
Cậu bưng mặt Hạ Kiến Vi nói: "Chú là thầy tốt bạn hiền vợ đảm của em."
Hạ Kiến Vi từ trước đến nay là một người vừa không biết xấu hổ lại không có da mặt, nhưng khi anh bị Lục Tri nhìn chăm chú và nói ra những lời này, Hạ Kiến Vi đột nhiên đỏ mặt, anh giống như một tên ma men uống rượu mạnh hai mắt đăm đăm đầu óc choáng váng nhìn Lục Tri.*
(ở đây tác giả để là HKV, tui nghĩ là tác giả nhầm nên đã đổi lại)
"Vợ... Vợ cái gì mà vợ..."
Lục Tri hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt, mặt đỏ tai hồng của Hạ Kiến Vi, vừa hiếm lạ lại thú vị.
Cậu nắm lấy tay Hạ Kiến Vi, nói: "Sao lại không phải? Nhận nhẫn của em thì chính người của em, chẳng lẽ chú Hạ muốn đổi ý?"
Hạ Kiến Vi bị người nọ bắt được nhược điểm, kéo chăn qua rúc người vào, không thèm để ý tới tên nhóc thối trong miệng toàn là lời nói quàng xiên.
Lục Tri cảm thấy chú Hạ đêm nay thật sự cực kỳ đáng yêu, muốn chịch.
Nhưng nghĩ đến đêm nay đã làm quá nhiều lần, ngày mai Hạ Kiến Vi còn phải đi làm nên không xằng bậy nữa.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Kiến Vi đưa Lục Tri đến sân bay.
"Vội vàng về rồi đi, không thể đến thăm dì được, giúp em gửi lời xin lỗi đến dì."
Hạ Kiến Vi xua tay, nói: "Không sao đâu, bà ấy sẽ không để ý, em cũng đừng để trong lòng."
"Vâng, sủi cảo với hoành thánh em gói để ở trong tủ lạnh, lúc nào quá bận thì lấy ra nấu một chút là có thể ăn ngay. Nhưng khi có thể ăn cơm đàng hoàng thì vẫn phải ăn cho đầy đủ, em sẽ giám sát chú." Lục Tri dặn dò.
"Em đúng là cục cưng của tôi mà, quá tri kỷ. Em cũng vậy, phải ăn ngon ngủ ngon, đi ra ngoài phải chăm sóc tốt cho bản thân, có chuyện gì thì nhớ nói cho tôi biết, tôi cũng sẽ nói cho em, chúng ta phải giám sát lẫn nhau."
Lục Tri gật đầu, sau khi tạm biệt Hạ Kiến Vi mới quyến luyến ôm một cái, rồi xoay người đi qua cổng kiểm tra an ninh.
Lại một lần nữa tiễn Lục Tri lên đường, nhưng lần này tâm trạng của Hạ Kiến Vi lại tốt đến không ngờ, hơn nữa cả người còn khoan khoái tràn đầy sức sống, có lẽ đây chính là ma lực của tình yêu, ma lực của Lục Tri.
Sáng sớm ánh mặt trời vừa ló dạng, cả thành phố đang dần thức giấc, Hạ Kiến Vi lái xe đến công ty với tâm trạng vui sướng.
Một chiếc máy bay lướt qua trên đỉnh đầu, bay đến nước ngoài xa xôi.
Lúc này đây, cả hai đều không còn hoang mang nữa, vững bước tiến đến tương lai không biết trước nhưng lại thuộc về hai người bọn họ.
(*)
Hai câu trong bài
Thước kiều tiên của Tần Quán
Tiêm vân lộng xảo,
Phi tinh truyền hận,
Ngân Hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số.
Nhu tình tự thuỷ,
Giai kỳ như mộng,
Nhẫn cố Thước kiều quy lộ!
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?
*
R: Thông báo:
- Tui sẽ không edit 4 ngoại truyện về cp Chương Lục (nhưng vẫn sẽ đăng QT ở đây để ai muốn đọc thì đọc liền mạch luôn khỏi lên web xanh)
- Còn ngoại truyện về Lục Thâm và Lục Tri khi còn bé thì khi nào rảnh tui sẽ làm (không rảnh thì thôi luôn)
- Hai ngoại truyện còn lại một cái là về lần đầu tiên chú gặp bé, một cái là chuyện thường nhật của hai người sau này (chắc chắn sẽ làm nhưng không rõ là khi nào)
Hết chương 93.