Edit: Rea

—————

Sáng sớm hôm sau, Hạ Kiến Vi ngồi trước bàn ăn bữa sáng Lục Tri làm.

"Khi nào em trở lại trường?"

Lục Tri ngồi đối diện anh, rút tờ khăn giấy lau vết dầu mỡ trên khóe miệng anh.

"Sáng mai lên máy bay ạ."

Hạ Kiến Vi hơi ngớ ra, "Nhanh vậy sao."

"Vâng, vốn dĩ chỉ tranh thủ trở về thôi." Lục Tri không chỉ phải lo chuyện học hành mà còn phải lo dự án bên kia của đàn anh, hai ngày này cũng là cậu cố lắm mới dành ra được, phỏng chừng khoảng thời gian tiếp theo sẽ bận đến chân không chạm đất.

Hạ Kiến Vi bỗng chốc không muốn đi làm nữa, Lục Tri tranh thủ trở về một lần mà anh lại phải đi làm, cái này cũng không khỏi quá tàn nhẫn rồi.

"Mau ăn đi, bị muộn làm mất." Lục Tri nhắc nhở.

"Tôi thực sự không muốn đi, vẫn nên ở nhà cùng em thì hơn."

Lục Tri biết Hạ Kiến Vi cũng chỉ nói thế mà thôi, anh rất nghiêm túc và có trách nghiệm với công việc của mình, bất kể là đêm hôm khuya khoắt hay là ốm đau, chỉ cần cần anh thì anh đều sẽ chạy tới.

"Lần sau lại trở về thăm chú." Mặc dù không biết lần sau này sẽ là khi nào.

Hạ Kiến Vi lằng nhằng ở nhà cả buổi, bị Lục Tri kéo ra cửa, cậu lái xe chở Hạ Kiến Vi đến công ty, hôn lên khóe môi Hạ Kiến Vi một cái trước khi anh xuống xe.

"Bữa tối muốn ăn gì?"

"Muốn ăn cá sóc!" Bệnh cảm của Hạ Kiến Vi đã khỏi, cảm giác thèm ăn cũng đến.

"Được, còn gì không?" Lục Tri kiên nhẫn hỏi.

Hạ Kiến Vi vùi đầu dụi vào hõm vai cậu, đến khi làm rối bù hết mái tóc của mình.

"Còn muốn ăn em nữa."

Lục Tri chải vuốt lại tóc giúp anh, "Tối qua ăn chưa no sao?"

Nói thật, eo Hạ Kiến Vi bây giờ vẫn còn hơi mỏi, nhưng sáng mai Lục Tri phải bay rồi, anh nhất định phải nắm chặt cơ hội nhanh chóng ăn bù vốn.

Hạ Kiến Vi nắm lấy tay cậu, hôn lên đầu ngón tay cậu một cái, "Ép khô em."

Sáng tinh mơ, Lục Tri bị Hạ Kiến Vi ghẹo đến thiếu chút nữa làm anh trong xe.

Lục Tri tạm biệt Hạ Kiến Vi, sau đó lái xe đến siêu thị một chuyến, mua được mấy túi đồ. Lúc cậu trở về thì phát hiện trong tủ lạnh của Hạ Kiến Vi trống trơn, chỉ có một thùng mì ăn liền trên sàn, nhưng cũng không ăn được bao nhiêu.

Trong nhà cũng bừa bộn, khi Lục Tri ở trong nước, mặc dù cả hai đều bận rộn nhưng Hạ Kiến Vi cũng sẽ không cho Lục Tri ăn mì ăn liền hay thực phẩm đông lạnh, dù là một bát mì đơn giản cũng tốt hơn mấy thứ này.

Nhưng Lục Tri vừa đi, Hạ Kiến Vi không có tâm tư làm những việc đó nữa, có thể đối phó thì đối phó, còn thường xuyên quên ăn cơm, đến khi hết bận thì cơn đói cồn cào đã qua, cũng không cảm thấy đói lắm.

Lục Tri quét dọn lại nhà cửa rồi gọi điện hỏi ba cậu cách làm nhân sủi cảo. Tuy tay nghề của Lục Thâm bình thường nhưng sủi cảo y gói ăn rất ngon, Lục Tri từ nhỏ đến lớn đều rất thích.

"Ba, ba chờ một chút, con bật video, ba xem rồi chỉ cho con." Lục Tri vừa bật video lên, Lục Thâm phát hiện khung cảnh là nhà của Hạ Kiến Vi và Lục Tri ở thành phố B.

"Con về nước rồi?" Lục Thâm nghi hoặc hỏi.

"Vâng, đến hồi sáng hôm qua, sáng mai sẽ lên máy bay quay về trường."

Lục Thâm tưởng là cậu vì chuyện mẹ Hạ Kiến Vi phẫu thuật mới trở về.

"Con trở về tiếp cho Kiến Vi cũng tốt, mấy hôm trước cậu ấy vì chuyện hiệu trưởng Dương phẫu thuật mà gầy đi một vòng." Lục Thâm thuận miệng nói.

Tay cắt thịt của Lục Tri khựng lại.

"Dì bị sao vậy ạ?"

Lục Thâm nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó nhận ra Lục Tri vậy mà lại không biết.

Lục Tri biết được chuyện mẹ Hạ Kiến Vi đã phẫu thuật tim từ chỗ Lục Thâm, sau khi ở bên đó chăm mấy ngày thì Hạ Kiến Vi lại ngựa không dừng vó quay về thành phố B đi làm.

Lục Tri gọi một cuộc vho Hạ Quang Nho, rồi lại nói huyện điện thoại với Dương Bội Nghi, Dương Bội Nghi khôi phục không tồi, lúc nói chuyện với cậu tinh thần rất tốt. Bấy giờ Lục Tri mới thở phào nhẹ nhõm.

Lục Tri nghĩ đến hộp thuốc trị cảm Hạ Kiến Vi đã uống hết trong thùng rác, rồi lại nghĩ đến việc anh phát sốt mà còn phải kiên trì là việc, và cả chuyện mẹ Hạ Kiến Vi phẫu thuật tim.

Những chuyện này cậu không biết, Hạ Kiến Vi không nói cho cậu một chuyện nào, anh giấu kín những chuyện này, nếu không phải mình đột nhiên về nước thì có lẽ Hạ Kiến Vi đã tự nuốt những khổ sở này vào bụng.

Lục Tri ngồi ngẩn người trên sô pha, cậu hiểu là do Hạ Kiến Vi không muốn quấy rầy việc học của cậu, hơn nữa dù Hạ Kiến Vi nói với cậu thì thế nào, cậu cũng không có khả năng nói về là về, mà cho dù có trở về thì ở lại hai ngày vẫn phải đi như cũ.

Với lại cậu có trở về cũng vô dụng, cậu vừa không là bác sĩ vừa không có cách nào thay Hạ Kiến Vi giải quyết vấn đề.

Lục Tri lại lần nữa ý thức được cảm giác bất lực trước hiện thực, tất cả những chuyện này Hạ Kiến Vi đều có thể tự mình gánh vác.

Vậy thì ý nghĩa tồn tại của Lục Tri cậu đối với Hạ Kiến Vi nằm ở đâu?

Vì đã để Hạ Kiến Vi chịu đủ nỗi khổ tương tư sao?

Hôm nay Hạ Kiến Vi không ở lại tăng ca, chuyện này làm cho tất cả mọi người trong công ty sợ ngây người, hôm nay cũng không phải là ngày lễ đặc biệt gì mà chủ biên lại tan tầm đúng giờ?

Hạ Kiến Vi cố ý đến cửa hàng bán hoa lấy hoa anh đã đặt trước, vô cùng vui vẻ cầm một bó hoa và một chiếc bánh ngọt nhỏ đi về nhà.

Vừa mới mở cửa ra là Hạ Kiến Vi đã ngửi thấy một mùi thơm bay ra từ phòng bếp.

"Sao hôm nay về sớm vậy?" Lục Tri đeo tạp dề đi ra từ trong phòng bếp.

Hạ Kiến Vi đặt bó hoa vào lòng cậu, lại gần hôn cậu một cái, "Em ở nhà, đương nhiên là tôi nóng lòng về nhà rồi."

Lục Tri mím môi, cúi đầu ngửi bó hoa kia, "Thơm lắm."

"Tôi còn mua một chiếc bánh ngọt nhỏ, có thể làm món tráng miệng sau bữa ăn." Hạ Kiến Vi giơ hộp bánh trong tay lên cho Lục Tri xem.

Lục Tri hơi nhếch khóe môi, "Được."

Hạ Kiến Vi đi thay quần áo rồi vào phòng bếp phụ giúp, hai người rất ăn ý, cơ bản không cần mở miệng cũng có thể tâm linh tương thông biết đối phương cần gì mà đưa cho.

Trong bầu không khí ấm áp này, bữa tối của cả hai đã nhanh chóng được làm xong.

Hạ Kiến Vi lấy chai rượu vang đỏ quý của anh ra, "Uống một ly nhé?"

"Ừm, uống ít thôi, ngày mai chú còn phải đi làm." Lục Tri dặn dò.

Hạ Kiến Vi mỉm cười, nói: "Mầm Mầm, hiện tại em thật sự giống như một bà quản gia."

Lục Tri nhận lấy cái ly, nói: "Nếu chú có sự chững chạc như tuổi của mình thì em cũng không cần phải nhắc chú mãi như vậy."

Hạ Kiến Vi thuận thế ngửa ra sau, tựa đầu lên vai cậu, con ngươi đen nhánh không hề chớp nhìn chằm chằm cậu, đuôi mày khóe mắt đong đầy ý cười.

"Nhưng tôi thích nghe em nhắc tôi mãi."

Lục Tri cảm thấy tim mình khẽ động, cúi đầu hôn lên môi Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi thuận theo hé môi để Lục Tri tùy ý công thành chiếm đất.

Bữa tối quả nhiên có cá sóc Hạ Kiến Vi thích ăn, Hạ Kiến Vi vui vẻ đến mức hai mắt đều nheo lại.

"Nghĩ đến chuyện ngày mai em phải đi, cũng không biết đến khi nào mới có thể được ăn những món ngon này nữa, haizz, lên voi xuống chó mà." Hạ Kiến Vi cảm thán nói.

Lục Tri nghe vậy, tay cầm đũa cứng đờ.

"Xin lỗi, vẫn luôn để chú chờ em trưởng thành."

Hạ Kiến Vi chỉ thuận miệng oán than, hoàn toàn không lường trước Lục Tri sẽ đột nhiên xin lỗi, anh ngơ ngác nhìn Lục Tri, rồi bỗng nhiên nở nụ cười, "Làm gì mà nghiêm túc xin lỗi tôi như vậy, làm tôi giật cả mình. Tôi chỉ thuận miệng nói ra thôi."

Lục Tri mím môi không nói gì, Hạ Kiến Vi thấy vẻ mặt của cậu, lúc này mới biết Lục Tri thật sự nghiêm túc nói xin lỗi anh.

Anh buông đũa, đối mặt với Lục Tri.

"Sự chênh lệch tuổi tác giữa chúng ta là không thể thay đổi được, em không cần phải xin lỗi tôi vì một chuyện bất khả thi. Nếu em muốn xin lỗi tôi vì đã để tôi chờ em trưởng thành thì có phải tôi nên xin lỗi em vì tôi sẽ bước vào tuổi già trước em không?"

"Em bốn mươi tuổi thì tôi đã năm mươi, trẻ con gọi em là chú lại có thể gọi tôi là ông, đến lúc đó em có để ý tôi là một lão già xấu xí hay không?"

Lục Tri lắc đầu, đương nhiên là không có khả năng cậu để ý, trong mắt cậu Hạ Kiến Vi dù có già đi chăng nữa cũng nhất định sẽ là một ông già đẹp lão.

Hạ Kiến Vi đưa tay lên xoa đầu cậu, "Vậy nên không có gì phải xin lỗi cả, không liên quan đến tuổi tác, cũng không liên quan đến giới tính, chỉ vì tôi yêu em, tôi muốn ở bên em mà thôi, em bằng lòng yêu tôi ở bên tôi là tôi đã không hối tiếc rồi."

Lục Tri nắm lấy tay anh, ngước mắt lên nhìn anh, "Từ trước đến nay em rất ít khi cảm thấy hối hận trước quyết định của mình, nhưng gần đây em bỗng phát hiện mình có hơi mờ mịt, em là người yêu của chú, nhưng lại không làm tốt những việc mà người yêu nên làm, lúc chú đau ốm em cũng không ở bên cạnh chăm chú, thậm chí ngay cả khi chú có gặp chuyện hay không em cũng không biết, em không biết mình đối với chú mà nói có ích lợi gì. Nếu người yêu của chú không phải là em mà là một người cùng tuổi ngang sức ngang tài với chú, có phải sẽ không có chuyện này hay không."

Tim Hạ Kiến Vi thắt lại, Lục Tri đã biết.

"Em... Đã biết rồi?"

"Vâng, vốn dĩ em muốn hỏi chú vì sao không cho em biết những chuyện này, nhưng sau đó ngẫm lại, quả thực không cần thiết phải nói cho em, nói cho em cũng vô dụng."

Hạ Kiến Vi đột nhiên giơ tay che miệng cậu lại, ánh mắt sắc bén nhìn cậu, Hạ Kiến Vi thừa nhận anh có suy nghĩ này, nói cho Lục Tri ngoại trừ làm Lục Tri lo lắng vô ích ra thì không có tác dụng gì, Lục Tri cũng không phải là bác sĩ.

Nhưng nghe chính miệng Lục Tri nói ra những lời này, Hạ Kiến Vi thực sự cảm thấy trong lòng đau xót, giống như bị người ta cầm dao đâm một nhát.

"Đừng nói những lời này, trước đó không nói cho em biết là vì không muốn làm em lo lắng, hơn nữa tôi lớn tuổi hơn em, luôn muốn săn sóc em nhiều hơn một chút, với lại tôi không cho rằng những chuyện này là chuyện động trời gì, tôi biết rõ ca phẫu thuật của mẹ tôi không có nhiều rủi ro, chỉ là một ca tiểu phẫu mà thôi, không cần phải làm rầm rộ lên tôi cũng có thể giải quyết được. Chỉ là mấy ngày nay trúng ngay lúc tôi bị cảm, tình trạng sức khỏe không được tốt lắm, lại đúng lúc sắp hết thời hạn nộp bản thảo mới khiến tôi hơi sứt đầu mẻ trán."

"Em đừng nghĩ linh tinh, em không biết tôi vừa nhìn thấy em là bệnh gì cũng bay biến cả. Bây giờ đi cứu vớt toàn thế giới còn được nữa là." Hạ Kiến Vi mỉm cười, nghiêm túc nhìn Lục Tri, nói: "Sao em lại vô dụng được chứ, em chính là ánh sáng của tôi mà."

Lục Tri đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cạnh Hạ Kiến Vi ôm anh, vùi đầu vào chỗ vai gáy của Hạ Kiến Vi.

Hạ Kiến Vi vỗ lưng cậu, "Nửa đời trước hãy để tôi chăm sóc em nhiều hơn, nửa đời sau xin nhờ Mầm Mầm chăm sóc tôi nhiều thêm chút nhé."

Lục Tri ôm chặt lấy anh, "Vâng."

Lục Tri rất ít khi lộ ra dáng vẻ yếu đuối trước mặt anh, cậu luôn sống hướng về phía mặt trời, không chịu khuất phục trước bất kỳ gian khổ nào.

Hạ Kiến Vi xoa mái tóc đen mềm mại của cậu, ôm cậu chuyện trò với cậu như dỗ một đứa trẻ, "Mầm Mầm của chúng ta lợi hại biết bao, sao có thể nói bản thân mình vô dụng được chứ, tối hôm qua còn làm chú Hạ thiếu chút nữa mệt quá mà chết, khóc sướt mướt xin tha kia mà."

Sự thật chứng minh rằng Hạ Kiến Vi thật sự chỉ ngầu được ba phút, hơn nữa trong miệng không có một câu nào là đứng đắn.

Hết chương 92.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play