*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

==================================

Nhân viên tiếp tân thuộc Doãn gia thành thật tường thuật lại những gì Tần Ý đã nói.

Kỷ Dương nhịn không được ngắt lời: " Làm sao cô lại nhớ rõ thế? "

Nhân viên tiếp tân nói: " Vì cậu ấy đẹp a. "

Kỷ Dương: "... "

Lúc này nhân viên tiếp tân không kìm được liếc nhìn về phía bộ trưởng của Hạo Miểu Tinh, hỏi: " Đây quả thật là Chu Thượng thướng, tôi không có nhận nhầm đúng chứ? "

Kỷ Dương buồn cười nói: " Cô nhận đúng rồi đấy. "

Nhân viên lễ tân hốc mồm, giọng nói đột nhiên thay đổi: " Vậy là chồng của Omega kia chính là Chu Thượng tướng?! "

Kỷ Dương: "...chồng? "

Nhân viên lễ tân cẩn thận nhớ lại xem hôm đó mình có nói gì xúc phạm đến cậu Omega kia không rồi khó khăn trả lời: " À, hôm đó cậu ấy bước vào cửa hàng và nói rằng muốn chọn cơ giáp cho chồng cậu ấy. "

Kỷ Dương khóe miệng giật giật: " Omega này khá là...phóng khoáng nhỉ? Cậu ấy còn chưa kết hôn với Thượng tướng của chúng tôi đâu. "

Nhân viên tiếp tân nghe vậy, cô liền thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng tự nhủ rằng như vậy thì tốt rồi.

Nếu không, để phu nhân Thượng tướng mất tích, hỏi thử cô còn có thế sống tiếp được nữa không?

Chu Kình Dịch lãnh đạm lên tiếng: " Đây chỉ là cái cớ để cậu ấy hợp lý hóa hành vi của mình. Bằng không, nếu một Omega nhỏ vừa mới trưởng thành mà liền đi mua một cái cơ giáp bằng toàn bộ số tài sản của mình, xem ra sẽ rất kỳ quái, đủ làm thu hút sự chú ý. "

Mặc dù...hắn cũng cảm thấy Omega này có hơi...phóng khoáng.

Ở trên người Omega này, dường như có một đặc điểm mới hoàn toàn khác với các Omega còn lại.

Cậu ấy chỉ vừa mới thành niên, nhưng lại có thể nói ra những lời đó một cách tự nhiên như vậy.

Bộ khi nói ra, cậu ấy không cảm thấy ngại ngùng đỏ mặt sao?

Kỷ Dương lúc này mới quay đầu lại: " Ý của ngài là...vị Omega kia là cố ý làm như vậy? Cậu ấy không phải bị bắt cóc, cũng không phải do có người ngoài trợ giúp. Mà là cậu ấy dựa vào chính thực lực của mình, không tiếng động âm thầm...chạy trốn? "

Làm sao có thể?

Kỷ Dương tự hỏi.

Anh cho rằng chuyện đó không có khả năng xảy ra.

Nhưng hình như là Thượng tướng lại chắc chắn rằng đây chính là lý do.

" Hãy yêu cầu Phan Đạt Tinh Cầu đưa tới một bức ảnh của cậu ta, rồi ngươi hãy đích thân dẫn người đi dọc tuyến đường để hỏi và tìm hiểu toàn bộ lộ trình hành động của cậu ta. " Chu Dịch Kình nhanh chóng ra lệnh.

Mặc dù đối phương rất thông minh.

Nhưng so với một Alpha ưu tú, Omega trời sinh khiếm khuyết kia vẫn yếu thế hơn.

Hiện tại cũng không chỉ có mình hắn đang tìm kiếm Omega này, mà những kẻ thù chính trị của hắn cũng đang tìm kiếm cậu. Cho nên hắn muốn mình là người hành động trước.

Tần gia đáng lẽ không nên gửi cậu ấy đến đây.

Nếu đúng như những gì mà các tên lính Beta miêu tả thì đối phương hoàn toàn có thể tìm được một Alpha phù hợp hơn cả hắn.

Chu Dịch Kình xoa xoa hai bên thái dương, vẻ mặt vẫn lạnh lùng cứng rắn.

Kể từ khi gia nhập quân đội, hắn đã trải qua vô số cuộc chiến tranh tàn khốc, hắn cũng đã nhiều lần ra vào phòng của các trưởng lão cấp cao nghiêm ngặt, thậm chí hắn còn lái phi thuyền vượt qua cả thủ đô ở lãnh thổ đất nước quân địch...

Nhưng hắn lại chưa từng thử qua cảm giác đi tìm một đứa con nít bao giờ.

- ---------------

Trên phi thuyền bỗng dưng rung lắc một trận làm "đứa con nít" Tần Ý chậm rãi mở mắt ra.

" Ngài đã đến I7 Tinh Cầu. " Phi thuyền phát ra âm thanh thông báo.

Tần Ý xoay người xuống giường, ấn nút chuyển cửa sổ từ màu đen sang dạng kính trong suốt.

Cậu dễ dàng quan sát được mọi phong cảnh ở bên ngoài phi thuyền-Những con robot đen được mô phỏng hình dạng của trùng tộc đang lít nha lít nhích bao quanh phi thuyền của cậu.

Phía sau cậu là bầu trời đen đầy sao.

Trước mặt, cậu thấy thấp thoáng có lối vào cảng.

...Ôi trời.

Tần Ý lông mi khẽ run.

Phi thuyền của cậu hình như đã bị phát hiện.

Những con robot đó nhanh chóng tràn lên, giống như những con kiến ​​thợ, đột ngột nâng phi thuyền lên.

Phi thuyền hoàn toàn mất kiểm soát.

Lúc này, Tần Ý đặt tay lên túi cơ giáp sau lưng, nhưng cậu không có tùy tiện động thủ.

Cậu không biết gì về tinh cầu này.

Và những con robot dạng trùng này có thể sẽ không đủ mạnh nếu tách riêng lẻ, nhưng khi chúng kết hợp lại với nhau, chúng sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.

Vào thời Trái Đất cổ đại, có một câu nói rằng "Nhiều con kiến ​​càng cắn chết con voi".

Tần Ý cho rằng câu đó rất có đạo lý.

Các con robot rất nhanh đã đưa phi thuyền vào cảng.

Bến cảng ở đây đã cũ lại còn nhỏ hẹp, chỉ vỏn vẹn vừa chỗ cho hai cái phi thuyền đi qua cùng lúc.

Sau khi hạ phi thuyền nằm ngang xuống, những con robot dạng trùng líu ríu, lẩm ba lẩm bẩm bay quanh phi thuyền.

Khi đã bay xong mấy vòng, chúng liền để lộ những chiếc nanh sắc nhọn.

Chỉ thấy một tia sáng lạnh lẽo sắc bén lóe lên trong bóng tối, cảnh tượng này quả thực có chút kinh người.

Nhưng Tần Ý cũng không có biểu lộ gì quá mức.

Cậu chỉ lặng lẽ quan sát hành động của chúng, cố gắng tìm ra ý đồ được cài đặt mặc định để chúng phải tuân theo.

" Răng rắc. "

" Răng rắc răng rắc. "

Tần Ý có thể nghe thấy âm thanh rõ ràng vang động.

Những con robot này bám vào phi thuyền, phần răng nanh sắc nhọn của chúng va chạm với lớp vỏ ngoài của phi thuyền.

Ước chừng khoảng ba, bốn phút sau.

Tần Ý nhìn kỹ lại thì thấy chiếc phi thuyền đã sớm cũ nát này vẫn còn chưa bị cắn rơi.

Không chỉ vậy.

Mấy con robot dạng trùng tộc giơ hai chân trước lên, vụng về móc móc trong họng mình, cuối cùng cũng chỉ lấy ra được một số miếng giáp nhỏ.

Sau đó tất cả đều ngây người.

Như thể đây là lần đầu tiên chúng gặp phải tình huống như này trong suốt bao nhiêu năm sống trên đời vậy.

Tần Ý buồn cười nghiêng đầu nghĩ.

Hửm?

Không lẽ chiếc phi thuyền second hand này lại cứng cáp đến thế sao?

Khoảng hai phút nữa trôi qua.

Lúc này, trên đầu mấy con robot lóe lên tia sáng màu đỏ, bọn chúng liền dừng lại động tác, không có cố gắng cắn phi thuyền, cũng không có giơ tay móc họng nữa.

Tần Ý ngồi ngay ngắn lại.

Ân, cậu đoán chắc rằng vị chủ nhân đang điều khiển bọn chúng sắp xuất hiện.

Quả nhiên.

Do vì cách một vách tường của phi thuyền nên Tần Ý chỉ có thể nghe loáng thoáng thấy một bản tấu nhạc.

Tiếng nhạc càng ngày càng gần.

Người đang tới kia cũng đã dần xuất hiện trong tầm mắt của cậu.

Đó là một chiếc phi thuyền lớn.

Phần đầu phía trước của phi thuyền hoàn toàn là kính trong suốt, cậu có thể thấy có bốn người quấn vải bên trong, cách ăn mặc của họ giống như nô lệ ở thời cổ đại. Ở giữa là một nam nhân mặc bộ âu phục vàng, xung quanh là bốn "nô lệ".

Bốn "nô lệ", một người cầm rượu, một người cầm trái cây và hai người còn lại thì đang cầm hoa.

Trông rất giống với người thuộc tầng lớp giàu có ở thời cổ đại, mang đậm không khí của chế độ thực dân phong kiến.

Cậu dường như đã bước nhầm vào lãnh địa của một tinh cầu lạc hậu.

Tần Ý đoán vậy.

" Người trong phi thuyền kia hãy nghe rõ, xin mời xuống ngay lập tức. Nếu không, chủ nhân sẽ dùng pháo laser đánh cho ngươi và phi thuyền của ngươi nổ tung thành nhiều mảnh. " Lúc này, một giọng nói vang lên từ phi thuyền của đối phương.

Pháo laser sao...

Tần Ý cũng biết được uy lực của nó mạnh thế nào thông qua những cuốn sách của Khổng Gia Tường.

Laser pháo cũng được phân ra nhiều cấp bậc.

Mà loại phổ biến nhất là nó có thể đem một chiến hạm nổ nát chỉ với một phát bắn.

Với một chiếc phi thuyền phổ thông như này thì hoàn toàn không thể chống đỡ nổi uy lực của nó.

Tần Ý chậm rãi đứng dậy.

Đi đến trước cửa, ấn nút hạ thang cuốn xuống.

Nháy mắt cửa phi thuyền liền mở ra.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra.

Cậu có thể cảm thấy rõ có vô số đốm sáng đang nhắm vào mình và đó có lẽ đều là vũ khí.

" Hi? " Vẻ mặt Tần Ý không thay đổi, chỉ khẽ chớp chớp mắt: " Tôi nghĩ là, hình như tôi đã đi sai đường rồi. "

Thiếu niên từ trên phi thuyền đi xuống liền lọt vào mắt nam nhân ngồi giữa.

Cậu giống như một đóa hoa nở rộ trong vũ trụ tăm tối vô biên.

Là điểm nhấn mỹ lệ nhất bên trong vùng không gian này.

Khoảnh khắc tiếp theo, những đốm sáng đỏ biến mất.

Nam nhân mặc bộ âu phục vàng đang ngồi ở giữa phi thuyền lập tức đứng thẳng dậy, cười nói: " Không phải, cậu không đi sai đường đâu. Tôi lại nghĩ đây là số mệnh mà trời đã an bài cho chúng ta gặp nhau. "

" Mau đi mời cậu ấy lên phi thuyền của ta. "

Tần Ý cứ như vậy được mời lên phi thuyền.

Cậu cũng rất nhanh biết được nơi này thông qua miệng của nam nhân.

Lúc nam nhân đến đây là khoảng hơn bảy mươi năm về trước.

Gã nói rằng gã đã "đến" tinh cầu này.

Nhưng Tần Ý lại có cảm giác nên dùng từ "chạy trốn" thì đúng hơn.

Nam nhân nắm trong tay một lô vũ khí quý hiếm.

Bao gầm cả những con robot dạng trùng tộc lúc nãy.

Vì vậy, gã đã nhanh chóng chinh phục được những người dân ở đây và tự mình xưng vương.

Gã nói cho Tần Ý biết tên của mình: " Tôi tên là Quách Khai, còn cậu tên gì? "

" Chu Nghệ. " Tần Ý bịa đại ra một cái tên.

" Quang não và ID của cậu đâu? "

" Vứt rồi. "

Quách Khai nâng lên cảnh giác, hoàn toàn không bị mỹ nhân trước mặt làm mù mắt.

Gã hỏi: " Tại sao cậu lại vứt bỏ nó? "

" Bởi vì mẹ kế muốn gả tôi làm tình nhân cho một đại gia, tôi không muốn nên liền bỏ chạy. "

Quách Khai thả lỏng khuôn mặt: " Thì ra là vậy, tiểu Omega đáng thương, cậu cứ ở đây đi, ở đây rất an toàn, tôi sẽ bảo vệ cậu. "

Tần Ý: "... "

Có quỷ mới đi tin mày.

" Tôi sẽ đưa cậu đến lâu đài của tôi, nơi đó rất thoải mái, ấm áp và còn có nhiều đồ ăn mà các Omega thích nữa. Chắc chắn cậu sẽ thích nơi đó. " Đôi mắt của Quách Khai gắt gao nhìn Tần Ý.

Do Tần Ý vẫn mặc bộ đồ bình thường để dễ hành động nên đáng tiếc là gã không ngắm được cảnh xuân bên trong ngoại trừ việc gã phát hiện ra là eo của đối phương rất nhỏ và chân cũng rất thon dài.

Hiện tại gã cũng đang cần một Omega và Chúa đã gửi nó đến cho gã.

Mà lại còn là một Omega xinh đẹp như thế.

Quách Khai đắc ý nghĩ.

Vận khí của gã thực sự quá tốt!

Phi thuyền nhanh chóng dừng lại trước tòa lâu đài của Quách khai.

Lâu đài có diện tích cực kỳ rộng, sau khi bước vào, cần phải dùng phi hành khí để di chuyển đến các tòa nhà khác nhau.

Sau khi xuống khỏi phi thuyền, Quách Khai trực tiếp đưa cậu đi vào trong chính điện.

Cửa chính điện mở ra.

Bên trong truyền đến hàng loạt âm thanh: " Hoan nghênh chủ nhân trở về. "

Quách Khai có lẽ là cố ý muốn khoe khoang quyền lực và địa vị của mình với Tần Ý.

Gã nhìn Tần Ý một cái rồi cười híp mắt đi vào.

Sau đó...biểu cảm gã liền cứng đờ.

" Sao cô...lại ở đây? " Quách Khai nghẹn giọng hỏi.

Tần Ý nhướng mày nhìn người đang ngồi ở cuối dãy bàn ăn dài.

Đó là một nữ nhân với mái tóc đen xoăn dài, trang điểm khá đậm, mặt mày sang trọng xinh đẹp.

Cô ấy mặc một chiếc váy đen dài đến chân, giống như mấy bộ đồ của những người phụ nữ được nuông chiều trong thời đế quốc phương Tây mặc. Chiếc váy được nâng lên bằng lồng xương cá (*1) để tạo thành một vòm cong lớn.

Trên cổ cô có đeo những tầng lớp dây chuyền ngọc trai được xếp chồng lên nhau.

Mà chiếc vòng cổ lại được đính chặt vào mép cổ váy.

Nó đã che hết đi phần cổ của cô.

Điều này khiến cô nhìn qua càng thêm phần lộng lẫy diễm lệ.

Cách ăn mặc này của cô có chút cấm dục nhưng lại trang nhã đến lạ thường.

" Tại sao tôi lại không thể ở đây? " Nữ nhân hỏi ngược lại.

Giọng cô trầm khàn có điểm lạnh lùng.

Quách Khai lúng túng quay đầu nhìn Tần Ý rồi lại nhìn cô.

Tần Ý khẽ chớp mắt.

A, có vẻ như cậu đã đâm đầu vô phải một Tu La Tràng (*2) nào đó rồi.

Ánh mắt Quách Khai đột nhiên tập trung vào lông mi của Tần Ý.

Lông mi của thiếu niên khẽ rung động, giống như cánh bướm đang vỗ.

Gã khó lòng cưỡng lại được bộ dạng của Tần Ý, nó khiến từ tận đáy lòng gã sinh ra một cỗ thương hoa tiếc ngọc.

Quách Khai hung hăng quay đầu lại: " Như cô đã thấy, tôi đã mang về một Omega khác. Cậu ấy sẽ thế chỗ của cô. "

Nữ nhân không hề tức giận, trên mặt thậm chí còn có một tia kỳ quái phát hiện.

Cô nhướng mày hỏi: " Cậu ấy đã trưởng thành rồi chưa? "

Quách Khai do dự một chút, sau đó liền quay lại nhìn Tần Ý.

Tiểu Omega trông quá non nớt.

Người hầu đứng một bên nhắc nhở: " Ngài là một kẻ gian ác. Ngài cần không cần phải tuân theo pháp luật của đế quốc. Trưởng thành hay chưa trưởng thành đối với ngài cũng không thành vấn đề mà, không phải sao? "

" A, đúng... " Quách Khai bừng tỉnh rồi nói: " Đúng vậy! Bây giờ tôi sẽ đánh dấu cậu ấy cho cô xem... "

Tần Ý: "... "

Cậu âm thầm đưa tay đặt hờ lên chiếc túi cơ giáp trên lưng.

Khi Quách Khai đến gần cậu hơn, gã ta đột nhiên đứng sững lại tại chỗ.

Gã nhìn chằm chằm Tần Ý, trong lòng chợt phát hiện ra một điều: " Cậu đúng là Omega, nhưng sao cậu...không có mùi gì cả. Pheromone của cậu đâu? Tôi không ngửi thấy gì hết! Chết tiệt... "

Không thể ngửi thấy mùi pheromone của Omega.

Việc đó tựa như là việc bạn làm mất chìa khóa để mở cửa vào nhà mình vâhy.

Quách Khai xoa mũi ra vẻ không tin: " Là ta có vấn đề gì sao? "

Lúc này Tần Ý mới thả tay xuống.

Cậu liền tỏ ra ấm ức nói: " Không, là do pheromone của tôi bị khiếm khuyết bẩm sinh. "

Quách Khai lập tức hiểu ra, nếu không phải vì chuyện này thì gia đình cậu ấy làm sao có thể phái một Omega xinh đẹp như vậy đi làm tình nhân cho kẻ khác được?

Quách Khai không khỏi cắn răng tiếc nuối.

Nhưng chẳng mấy chốc gã đã bình tĩnh trở lại.

Để cậu ấy làm tình nhân cho ai cũng giống nhau cả thôi.

Vậy thì để cậu ấy làm tình nhân cho gã cũng được mà đúng không?

Cậu Omega trước mặt này thật sự trông rất đẹp.

Đấy là một vẻ đẹp khó cưỡng, sẽ từ từ xâm chiếm lòng người.

So với sự lạnh lùng cao ngạo của nữ nhân kia thì cậu rõ ràng càng làm gã động lòng hơn.

Quách Khai nở nụ cười hiền hậu: " Cậu tạm thời cứ sống ở đây, tin tưởng tôi, ở đây cậu sẽ sống rất vui vẻ. "

Tần Ý rụt rè gật đầu.

Lúc này cậu thực sự trông rất giống với một Omega vị thành niên yếu đuối.

Quách Khai cũng đã chán ngấy cái sự kiêu ngạo của nữ nhân kia rồi.

Gã ta thích những Omega nhỏ bé nhu thuận hơn nhiều.

Gã nhẹ nhàng nghĩ, gã sẽ cho cậu thật nhiều thứ để dễ dàng tẩy não của tiểu Omega chưa từng nhìn ra thế giới này.

Thay vì ép buộc, tốt hơn là nên để cậu cam tâm tình nguyện phục tùng gã.

Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, Quách Khai liền cảm thấy những chuyện không cam lòng mà gã phải chịu đựng từ nữ nhân kia đã được xoa dịu.

Gã vỗ nhẹ lên đầu Tần Ý, cười nói: " Cậu nhất định đã đói rồi, giờ nên ăn cơm trước đi, tôi sẽ kêu người mang đến cho cậu. "

Tần Ý nhìn chằm chằm bàn tay của gã hơn ba giây.

Nhưng Quách Khai không có để ý tới.

Quách Khai cảm thấy cuộc "săn mồi" hôm nay rất thành công, gã nhanh chóng bước ra ngoài mà không thèm quay đầu nhìn nữ nhân kia lấy một cái.

Gã chỉ để lại mấy người hầu đứng một bên để tiện hầu hạ.

Nữ nhân dường như không có ý định tiếp tục ở lại.

Cô ta từ từ đứng dậy.

Tần Ý:???

A.

Một nữ tu quyến rũ cao 1,9 mét?

Hình như cô ấy còn cao hơn cả Quách Khai tới tận một cái đầu.

Nữ nhân nhấc chân, chầm chậm bước ra. Khi đến gần vị trí cách Tần Ý khoảng ba thước, cô đột nhiên dừng lại, sau đó nhịp thở của cô liền thay đổi. Tần Ý mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của cô. Sau đó khuôn mặt nữ nhân đỏ lên một chút, rồi nhanh chóng lan xuống cổ.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Nữ nhân gắt gao nhìn thẳng Tần Ý.

Đôi mắt màu nâu trà, tựa như hai viên pha lê lạnh băng, tràn ngập khát vọng xâm chiếm.

Ngay lúc đó, Tần Ý cũng cảm thấy có chút khó chịu.

Không phải là vì nữ nhân đang nhìn chằm chằm cậu.

Mà là...

Cậu có cảm giác như mình ngửi được khí tức của Alpha.

Một mùi vodka nồng nặc.

Nó xông vào mũi cậu, làm cổ họng cậu bị nghẹn lại.

Nữ nhân đột nhiên di chuyển.

Mỗi khi cô ấy bước tới một bước, giống như cây bật rễ, vô cùng khó khăn trong việc di chuyển bước chân của mình. Mỗi bước đi đều mang theo sức mạnh bị kìm ném.

Một bước, hai bước, ba bước...chỉ còn cách Tần Ý có một thước.

Cô ta tựa như bay nhào đến, nặng nề đem Tần Ý áp chế trên dãy bàn ăn sang trọng. Sự cao lãnh trong mắt cô hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sắc thái hơi say rượu. Mặt cô áp vào cổ Tần Ý, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên: " Thơm quá. "

Người hầu đã lâm vào tình trạng chết máy, ngây ngốc đứng nhìn.

Anh ta nên báo cáo với chủ nhân như thế nào đây?

Không lẽ báo là...

Thưa chủ nhân, hai mỹ nhân mà ngài đặc biệt thích, bọn họ đang ôm nhau rồi?

" Bốp. " Âm thanh giòn giã vang lên.

Tần Ý tát đối phương một bạt tay.

Cậu cảm thấy một cái tát vào mặt vẫn chưa đủ.

Nên liền giơ tay lên "bốp bốp bốp" tát vào mặt đối phương thêm ba cái liên tiếp.

Đôi mắt của nữ nhân ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.

Cô nhìn chằm chằm Tần Ý, trong mắt hiện lên ý muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Người hầu lại lần nữa choáng váng, hai bàn tay không kiềm được bắt đầu run rẩy.

Đến Quách Khai còn không thể đánh lại nữ nhân kia.

Huống chi đây chỉ là một tiểu Omega, tiểu Omega này sẽ sớm nhận ra bản thân mình đang sờ râu trên miệng hổ.

Sẽ chết!

Người hầu sợ sẽ xảy ra cảnh máu me nên không dám xem nữa, lập tức quay đầu quát lớn: " Mau đi mời chủ nhân đến! Nhanh lên! "

Nhưng ngay sau đó, anh ta lại nghe thấy một tiếng "rầm".

Người hầu run rẩy quay đầu lại, chỉ thấy tiểu Omega đang ngồi ở trên bàn ăn, còn nữ nhân thì bị cậu đá ngã xuống đất.

Người hầu:???

Ôi mẹ ơi!

Cậu ấy thật dũng cảm!

Nữ nhân từ từ đứng dậy.

Đôi mắt cô khôi phục được vài phần thanh tỉnh, nhưng vẫn chăm chú nhìn về phía Tần Ý. Trên trán cô túa ra mồ hôi làm ướt đẫm cả mái tóc trước trán. Vì những lọn tóc đã bị bết dính hết vào trán nên để lộ ra ánh mắt cùng đôi lông mày sắc lạnh không chút lưu tình.

" Cô là chó sao? " Tần Ý nhẹ giọng hỏi.

Người hầu lần thứ hai giật mình.

Bởi vì anh ta thấy rằng tiểu Omega này trông vẫn rất điềm tĩnh tự nhiên.

Bộ dáng cậu ngồi ở đó càng làm cậu giống một kiện trân bảo dễ vỡ hơn.

Lúc này, âm thanh từ quang não vang lên.

" Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Omega kia gặp phải chuyện gì sao? " Giọng nói của Quách Khai từ đầu bên kia truyền đến.

Nữ nhân đột nhiên quay đầu đi về phía người hầu đang cầm quang não.

Người hầu mở miệng nhưng còn chưa kịp nói liền bị nữ nhân giật lấy quang não.

Cô ta cầm quang não bằng một tay rồi nhẹ nhàng siết chặt tay lại.

Nó liền vỡ nát.

Tay còn lại của cô ta bóp lấy cổ người hầu.

Lần này dùng nhiều lực hơn một chút.

Thế là cổ của tên kia liền bị gãy.

" Ân, bây giờ thì yên tĩnh hơn nhiều. " Nữ nhân nói rồi liền vứt tên hầu cùng mảnh vỡ của quang não xuống.

Những người hầu còn lại trong chính điện đều thở hổn hển, không dám hé răng nửa lời. Bọn họ cũng không dám gọi điện cho Quách Khai nữa.

Nữ nhân lại nhìn Tần Ý.

Cô ta dường như muốn làm một cuộc thử nghiệm.

Vì vậy cô ta từ từ bước từng bước một, cố gắng tiếp cận Tần Ý thêm một lần nữa.

Khi khoảng cách rút ngắn chỉ còn lại khoảng một mét, cô ta lại gần như không tự chủ được mà vồ về phía Tần Ý.

Mà lần này, Tần Ý chỉ nhướng mi, chậm rãi rút ra một thanh kiếm năng lượng.

Mũi kiếm đã nhắm thẳng vào cô.

Nữ nhân liền lao xuống rồi vươn lên trong nháy mắt, hai tay đập mạnh xuống mặt bàn, cơ thể ưỡn lên, điều này giúp cô tránh đi số phận bị đâm.

Tóc cô xõa tung, một sợi rơi trên má Tần Ý.

Tư thế của cô là đang đè Tần Ý lên bàn, mùi vị pheromone tỏa ra cực kỳ nồng đậm.

Tần Ý một tay cầm kiếm năng lượng, đồng thời giơ tay còn lại lên, ngón tay tinh xảo mảnh khảnh duỗi ra nắm lấy tóc của nữ nhân. Nữ nhân nheo mắt đưa tay đè lại tay cậu. Tần Ý không lộ ra vẻ thất vọng, ngược lại còn cười nhẹ trông đơn thuần hệt như tiểu bạch thỏ.

Sau đó, cậu giơ chân lên đá lên-

Sắc mặt nữ nhân liền biến đổi rõ rệt, cô ta nhanh chóng che đi đũng quần rồi nhảy khỏi với tốc độ cực nhanh.

Hơi thở hổn hển của nữ nhân vang lên.

Tần Ý liếc nhìn chiếc váy khổng lồ của cô, sau hai lần sượt qua vừa rồi, chiếc lồng xương cá đã biến dạng nghiêm trọng, dưới lớp váy đen nhô ra một thứ gì đó...

Tần Ý: "... "

Cái đang nhô ra từ phía dưới, trông nó còn lớn hơn cả cái của cậu.

Đây là một Alpha.

Một Alpha nam với yết hầu và pheromone mạnh đến mức gần như áp đảo.

==================================

(*1) Lồng xương cá:





(*2) Tu La Tràng ( 修罗场): Thông tin được lấy từ nhiều nguồn, câu này là dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm khốc liệt hoặc là một người đang chiến đấu trong tình trạng dở sống dở chết, ngoài ra nó cũng có thể dùng để diễn tả một mối quan hệ phức tạp và có nguy cơ tan vỡ nên ở câu trên thì mọi người có thể hiểu theo nghĩa số 3 nha.

Translator & Editor: bwijes

Thanks for reading

Enjoy~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play