Lúc Chu Dịch Kình đi đến Hạo Miểu Tinh thì bóng dáng Tần Ý đã biến mất từ lâu.
Bộ trưởng của Hạo Miểu Tinh sợ hãi nhìn vị đại nhân vật trước mặt... Thì ra cái cậu kia thật sự là Omega của Chu Thượng tướng! Da đầu gã run lên bần bật.
" Ta đã sớm nói với các ngươi rồi mà các ngươi lại không nghe! "
" Bây giờ thì tốt rồi, để cậu ấy bỏ trốn đi mất. Hiện tại còn cách nào tìm được cậu ấy không? "
Bên kia quang não, Phan Lợi phẫn nộ hét.
Đánh mất Tần Ý đồng nghĩa với việc gì?
Đánh mất Tần Ý chính là đánh mất đi con đường thăng chức của ông! Đánh mất đi sự quyền thế cùng phú quý của ông! Là đánh mất đi tương lai tương sáng của Phan Đạt Tinh Cầu!
Khi nhìn thấy khuôn mặt của vị Thượng tướng luôn chỉ xuất hiện trên TV, giờ phút này lại đối diện với ông thông qua màn hình quang não, Phan Lợi chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc qua sống lưng, hai tay hai chân đều run rẩy muốn nhũn ra.
Miệng của ông thoáng cái liền ngậm chặt.
Những lời mắng mỏ đều nuốt ngược vào trong.
Chu Dịch Kình chỉ liếc gã một cái hỏi: " Ai là người phụ trách hộ tống cậu ấy? "
Bộ trưởng Hạo Miểu Tinh hoàn hồn lại, nhanh chóng đáp: " Bọn họ đều đang ở lầu Chu Tước, tôi sẽ lập tức kêu người đưa bọn họ tới. "
Một nhóm binh lính Beta nhanh chóng tiến vào đại sảnh.
Trong sảnh, Chu Dịch Kình ngồi thẳng lưng, giống như một khẩu súng có thể xuyên thủng bầu trời bất cứ lúc nào.
Nhóm lính Beta không khỏi rùng mình, bản năng sợ hãi bao trùm lấy họ đầu tiên.
Đó là Chu Thượng tướng!
Là người mà bọn họ có mơ cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng mình có thể được nhìn thấy ngài ấy ở một khoảng cách gần như vậy.
- --- Ở đầu bên kia ----
Tần Ý lười biếng vươn vai, sau đó nhấc chăn lên đứng dậy xuống giường.
Đành chịu thôi, dù gì thì chiếc phi thuyền cậu mua cũng là đồ cũ đã dùng qua.
Ở trong này không có máy điều chỉnh nhiệt độ để sưởi ấm hay làm mát giống như trên phi thuyền quân sự, thậm chí nó còn không có giường lớn tự động hay là không có phòng tắm cao cấp gì hết...
Nhưng cậu cũng không quan tâm.
Cậu còn cho rằng việc dựa vào chăn bông để sưởi ấm cũng là một điều rất thú vị.
Tần Ý đứng dậy, chậm rãi thay một bộ quần áo thoải mái để thuận tiện hành động.
Đây là bộ quần áo mà cậu đổi lấy khi ở Tần gia.
Bộ đồ này bao gồm một cái áo đỏ và một cái quần tây đen.
Chiếc thắt lưng quấn quanh hông càng làm eo của Tần Ý trở nên nhỏ và mảnh khảnh hơn. Hình ảnh một thiếu niên eo nhỏ chân dài bỗng xuất hiện trong chiếc gương lớn đối diện.
Cậu nhìn mình trong gương hơn mười giây, sau khi đảm bảo rằng bản thân đã không còn vấn đề gì thì mới đi đến bàn điều khiển của phi thuyền.
Hầu hết các tàu vũ trụ hiện nay đều có chức năng lái tự động.
Khi vị trí được thiết lập, nó sẽ lái theo một tuyến đường cố định.
Suy cho cùng, việc tự lái một cái phi thuyền trong vũ trụ bao la là điều không bao giờ có thể học được chỉ trong chớp mắt.
Mà lúc Tần Ý mua chiếc phi thuyền này, chủ nhân cũ của nó là một bà lão tóc đã bạc, bà ấy liên tục dặn dò nói với cậu:
" Chiếc phi thuyền này thực sự đã rất cũ rồi, nhiều lần nó không kết nối được với mạng của Đế quốc, nên rất khó để gửi tín hiệu cầu cứu. Ngoài ra, do đường truyền mạng không được ổn định và bản đồ lưu trữ trong đó lâu ngày không được cập nhật... Có lẽ đã trải qua một trăm hay hai trăm năm gì đó... Lão thực sự không nhớ rõ, thật có lỗi. Cậu nên mua một bản đồ lưu trữ mới và cài đặt lại máy truyền tin của nó. Mặc dù chi phí sẽ rất đắt nhưng ít nhất thì để cho nó sẽ không đưa cậu đến nhầm một hành tinh nào đó đã bị bỏ hoang. "
Khi Tần Ý nghe bà lão nói vậy, cậu không những không căng thẳng, ngược lại cậu còn nở nụ cười tươi.
Cậu nói: " Vậy à? Vậy thì thích quá. "
Cậu sẽ không nhận được tài sản thừa kế nhanh chóng như vậy.
Vì thế, cậu sẽ đi theo tuyến đường mặc định của phi thuyền.
Dù có đi nhầm cũng chẳng sao.
Đến cậu còn không đoán được tuyến đường mà cậu sẽ đi nữa mà.
Thì làm sao bọn người kia có thể đoán được mà đuổi theo cậu chứ.
Đúng không?
Bà lão nghe thấy lời cậu nói, trong lòng bà khẽ run lên, bà đứng bất động tại chỗ khoảng nửa phút rồi mới nói: " Cậu quả thực là một thiếu niên ôn nhu, từ khi chồng và con gái lão mất đến nay, nó đã bị cất ở trong bóng tối một thời gian dài. Cảm ơn cậu vì đã thích nó. "
Lúc bà lão tiễn Tần Ý rời đi, bà còn đưa cho cậu một số đồ vật.
" Lão đoán là cậu đang chuẩn bị đi một chuyến du hành dài, nên có lẽ là cậu sẽ cần đến những thứ này. "
Tần Ý ngồi dựa vào bàn điều khiển, một bên hút dịch dinh dưỡng, một bên lục lọi xem xét cái balo mà bà lão vừa đưa cho cậu.
Ở trong có một ít bịch dinh dưỡng đã hết hạn cùng với một tấm thẻ ID, trên thẻ có ghi thân phận của chủ tấm thẻ này là một nữ Beta.
Ngoài ra, còn có một cái áo bảo hộ để mặc ở những môi trường khắc nghiệt khác nhau như rừng rậm hay sa mạc và một máy trình chiếu phim đơn giản.
Tần Ý mở máy lên.
Trên màn hình từ từ hiện lên bóng lưng của một nam nhân. Thân hình người này thon dài thẳng tắp, hắn mặc bộ trường bào lớn ở thời Trung cổ, mái tóc dài bung xõa, trên đầu đội mão ngọc.
Hắn quay người lại, đôi mắt đào hoa tràn ngập nhu tình, sống mũi cao thẳng và đôi môi có chút nhếch lên, khuôn mặt trông vô cùng hút hồn người nhìn.
Hắn thâm tình nhìn vào màn hình, hơi mỉm cười làm lộ ra chiếc răng nang có chút sắc nhọn, nhẹ giọng nói: " A Tích, tôi sẽ bắt được em. " Âm thanh hắn tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta phải sởn tóc gáy.
Tần Ý rũ mắt.
Không hề bị dọa bởi cái giọng nói kia.
Tuy là cậu đối với nam nhân trước mặt này chẳng có chút hứng thú nào, nhưng cậu đã từng nghe qua tên của anh ta.
Lục Tế.
Hắn là một minh tinh hàng đầu đã tạo được tiếng vang lớn trong giới showbiz.
Cậu còn nghe nói là đến trưởng công chúa của Đế quốc cũng bị mị lực của hắn làm cho điên đảo.
Lúc hắn còn hoạt động trên màn ảnh, vô số người đã ví hắn như là tài nguyên chung của cả thế giới.
Nhưng đó là chuyện của 7-8 năm về trước, còn bây giờ thì hắn đã từ bỏ sự nghiệp minh tinh và đổi nghề sang làm hải tặc.
Dù không muốn nói quá nhưng thực sự là đội hải tặc Lam Hà do hắn ta dẫn đầu đã gây ra chấn động lớn, các nước lớn nhỏ xung quanh đều phải khiếp sợ khi nghe đến tên hắn.
Tần Ý không xem video nữa.
Cậu tắt máy chiếu đi.
Cậu đoán là mấy video clip còn lại đều có nội dung kiểu vậy. Chủ cũ của nó hẳn là một fan hâm mộ của Lục Tế.
Tần Ý nhịn không được ngáp một cái.
Cậu bắt đầu lấy giấy ra cắt rồi vẽ lên để làm thành một bộ bài dựa theo các biểu tượng được ghi chép trong quyển sách cổ. Cậu tự làm rồi tự chơi.
Con tàu vũ trụ chuyển động chậm dần đều theo một hướng.
Nó phát ra thanh âm nhắc nhở rất nhỏ: " Chủ nhân, ngài sắp tiến vào vùng biển sương mù. Phía trước là I7 Tinh Cầu. "
Đây là một cái tên không hề phù hợp với tiêu chuẩn đặt tên ở tinh tế và cậu cũng chưa bao giờ nghe qua tinh cầu này.
Giống như là vừa mở ra cánh cửa của sự khai sáng.
Tần Ý nhìn vào cái đầu của vị vua mà mình vừa mới vẽ trên lá bài ( lá K).
... thật trùng hợp a.
- ---------------
Ngược lại ở chỗ Tần Ý, bầu không khí ở Phan Đạt Tinh Cầu đang căng thẳng cực điểm.
Nguyên nhân chính là vì cái khối tài sản khổng lồ cùng sự vinh quang quyền thế đã sắp sửa đưa đến trong tay nhưng lại vụt mất trong nháy mắt, điều đó rất dễ để làm con người ta phát điên lên.
Tần Ý đã bỏ trốn.
Những người ở Tần gia hiện giờ không có cách nào để cười nổi.
Tần phụ nhíu chặt mày, gương mặt tức giận đến biến sắc.
Ông bắt đầu giận cá chém thớt lên đám người hầu, lên Tần Viên,... Ngay từ đầu ông đã định sẽ xử lý hết tất cả những ai đã từng xúc phạm hay bắt nạt Tần Ý, dù chỉ là một hành vi xúc phạm nhỏ nhất.
Ông cảm thấy có lẽ là do bọn họ đã làm cho một người tốt tính như Tần Ý phải từ bỏ vinh hoa phú quý, đem theo thân thể yếu ớt của Omega mà bỏ trốn.
" Nếu không tìm được Tần Ý đưa về, thì các ngươi hãy coi chừng cái mạng của mình đi. " Tần phụ lạnh giọng nói.
Vu Hồng hơi mở miệng.
Y muốn nói, vì giờ Tần Ý đã là một "khối tài sản phú quý khổng lồ" mà ông trời đã ban xuống cho Tần gia và đồng thời nó cũng đã trở thành một nguồn áp lực to lớn đối với nhà họ Tần. Vậy tại sao không từ bỏ lợi ích trên người Tần Ý đi?
Nhưng rrong lòng y cũng biết rằng, ba chữ "Chu Thượng tướng" này đại diện cho địa vị và quyền lực mà người bình thường khó lòng cự tuyệt được.
Mà ngay từ khi có kết quả xét nghiệm, Tần gia đã cam tâm lao vào và không bao giờ có ý định muốn thoát ra nữa.
Tần phụ đột nhiên quay lại nhìn y: " Vu Hồng, chúng ta đến nói chuyện một chút về lý do tại sao lúc Tần Ý mười lăm tuổi, nó lại chạy vào Khổng gia. "
Vu Hồng đáy lòng đánh cái rùng mình.
Y miễn cưỡng nở nụ cười: " Ừm, được. "
Bên trong Tần gia bị bao trùm bởi bầu không khí nơm nớp lo sợ.
- -----------------
Phan Lợi không thể nhịn được nữa liền tự mình đến Khổng gia. Khổng phụ có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng hoan nghênh mời ông vào.
" Khổng thiếu gia có ở đây không? " Phan Lợi hỏi.
Mục đích ông đến đây là để tìm Khổng Gia Tường.
" Có! Tất nhiên là có! " Khổng phụ đáp.
Ngày hôm đó, Khổng Gia Tường đến bến cảng để tiễn Tần Ý, theo những lời đồn đại trong trường học, hắn ta dường như là người có quan hệ thân thiết nhất với Tần Ý.
Có lẽ là hắn sẽ biết được điều gì đó hữu ích.
Khổng phụ nhanh chóng gọi Khổng Gia Tường đến.
Mấy ngày nay tâm trạng Khổng Gia Tường cực kì không vui, tại sao Tần Ý lại mắng hắn? Tại sao Tần Ý cứ như là thay đổi thành người khác vậy? Hắn nghĩ mãi nhưng vẫn không không nghĩ ra được lý do nào cả. Nhưng sau đó hắn liền nghĩ, có lẽ là do Tần gia quá khắt khe nên trong lúc tức giận Tần Ý mới nói ra những lời như vậy.
Tần Ý có phải là đang phàn nàn rằng việc hắn không thể cứu cậu không?
Khổng Gia Tường đã suy nghĩ rất nhiều.
Hắn thậm chí còn đến hỏi cả cha mình.
Nhưng Khổng phụ chỉ lạnh lùng phủ nhận ý nghĩ của hắn ngay tại chỗ: " Đừng xen vào chuyện của người khác, ta không muốn tứ đại gia tộc vì chuyện này mà cãi nhau. Hơn nữa con cũng biết rất rõ mà phải không? Con không bao giờ được cưới Tần Ý, vậy nên hãy vứt bỏ cái tâm tư đấy ngay đi. "
Sau đó Khổng Gia Tường liền tức đến nghẹn một bụng lửa giận.
Cho đến khi gặp Phan Lợi, sắc mặt của hắn vẫn không khá lên được bao nhiêu.
Phan Lợi cũng không thèm để ý đến thái độ của hắn, trực tiếp tra hỏi: " Rốt cuộc Tần Ý là một người như thế nào? Cháu có biết cậu ấy thích nhất là gì không? Có biết cậu ấy có cái bí mật gì muốn giấu người khác không? Cháu nghĩ là cậu ấy sẽ chạy đến nơi nào? "
"...Cái gì? " Khổng Gia Tường kinh ngạc ngẩng đầu.
Tần Ý...bỏ chạy?
" Cháu sẽ không nói đâu. " Khổng Gia Tường mím môi: " Chú định gửi cậu ấy làm tình nhân cho những người có địa vị cao sao? "
" Tình nhân? " Phan lợi giống như đang nghe thấy truyện cười, ông lạnh lùng cười nhạo một tiếng: " Cậu ấy đi làm phu nhân thượng tướng! Chu Thượng tướng cùng cậu ấy trùng khớp 100%, con biết điều này có nghĩa là gì không? Hiện tại Tần Ý mất tích, chú nghi ngờ là con đã hỗ trợ một số phương tiện cho cậu ấy, tốt nhất là con nên kịp thời hợp tác với chúng ta, nếu không...người truy trách con không phải là chú...mà là đích thân Chu Thượng tướng! Vì con đã làm mất vợ của ngài ấy! "
Khổng Gia Tường lâm vào chấn động.
Chuyện này so với chuyện Tần Ý nhẹ nhàng nói hắn là "ngốc bức" vào khoảng mười ngày trước nữa còn có tính gây sốc hơn.
Đầu óc của hắn như bị đình trệ, không cách nào phản ứng.
Sắc mặt Khổng phụ cũng biến đổi: " Làm sao có khả năng? Đứa bé Tần gia kia không phải là... "
Ông dừng lại lời nói.
Bởi vì ông nhớ lại tất cả những hành vi bất thường của Tần phụ gần đây.
Tất cả là vì kết quả kiểm tra của Tần Ý ngày đó sao?
Kết quả này không những không tệ.
Mà thậm chí còn tặng cho Tần gia một 'chiếc bánh nhân thịt' khổng lồ.
Nhất thời, Khổng phụ tràn đầy ngưỡng mộ.
Nếu ông cũng có một đứa con trai Omega giống như vậy thì...
Khổng phụ lập tức quay lại nhìn Khổng Gia Tường: " Con còn không mau nói rõ ràng? "
Nếu con trai của ông có quan hệ dính líu gì đến Tần Ý, đó hoàn toàn không phải là chuyện tốt lành gì. Tốt nhất là nên bàn giao hết, đem quan hệ rũ bỏ sạch sẽ.
Một người nam nhân như Chu Thượng tướng sẽ không bao giờ cho phép mình có tình địch.
Khổng Gia Tường mờ mịt lấy lại tinh thần, một lúc sau hắn mới nghèn nghẹn nói: " Cháu...cháu không biết... "
Hắn chợt phát hiện ra.
Ngoài những khúc mắc của Tần gia ra, thì hắn hoàn toàn không biết gì về Tần Ý hết.
Khó trách Tần Ý lại mắng lại hắn như vậy.
Khổng Gia Tường bắt đầu lo lắng: " Cháu cũng muốn biết rằng cậu ấy đã đi đâu, cậu ấy là Omega, cậu ấy cái gì cũng không biết, cậu ấy yếu đuối như thế... "
Cùng lúc đó.
Các binh lính Beta đang tự thuật lại mọi việc cho Chu Dịch Kình.
" Thời điểm cậu ấy mới lên phi thuyền, cậu ấy rất thoải mái, nhưng càng đến gần Đế Tinh, cậu ấy lại càng lo lắng, sợ rằng thượng tướng sẽ không thích cậu ấy. "
" Mỗi ngày cậu ấy đều ăn rất ít, thậm chí còn ít hơn so với Omega bình thường. Điều này khiến làn da của cậu ấy trở nên nhợt nhạt hẳn và trông giống như đồ sứ cổ, mỹ lệ, dễ vỡ. "
" Lần thứ nhất chúng tôi dừng lại ở Minh Lượng Tinh vì cậu ấy muốn mua một viên đá quý để tô điểm cho bản thân trở nên đẹp hơn. Cậu ấy nói đúng, tất cả những viên đá quý cậu ấy mang từ Tần gia đến đều không thể sánh được với vẻ đẹp của cậu ấy. Ngay khi đặt những viên đá quý đó gần cậu ấy, chúng liền lộ ra ánh sáng ảm đạm hẳn. Vì thế cậu ấy đã bỏ ra 20 triệu để mua đá quý. "
" Cậu ấy mặc bộ đồ ngủ đi dạo phiên chợ. Cậu ấy vừa mới rời khỏi nhà, nên việc mặc bộ đồ ngủ quen thuộc sẽ khiến cậu ấy cảm thấy an toàn hơn. "
" Cậu ấy rất ngoan ngoãn. Sau khi mua được viên đá quý, thì liền lập tức quay trở lại phi thuyền và cũng không đưa ra bất kỳ một yêu cầu vô lý nào hết. "
" Cậu ấy đến Hạo Miểu Tinh là vì muốn mua cơ giáp. Cậu ấy đã nghe về câu chuyện Chu Thượng tướng đánh bại kẻ thù trên Hạo Miểu Tinh và giành lại lãnh thổ. Vì vậy, cậu ấy muốn ở đây để tỉ mỉ lựa chọn một cái cơ giáp cho thượng tướng. Cậu ấy bước vào trong cửa hàng, mở miệng nói là muốn mua chiếc cơ giáp đắt nhất cho thượng tướng. Vì thế cậu ấy đã dùng hết tất cả các đồ trang sức mình mang theo và tất cả số tiền còn lại trong thẻ. "
" Cậu ấy đã bỏ ra hết cả 126 triệu. Vì thế cậu ấy không còn đồng nào trên người cả. "
" Tôi nghĩ rằng đây chính là sự lãng mạn tuyệt vời nhất mà một Omega có thể làm được. "
" Có lẽ là do cậu ấy thực sự quá sợ hãi. Cậu ấy chỉ vừa mới đến tuổi trưởng thành thôi mà phải không, thưa thượng thướng? "
Vẻ mặt của Chu Dịch Kình vẫn không có gì thay đổi, nhưng trợ thủ của hắn–Kỷ Dương đã tỏ ra vô cùng chấn kinh.
Đây là cuộc thẩm vấn hoang đường nhất mà anh từng nghe.
Qua miệng của những tên lính Beta này.
Vị Omega kia trông vô cùng nhu thuận, yếu ớt và ôn nhu, lại có một vẻ đẹp kinh thế hãi tục (*1) có thể làm lu mờ cả sự rực rỡ của đá quý.
Nhưng một Omega ngoan ngoãn, xinh đẹp, ôn nhu và mỹ lệ như vậy, mà cậu ấy lại chạy mất.
Sau khi cậu ấy bỏ chạy, những người lính này vẫn còn khen ngợi cậu ấy.
Họ thậm chí còn cố gắng bênh vực cậu.
Trên đời này thực sự có người như vậy sao? Trong miệng của bọn họ, cậu ấy gần như hoàn hảo đến không có khuyết điểm.
Hơn nữa, Omega này chỉ mới vừa vặn trưởng thành.
Kỷ Dương trong lòng tò mò muốn chết nhưng anh vẫn phải cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và duy trì lý trí.
Anh ta quay đầu lại nói với Chu Dịch Kình: " Thượng tướng, tôi nghĩ rằng họ đang nói dối. " " Hoặc là, vị Omega này đã bị bắt cóc. "
" Không, chúng tôi không có... Dọc theo đường đã đi qua nơi nào, đã từng cùng ai nói chuyện qua, ngài đều có thể phái người đi tra. "
Chu Dịch Kình sắc mặt nghiêm nghị, không có một chút thay đổi.
Hắn nhìn sĩ quan của Hạo Miểu Tinh: " Đi đưa người đến đây. "
Bên kia nhanh chóng đáp ứng, đi mời Doãn gia tới.
Tầm mắt của Chu Dịch Kình lại rơi vào những Beta này.
Trước khi đến, hắn đã nghi ngờ rằng kẻ thù chính trị của mình đã bắt cóc Omega. Với sự thăng tiến và mở rộng địa vị cùng quyền lực của mình, chắc chắn sẽ có những người bất mãn hắn.
Omega này cũng liền trở thành vật tranh chấp trên chiến trường của bọn kia.
Những người đó sẽ cố gắng giết thiếu niên.
Để hắn vĩnh viễn mất đi cơ hội sinh ra những đứa con ưu tú, hủy hoại tương lai của Chu gia trong im lặng.
Vì vậy hắn đã cho rằng sự biến mất của Omega này có liên quan rất đến hắn rất nhiều.
Nên hắn mới đích thân đến để giải cứu Omega đó.
Nhưng khi hắn đến Hạo Miểu Tinh...
...Đây là cuộc thẩm vấn ảo diệu nhất mà hắn từng trải qua.
Những tên lính Beta đã miêu tả hành động Omega rất chi tiết, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều miêu tả đủ.
Điều này khác với những Omega mà Chu Dịch Kình nhận biết được.
Omega nhỏ của hắn ăn rất ít, thích mặc đồ ngủ, đúng giờ trở lại phi thuyền và tất cả những điều này chẳng qua là cậu ấy đang nỗ lực giảm độ cảnh giác của bọn họ xuống mà thôi.
Omega nhỏ lấy cái tên Chu Dịch Kình của hắn ra chẳng qua là để tiêu hết tiền của Tần gia thôi, bởi nếu hiện tại không xài mà đợi đến lúc bỏ trốn rồi thì liền không xài được nữa, vì một khi đã trả tiền ở đâu thì sẽ bị định vị vị trí ở đó ngay lập tức.
Những đặc điểm từ phức tạp cho đến đơn thuần đều được những người lính mô tả trộn lẫn với nhau trên người thiếu niên.
Vì thế thiếu niên cứ như được phủ thêm một lớp màn bí ẩn.
Có lẽ đúng như lời của mấy tên lính đã nói.
Thiếu niên mỹ lệ và dễ vỡ.
Ngay cả đá quý cũng không thể sánh với cậu.
Đồng thời cậu cũng rất thông minh và đầy kiên nhẫn.
Cậu ấy biết cách lợi dụng tất cả các nguồn lực mà mình có trong tay.
Cậu ấy mạnh dạn mà không sợ hãi.
Chu Dịch Kình gần như có thể phác họa ra, thiếu niên nhẹ nhàng nâng lên mi mắt, lặng lẽ quan sát mọi thứ trước mặt, kiên nhãn chờ bọn họ bị dẫn theo kế hoạch của cậu.
Hình ảnh tuy tĩnh lặng nhưng lại làm người ta chấn động.
==================================
(*1) Kinh thế hãi tục: Việc đi ngược với quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi.
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT