Trên con đường tối mờ mờ, A Ngộ được Tô Niệm Chi dìu đi, hai bên đầy là dây leo quỷ dị đang vặn vẹo, bên trên có đầy trùng thân mềm bám chặt, cái đuôi như cái đèn lồng nhỏ, phát ra ánh sáng màu xanh lục lập lòe.
Nếu không phải những con sâu này dài đến tận ba ngón tay, cả người màu trắng thì cảnh tượng lúc này đúng là cũng rất tuyệt.
Tô Niệm Chi nhìn thấy mấy con sâu mềm này thì ánh mắt sáng lên, nếu không phải đang đỡ A Ngộ thì hắn đã tiến lên nghiên cứu một chút rồi.
Bọn họ xuất hiện ở đây thế nào thì phải nói tới mấy giờ trước.
Thời Sênh đi theo tuyến đường giống hệt với đoàn xe kia, trên đường thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy thi thể hoặc trang bị gì đó.
Nhưng vài giờ trước, bọn họ tìm thấy một thành trì cổ quái ở giữa sa mạc, nói nó cổ quái là vì nó hoàn toàn lành lặn không một chút tổn hại nào.

Phải biết rằng ở sa mạc mà có thể nhìn thấy một thành trì thế này quả thực là nói mơ.
Nhưng nó lại thật sự tồn tại.
Bọn họ phát hiện ở bên ngoài thành trì có hai chiếc xe, còn có một ít dấu vết hoạt động, nhưng không thấy người đâu.
Cũng không thấy trên xe có trang bị gì, khẳng định là người đã đi vào rồi.
Thời Sênh lập tức tiến vào thành không chút do dự.

A Ngộ và Tô Niệm Chi đành phải đi theo.
Ngay sau khi bọn họ vào thành, còn chưa kịp xem xét xung quanh thì đã phát sinh động đất, toàn bộ thành trì bắt đầu chìm xuống, vô số đất cát tràn vào.
Cuối cùng, bọn họ nhìn thấy ánh sáng lạnh lóe lên, đến khi tỉnh lại thì đã nằm trên con đường âm u này.

Thời Sênh đứng cách đó không xa, dùng kiếm chọc chọc đám trùng trên lá cây.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy mấy con sâu này há miệng lộ ra răng nanh sắc nhọn cắn lên thân kiếm, sau đó như gặm phải thứ gì đó rất khó ăn, chúng nhanh chóng nhả ra, cuốn lại thành một đoàn, lăn từ trên lá cây xuống, biến mất trong đám lá cây tươi tốt.
Đường đi cũng không rộng rãi lắm, chỉ có thể vừa một người đi qua, không cẩn thận là sẽ đụng phải sâu trên cá cây ngay.
Tô Niệm Chi và A Ngộ đi lại khá vất vả, Thời Sênh lại đi như trên đất bằng, dù sao nếu không vượt qua được liền chém…
Cho nên bọn họ chẳng những phải chú ý hai bên mà còn phải để mắt cả dưới chân nữa.
“Con đường này rốt cuộc dài tới mức nào?” Tô Niệm Chi buồn bực, đi lâu như thế rồi mà vẫn chưa ra khỏi nơi quỷ quái này.
“Thiếu gia, cẩn thận!” A Ngộ kéo Tô Niệm Chi một chút, sau lưng hắn có một con sâu đang giương miệng định cắn, sau khi không cắn trúng, nó lập tức trượt từ trên lá cây xuống.
Tô Niệm Chi lấy dao giải phẫu tùy thân ra phóng xuống con sâu đó.
“Răng rắc!”
Âm thanh giòn giã vang lên trong không gian yên tĩnh.
Dao giải phẫu trong tay Tô Niệm Chi bị sâu cắn gãy.

Nó há miệng định cắn cả tay Tô Niệm Chi.
“Anh tưởng dao phẫu thuật của anh là kim cương à?” Thời Sênh vốn dĩ đã đi rất xa, không biết quay về từ lúc nào, thiết kiếm đâm sâu xuống người con sâu đó.
Tô Niệm Chi ngơ ngác nhìn con sâu rồi lại nhìn kiếm của Thời Sênh.
Chất liệu của hai thứ này nhìn thì… không khác gì, vì sao sâu cắn lên kiếm của cô thì không cắn được, còn cắn lên dao của hắn lại lập tức gãy?

Thời Sênh thu kiếm lại, ánh mắt bình tĩnh có chút lạnh lùng: “Muốn chết thì cứ tiếp tục.”
“Thiếu gia…” Hiện tại hắn không thể đánh ngất thiếu gia, chỉ có thể nhắc nhở một chút.
Tô Niệm Chi nhìn Thời Sênh, nhanh chóng lấy bình ra, gắp con sâu đã bị Thời Sênh chọc chết vào.
Thời Sênh: “…” Biếи ŧɦái chuyên nghiệp thế này, ta cũng chịu phục rồi.
Chết cũng xứng đáng.
Thời Sênh xoay người, trực tiếp đi về phía trước.

“Róc rách…”
Tiếng nước chảy càng lúc càng gần, điểm cuối cùng của nơi kỳ quái này là một chỗ đất bằng, đám dây leo mọc tới đây thì không tiếp tục nữa.
Mà trước khoảng không trống trải kia là một dòng suối nhỏ, nước chảy từ bậc cao xuống bậc thấp, kéo dài về phía xa.
Thời Sênh dùng đèn pin chiếu lên đỉnh, chỉ thấy tối đen một mảnh, không nhìn thấy gì, hoàn toàn giống con đường tối tăm mà cô vừa đi ở sau lưng.
Đường dây leo đi tới đây là hết, qua bên kia con suối mới có đường.

Khoảng cách giữa hai bờ suối khoảng hơn năm thước, dòng suối khá nông, không tới đầu gối, nhìn rất dễ băng qua.
Có thể nhìn xuyên qua làn nước xuống tận đáy, bên dưới chỉ có chút đá cuội gì đó.

Thời Sênh thử dùng kiếm chọc chọc, đá cuội như vật sống, biến thành một con rắn, nhanh chóng quấn lấy thiết kiếm.
Có lẽ phát hiện ra sự không an toàn, thứ đó buông thiết kiếm ra, quẫy trong nước vài cái rồi biến mất trong bóng tối.
Thời Sênh: “…” Biết ngay là nó không vô hại như thế.
Là một tiểu thuyết trộm mộ nơi nơi là nguy hiểm, sao có thể dễ dàng qua ải như thế chứ?
Đây mới là từng bước kinh tâm, từng bước có độc.
“A a a a a!!”
Tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ sau lưng, Thời Sênh đứng lên, quay nhìn về phía sau.
Một đám người từ bên đó chạy tới, tiếng kêu thảm thiết kia khiến bọn họ phải ngừng lại một chút, sau đó một đáng người mồm năm miệng mười bàn luận ào ào trong bóng đêm.
“Là đoàn khảo cổ.” A Ngộ nhẹ giọng nói.
Bọn họ tới từ một ngả khác, không biết ngả đó kéo đến đâu, hiển nhiên những người này tới từ phía đó.
“Phía trước có người.” Người của đoàn khảo cổ phát hiện ra đám người A Ngộ, vài ánh mắt đồng thời dừng lại trên người A Ngộ và Tô Niệm Chi.
“Giáo sư Tô.” Người đối diện chần chừ lên tiếng, “Là giáo sư Tô đúng không?”
Tô Niệm Chi không quan tâm tới bọn họ.

A Ngộ đành đáp một tiếng thay thế.

Lúc này trạng thái mọi người không tốt cho nên cũng không nên gây thù chuốc oán thì tốt hơn.
Đoàn khảo cổ nhận được cậu trả lời mới tiến lại.

Có tổng cộng hơn mười người, ai nấy đều chật vật, vừa tới khu đất bằng liền có người trực tiếp ngồi xuống đất thở dốc.

Nơi này đúng là ác mộng, toàn những nguy hiểm bọn họ chưa gặp bao giờ.
“Các anh chỉ còn ngần này người à?” Tô Niệm Chi không để ý tới những điều này, nhưng A Ngộ có thể nhận ra tình hình.
“Chúng tôi bị tách khỏi đoàn.” Một người đại diện vừa lau mồ hôi lạnh, vẻ mặt mệt mỏi trả lời, “Nhưng mấy người anh Bùi ở sau lưng.”
Bên phía Bùi Diệp có người bị cắn nên vẫn chưa tiến lên được, bọn họ đành đi trước.
Nghĩ tới đây, đại biểu đoàn khảo cổ lại lập tức xoay người nhìn về phía người vừa phát ra tiếng kêu thảm thiết, “Giáo sư Phùng, anh thế nào rồi?”
Mu bàn tay giáo sư Phùng có một vết cắn, lúc này đã sưng đỏ một mảnh, cảm giác như có người rắc muối lên miệng vết thương.

Giáo sư Phùng đau tới mức không nói thành lời.
Bên cạnh anh ta có một người đang ngồi làm công tác tiêu độc giảm đau, nhưng chắc cũng chẳng có tác dụng gì.
“Gϊếŧ tôi đi, gϊếŧ tôi đi… A…” Giáo sư Phùng không chịu nổi loại đau đớn này, túm lấy người bên cạnh, “Gϊếŧ tôi đi, đau quá…”
“Giáo sư phùng, cố gắng chịu đi, không sao đâu.” Người đại biểu đoàn khảo cổ an ủi giáo sư Phùng, tuy rằng đáy lòng cũng không chắc chắn lắm, không biết trong tình huống này, giáo sư Phùng có thật sự sẽ bình an vô sự hay không.
Miệng vết thương trên tay giáo sư Phùng càng lúc càng sưng to, lúc này chẳng những còn đau mà còn ngứa, giáo sư Phùng không chịu được mà bắt đầu gãi.
Miệng vết thương đã bị gãi tới mức máu thịt lẫn lộn.
Mắt thấy giáo sư Phùng càng lúc càng không chịu khống chế, người của đoàn khảo cổ lập tức nói với hai người bên cạnh: “Hai người qua đây, giữ lấy giáo sư Phùng.”
Thời Sênh chống kiếm đứng nhìn bọn họ giữ người, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Khuyên các người tốt nhất gϊếŧ anh ta đi.”
“Cô nói bậy bạ gì thế?” Người của đoàn khảo cổ tức giận trừng mắt với Thời Sênh, thấy một gương mặt hoàn toàn mới thì không khỏi càng tức giận hơn, “Cô là ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play