Con rắn khổng lồ ở bên ngoài đã tạo ra đủ loại âm thanh, hai người ở trong khe hẹp chỉ có thể chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ.
“Thiếu gia… Bên ngoài hình như không còn âm thanh gì đúng không?” A Ngộ nhìn ra bên ngoài khe hẹp, âm thanh đột nhiên biến mất, nó đi rồi sao?
Tô Niệm Chi động động cái chân đã cứng ngắc của mình, cẩn thận đi tới khe hở nhìn ra bên ngoài, bên ngoài ánh sáng mờ mờ, cả sa mạc đều mông mông lung lung.
Ở nơi xa hơn hình như còn có tiếng sói tru như có như không.
Tô Niệm Chi quan sát một hồi, không thấy bóng con rắn đâu.
Hắn quay đầu nói với A Ngộ: “Không thấy nó, tôi ra ngoài xem sao.”
Bên ngoài có chiếc xe bị con rắn khổng lồ phá hỏng.
Trong xe có đồ ăn vào áo bông, hắn muốn lấy về đây.
“Thiếu gia, có khả năng nó còn chưa đi xa đâu?”
“Cậu nghĩ tôi yếu đến thế à?” Tô Niệm Chi không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên có chút mất hứng.
Một mình hắn hoàn toàn có khả năng né tránh được con rắn khổng lồ kia.
A Ngộ không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Niệm Chi đi ra khỏi khe hở.
Tô Niệm Chi cầm trên tay dao giải phẫu, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, không thấy con rắn khổng lồ kia đâu cả, xe ở cách đó không xa.
Hắn cẩn thận đi tới đó, lấy được thức ăn và áo ấm từ bên trong ra.
Tô Niệm Chi cầm đồ quay về, tới gần khe hở, ánh mắt đột nhiên đảo qua phía bên trên núi đá, cả người lập tức cứng đờ.
Nửa thân mình con rắn khổng lồ vắt trên tảng đá, đôi mắt to như chuông đồng đang nhìn hắn chằm chặp.
Mắt đối mắt với con rắn một lúc, hắn liền phát hiện ra có điểm không thích hợp, nó không động đậy gì, cứ như điêu khắc vậy.
Tô Niệm Chi chờ thêm một chút, hắn thử di động, con rắn vẫn duy trì tư thế kia.
Nó mở to mắt nhưng không nhúc nhích, vậy chỉ có thể chứng minh nó… đã chết.
Một cỗ hương thơm bay tới, làm cho cái bụng lâu rồi chưa được ăn của Tô Niệm Chi sôi lên ùng ục.
Có người…
Có người đã gϊếŧ rắn.
Đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu Tô Niệm Chi.
Tô Niệm Chi đi theo mùi thơm, vòng qua núi đá, thấy trước mắt có một đống lửa, một thân hình mảnh khảnh ngồi xếp bằng trên đất, trước mặt cô là một khoanh thịt đã nướng chín vàng.
“Tiểu Bắc…” Tô Niệm Chi nhìn cô chằm chặp.
A Ngộ nói cô đã quay về, sao cô lại ở đây chứ?
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Lúc này trông hắn hơi nhếch nhác, đại khái là vì lạnh nên cả người đều run rẩy, không còn táo bạo như trước nữa, nhìn có vài phần đáng thương.
Nhưng mà…
“Cô gϊếŧ con rắn khổng lồ kia à? Tôi có thể giải phẫu cơ thể nó không?”
Thời Sênh: “…”
Câu trước không quan trọng? Câu sau mới là trọng điểm.
Bản cô nương xem như hiểu được một đạo lý, biếи ŧɦái cho dù rơi vào tình trạng tơi tả thế nào thì cũng sẽ không mất đi bản chất vốn có.
Rốt cuộc thi thể có thù oán gì với hắn mà đến chết hắn cũng không tha cho người ta thế?
Cũng may giờ cũng biết hỏi ý kiến của cô chứ không trực tiếp cầm dao xông lên.
Tô Niệm Chi chuyển A Ngộ tới nơi này, có quần áo ấm và lửa nên trạng thái của A Ngộ cũng tốt hơn nhiều.
Tô Niệm Chi chạy đi giải phẫu con rắn, A Ngộ và Thời Sênh ngồi bên đống lửa.
A Ngộ nhìn thứ gỗ đốt kỳ quái đang cháy bùng bùng, từ thân gỗ phát ra một thứ mùi không quá nồng, hòa lẫn với mùi thịt làm người ta thấy rất dễ chịu.
… Ở sa mạc nhìn thấy một đống lửa thế này cũng thật kỳ quái.
“Cô Ôn, không phải cô đi rồi ư?” Điểm này mới là điểm làm A Ngộ cảm thấy ngoài ý muốn nhất.
Sao tự nhiên cô lại xuất hiện ở đây chứ?
Thời Sênh đáp trả một câu: “Tôi không thể quay lại sao?”
A Ngộ: “…” Hắn cũng không có ý tứ gì, chỉ tò mò một chút nên mới hỏi thôi mà, không thể nói chuyện bình thường được à?
“Này…”
Thời Sênh đột nhiên đưa xiên thịt vàng óng cho A Ngộ.
“Cô Ôn?” Sao cô đột nhiên có thể tốt như thế chứ?
Thời Sênh nhún vai, “Tôi sợ có độc.”
A Ngộ: “…” Có độc mà cô cho tôi ăn?
Tô Niệm Chi chạy từ bên kia về, nhận lấy xiên thịt trong tay Thời Sênh, đưa lên miệng cắn.
“Thiếu gia…” A Ngộ kinh hãi, định đưa tay ngăn Tô Niệm Chi lại nhưng khiến vết thương trên người bị động, đau đến mức hắn toát đầy mồ hôi lạnh.
Tô Niệm Chi cắn mấy miếng, còn bình luận: “Ăn ngon lắm, nhưng mà hơi nhạt tí.”
A Ngộ không để ý tới thương thế, lo lắng nhìn chằm chằm Tô Niệm Chi, chỉ sợ một giây tiếp theo hắn sẽ bị độc mà lăn ra chết.
“Nhìn tôi làm gì?” Tô Niệm Chi trừng mắt.
Hắn suy nghĩ một chút, lại giải thích, “Đây là rắn khổng lồ, không có độc.
Ngay cả điều bình thường này cũng không biết à?”
“Thiếu gia, con rắn kia lớn hơn rắn bình thường nhiều.” Ai biết có phải biến dị không?
“Ừ, tôi vừa kiểm tra thi thể của nó rồi, không độc.” Tô Niệm Chi bình tĩnh nói tiếp.
A Ngộ: “…” Tức giận đến mức muốn từ chức luôn.
Tô Niệm Chi ngồi xổm xuống bên cạnh Thời Sênh, bẹp bẹp nhai thịt, “Đây là món ăn ngon nhất mà mấy ngày nay tôi được ăn.
Tiểu Bắc, có cô thật tốt.”
Ha ha, bởi vì có tôi nên có thi thể chứ gì?
Thời Sênh yên lặng lấy thêm một xiên thịt, bắt đầu ăn.
A Ngộ chỉ ngồi nhìn hai người ăn.
Này này, có phải các người quên tôi rồi đúng không?
[Ký chủ, vì sao cô lại cho họ đồ ăn?] Hệ thống lặng lẽ login.
“Không biết.”
[…] Cô còn không biết, lừa quỷ chắc?
Thời Sênh cắn thịt, đầu lưỡi tràn đầy mùi thịt.
Cô cắn hai miếng, ánh mắt đảo qua Tô Niệm Chi và A Ngộ.
Đại khái là… bởi vì cuối cùng Tô Niệm Chi đã không vứt bỏ A Ngộ lại.
…
A Ngộ và Tô Niệm Chi tranh luận rốt cuộc nên đi ra ngoài hay tiếp tục đi về phía trước.
A Ngộ tất nhiên muốn trở ra ngoài, Tô Niệm Chi tỏ vẻ không vui, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đồng ý với đề nghị của A Ngộ.
Nhưng sau đó, họ phát hiện không có xe hướng dẫn và bản đồ, bốn xung quanh đều là cát vàng, qua một đêm, các dấu vết lưu lại cũng sẽ mất hết.
Làm sao có thể ra ngoài đây?
Cuối cùng, hai người đành phải đi theo Thời Sênh.
Dù sao cô cũng rất giỏi, còn cứu họ một mạng, đi theo cô còn tốt hơn là hai bọn họ tự mình lăn lộn chiến đấu.
Bởi vì không có xe, bọn họ chỉ có thể đi bộ tới, Tô Niệm Chi còn phải dìu A Ngộ chưa thể đi lại được.
Tuy rằng Tô Niệm Chi là đại thiếu gia nhưng mấy năm nay hắn theo A Ngộ lăn lộn khắp nơi, thể lực cũng không tệ.
Nhưng phải mang nặng một thời gian dài, dù người lợi hại tới mức nào cũng ăn không tiêu hết được.
“Thiếu gia, người cứ bỏ tôi ra đi.” A Ngộ rất áy náy.
Tô Niệm Chi khẽ cắn môi, mồ hôi chảy xuôi từ trên trán xuống, “Tôi không sao.”
Hắn ngẩng đầu nhìn Thời Sênh vẫn luôn đi như chạy ở đằng trước, tăng tốc đuổi theo: “Chúng ta đã nhiều lần gặp nguy mà không sao, lần này cũng sẽ không có việc gì.”
“Thiếu gia… Trước kia tôi không bị thương.” BOY ngay thẳng bóc mẽ.
Tô Niệm Chi tức giận: “Câm miệng!”
A Ngộ: “…” Hắn cũng không nói sai mà.
Mặc dù trước kia có nguy hiểm nhưng hắn chưa từng bị thương như bây giờ, hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích.
A Ngộ trầm mặc trong chốc lát, “Thiếu gia, nếu tôi chết, ngài nhất định phải sống sót nhé!”
Tô Niệm Chi nói mà không cần suy nghĩ, “Cậu mà chết, tôi sẽ giải phẫu cậu.”
A Ngộ biết hắn nói như thế thì nhất định sẽ làm được, cho nên vì chính mình không bị giải phẫu, A Ngộ quyết định nhất định phải sống sót tới cùng.
Tô Niệm Chi đuổi kịp Thời Sênh.
Không phải tốc độ của hắn nhanh lên mà là do Thời Sênh đi chậm lại.
Ở sa mạc phía trước có thể mơ hồ thấy một vật thể màu đen nửa ẩn nửa hiện.
Là đoàn xe phía trước.
Lúc này lại bị cát vàng bao phủ, đội ngũ này chắc chắn đã gặp phải chuyện gì.