Thời Sênh nhìn về phía đội ngũ kia, không có gì bất ngờ khi nhìn thấy nữ chính đại nhân.

Cô ta đứng cạnh một người phụ nữ đang ôm con, không biết hai người đang nói chuyện gì nhưng nhìn rất thân mật.
Người phụ nữ kia chắc là vợ hiện tại của Hàn Dự.
“… Bọn họ đã quyết định đi cùng quân đội, nhưng phải giao nộp vật tư.” Chúc Phong báo cáo lại tình hình cho Cảnh Chỉ, “Cảnh thiếu, chúng ta làm gì đây?”
“Tự mình đi.” Thời Sênh quay đầu ném một câu, “Các anh muốn bị người khác quản lý à?”
Chúc Phong không nhìn Thời Sênh.

“Vũ khí của chúng ta không nhiều lắm, nơi này còn cách căn cứ Diệu Quang rất xa, đi theo quân đội sẽ an toàn hơn.”
Thời Sênh biết Chúc Phong hoài nghi mình, cô cũng không nói gì nữa, nhìn về phía nữ chính.
Hai người vừa rồi còn đứng đó đã không thấy bóng dáng, Thời Sênh tìm một vòng trong đám người mới thấy cô ta.
Mộc Hâm đang nói chuyện với ông Mộc, còn có cả bà thím Lý trước kia muốn cướp sữa của Thời Sênh nữa, nhìn không khí có vẻ căng thẳng.
Bởi vì có liên quan tới Mộc Hâm nên nhóm người của cô ta rất được người của quân đội quan tâm, vì thế bọn họ càng không kiêng nể gì mà hưởng thụ tất cả những tiện lợi do Mộc Hâm mang lại.
Lúc này lại càng quá đáng muốn Mộc Hâm đi đòi trái cây ở chỗ Hàn Dự.
Vừa rồi thím Lý thấy vợ của Hàn Dự có trái cây, còn cho Mộc Hâm một ít.
Kết quả, Mộc Hâm đưa trái cây ấy cho đứa cháu năm tuổi của mình, thím Lý tất nhiên không phục.
“Thím Lý, trái cây này là Hàn đội trưởng cho cháu, cháu làm gì có chứ.” Sắc mặt Mộc Hâm cực kỳ kém.
“Vậy cháu đi xin thêm đi.” Giọng điệu thím Lý như đang nói một chuyện rất hợp tình hợp lý, “Cháu của cháu có, sao Hổ Tử nhà thím lại không có?”
Đáy lòng Mộc Hâm nổi lên một cơn giận, ngữ khí không khỏi bướng bỉnh: “Nó là cháu của cháu, đương nhiên cháu sẽ cho nó.

Thím là gì của cháu chứ?”
“Tiểu Hâm, sao con lại ăn nói như thế hả?” Ông Mộc lập tức quát lên một tiếng.
“Ba! Rốt cuộc ai mới là người thân của ba chứ?” Những người này không thân cũng chẳng quen, vì sao cô ta phải cho họ chứ?
Thậm chí còn bày ra cái vẻ cô ta phải cho bà ấy đồ là lẽ đương nhiên ấy, tại sao chứ?
“… Thím Lý cũng vì con mình thôi, mọi người giờ đều đang chạy nạn, có thể giúp một chút thì phải giúp.” Ông Mộc ngập ngừng, “Trước kia không phải ba vẫn dạy con là làm người không được ích kỷ sao?”
Ích kỷ, ích kỷ?
Cô ta lấy ra bao nhiêu đồ như thế mà vẫn bị ông Mộc cho là ích kỷ ư?
“Hâm Hâm, trái cây này cho Hổ Tử ăn đi.” Một người phụ nữ đem trái cây vừa rồi Mộc Hâm cho con mình tới đưa cho thím Lý, “Mọi người đừng cãi nhau nữa, không phải chuyện gì lớn.

Dương Dương cũng không thích ăn trái cây.”
Thím Lý cướp luôn trái cây đó, người phụ nữ ngượng ngùng thu tay lại, âm thầm kéo Mộc Hâm.
Thằng nhóc ôm đùi người phụ nữ nhìn thím Lý đút trái cây cho Hổ Tử bằng ánh mắt thèm thuồng.
Mộc Hâm tức mà không làm gì được.
Ông Mộc bảo vệ người ngoài còn hơn cả bảo vệ người nhà, giống như đó mới là người nhà của ông ta vậy.
“Chúng ta đi.” Mộc Hâm không muốn tranh cãi căng thẳng với ông Mộc nên ôm Dương Dương đi tới một góc xa.
Thím Lý đắc ý nhìn theo thân ảnh của bọn họ, con nhóc con lừa đảo còn muốn đấu với cô ta ư?
Siêu thị của Mộc Hâm cũng có trái cây nhưng đều không phải loại thông thường, còn rất quý giá, cô ta không dám lấy ra.
Mộc Hâm kéo Dương Dương vào một góc không có người rồi mới lén lút lấy ra cho đứa bé ăn.
Đến khi cô ta đưa Dương Dương trở về thì ánh mắt lại vô tình nhìn tới một đội ngũ ở cách đó không xa, cả người không khỏi căng thẳng, ngón tay vô ý thức mà siết chặt lại.
Đến tận khi Dương Dương kêu đau, Mộc Hâm mới lấy lại tinh thần.
Đội ngũ bên đó không có nhiều người lắm, có đứng, có ngồi, ngồi ở giữa là một nam sinh mặc quần áo màu trắng, ánh lửa hắt lên sườn mặt hắn nhìn đẹp như một bức tượng điêu khắc.
Cảnh Chỉ.
Tim Mộc Hâm đập nhanh không dừng được.
Cô ta đưa Dương Dương trở về rồi cẩn thận tới gần nhóm của Cảnh Chỉ.
Thật ra cô ta không quen với Cảnh Chỉ.

Cảnh Chỉ thậm chí còn không nhớ nổi tên cô ta.
Ngay đúng lúc Mộc Hâm tiến lại gần, một bóng người từ bên cạnh xe nhảy xồ ra, nghiêm túc hỏi: “Tìm ai?”
Mộc Hâm bị dọa nhảy dựng, trái tim vốn đang nảy lên không có quy luật nào càng đập nhanh hơn.

Mộc Hâm không dám nói mình tìm Cảnh Chỉ, hai tay giơ về trước giải thích: “Tôi… Không có việc gì.”
Hạ Thư đánh giá cô ta vài lần, cảnh cáo: “Không được tới gần chỗ này.”

Mộc Hâm lúng túng gật đầu, thấy có người đi tới nên hoảng hốt rời đi.
“Ai thế?” Chúc Phong chỉ nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ thì hỏi một câu.
“Không biết.” Hạ Thư lại ngồi lên xe.
Chúc Phong: “…” Hắn đáng sợ lắm sao? Sao nói với hắn mà cứ như đòi mạng thế?

Bởi vì Thời Sênh thuận miệng nói một câu kia nên Cảnh Chỉ hạ quyết tâm không đi cùng với bên quân đội.
Những người khác tất nhiên có chút ý kiến, bọn họ ít người, gặp ít xác sống thì còn tốt, nhưng nếu gặp thủy triều xác sống thì cực kỳ phiền toái.
Quân đội có vũ khí, đi theo họ là an toàn nhất.
Nhưng những người này dù có ý kiến thì cũng bị Cảnh Chỉ phủ quyết hết.

Hắn cũng tỏ vẻ ai muốn đi cùng quân đội hắn sẽ không cản, cũng sẽ chia đều vật tư.
Những người này chần chừ hồi lâu, đi theo Cảnh Chỉ một thời gian rồi nên cũng có chút tình cảm đồng đội, cuối cùng không ai rời đi nữa.
Tan họp xong, bên cạnh đống lửa chỉ còn lại Thời Sênh và Cảnh Chỉ.
Không khí im lặng hơi quỷ dị.
“Chuyện đó…”
“Nghỉ ngơi sớm đi.” Cảnh Chỉ đột nhiên đứng lên, vươn tay vò tóc Thời Sênh một chút rồi đi về phía bọn Hạ Thư.
Thời Sênh: “…” Lại dám trốn tránh cô?
Thời Sênh về toa xe, Chúc Phong đang ở đây, Diệp An ngồi cạnh hắn nhìn Diệp Nhiên.
Thời Sênh lập tức leo lên giường ngủ, giờ cô cần ngủ để bình tĩnh một chút.
Ngủ một mạch tới nửa đêm, Thời Sênh đột nhiên bừng tỉnh, trong xe rất tối, Thời Sênh có thể mơ hồ nhìn thấy Diệp An nằm ngủ ở gần đó, Chúc Phong ngồi ngay sau ghế lái.
Cảnh Chỉ không ở đây.
Thời Sênh xuống giường, tiến vài bước về phía Chúc Phong.
Từ khi mạt thế buông xuống, làm gì có ai dám ngủ say đâu, nên khi Thời Sênh tới gần một chút, Chúc Phong lập tức tỉnh lại, ngồi thẳng dậy, nhìn về phía cô hỏi: “Gì thế?”
Thời Sênh thuận tay lấy cái đèn pin ở bên cạnh, chiếu về phía bên cạnh hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Nhiên đỏ bừng, trên làn da tinh tế có thể thấy cả mạch máu nổi lên cực kỳ rõ ràng.
Chúc Phong kinh hãi, đưa tay sờ người Diệp Nhiên, ôn con bé lên: “Nóng quá!”
Cửa xe bị mở ra đột ngột, Cảnh Chỉ xuất hiện ngay cửa, thấy Thời Sênh bình yên đứng đó hắn mới thở phào một hơi, hỏi: “Sao thế?”
“Con bé nóng quá!” Chúc Phong như đang ôm một củ khoai lang nóng bỏng tay.

“E là bị sốt cao tới hỏng mất.

Chưa từng thấy thức tỉnh dị năng nào như thế này…”
Trước khi thức tỉnh dị năng thì thân thể thường nóng lên, nhưng đứa bé này trước đó chỉ ngủ li bì, giờ mới bắt đầu nóng lên.
“Đóng cửa.”
Cảnh Chỉ lên xe, đóng cửa lại: “Sao lại thế này?”
“Tôi cũng không rõ lắm.” Vú em Chúc tỏ vẻ trước khi đi ngủ vẫn còn bình thường, chỉ chợp mắt một lúc mà đứa bé đã trở nên nóng kinh hoàng.
Thời Sênh buồn bực, con nhóc này sao lại có vòng sáng của nữ chính thế này?
Cô nhanh chóng lôi ra ít đồ, dọn dẹp một không gian rộng ở trong toa xe, “Đứng sang bên cạnh, đừng chắn đường.”
Cảnh Chỉ: “…”
Hắn yên lặng đứng dịch sang một bên, nhìn Thời Sênh dùng một chất lỏng màu đỏ vẽ lên trên sàn xe một đồ án kỳ quái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play