“Cảnh thiếu, khả năng hôm nay phải nghỉ ngơi ở trong này rồi.”
Cảnh Chỉ bỏ vỏ hạt dưa vào trong túi to bên cạnh, hơi vuốt vuốt cằm.
“Biết rồi.”
Cậu nam sinh trẻ tuổi nhìn hạt dưa đã tách vỏ trong tay Cảnh Chỉ thì không nhịn được run rẩy, nhìn nam thần ngồi tách hạt dưa như thế thì cậu ta chỉ cảm thấy hình tượng trong lòng sụp đổ ầm ầm.
Hu hu hu, nam thần cao lãnh của cậu đi đâu mất rồi?
“Hề Hề.” Cảnh Chỉ xoa tóc Thời Sênh.
Thời Sênh vốn không ngủ nên Cảnh Chỉ chạm nhẹ một cái cô đã mở mắt ra, trong đáy mắt chỉ có lý trí lạnh lùng.
Cảnh Chỉ bỏ hạt dưa vào một cái túi nhỏ, đưa cho Thời Sênh.
“Đồ ăn vặt.”
Thời Sênh: “…” Cô sắp bị nuôi tới phế luôn rồi.
Cái này gọi là quần áo tới thì giơ tay, cơm tới thì há mồm, chẳng khác nào cuộc sống của một con heo cả.
Thời Sênh nhận hạt dưa, nhét vào túi áo: “Hôm nay không đi tiếp à?”
“Ừ.” Cảnh Chỉ đứng lên, vươn bàn tay trắng nõn về phía cô.
Thời Sênh bám vào tay hắn đứng lên, lười biếng duỗi thắt lưng một cái, ánh mắt nhìn tới Diệp An đang ngủ bên cạnh.
“Hôm nay ăn gì thế?” Thời Sênh thu lại tầm mắt, vừa tiến ra bên ngoài xe vừa hỏi.
Giờ cô chẳng khác nào heo được nuôi, không cần lo lắng cái gì, chỉ cần nghĩ xem muốn ăn gì, ăn gì và ăn gì.
Nếu không phải thỉnh thoảng cô vẫn còn nhìn thấy xác sống, có khi cô còn nghi ngờ mình đang ở một chuyến du lịch vòng quanh thế giới.
“Muốn ăn gì?” Cảnh Chỉ nhẹ nhàng hỏi, trên mặt đầy vẻ tươi cười, “Anh làm cho em.”
“Cái gì anh làm em cũng thích.” Vẻ mặt Thời Sênh nhu hòa, không hề có vẻ gai góc nào.
Cảnh Chỉ hơi thất thần, một lát sau mới xoa đầu cô theo thói quen.
Hắn thích cô của hiện tại hơn.
“Hạ Thư, cậu nhìn đi, cậu nhìn đi…” Chúc Phong ở trong xe túm lấy Hạ Thư, “Trước kia cô ấy chưa từng ôn hòa như thế với Cảnh thiếu đâu…”
“Con người luôn thay đổi.” Giọng của Hạ Thư vẫn chẳng có chút lo lắng nào, còn mang theo một chút phong phạm nhìn thấu hồng trần.
“Cũng không thể thay đổi nhiều như thế được!” Chúc Phong không tin, “Cô ấy như hoàn toàn biến thành người khác, Cảnh thiếu còn không cho chúng ta nói.
A a a, tôi vội muốn chết rồi.”
“Hoàng đế không vội, thái giám gấp.”
“… Cậu nói ai là thái giám hả?” Chúc Phong trừng mắt với Hạ Thư.
“Cậu.”
Chúc Phong nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu có muốn thử một chút xem tôi có phải thái giám hay không không?”
“Không thèm.” Hạ Thư mở cửa xe, đi xuống.
Để lại một mình Chúc Phong với một đống bừa bộn.
Vừa rồi hắn nói cái quỷ gì vậy?
Chúc Phong tự tát mình một cái, âm thanh thanh thúy ấy khiến cho Diệp An bừng tỉnh, tóc tai lộn xộn, còn có một chỏm tóc dựng đứng lên.
Mấy ngày nay, Diệp An không còn gầy như trước đây nữa, trên mặt có chút thịt, nhìn rất đáng yêu.
Nó xoay đầu nhìn bốn phía, nhìn thấy Chúc Phong, nó bò tới gần, sờ mặt Diệp Nhiên, hai con ngươi còn hơi mê man cũng dần dần tỉnh táo lại.
…
Cả đội ăn cơm xong là tới thời gian hoạt động tự do.
Thời Sênh dựa vào cửa xe, miệng ngậm một nhánh cỏ, bộ dáng cà lơ phất phơ, ánh mắt nhìn về phía đường chân trời phía xa.
Cỏ dại đột nhiên bị người lấy đi, Cảnh Chỉ xuất hiện trong tầm mắt cô: “Bẩn thế này, đừng có cái gì cũng đưa lên miệng.”
“Có độc đâu.” Thời Sênh lơ đễnh đáp.
Cảnh Chỉ bất đắc dĩ.
“Trong xe rất buồn, anh đưa em đi dạo một chút.”
“Vâng.” Thời Sênh đảo tròn con ngươi, vừa đúng hợp ý cô.
Cảnh Chỉ đưa Thời Sênh đi lên núi, bình thường vẫn có người đi lên núi này nên có một con đường mòn nhỏ, khá dễ đi lên.
Núi không cao, đi từ chân núi lên tới đỉnh núi mất khoảng 20 phút.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống, không gian tối mờ không một chút ánh sáng nào, cực kỳ áp lực.
Ánh sáng duy nhất có thể nhìn thấy là đống lửa mà họ nhóm lên ở chỗ dừng xe.
“Cảnh Chỉ.”
Cảnh Chỉ đột nhiên nghe được Thời Sênh gọi tên mình thì nhìn về phía cô với ánh mắt nghi hoặc.
Thời Sênh tới gần hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ánh mắt sáng quắc.
Tim Cảnh Chỉ đột nhiên ngưng một nhịp, sau đó lại thấy kinh hoàng.
Hắn nghe được cô hỏi: “Chúng ta không phải anh em ruột đúng không?”
“…” Hơi thở ấm áp phả lên mặt hắn, cánh môi hồng nhạt mấp máy.
Cảnh Chỉ có cảm giác miệng khô lưỡi khô, đáp lại đầy gian nan, “Chúng ta là anh em.”
Trong đầu hắn hơi trống rỗng, tại sao hắn lại nổi lên phản ứng với chính em gái của mình?
Bắt đầu từ khi nào vậy?
Từ ngày đầu tiên cô trở về, hắn phát hiện cô và người trong trí nhớ của mình hoàn toàn khác nhau.
Cảnh Chỉ lui về sau mấy bước, nhìn đi chỗ khác, giọng kiên định, “Chúng ta là anh em ruột.”
Lời này như thể đang nói cho chính hắn nghe.
“Nhưng chúng ta không hề giống nhau.” Thời Sênh lại chuyển người tới trước mắt hắn, chỉ chỉ hắn rồi lại tự chỉ vào mình, “Anh nhìn đi, chúng ta khác nhau hoàn toàn, đừng nói là đột biến gen nhé.”
Nếu là anh em ruột thì dù thế nào cũng sẽ có một phần giống nhau.
Nhưng cô và Cảnh Chỉ lại không có nét tương đồng nào, bản thân cô thì rất giống con lai.
Chẳng qua hai người đều nhìn rất đẹp nên đôi khi người ta quên đi sự khác nhau giữa bọn họ.
Trong đáy mắt Cảnh Chỉ hiện lên một tia mê mang, cẩn thận nhìn Thời Sênh trong chốc lát, lại càng thêm mơ hồ, “Chúng ta… là anh em ruột.”
Trong trí nhớ của hắn, bọn họ cũng nhau ngủ, cùng nhau ăn cơm, cùng đi học, cùng lớn lên bên nhau…
Bọn họ là anh em.
Đúng thế, bọn họ là anh em.
Trong đáy lòng Cảnh Chỉ nổi lên một sự kiên định.
Thời Sênh phát sầu, bây giờ cũng không thể xét nghiệm ADN để kiểm tra được.
“Nếu em thích anh thì sao?” Thời Sênh lại thình lình hỏi một câu.
Tâm trí Cảnh Chỉ vừa mới kiên định được một chút thì lại bị đánh đổ sập xuống.
Giây tiếp theo, hắn càng đúc lên một bức tường rắn chắc hơn.
Cảnh Chỉ ép mình nhìn thẳng vào Thời Sênh, nói nhanh, “Em gái thích anh trai là chuyện bình thường mà.”
“Em đang nói tới tình yêu của trai gái.”
Thời gian như lắng lại.
Cảnh Chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, mỗi nhịp đập đều rất nặng nền làm cho người hắn cứng ngắc.
Ánh mắt Cảnh Chí lấp lánh, sau đó hắn bối rối xoay người đi, trái tim vẫn đập mạnh không theo nhịp điệu, “Hề Hề, đừng làm loạn nữa, muộn rồi, chúng ta về đi.”
Thời Sênh gật đầu, không tiếp tục đùa giỡn hắn nữa.
Nếu đùa giỡn xong hết thì sau này lấy gì mà chơi chứ?
Cảnh Chỉ im lặng suốt quãng đường về, nhưng ở những chỗ cần che chở cho cô thì vẫn che chở, chẳng qua ánh mắt không dám nhìn vào cô nữa mà thôi.
Trở lại nơi nghỉ ngơi, tiếng cãi nhau lập tức dội tới.
Cảnh Chỉ cau mày, địa điểm nghỉ ngơi rõ ràng không giống lúc họ rời đi.
Nhiều người hơn, xe cũng nhiều hơn.
“Cảnh thiếu.” Chúc Phong thấy họ trở về thì lập tức ôm Diệp Nhiên tiến lại, “Có người của quân đội tới đây.”
Cảnh Chỉ đã nhìn thấy đám người đứng bên ngoài và mấy người mặc trang phục của quân đội, “Từ đâu tới đây?”
Giọng nói lạnh nhạt, chẳng nghe ra chút dị thường nào.
“Người của căn cứ Diệu Quang đi ra đón người.
Bọn họ vốn đi đường khác, nhưng bên kia không đi được nên mới vòng qua bên này, thế mới gặp chúng ta.” Chúc Phong nhanh chóng kể lại những tin tức mình đã nghe ngóng được.