Hồ tộc.
Thời Sênh trở về đã sắp được ba ngày, Hồ Vương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đến để dạy dỗ cô nửa ngày.
Toàn bộ quá trìnhThời Sênh đều im lặng lắng nghe, chờ Hồ Vương dạy dỗ xong, Thời Sênh mới mở miệng.
“Phụ vương, người biết có Huyền Phong ở chỗ nào không ạ?”
Hồ Vương chợt nhíu mày, “Làm sao con biết Huyền Phong?”
“Có thù oán.”
Vùng xung quanh lông mày của Hồ Vương nhíu lại chặt hơn, một lát sau đột nhiên giận dữ “Đồ ranh con, lão tử đã nói làm sao mà cái tên ma đầu Huyền Phong kia bỗng nhiên lại nhằm vào hồ tộc, thì ra là chuyện con gây ra ở bên ngoài.”
Thời Sênh: “…”
Loại gào thét giận dữ này, Thời Sênh đã quen rồi.
So với lúc cô vừa mới trở về, ông ấy còn cầm cái roi muốn đánh cô, thì lần này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Bình tĩnh!
Hồ Vương trút hết lửa giận trong lòng ra xong, vỗ bàn một cái, “Nói, làm sao con lại đắc tội với cái tên ma đầu kia?”
“Thì…” Làm sao cô lại đắc tội Huyền Phong đấy nhỉ?
Hồ Vương hăng say vỗ bàn, “Thì cái gì mà thì, ấp a ấp úng làm cái gì, đừng hòng lừa ông.”
“Thì muốn gϊếŧ chết hắn thôi mà.”
Tĩnh lặng ——
Yên lặng giống như chết.
Một lát sau, không biết Hồ Vương móc ra một cái roi mây từ đâu, quất lên người Thời Sênh, “Đồ ranh con, không đánh chết được người ta, con còn dám đi tới, con có bản lĩnh thì gϊếŧ chết hắn đi! Không có bản lĩnh ông đây rồi, con còn dám tránh sao!”
CMN! Cha ruột a, không phải là bản cô nương không đánh chết được hắn.
Mà là hắn có hào quang nam chính bảo vệ, ok?
Trong trí nhớ của nguyên chủ Hồ Vương cũng thường bị tức đến giơ chân, nhưng mà kiểu tức giận như ngày hôm nay thế này, có lẽ vẫn là lần đầu tiên.
Chờ Hồ Vương trút hết xong, ông vứt roi mây xuống, hầm hừ ngồi xuống, “Ranh con làm ông tức chết rồi.”
Thời Sênh đứng thật xa, “Phụ vương, con không gϊếŧ chết hắn, hắn sẽ gϊếŧ chết con.
Dù sao người cũng không thể nhìn con chết được, đúng không?”
“Hắn dám!” Hồ Vương lửa giận ngập trời, lại bắt đầu vỗ bàn.
Ông chỉ có một đứa con gái này thôi, làm sao có thể để cho yêu bắt nạt.
“Cho nên phụ vương, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường*, gϊếŧ chết hắn trước đi.” Thời Sênh bắt đầu xúi giục Hồ Vương.
*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Hồ Vương cầm lấy chén trà trên bàn nện về phía Thời Sênh, “Con cho rằng hắn là tiểu yêu chắc, con muốn gϊếŧ chết liền gϊếŧ được chắc.”
Huyền Phong là yêu quái gì?
Lúc mà con oắt chết bầm này còn chưa có ra đời, Huyền Phong đã đạt được phong quang nhiều năm rồi.
Nếu như năm đó không phải là hắn đột nhiên bắt đầu lạm sát kẻ vô tội, bị người ta phong ấn lại, thì hắn đã sớm thống nhất được yêu giới rồi đấy.
Thời Sênh tránh được “Ám khí” chén trà, “Không phải vừa nãy người mới nói hắn bắt đầu nhằm vào hồ tộc sao? Lẽ nào người muốn nhìn hồ tộc diệt vong?”
“Ranh con không được nói bậy, con muốn ăn đòn hả?” Hồ Vương tức giận thở gấp.
Thời Sênh câm miệng.
Vẻ giận dữ trên mặt Hồ Vương chậm rãi rút đi, ánh mắt của ông hơi trầm xuống, “Huyền Phong lại thấy được ánh mặt trời, Vạn Thần Tông bị diệt, gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra.”
Hồ Vương dừng lại một chút, “Huyền Phong đã trở lại yêu giới, nghe nói gần đây đang chiêu mộ binh sĩ.
Yêu giới sợ là cũng sắp gió nổi mây vần rồi.
Con nên ở hồ tộc cho cha.
Nếu còn dám đi ra ngoài, cha cắt đứt chân con.”
Nói đến phần sau, giọng nói của Hồ Vương đột ngột dâng cao.
Thời Sênh liếc chân của mình một cái.
Quên đi, kính già yêu trẻ, nhường ông ấy chút vậy.
“Phụ vương, con hỏi ngài một chuyện được không.” Thời Sênh cười cười cọ cọ qua bên này, tiện tay rót một ly trà cho Hồ Vương.
Hồ Vương trừng mắt liếc cô một cái, “Hỏi đi.”
“Ngài có biết Ngu Tiểu Thất không ạ?”
“Ngu Tiểu Thất?” Hồ Vương nhíu lại thành hình chữ xuyên còn có thể kẹp chết một con ruồi.
Ông suy nghĩ trong chốc lát, “Con nói là Ngu Tiểu Thất của Ngu Hủy gia kia hả?”
Thời Sênh nhớ lại trong ký ức của nguyên chủ, khẽ gật đầu.
“Con hỏi đến nàng làm gì.” Đáy mắt Hồ Vương thoáng qua vẻ không thích, cứng rắn nói: ” Con tiểu hồ ly kia không phải của tộc chúng ta.”
Thời Sênh: “!?”
Nữ chính lại không phải là yêu trong bộ tộc Ngu thị.
Ban đầu Hồ Vương cũng không muốn nhiều lời, cuối cùng bị Thời Sênh dây dưa đến không có biện pháp nào, mới nói cho cô biết về thân phận của Ngu Tiểu Thất.
Mẫu thân của Ngu Tiểu Thất là một con người, phụ thân là thế gia vọng tộc đứng thứ hai của hồ tộc bộ tộc Hồ thị.
Con người và yêu quái yêu nhau là chuyện người đời không cho phép xảy ra, bán yêu thì càng hơn thế.
Tộc người và tộc yêu cũng sẽ không chấp nhận thân phận nào khác.
Đứa bé mà người và yêu ở cùng một chỗ sinh ra, thì chính là một loại bi kịch.
Nhiều bán yêu sẽ đi lên con đường cực đoan hơn, mang đến tai họa cho hai tộc.
Cái này càng làm cho tộc người và tộc yêu càng chán ghét bán yêu hơn, phản đối lại việc người và yêu kết duyên với nhau.
Sau khi mẫu thân của Ngu Tiểu Thất sinh ra Ngu Tiểu Thất đã bị người trong tộc của nàng xử tử, phụ thân Ngu Tiểu Thất mang theo nàng chạy trốn.
Cuối cùng xin sự giúp đỡ của bạn tốt Ngu Hủy.
Hồ tộc nhiều thêm một cái bán yêu không giải thích được, tất nhiên Hồ Vương muốn hỏi đến.
Ngu Hủy đã đóng góp rất lớn cho hồ tộc, Hồ Vương không tiện từ chối, chỉ có thể đồng ý để Ngu Tiểu Thất ở lại.
Nhưng Ngu Tiểu Thất là bán yêu, huyết mạch trong cơ thể không tinh khiết, rất lâu cũng không có cách nào biến hóa, nên hay bị bắt nạt ở trong hồ tộc.
Thân thế của Ngu Tiểu Thất được đưa ra, Thời Sênh liền tự tưởng tượng ra phần lớn nội dung vở kịch.
Đương nhiên, cô nghĩ nhất định là mô típ của nội dung vở kịch, nếu như tác giả không an bài theo như mô típ kia, cô cũng chỉ có thể tự đoán tiếp.
Nữ chính đại nhân lại là bán yêu.
Nhưng mà loại bố trí mới là bình thường, nếu như nàng ta thật sự là yêu quái thuần chủng, thì đó mới là loại bố trí không phù hợp.
Có lẽ nên là gϊếŧ chết nam chính đầu tiên, rồi tiếp theo mới gϊếŧ chết nữ chính.
Hủy đi couple cho ổn thỏa.
#Ký chủ càng ngày càng cặn bã là thế nào#
#Ký chủ cô đừng như vậy, giá trị nhân phẩm đã đột phá giới hạn âm rồi#
#Ký chủ nhà tôi luôn muốn xử lý vai chính#
…
Yêu giới, xà tộc.
Huyền Phong ngồi ở trên ngai vàng của xà vương.
Bên dưới có hai người đang đứng, một nam một nữ.
Nam yếu đuối, như một thư sinh, cảm giác tồn tại rất thấp.
Nữ quyến rũ xinh đẹp, khe rãnh trước ngực thật sâu, eo nhỏ chân dài.
Nữ nhân xinh đẹp mở miệng trước, “Vương, nghe nói con tiểu hồ ly gọi là Ngu Y kia đã trở lại hồ tộc, có cần thuộc hạ đi bắt nàng về không.”
“Đây là con gái bảo bối của Hồ Vương, ngươi lại muốn bắt nàng?” Giọng nói của thư sinh rất khinh thường, rõ ràng là không hợp nhau với cái nữ nhân xinh đẹp kia.
Đôi mắt đẹp của vị nữ nhân xinh đẹp kia khẽ lườm qua, “Sao ngươi lại làm tăng chí khí của người khác, diệt uy phong của mình.”
“Ta nói sự thật.” Thư sinh liếc mắt lườm lại nữ nhân xinh đẹp, chanh chua nói: “Nàng chính là nữ nhân, ngươi còn muốn dùng cách đối phó nam nhân kia đến để đối phó nàng?”
Tức giận bên trong con ngươi của nữ nhân xinh đẹp càng bùng lên.
Thấy hai người lại sắp cãi vã, độ ấm bốn phía đột nhiên lạnh xuống.
Nữ nhân xinh đẹp và thư sinh đồng thời lạnh run, không hẹn mà cùng gục đầu xuống, không dám làm càn nữa.
Giọng nói lạnh lùng của Huyền Phong rơi vào bên tai bọn họ, “Bây giờ điều mà các ngươi phải làm là dùng tốc độ nhanh nhất chiếm đoạt yêu giới.”
Hai người giật mình trong lòng.
“Dạ, vương.”
Chiếm đoạt yêu giới nói thì dễ, làm mới là khó.
Yêu giới đã rất lâu rồi không có Yêu Vương, các tộc phân tán khắp nơi, tự lên làm vương.
Không ai muốn bị tộc khác cai quản.
Cái này được rồi, vậy thì tất cả mọi người đừng nên làm cái chức Yêu Vương này nữa, tự mình lên làm đi.
Cho nên bây giờ tất cả các gia tộc, cũng không đồng ý chấp nhận sự tồn tại của yêu vương.
Huyền Phong muốn lên ngôi, nhưng không thể vội vàng.
Tên thư sinh và nữ nhân xinh đẹp liếc nhau, lại cùng tự ghét bỏ mà dời tầm mắt đi, khom người chuẩn bị lui ra ngoài.
“Người mà ta để cho các ngươi đi tìm, đã tìm được chưa?”
Hai người đồng thời trầm mặc.
Rất lâu sau, thư sinh ấp a ấp úng trả lời: “… Vương, người của chúng ta không nhiều lắm, cho nên…”
Vẫn chưa tìm được.
Sắc mặt Huyền Phong nhìn không ra vui buồn, hắn phất tay để cho bọn họ lui xuống phía dưới.