Thời Sênh tách hai người ra rồi giam lại, vẻ mặt Vô Trần thất vọng đi theo phía sau Thời Sênh.
Thanh Hàn thật sự không nhớ rõ bất cứ cái gì.
Đối với những gì Ngu Tiểu Thất nói hắn cũng không có bất kỳ ấn tượng nào.
“Tiểu Y, nàng…” Vô Trần do dự nhìn Thời Sênh, vừa nãy nàng như vậy, giống như thật sự sẽ gϊếŧ sư phụ a.
“Làm sao?” Thời Sênh hơi nghiêng đầu.
Ánh trăng từ trên đỉnh đầu rơi xuống bờ vai của nàng, chiếu vào trong con ngươi nàng, vỡ ra những đốm sáng nhiều màu, tự dưng lại trở nên âm trầm.
“Không…” Vô Trần nghẹn lời, ở trong ánh mắt của nàng như vậy, một chữ hắn cũng không nói nên lời.
Vô cùng kỳ lạ.
Thanh Hàn mất trí nhớ, bị thương dẫn đến việc linh lực trong cơ thể hắn bị nghẹt.
Tuy rằng Ngu Tiểu Thất vẫn luôn điều dưỡng cho hắn, nhưng mà điều kiện có hạn, thời gian qua lâu như vậy, Thanh Hàn cũng không chuyển biến tốt đẹp lên chút nào.
Trong lòng Vô Trần có chút không dễ chịu, liên tiếp mấy ngày ở cùng một chỗ với Thanh Hàn, cố gắng làm cho Thanh Hàn nhớ lại.
Người trong thôn đều biết, trong nhà của hai người trẻ tuổi mới vào thôn nửa năm trước có hai vị khách khí thế hung hăng đến.
Từ lúc hai vị khách này đến, bọn họ cũng chưa từng thấy qua hai người trẻ tuổi kia nữa.
Ngược lại thường xuyên có thể thấy vị cô nương xa lạ kia, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở trong sân.
Một vài thôn dân chuyên đi hóng chuyện không khỏi chạy đi tìm hiểu, nhưng cũng không phát hiện được cái gì.
“Ngu Y, đến cùng thì ngươi muốn trói chúng ta tới khi nào?” Sắc mặt Ngu Tiểu Thất trở nên trắng bệch, yếu ớt hỏi.
“Ngươi quản ta à.” Hai chân Thời Sênh bắt chéo ngoe nguẩy, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ đảo qua trên người Thanh Hàn ở bên cạnh.
Ngu Tiểu Thất bị tức đến phát run, nàng là người bị trói có được hay không!
Nàng cũng không làm gì, cứ trói bọn họ như vậy là có ý gì chứ?
Muốn chém muốn gϊếŧ, ngươi nói thẳng đi được không.
Mấy ngày nay Thời Sênh vẫn luôn quan sát nam nhân này, nhưng mà cô cũng không cảm thấy được loại cảm giác kỳ lạ từ trên người hắn lúc trước nữa.
Thanh Hàn dùng một loại ánh mắt rất bình tĩnh đối diện với ánh mắt của Thời Sênh, cái loại khí chất này rất khác với thời điểm Phượng Từ dùng thân thể của hắn.
Cô rất dễ dàng liền có thể phân biệt được.
Nhiều ngày như vậy, Thời Sênh chỉ nghe thấy hắn trả lời Vô Trần, cùng với thỉnh thoảng trấn an Ngu Tiểu Thất.
Cho dù Vô Trần nói cho hắn nhiều thứ như vậy, hắn cũng không biểu hiện ra một chút hiếu kỳ nào, giống như hắn cũng hoàn toàn không có hứng thú đối với việc trước kia mình là ai.
Thời Sênh chớp chớp mắt, bỗng nhiên đứng dậy, đi về phía Ngu Tiểu Thất.
“… Ngươi muốn làm cái gì?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Ngu Tiểu Thất tràn đầy hoảng loạn.
Ngay lúc Thời Sênh sắp tới gần Ngu Tiểu Thất, Thanh Hàn bỗng nhiên lên tiếng, “Ngươi muốn cái gì.”
Thời Sênh dừng lại.
Cô muốn cái gì?
Cô cũng không biết mình đang tìm cái gì.
Cảm giác rất khó hiểu.
Thời Sênh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên xoay người rời khỏi phòng.
Ngu Tiểu Thất bị dọa đến mềm nhũn cả người, vừa rồi nàng cho là nàng ta sẽ gϊếŧ mình.
“Tiểu Y, nàng muốn nhốt bọn họ đến khi nào?” Vô Trần thấy Thời Sênh đi ra, liền vội vàng hỏi một tiếng.
Cũng đã nhiều ngày như vậy, nàng cứ giam giữ bọn họ như vậy, là tính toán chuyện gì?
Cho dù Thanh Hàn bị mất trí nhớ, thì đấy cũng là sư phụ của hắn.
“Chờ đến khi ta tìm được đáp án mà ta mong muốn.” Thời Sênh cũng không quay đầu lại mà đi vào căn phòng bên cạnh.
Đầu óc Vô Trần mơ hồ sững sờ ở tại chỗ.
Nàng đang tìm cái đáp án gì?
…
Ban đêm.
Thôn nhỏ rất yên tĩnh, nhưng mà đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, làm cho cả làng đều ầm ĩ.
Trẻ con khóc nháo, người lớn gào thét.
Hỏa hoạn hừng hực rọi sáng một góc trời.
Mà lúc này, trong hỏa hoạn, Thời Sênh và Ngu Tiểu Thất đều đứng một bên.
Mỗi người túm một cánh tay của Thanh Hàn.
“Ngu Y, buông tay!” Ngu Tiểu Thất nghiến răng nghiến lợi, ngọn lửa nóng bỏng đập vào trên mặt nàng, hun đến mức nàng không thể mở mắt ra được.
“Mọi người cùng nhau chết đi.” Thời Sênh nhún vai không sao cả.
“Ngươi…”
Ngu Tiểu Thất hít sâu một hơi, “Để cho sư tôn tự chọn, hắn lựa chọn đi với ai, thì người kia liền thả tay.”
Ánh mắt Thời Sênh lướt qua Thanh Hàn cao to, trong ngọn lửa nóng bỏng, nụ cười trên khóe môi vẫn không có nửa phần độ ấm.
Trong con ngươi của cô bùng cháy ngọn lửa hừng hực, nhưng không thể lay động sự bình tĩnh nơi đáy mắt cô một chút nào.
“Thân mình còn không giữ được, còn muốn bảo vệ cho người khác?” Ai cho ngươi sự tự tin đó.
Thiết kiếm đột nhiên xuất hiện, đâm về phía Ngu Tiểu Thất.
Phản ứng của Thanh Hàn rất nhanh, nghiêng người sang một bên, che ở trước mặt Ngu Tiểu Thất.
“Sư tôn!” Ngu Tiểu Thất hoảng sợ kêu lên.
Kiếm của Thời Sênh không có do dự chút nào, đâm vào trong ngực Thanh Hàn.
Con ngươi Thời Sênh híp lại, rút kiếm về, chậm rãi lùi về phía sau một bước, giọng nói gợn sóng không sợ hãi, “Được rồi, tặng cho ngươi.”
Nam nhân này không phải là Phượng Từ.
Nhưng mà một giây kế tiếp, lần thứ hai thiết kiếm lấy thế lôi đình, đánh úp về phía bọn họ.
Trong lúc nguy cấp, trên người Ngu Tiểu Thất bỗng nhiên bộc phát ra một sức mạnh cường hãn, thiết kiếm không thể tiến về phía trước nửa phần.
Rõ ràng Ngu Tiểu Thất cũng bị cái biến cố này dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, ngược lại đau đớn không chịu nổi.
Ngọn lửa từ đằng xa cắn nuốt sang bên này, toàn bộ thế giới đều bị ngọn lửa bao trùm, cắn nuốt bóng dáng của bọn họ.
“Ầm!”
Ánh lửa phóng lên cao, đốm lửa nhỏ như sao băng từ trên trời rơi xuống, ngôi nhà bốn phía cũng gặp họa theo.
Thôn dân bao vây ở bên ngoài, lập tức hét lên chạy đi khắp nơi.
Vô Trần từ xa xa chạy tới, muốn lao thẳng vào trong lửa.
Nhưng vào lúc này, một bóng người mang theo ngọn lửa bay từ bên trong ra ngoài, đập ở trước mặt hắn, bắn lên đầy bụi đất.
Đúng vậy, chính là đập.
“Tiểu Y!” Vô Trần thấy rõ người bị đập xuống, con ngươi co rụt lại, tiến lên đỡ Thời Sênh dậy, “Tiểu Y, nàng làm sao vậy? Sư phụ đâu?”
Lúc hắn đi còn rất tốt, tại sao chỉ trong chớp mắt liền biến thành cái dạng này.
“Phụt ——” Thời Sênh phun ra ngoài một búng máu.
Con mợ nó chứ!
Thiếu chút nữa liền chết ở bên trong.
Bàn tay vàng trên người nữ chính đại nhân quả thật là muốn nghịch thiên luôn rồi.
Không đúng, bây giờ lão tử cũng muốn chết.
Tay Thời Sênh run rẩy, run run lấy ra một vài chai chai lọ lọ từ trong không gian.
Vô Trần đem mấy thứ kia đưa tới trước mặt Thời Sênh, “Cái nào?”
Tầm mắt Thời Sênh rơi vào một cái bình sứ màu đỏ.
Vô Trần đem đan dược cho Thời Sênh nuốt xuống, thấy sắc mặt của cô trở nên tốt hơn, liền thở phào một hơi, nhưng vẻ mặt lại vẫn lo lắng nhìn vào trong lửa lớn đang thiêu đốt.
Sư phụ còn chưa có đi ra.
Không được.
Vô Trần ôm Thời Sênh đến bên cạnh, chuẩn bị xông vào xem.
Vạt áo nặng một chút, hắn quay đầu nhìn lại.
Thời Sênh túm vạt áo của hắn, yếu ớt nói: “Hắn không có ở đây.”
Sức mạnh mà Ngu Tiểu Thất bộc phát ra lúc cuối cùng, không chỉ làm cô bị bắn ra, còn đưa nàng ta và Thanh Hàn dịch chuyển đi.
Tức chết bản cô nương rồi.
Tốc độ cô xuống tay đã rất nhanh rồi, nhưng mà nữ chính đại nhân còn tiến hóa thành công.
Quả thật là không khoa học mà!
Hơn một nửa ngôi nhà trong thôn nhỏ đều bị hỏa hoạn đốt mất.
Vô Trần cũng không dám lưu lại, thừa lúc những người kia còn không có phản ứng lại liền mang theo Thời Sênh, rời khỏi ngôi làng.
Toàn bộ hành trình Thời Sênh đều đang suy nghĩ về chuyện của không gian này, cô đã quá coi thường hình thức truy sát cấp cao.
Bàn tay vàng trên người nữ chính làm cho nhiều người giận sôi đã đành, lại còn có thể xảy ra trước cái loại chuyện công cụ phục vụ khác thường này.
Quên đi, coi như là phục vụ quên mình để mua kinh nghiệm là được rồi.
Dù sao bản cô nương có thể đọc lại số liệu.
Coi như là một cái cổ gà, lão tử không gϊếŧ chết nàng thì liền cùng họ với nàng.
[Ký chủ, cô vốn cùng họ với cô ta.]
Mi còn dám ra đây à?
[…] Cứ giả vờ như tôi không có ở đây đi.