Ngày Lục Tư Nguyệt sinh con, Thời Sênh và Thời Mộ đứng bên ngoài phòng phẫu thuật.
Thời Mộ không được chứng kiến khoảnh khắc Thời Sênh ra đời.
Bây giờ anh có thể nhìn thấy một đứa con khác của anh ra đời, anh lo lắng ngẩn người.
Thời Sênh lại rất bình tĩnh, không hề giống một đứa trẻ mới chỉ năm tuổi.
Vì sức khỏe Lục Tư Nguyệt không tốt, cho nên quá trình sinh nở cũng không thuận lợi lắm, may mà thời bấy giờ khoa học kỹ thuật phát triển, cho nên mẹ con bình an.
Là một bé gái.
Lần đầu tiên Thời Sênh nhìn thấy em gái là ở trong lồng ấp, cô bé nhăn nhúm lại thành một cục, không mở mắt ra nhìn.
Cô bé dựa vào kính thủy tinh, nhìn em gái đang ở trong lồng ấp giữ ấm.
Đây chính là em gái của cô bé, người sau này cô bé cũng phải bảo vệ.
Thời Mộ ngồi xổm bên cạnh Thời Sênh, khẽ nói: “Bảo bối, con đặt cho em gái một cái tên được không?”
“Con sao?” Thời Sênh trợn to mắt, dường như không dám tin nhiệm vụ trọng đại này lại được giao cho mình.
Thời Mộ khích lệ gật đầu, “Ừm, bảo bối đặt.”
Trong con ngươi phân biệt rõ đen trắng của Thời Sênh phản chiếu gương mặt của Thời Mộ.
Một lúc sau cô bé mới di chuyển ánh mắt vào bên trong, dường như đang suy nghĩ điều gì, rất lâu sau cô bé mới khẽ hé mở cánh môi màu hồng phấn, “Núi đá cao to sừng sững, nước sông chảy quanh co.
Hy vọng em gái vừa kiên cường lại vừa mềm mại, Thời Oanh.”
“Thời Oanh… bảo bối thông minh quá.” Thời Mộ rõ ràng rất hài lòng với cái tên này, “Chúng ta đi nói cho mẹ con biết có được không nào?”
“Dạ được.”
Thời Mộ bế Thời Sênh lên, nghiêng đầu nhìn đứa bé ở trong lồng ấp, khóe miệng hơi cong lên, Thời Oanh…
Con có một người chị gái tốt.
Thời Oanh sinh ra không hề thay đổi địa vị của Thời Sênh trong lòng Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt.
Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt yêu thương chiều chuộng cô bé, cô bé liền yêu thương chiều chuộng Thời Oanh, có thứ gì tốt cũng đều cho em gái trước.
Mỗi lần bị nói em gái không ăn được, không chơi được, cô bé đều thấy thất vọng, mong sao em gái lớn nhanh hơn, khiến Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt cũng không biết nói sao.
Thời Sênh tốt với Thời Oanh, Thời Oanh cũng cực kỳ dính lấy cô chị, như thể Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt ở trong lòng Thời Oanh còn không quan trọng bằng Thời Sênh vậy.
Câu đầu tiên Thời Oanh nói là chị.
Lục Tư Nguyệt đứng bên cạnh đỡ trán cảm thán, “Người làm mẹ như mình còn không quan trọng bằng chị gái.”
“Mẹ rất quan trọng.” Thời Sênh quay đầu lại, nói rõ từng câu từng chữ: “Ba cũng quan trọng, em gái cũng quan trọng.”
Thời Mộ chỉ tay lên đầu Thời Sênh, “Con cũng rất quan trọng đối với ba mẹ.”
Thời Oanh mút tay, đôi mắt long lanh mở to nhìn người ở trước mặt, cuối cùng vẫn giơ tay ra về phía Thời Sênh, “Chị ơi, chị ơi.”
Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt dở khóc dở cười.
Thời Sênh rất ít khi bế Thời Oanh, bởi vì cô sợ mình làm ngã em gái bảo bối.
Sau đó Thời Mộ trải thêm tấm thảm dày dặn trên đất, vỗ về Thời Sênh nói không sao đâu, sẽ không làm ngã em gái đâu.
Khi Thời Oanh hai tuổi, họ lại chuyển nhà, lần này căn nhà đã là một căn biệt thự nhỏ độc lập.
“Chị ơi, chị ơi, em muốn ở chung phòng với chị.” Thời Oanh nhảy nhót phía sau Thời Sênh.
Thời Sênh đi đến phía trước, rõ ràng cô bé mới bảy tuổi, nhưng lại không hề giống một đứa trẻ, dáng vẻ trưởng thành trầm ổn.
Nghe thấy Thời Oanh nói, Thời Sênh quay đầu lại, “Không được đâu, mẹ đã nói rồi, em phải ngủ một mình.”
“Tại sao lại thế?” Thời Oanh giương cái đầu nhỏ nhắn lên, “Không đâu, em muốn ngủ với chị, để em đi nói với mẹ, chắc chắn mẹ sẽ đồng ý.”
Thời Oanh không đợi Thời Sênh nói tiếp, đã xoay người chạy đi tìm Lục Tư Nguyệt.
Thời Oanh vừa làm nũng, lại khóc lóc om sòm, cuối cùng Lục Tư Nguyệt đành phải đồng ý để cô bé ngủ chung với Thời Sênh.
Lục Tư Nguyệt không lo lắng Thời Sênh không chăm sóc chu đáo được cho Thời Oanh mà lo lắng nhóc con Thời Oanh nghịch ngợm sẽ làm phiền đến Thời Sênh.
Thời Oanh khóc lóc om sòm đến mức mọi người trong nhà đều hết cách với cô bé.
Khi còn nhỏ Thời Sênh cũng rất đáng yêu.
Có lẽ là vì hoàn cảnh, cho nên từ nhỏ cô bé đã rất hiểu chuyện, không giống như Thời Oanh được mọi người trong nhà yêu thương chiều chuộng, cho nên Lục Tư Nguyệt và Thời Mộ đều chưa nhìn thấy Thời Sênh khóc lóc om sòm bao giờ.
Thời Sênh muốn có thứ gì đều sẽ liệt kê ra những thứ cô bé cần có tác dụng gì và đối với cô bé có cần thiết hay không.
Không giống như Thời Oanh, cần gì cũng khóc lóc ăn vạ đòi cho bằng được.
Nếu Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt không cho, cô bé sẽ đi tìm Thời Sênh.
Thời Sênh ra tay, cho dù là đồ ăn vặt cô bé không được ăn nhiều, thì Thời Sênh cũng có thể đưa được cho cô bé.
Vì thế ở trong lòng Thời Oanh, Thời Sênh chính là thần.
Cha mẹ chính hiệu Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt lại rõ ràng là không quan trọng gì.
Cùng với sự trưởng thành về tuổi tác, Thời Sênh biết Thời Mộ nhờ sự giúp đỡ của bạn bè đã mở một công ty nhỏ.
Bây giờ công ty đã rất phát triển.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Thời Mộ đã kinh doanh công ty được đến mức này, có thể thấy Thời Mộ tài năng thế nào.
Nếu không phải là những trường hợp đặc biệt quan trọng, Thời Mộ vẫn thích đưa Thời Sênh đi cùng, nhưng đi theo sau Thời Sênh lúc nào cũng có một cái đuôi nhỏ, kiểu gì cũng không cắt đứt được.
Vô số người đều ngưỡng mộ Thời Mộ có hai cô con gái như vậy, một cô bé trưởng thành hiểu chuyện, một cô bé tinh ngịch đáng yêu.
Ngày hôm đó một khách hàng của Thời Mộ tặng cho ông một con cá cảnh, vô cùng đẹp, ông mang về nhà, vô thức đưa cho Thời Sênh, “Bảo bối, con có thích không?”
“A! Đẹp quá!” Thời Oanh từ bên cạnh nhào sang, “Ba ơi, còn có nữa không? Con cũng muốn.”
“Xin lỗi con nha Oanh Oanh, chỉ có một con thôi.” Thời Mộ xoa đầu Thời Oanh.
“Ồ.” Thời Oanh chớp mắt nhìn con cá cảnh đang bơi lượn tung tăng trong bể nước.
Thời Sênh đưa bể nước cho Thời Oanh.
Thời Oanh lập tức cười rạng rỡ, “Chị ơi, chúng ta cùng nuôi cá có được không?”
“Được.” Thời Sênh cười gật đầu.
“Chị là tốt nhất.”
Thời Mộ vẫn thấy hơi áy náy với Thời Sênh, bởi vì anh cảm thấy trong ba năm mình vắng mặt Thời Sênh đã phải chịu quá nhiều khổ cực, cho nên bình thường anh đều chiều chuộng Thời Sênh hơn một chút.
Đương nhiên anh cũng rất yêu thương Thời Oanh, nhưng so ra thì Thời Sênh vẫn được chiều chuộng hơn.
Thế nhưng Thời Oanh không hề để ý đến chuyện đó, dù sao thì cô bé chỉ cần được chị gái chiều chuộng là được rồi.
Cô bé muốn gì chị đều có thể cho cô bé được, ba mẹ đều phải nghe chị.
Chị chính là siêu nhân không gì không làm được.
Thời Oanh nuôi con cá cảnh đó rất tốt, Thời Sênh gần như không nhúng tay vào.
Nhưng lần nào Thời Mộ hỏi, Thời Oanh cũng đều nói là hai chị em cùng chăm sóc, dáng vẻ đắc ý đó như thể cô bé và Thời Sênh đã cùng nuôi dưỡng được một thứ gì đó vô cùng lợi hại vậy.
Cho đến khi xảy ra biến cố, con cá đó vẫn được nuôi dưỡng vô cùng tốt.
Đó là một buổi sáng trời trong xanh, Thời Sênh còn chưa tỉnh dậy, Thời Oanh nằm trong chăn vần vò qua lại, khiến cô bé không ngủ được nữa.
Đang định xuống giường, Lục Tư Nguyệt không gõ cửa đã xông thẳng vào, thần sắc sợ hãi trên khuôn mặt không che giấu nổi, “Bảo bối, Oanh Oanh, nhanh dậy đi, chúng ta phải rời khỏi đây.”
“Ô, chúng ta phải đi đâu à mẹ?” Thời Oanh nằm bò trên người Thời Sênh, trề cái miệng nhỏ xíu ra, “Nhưng ba đâu có nói hôm nay phải đi đâu, con đã hẹn với chị muốn đi đến Hoàn Cầu Thành chơi rồi.”
“Oanh Oanh ngoan, sau này con với chị đi sau có được không nào?” Lục Tư Nguyệt tiến lên bế Thời Oanh dậy, “Chẳng phải con vẫn luôn muốn ngồi phi thuyền sao? Bây giờ chúng ta đi ngồi phi thuyền.”
“Thật không ạ?”
“Đương nhiên rồi, mẹ có bao giờ gạt con đâu.” Lục Tư Nguyệt vừa thay quần áo cho Thời Oanh, vừa quay đầu nhìn Thời Sênh, “Bảo bối, mau thay quần áo đi con.”
Thời Sênh nhìn cô em gái đang hưng phấn vì sắp được ngồi phi thuyền, mím môi, nhưng cô không hỏi Lục Tư Nguyệt đã xảy ra chuyện gì rồi mà chỉ cầm quần áo nhanh chóng thay xong, rồi đứng dậy thu dọn đồ chơi của Thời Oanh.
Cô có cảm giác, có lẽ cô sẽ không thể trở về nơi này được nữa.
“Chị ơi, chúng ta chỉ đi phi thuyền thôi mà, sao chị lại mang theo đồ chơi của em nữa?” Thời Oanh khó hiểu nhìn Thời Sênh.
“Sợ em trên đường thấy chán.” Thần sắc Thời Sênh không có gì bất thường, giống như chỉ để giải khuây cho em gái.
“Nhưng có chị là được rồi.” Thời Oanh nói giòn giã.