Thời Sênh phát hiện từ sau ngày hôm đó, mẹ cô lại quay trở về dáng vẻ như khi cha cô chưa quay về, cha cô dường như tâm trạng cũng không được tốt.
Không bao lâu sau, đã có rất nhiều người đến.
Lúc đó quá hỗn loạn, Thời Sênh được Lục Tư Nguyệt bế.
Cô sống chết ôm chặt Thời Sênh trong lòng, bịt tai che mắt Thời Sênh lại, không để cô bé nhìn thấy, cũng không cho cô bé nghe thấy.
Nhưng Thời Sênh vẫn có thể cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của Lục Tư Nguyệt rơi trên má, rơi xuống mắt, rơi vào bờ môi.
Thời Sênh thè lưỡi ra liếm, mặn chát.
Họ bị đuổi ra khỏi nhà của Thời gia.
Thời Mộ sắp xếp họ ở tạm tại một căn nhà nhỏ hơi cũ kỹ, điều kiện hoàn cảnh đều không thể sánh được với trước kia.
“Bảo bối, tạm thời để con phải ấm ức một chút, ba nhất định sẽ không để con phải chịu khổ đâu.” Thời Mộ trịnh trọng hứa.
Cái đầu nhỏ nhắn của Thời Sênh gật gật, “Ba, con đi giúp mẹ.”
Thời Mộ xoa đầu cô bé, “Đi đi.”
Thời Sênh chạy mấy bước, cô bé quay đầu lại nhìn Thời Mộ.
Người đàn ông cao lớn như núi, đang nhìn cô bé mỉm cười, một thứ cảm xúc bình an lan tỏa.
Điều kiện căn nhà ở rất kém, ở đây môi trường sống phức tạp, loại người gì cũng có.
Mỗi lần Lục Tư Nguyệt ra khỏi nhà đều sẽ bắt gặp một số ánh mắt không mấy thiện chí.
Hằng ngày Thời Mộ đều rất bận rộn, dường như anh không lúc nào gọi hết được điện thoại, nói hết được chuyện.
Thời Sênh chỉ có thể giương mắt đứng nhìn Thời Mộ, chờ đợi ba có thể đặt điện thoại xuống, trò chuyện với cô.
Thế nhưng lần nào Thời Mộ cũng cười xoa đầu cô, sau đó lại tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Thời Sênh rất thất vọng, nhưng cô bé không khóc lóc cũng không quấy rối, ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng.
Thời Mộ rất bận, Lục Tư Nguyệt đành một mình ra khỏi nhà.
Mỗi lần đi về Lục Tư Nguyệt đều giống như đánh trận.
Cô biết Thời Mộ có rất nhiều chuyện phải làm.
Cô không thể để Thời Mộ phân tâm, thứ cô có thể làm chính là chăm sóc tốt cho anh và Thời Sênh.
Những ngày tháng đó chớp mắt rồi cũng trôi đi nhanh chóng, nhìn thấy Thời Sênh đến tuổi đi học, Thời Mộ nhờ bạn bè giúp đỡ để Thời Sênh được đi học.
Học sinh trong trường rất không thân thiết, rõ ràng là môi trường sống của họ đều như nhau, nhưng rất nhiều người đều thấy ngứa mắt với Thời Sênh.
Nguyên nhân rất buồn cười, chỉ là vì Thời Sênh ăn mặc sạch sẽ hơn họ, trông xinh xắn hơn họ, thông minh hiểu chuyện hơn họ, có thể được giáo viên tuyên dương khen ngợi.
“Đánh nó, đánh nó đi!!”
Mấy cậu bé trạc tuổi Thời Sênh đang vây cô lại, nắm tóc cô bé, nắm quần áo cô bé.
Đám trẻ hò reo muốn đánh cô bé, xung quanh toàn là học sinh hò reo cổ vũ, không một ai giúp đỡ Thời Sênh.
“Buông tôi ra!” Thời Sênh cố giãy giụa, nhưng bị hai đứa bé ấn xuống đất.
“Ai bảo mày không cho tao, ai bảo mày phản kháng, đánh nó cho tao.” Một đứa trẻ tức giận đùng đùng chỉ huy những đứa trẻ khác, “Cướp đồ cho tao!”
Thứ đứa trẻ này nói là một cuốn sách giấy được Thời Sênh sống chết đòi ôm khư khư trong lòng.
Ở thời đại này sách giấy đã trở thành thứ hàng tiêu dùng xa xỉ.
Cuốn sách giấy trong tay Thời Sênh là Thời Mộ cho cô bé.
Cô bé rất thích cuốn sách này nên vẫn luôn để trong cặp sách.
Nhưng hôm nay mấy đứa trẻ này lật cặp sách của cô bé ra, còn muốn cướp đi, vậy nên mới có màn tranh giành này.
“Đây là của tôi.” Thời Sênh ôm cuốn sách, không chịu đưa sách cho chúng.
Mấy đứa trẻ đó cũng rất dữ tợn, tay đấm chân đá, bứt tóc, kẹp cánh tay, nhất quyết muốn cướp cuốn sách đó đi.
Lúc đó Thời Sênh vẫn chỉ là một cô bé con sức trói gà không chặt, bao nhiêu đứa trẻ vây quanh cô bé đòi cướp sao cô bé chống đỡ lại được, cuối cùng cuốn sách vẫn bị cướp đi.
Trước đây khi còn ở Thời gia, cô bé bị người của Thời gia ức hϊếp, bây giờ ở đây lại bị mấy người này ức hϊếp.
Thời Sênh lồm cồm bò dậy, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm về hướng mấy người đó rời đi.
Lúc đó trong đôi mắt cô vẫn chỉ là sự mơ màng và ấm ức, cô bé cũng mới chỉ là một đứa trẻ.
Chuyện này bị Thời Mộ biết được, anh đến tận trường học dạy dỗ đám trẻ con kia.
Thời Sênh trốn sau lưng Thời Mộ, nhìn mấy đứa trẻ nghịch ngợm run rẩy đứng trong góc nghe Thời Mộ dạy bảo.
Trước đây khi những người đó ức hϊếp cô bé, mẹ chỉ có thể ôm lấy cô bé vỗ về an ủi.
Đây là lần đầu tiên có người ra mặt giải quyết cho Thời Sênh.
Trên đường về Thời Sênh ôm cánh tay Thời Mộ, tươi cười rạng rỡ, “Ba ơi, con yêu ba.”
Chọc cho Thời Mộ cười lớn, anh xoa đầu Thời Sênh, “Bảo bối, có ba ở đây, không ai dám ức hϊếp con hết.
Sau này nếu còn có ai dám ức hϊếp con thì con phải nói ngay cho ba biết.”
Thời Mộ cho Thời Sênh nghỉ học.
Vốn dĩ anh muốn để Thời Sênh giống như những đứa trẻ đồng trang lứa khác, nhưng con gái bảo bối của mình ở trường học bị người ta ức hϊếp, sao anh có thể chịu đựng được.
Lục Tư Nguyệt và Thời Mộ đều học rất giỏi, việc dạy học cho Thời Sênh hoàn toàn không có vấn đề gì.
Thế là Thời Sênh không đến trường nữa.
Mới đầu Lục Tư Nguyệt dạy cô, Thời Sênh học rất nhanh.
Lục Tư Nguyện vừa yên tâm lại vừa vui mừng, cô xoa đầu Thời Sênh nói, “Sau này nhất định con gái bảo bối của mẹ sẽ trở thành nhân vật lẫy lừng.”
Những lúc này Thời Sênh sẽ nói: “Con sẽ cố gắng trưởng thành, để bảo vệ ba mẹ.”
Nếu Thời Mộ có mặt, anh sẽ nói, “Vậy thì con gái bảo bối của ba phải cố gắng lên, ba mẹ đợi con đó.”
Họ sống trong căn nhà đó một năm, đó là một năm vui vẻ nhất của Thời Sênh.
Tuy hoàn cảnh kham khổ, nhưng có sự bảo vệ của Thời Mộ, không ai dám ức hϊếp cô bé nữa.
Đứa trẻ đã từng ức hϊếp cô bé, nhìn thấy cô bé đều tránh đi đường vòng, sợ gặp phải Thời Mộ.
Năm Thời Sênh bốn tuổi, họ dọn ra khỏi căn nhà nhỏ kia, sống trong một căn nhà rộng rãi thoáng mát.
Mấy tháng trước đó Thời Sênh đã phát hiện ra cuộc sống của họ không ngừng được cải thiện, Lục Tư Nguyệt không còn vì tiết kiệm tiền mà cả ngày tính toán sổ sách.
Cha mẹ sẽ mua cho Thời Sênh những món đồ ăn vặt cô bé thích ăn, những đồ chơi cô bé thích.
Chỉ cần Thời Sênh thích cha mẹ đều sẽ nghĩ cách mua về để dỗ dành cô bé vui vẻ.
“Bảo bối, sau này chúng ta sẽ sống ở đây, con có thích không?” Lục Tư Nguyệt dắt tay Thời Sênh đi tham quan toàn bộ căn nhà, cuối cùng mở một cánh cửa ra, “Đây là phòng của con, ba đích thân bài trí cho con đó.”
Căn phòng màu hồng, tràn ngập giấc mơ của bé gái.
“Thích ạ.” Thời Sênh giang hai tay ra, ý bảo Lục Tư Nguyệt cúi người.
Lục Tư Nguyệt phối hợp với Thời Sênh, cô bé thơm choẹt một cái đầy nước bọt lên mặt Lục Tư Nguyệt, “Nhưng con thích nhất là ba mẹ.”
“Cái miệng của bảo bối ngọt quá đi.” Lục Tư Nguyệt nhéo cái mũi nhỏ của con, vẻ mặt tươi tắn rạng rỡ.
Sau khi chuyển nhà, Thời Mộ đã làm chân tái sinh, không phải ngồi xe lăn nữa.
Thời Sênh thích trèo lên người Thời Mộ.
Thời Mộ cũng để mặc cho cô bé nghịch ngợm, chỉ cần có thể đưa Thời Sênh đi thì gần như Thời Mộ đều sẽ đưa cô bé đi theo.
Những người ở bên cạnh Thời Mộ đều biết rằng anh có một cô con gái bảo bối, yêu thương chiều chuộng vô cùng.
Cô bé rất ngoan ngoãn nghe lời, không hề giống như những đứa trẻ khác, bướng bỉnh ngang ngạnh, rất được mọi người yêu thích.
Mấy tháng sau Lục Tư Nguyệt mang thai, lúc đó Lục Tư Nguyệt hơi thấp thỏm, ôm Thời Sênh hỏi cô có thích có em trai hay em gái không.
Dáng vẻ đó giống như nếu Thời Sênh nói không thích, thì cô sẽ không sinh sinh mạng bé bỏng ở trong bụng ra nữa vậy.
Thời Sênh gật đầu dưới ánh mắt lo lắng của Thời Mộ và Lục Tư Nguyệt, “Thích ạ, như vậy thì em cũng có thể cùng con bảo vệ ba mẹ.”
Lục Tư Nguyệt yên tâm hơn nhiều, đáy mắt dường như có giọt lệ lấp lánh.
“Bảo bối thật hiểu chuyện.” Thời Mộ cũng tươi cười khen ngợi cô.
Thời Mộ không vì Lục Tư Nguyệt mang thai mà lạnh nhạt với Thời Sênh.
Ngược lại anh càng chiều chuộng cô bé hơn.
Có những lúc Lục Tư Nguyệt cũng thấy thắc mắc, nói rõ ràng đây đâu phải là nuôi con gái, rõ ràng là đang nuôi dưỡng tâm can của Thời Mộ.