Họ làm thế nào cũng không thể mở cánh cửa đó ra được, cuối cùng có người nhìn Thời Sênh, lúc trước cô đã đi từ bên trong đó ra, chắc chắn là biết phải mở cánh cửa này ra thế nào.
“Cô mau mở cửa ra đi.” Bên cạnh có người sốt ruột thúc giục.
“Liên quan qué gì đến ta.” Thời Sênh dựa vào tường, nhìn như thể chuyện không liên quan đến mình.
“Cái gì mà không liên quan qué gì đến cô, cô không vào trong nữa à?”
“Không vào.

Dù sao thì tôi cũng không chết được.” Khóe miệng Thời Sênh cong lên một nụ cười nhạt ác liệt, nhìn người đang muốn nhào đến đập cho cô một trận.
“Cô…” Người này sao lại thế này chứ.
Nhưng nghĩ lại lúc trước cô ta đã ném một người đi dễ như trở bàn tay như vậy, dường như không có gì là cô ta không thể làm được.
Giản Ý nhìn ra ngoài liên tục, vẻ mặt càng lúc càng trầm trọng.

Cô ta đi đến bên Thời Sênh, “Phải làm thế nào thì cô mới giúp chúng tôi mở cửa??”
Thời Sênh thu lại nụ cười nhạt ác liệt, có vẻ hơi nghiêm túc.

“Tôi là một người có nguyên tắc, nói không mở là không mở.”
Giản Ý: “…”
Còn ngứa đòn hơn cả vừa nãy.
Ầm ầm.
Bên ngoài có thứ gì đó đã bị vòi rồng cuốn đi, lúc này toàn bộ mặt đất đều đang rung chuyển.

Họ có thể nhìn thấy được vòi rồng đang ở cách họ không xa lắm, tiếng gió gào thét quét qua, dưới đất bụi bay đầy trời.
“A!”
“Chạy nhanh lên!”
Khi đối mặt với nguy hiểm, đa số mọi người đều sẽ không nghe theo mệnh lệnh.

Giản Ý không ngừng chỉ huy mọi người, nhưng không có mấy người muốn nghe.

Mọi người mệnh ai người nấy chạy, đi về phía mà mình nghĩ là an toàn để trốn.
Cuối cùng Giản Ý cũng hết cách, đành phải đưa người của mình đi tìm chỗ trốn.
Vòi rồng quét qua, tòa kiến trúc dần nứt vỡ, vô số xi măng cốt thép bị cuộn vào.

Tòa kiến trúc lúc đầu còn nhìn ra được hình dạng, chỉ chớp mắt đã biến mất một nửa.

Trận vòi rồng này kéo dài nửa giờ liền, Thời Sênh phủi bụi trên người xuống, giẫm lên mặt đất trống trơn đi đến vị trí cao hơn.
Đứng ở chỗ cao có thể nhìn được cảnh tượng phía dưới rõ mồn một.

Liên tục có người xuất hiện ở dưới, Giản Ý cũng đưa người ra khỏi chỗ nấp.

Tất cả mọi người đều may mắn sống sót qua cơn kiếp nạn vừa rồi.
Giản Ý dùng tốc độ nhanh nhất để đếm số người.
“Trước tiên mọi người rời khỏi đây đã, cố gắng khổ cực thêm chút nữa, tìm một nơi có thể nghỉ ngơi là được rồi.” Giản Ý khích lệ động viên những người đang nằm rạp dưới đất.

“Đội trưởng Giản, tôi không được nữa rồi, chân tôi mềm nhũn rồi.”
“Tôi cũng không được nữa rồi.”
“Tim sắp ngừng đập rồi…”
Mọi người đều không muốn đi, chuyện vừa xảy ra quá đáng sợ.

Họ suýt nữa đã bị vòi rồng cuốn đi.

Lúc này toàn thân từ trên xuống dưới đều đang gào thét hai chữ khϊếp đảm.
Thân là người dẫn đầu, lúc này Giản Ý buộc phải đứng ra ổn định lòng quân.

Sau một hồi diễn thuyết hào hùng, đám người này cuối cùng cũng bằng lòng cùng Giản Ý rời khỏi nơi này.
Họ thu dọn đồ trên người, cùng Giản Ý đi tìm chỗ lánh nạn.
Mới đầu không có ai phát hiện Thời Sênh đang ở phía sau.

Đến khi họ phát hiện ra, lập tức nhảy dựng lên.
“Tại sao cô ta còn đi theo chúng ta?” Một người đàn ông gầy guộc đen nhẻm chỉ vào Thời Sênh, đôi mắt như muốn nứt ra, “Vừa rồi rõ ràng cô ta có thể cứu được bao nhiêu người như thế, nhưng cô ta lại dửng dưng lãnh đạm, nhìn bao nhiêu người bị vòi rồng cuốn đi.

Loại người này sao có thể ở lại trong đội ngũ được chứ?”
“Đuổi cô ta ra, ở cùng đội với loại người này chúng ta không được bảo đảm an toàn.”
“Đội trưởng Giản.”

Trong số những người này, phản ứng kịch liệt nhất là những người ở cùng đội với nguyên chủ lúc trước.

Họ chột dạ, cho nên mới muốn đuổi Thời Sênh đi.
Giản Ý nhíu chặt mày lại, cô cũng không muốn giữ cái đồ thần kinh này ở lại trong đội, nhưng nơi lấy nước kia chỉ khi có cô ta thì họ mới vào được.
Cho nên cô ta hoàn toàn không thể đuổi Thời Sênh đi được.
“Sao cô vẫn còn mặt mũi ở lại đây được chứ!” Có người nói còn chưa đủ, còn thử ra tay.
Nhưng còn chưa chạm vào Thời Sênh, đã bị Thời Sênh quật ngã xuống đất, “Tôi ở đâu thì có liên quan gì đến các người? Con đường này các ngươi bao thầu hết à?”
“Chẳng phải cô nói mình là thần tiên cơ mà? Tại sao thấy chết không cứu?” Một người đứng sau Giản Ý phẫn nộ gào lên.
Thời Sênh hất tay đối phương ra, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói nhăng nói cuội, “Chưa nghe nói là thần tiên không nhúng tay vào chuyện phàm trần hay sao? Ta đương nhiên là phải tuân theo quy tắc, nếu không sẽ bị trời đánh đấy.”
Mọi người: “…” Họ có thể nói gì được chứ?
Có thể đánh chết cô ta được không?
Tức quá đi mất!

Đám người này nói không lại được Thời Sênh, đương nhiên cũng đánh không lại được cô, cuối cùng đành phải nghiến răng nghiến lợi nhìn cô đi theo phía sau.
Họ tìm được một nơi nghỉ ngơi mới.

Nơi này không bị vòi rồng tấn công, kiến trúc vẫn còn tương đối hoàn thiện.
Người ít đi, nhưng vật tư cũng ít đi.

Lúc này mọi người mới cảm thấy tuyệt vọng, không có đồ ăn, sớm muộn gì họ cũng sẽ chết.
Sau một đêm bàn bạc, Giản Ý quyết định đưa mọi người rời khỏi nơi này đi đến nơi gần nguồn nước.
Không có đồ ăn, nhưng ít ra còn có nguồn nước, có thể chống chọi thêm được lâu hơn chút.
Điều duy nhất khiến họ buồn rầu là quyền nắm giữ nguồn nước không ở trong tay họ, mà là bị cái đồ thần kinh tự xưng là thần tiên kia nắm giữ.
Họ tìm được một nơi dừng chân ở gần nguồn nước, hằng ngày đều cử người đến lấy nước, những người còn lại đi tìm đồ ăn, bên trong những thành phố này thực ra còn có rất nhiều đồ ăn, nhưng đã bị chôn vùi trong cát, muốn lấy ra cũng rất khó khăn.

Giản Ý chia mọi người thành hai nhóm, mỗi ngày cử một nhóm đi, cũng kiếm về được không ít đồ ăn, miễn cưỡng chống cự được tiếp.
Trong thời gian một năm, đội ngũ này lại lớn mạnh lên không ít.
Đa số mọi người đều là do người của Giản Ý tìm được, nhưng cũng có những đội ngũ nhỏ tự chạy đến đây.
“Bên kia là nơi nào?” Người vừa đến căn cứ đều sẽ chỉ về phía thảm cỏ xanh mướt ở cách đó không xa hỏi.
“Đó là nguồn nước, khi không lấy nước thì đừng có đến gần.” Người ở căn cứ rập khuôn cảnh cáo.
Nguồn nước…
Lúc này nguồn nước là một vật tư rất quan trọng, nhưng những người kia chỉ cảnh cáo họ không được đến gần, chứ bên kia cũng không có người canh chừng, chẳng lẽ họ không sợ có người khác chiếm mất nguồn nước hay sao?
Người ở căn cứ biết họ đang nghĩ gì, “Bên đó có người sống, muốn giữ mạng thì đừng có tùy tiện xông vào.”
Quãng thời gian một năm này, họ đã bị Thời Sênh giày vò đến mức không biết phải làm sao.
Tuy cô ta sống bên cạnh nguồn nước, nhưng không ngăn cản họ lấy nước.

Không động chạm đến cô, thỉnh thoảng cô còn có trò chuyện về cuộc đời, về lý tưởng với một số người.
Nhưng nếu có người chán sống đi trêu chọc cô, thì còn đáng sợ hơn cả núi lửa.
Thường những người mới tới sẽ không nghe theo họ.

Mới đầu họ còn ngăn cản, nhưng sau đó phát hiện ra rằng họ càng ngăn cản thì những người kia lại càng tò mò, sau đó họ cũng để mặc cho những người kia đi.
Lần này những người mới tới cũng có người không đàng hoàng, buổi tối lén chạy đến gần nguồn nước.

Mảng cây cỏ xanh mướt này hoàn toàn đối lập với sa mạc, vừa lại gần đẫ có cảm giác ướŧ áŧ và mát mẻ, vô cùng thoải mái.
Nửa giờ sau, những người lén lút chạy đến, bị ném ra ngoài cửa căn cứ thừa sống thiếu chết.

Người canh gác cũng không cần hỏi họ lý do tại sao, kéo người vào trong sắp xếp lại.
Đã cảnh báo mấy người này không được lại gần nguồn nước, bên cạnh nguồn nước có một kẻ thần kinh tự xưng là thần tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play