Bỗng nhiên gương mặt Thời Sênh trở nên lạnh lùng, “Thần tiên không can dự vào chuyện của người trần, nếu không sẽ phạm vào luật trời.”
Giản Ý: “…” Cô có trúng tà mới đi tin cô ta.
Sao cô lại có thể nghĩ cô ta là thần tiên thật vậy?
Bệnh thần kinh cũng lây nhiễm được sao?
Thế nhưng Giản Ý không có thời gian để băn khoăn về chuyện này, “Mọi người giữ chắc vào, đừng có buông tay, nhất định không được buông tay.”
Gió cát có thể thổi bay người lên trời, nếu một khi buông tay ra thì coi như xong đời.
Giản Ý ở phía trước dặn đi dặn lại, nhưng vẫn có người buông lỏng tay ra, bị gió cát cuốn vào trong.
Ban đầu vốn là một đội ngũ rất khổng lồ, lúc này đã rất nhỏ bé.
Giản Ý có chút bất lực.
Cô là người lãnh đạo đội ngũ, nhưng lúc này lại phải chứng kiến bao nhiêu người bị gió cát cuốn vào như vậy.
“Tại sao cô ta lại không hề bị ảnh hưởng gì vậy?”
“Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai!!” Người bên cạnh ảo não gào lên.
Giờ đã sắp mất mạng đến nói rồi, lại còn có tâm trạng đi quan tâm đến người khác nữa.
“Phía trước có một chỗ tránh được, mọi người đi nhanh lên.” Giản Ý đi phía trước, chỉ vào một tòa kiến trúc hơi cao có vẻ tương đối chắc chắn.
Tòa kiến trúc này rất lớn, có lẽ là kiến trúc được xây dựng mang tính biểu tượng.
Những kiến trúc như vậy đa phần đều được thiết kế chống chấn động, rất chắc chắn, hơn nữa còn có tầng hầm, có thể tránh được vòi rồng ở phía trên.
Giản Ý đi vào tòa kiến trúc trước, đứng ở cổng vào tiếp ứng mọi người, từng người một đi vào trong tòa nhà.
Vốn dĩ Thời Sênh đi phía sau.
Đợi những người này đi vào gần hết, cô mới tiến lên.
Chân trước cô vừa đặt lên, bên trái đã truyền đến một lực đạo mạnh.
Cô bị người ta đẩy một cái, cả người lệch khỏi quỹ đạo.
Đáng sợ hơn nữa là bên cạnh có vòi rồng cuốn đến, thân hình Thời Sênh bị bao phủ trong nháy mắt.
Đại minh tinh nắm tay Giản Ý tiến vào cửa chính của kiến trúc, hừ lạnh lên với hư không, lắc lư cái eo nhỏ tiến vào bên trong.
Vẻ mặt Giản Ý có chút kỳ quái, nhưng cũng không có ý trách đại minh tinh, tiếp tục tiếp ứng những người khác.
“Xong rồi, mọi người vào đi!” Giản Ý liếc nhìn về phía bão cát, “Nhanh lên, xuống tầng hầm phía dưới.”
Mấy người cuối cùng đi vào tầng hầm.
Người của Giản Ý chặn ở phía sau, trong đó có một người có vẻ lo lắng, “Đội trưởng Giản, cô gái đó…”
“Vào trong trước đã.” Cái đồ thần kinh đó nếu là thần tiên thật thì chắc chắn sẽ có thể thừa sức giải quyết được chút rắc rối cỏn con đó.
Nếu cô ta không phải… thì cô cũng chỉ có thể rất tiếc mà thôi.
…
Khi họ vào bên trong mới phát hiện ra nơi đây khá giống cơ quan chính phủ, phía dưới đúng là có đường đi, nhưng cần phải mở ra mới được.
Một đoàn người kẹt lại ở vị trí tầng một.
Vòi rồng bên ngoài hình như đã đến gần, đang gầm gào tàn phá những tòa kiến trúc bên ngoài, các loại âm thanh lách tách vang lên, lạch phạch giống như đập vào tim họ.
“Đập ra.” Giản Ý quyết định nhanh chóng.
Bây giờ ra ngoài đã không còn kịp nữa, hơn nữa cho dù ra khỏi đây mà không tìm được nơi lánh nạn khác, họ cũng sẽ chết.
Đúng lúc mọi người đang chuẩn bị đập đường đi lên trên, cánh cửa gỉ sắt kẹt một tiếng rồi mở ra.
Cô gái mặc váy dài màu đen đang đỡ khung cửa, gỉ sắt dính lên trên bàn tay trắng bệch của cô, giống như bạch ngọc xanh miết, móng tay lộ ra màu hồng nhàn nhạt.
“Hi!” Thời Sênh nhìn về phía họ vẫy tay.
Bên ngoài im lặng đến quỷ dị.
“Sợ rồi hả?” Thời Sênh đổi tư thế khác đẩy cửa, vẻ mặt thích thú, thế nhưng một giây sau mặt đã biến sắc, “Khi nãy ai đẩy ông thế?”
Đội ngũ tiếp tục trầm mặc.
Ánh mắt Thời Sênh nhìn quét qua một lượt đội ngũ, nhìn vào đại minh tinh đứng phía sau mọi người một chút, khóe miệng cong lên một nụ cười âm u, “Cô tưởng là cô trốn thì tôi không biết là cô à?”
Đầu óc đại minh tinh bỗng chốc co rụt lại, “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Thời Sênh đi từ trong cánh cửa ra, thuận tay đóng cửa lại, cánh cửa kêu két một cái rồi bị khóa lại, tất cả mọi người đều trừng mắt lên nhìn.
Khóa lại rồi…
Khóa lại rồi…
Lại bị khóa mịa nó lại rồi!!!
Có người nhào lên mở cửa, nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích, hoàn toàn không khác gì so với lúc trước.
Thời Sênh lắc lắc cái cổ, từng bước tiến lại gần đại minh tinh đang tránh né phía sau.
“Cô… cô muốn làm gì?”
“Cô đừng có qua đây!!”
Đại minh tinh run rẩy lùi về phía sau.
Lúc trước khi đẩy Thời Sênh cô ta cảm thấy rất sảng khoái, nhưng lúc này cô ta lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Gió cát to như vậy, sao cô ta có thể sống sót được chứ?
Còn có thể đẩy cánh cửa kia ra trước mặt tất cả mọi người.
“Cô đừng có qua đây… mọi người chặn cô ta lại đi!!” Trên gương mặt thanh tú của đại minh tinh đã hoảng loạn không ngớt.
Cô ta kéo người đứng bên cạnh, cố gắng chặn Thời Sênh lại.
Thế nhưng Thời Sênh đã đi đến trước mặt cô ta, dễ dàng kéo lấy cánh tay cô ta, đưa cô ta vào một chỗ trống trải, “Vừa rồi cô muốn gϊếŧ chết tôi đúng không?”
Đại minh tinh không biết có phải đã bị dọa cho phát sợ hay không, nhất thời không phản ứng lại kịp, bị Thời Sênh kéo xoay tròn một vòng.
“Đại tiên, hãy bình tĩnh lại đã.” Cuối cùng Giản Ý cũng hoàn hồn lại, thu xếp tình hình, “Có gì chúng ta vào trong kia đã rồi hãy nói có được không?”
“Thì ngươi vào đi, ta đâu có cản ngươi.” Thời Sênh trợn mắt lườm.
Giản Ý: “…”
Nếu cô ta có thể vào được thì có còn cần gọi cô nữa không?
Cánh cửa đó hoàn toàn không thể mở ra được.
Vừa rồi khi Thời Sênh đẩy cửa ra, cô ta đã quan sát độ dày cánh cửa đó, hoàn toàn là thiết kế kho vàng, trừ khi họ tìm được thuốc nổ, nếu không đừng hòng mở được cánh cửa này ra.
Thuốc nổ cũng chưa chắc đã mở được ra.
“Mày buông tao ra ngay, con đĩ Uất Hoan này, mày bỏ tao ra!!” Đại minh tinh giãy giụa kịch liệt, “Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám động vào một sợi lông của tao, thì anh Kim sẽ không bỏ qua cho mày đâu.
Anh Kim, anh Kim, cứu em, mau đến cứu em!!”
“Đừng có nói đến anh Kim nhé, bây giờ mày có gọi được anh Kim Cương đến đây cũng không cứu nổi mày đâu nhé.” Thời Sênh túm đại minh tinh kéo ra phía cửa.
“Uất Hoan mày bỏ tay ra ngay, rốt cuộc mày muốn làm gì hả…” Đại minh tinh thấy càng lúc càng gần với bên ngoài, cái vòi rồng kinh khủng kia dường như đã ở ngay trước mặt cô ta, “Anh Kim cứu em.”
Đại minh tinh quay đầu nhìn lại đám đông, nhưng trong đám đông không có một ai đáp lại cô ta.
Thời Sênh dùng sức rất mạnh, thẳng tay ném đại minh tinh ra ngoài.
Gió cát cuốn tới, đại minh tinh đã mất tích.
Mọi người không nghe thấy âm thanh gì dù chỉ là một tiếng kêu thảm thiết.
Thời Sênh vỗ tay, xoay người nhìn những người khác, “Sau này còn ai dám giở trò sau lưng ta, thì đây chính là kết cục.”
Mọi người khó khăn nuốt nước bọt, đây có phải là người không thế?
Một người còn sống sờ sờ, nói ném là ném, hơn nữa nguyên nhân ném cô ta là gì họ vẫn chưa rõ lắm.
“Cô ta gọi cô là Uất Hoan?” Một người đàn ông đứng bên cạnh Giản Ý đi tới, “Cô ta quen cô?”.
Nếu đã có người quen biết cô ta, thì chắc chắn cô ta không phải là thần tiên gì rồi.
Cô ta là kẻ lừa đảo!!
Giản Ý chặn lại người còn muốn nói tiếp kia lại, thấp giọng cảnh cáo, “Nếu không muốn xảy ra chuyện nữa thì câm miệng lại ngay!”
“Đội trưởng Giản!!” Người đó không hiểu, cô ta chính là một kẻ lừa đảo, tại sao lại không cho hắn nói chứ?
Ý của Giản Ý đã rất rõ ràng, không cho phép ai chọc vào Thời Sênh.
Bây giờ họ vẫn không thể hiểu được về cô ta, không nên hành động khinh suất thì hơn.