Vầng trăng dần nhô cao, gió nhẹ phất phơ.
Thanh Yến khoanh tay đứng nhìn lâu đài cổ ở phía xa.
“Chúng ta tới đây làm gì thế? Hóng gió à?” Thời Sênh không nhịn được đành phải hỏi.

Họ đã đứng thế này tới nửa tiếng đồng hồ rồi.
“Chờ.” Thanh Yến lời ít mà ý nhiều.
Chờ cái gì chứ?
Chờ bên trong đánh nhau à?
Bên trong có đánh nhau hay không thì cô không biết.

Cô chỉ biết là mình đã nhìn thấy nữ chính.
Nữ chính tiến lên núi theo một con đường mòn nhỏ, lấy khả năng của một tuyển thủ quốc gia để vượt qua mọi rào cản, chướng ngại lên núi vô cùng nhẹ nhàng, đang đi về phía lâu đài cổ.
“Con người vào kìa.” Thời Sênh chỉ vào Lương Sắt, “Anh không ngăn cản lại à?”
Thanh Yến vẫn duy trì tư thế cũ, mí mắt hơi rũ xuống, vừa lúc nhìn thấy thân ảnh của Lương Sắt biến mất.

Hắn thu lại ánh mắt với vẻ chuyện chẳng liên quan tới mình, “Chuẩn bị bắt đầu rồi.”
“Cái gì cơ?”
Thanh Yến xoay người đi tới trước mặt Thời Sênh, quỳ một gối xuống.
Sặc!
Làm gì thế?

Đột nhiên lại dùng lễ lớn như vậy.
Thanh Yến nắm lấy tay Thời Sênh: “Tôi hỏi một lần cuối cùng, em thật sự không muốn làm người nối dõi của tôi?”
Hoảng sợ.jpg
Chẳng lẽ không làm người nối dõi của hắn thì sẽ bị hắn xử lý luôn sao?
Mẹ ơi, Phượng Từ lần này đáng sợ quá, dọa chết bản cô nương rồi!
Thời Sênh lắc đầu, ai muốn làm người nối dõi của anh chứ.
Thanh Yến hôn một cái lên mu bàn tay cô, lạnh lẽo không có nhiệt độ.

Gió lạnh vừa lúc lướt qua, mu bàn tay Thời Sênh lập tức nổi lên một tầng da gà.
Thanh Yến xoa tay giúp cô, đứng lên như thể nhìn về phía lâu đài cổ.

Dường như hắn đang đợi gì đó.

Nhưng tình hình bên trong lâu đài cổ thế nào thì đứng ở đây căn bản không nhìn thấy được.
Gió núi nhè nhẹ đưa, Thời Sênh có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.
Gió thổi từ bên phía lâu đài cổ qua đây, mùi máu tươi này cũng nhất định là truyền ra từ đó.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lâu đài cổ đột nhiên loạn lên, Thanh Yến ôm Thời Sênh vào lòng rồi lao về phía lâu đài cổ, xuyên qua đám huyết tộc đang hỗn loạn.

Thanh Yến gần như không làm ai chú ý tới, tiến vào trong lâu đài.
Bên trong lâu đài, huyết tộc đang chém gϊếŧ nhau, trên mặt đất đầy thi thể của huyết tộc, những huyết tộc này có thể đã chết hoặc chưa chết.
Thanh Yến bước đi thong dong nhưng tốc độ không hề chậm, hắn xuyên qua khu vực chém gϊếŧ, đi tới trước một cánh cửa dẫn xuống hầm ngầm.

Bên cạnh cửa có huyết tộc canh giữ, thấy hắn xuất hiện thì vẻ mặt kinh nghi, “Điện hạ Thanh Yến… Sao ngài lại tới đây?”
Thanh Yến giơ tay, hai gã huyết tộc lập tức bắn ra ngoài.

Hắn đẩy cánh cửa kia ra rồi ôm Thời Sênh đi xuống.
Xuyên qua vô số con đường tối tăm và dài, mấy tên canh gác vừa nhìn thấy Thanh Yến đã lập tức bị hắn xử lý, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa khắc hoa được làm bằng loại gỗ nam.
Hắn duỗi tay đẩy cánh cửa ra, không gian tối tăm lập tức bùng lên ánh lửa, đèn trên cách vách tường lần lượt thắp sáng làm cho toàn bộ khu vực sáng lên theo.
Đây là một không gian cực kỳ lớn, trên mặt đất là thảm dày, tường xung quanh đều vẽ những bức tranh cổ xưa, dưới chùm đèn pha lê là một cái quan tài thủy tinh.
Thanh Yến đi thẳng tới chiếc quan tài thủy tinh đó.

Lúc tới gần, Thời Sênh nhìn rõ tình hình bên trong quan tài thủy tinh.
Không có người, chỉ có một cái chai có màu xanh lam.
Thanh Yến có vẻ rất quen thuộc chiếc quan tài thủy tinh này, chỉ mất vài giây đã mở được nắp quan tài ra.

Hắn duỗi tay lấy cái chai ra, mở nắp, đưa cho Thời Sênh: “Uống hết đi.”
Thời Sênh khẽ ngửi, không phải máu.
Cô hơi chần chừ một chút rồi ngửa cổ uống cạn cái chai.
Thanh Yến đột nhiên ôm lấy cô, cắn vào cổ, âm thanh nuốt ừng ực vang vọng bên tai cô.

Máu bị hút dần đi, Thời Sênh không thể không dựa vào Thanh Yến.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lại có một đám người ùa vào.

Những người này có vẻ như vội vã tới đây, ánh mắt dừng ở cái chai đã trống không trên mặt đất và cái quan tài thủy tinh bị mở ra, tất cả lập tức an tĩnh một cách quỷ dị.
Thanh Yến dừng hút máu, ngẩng đầu từ hõm cổ Thời Sênh lên, ánh mắt lạnh lùng lướt trên đám người huyết tộc.

Bọn họ đều đồng thời lui về sau một bước.
Thật dọa người…
“Thanh Yến, ngươi dám tự lấy nước Trường Sinh.” Một người đàn ông tới sau vọt lên.
Người đàn ông này nhìn rất đẹp trai nhưng sắc mặt lại hơi trắng, mặt mũi âm trầm khiến cho người ta càng có cảm giác rằng hắn không phải người dễ tính gì.
Thanh Yến thong thả sửa lại cổ áo cho Thời Sênh, ánh đèn pha lê hắt vào mắt hắn làm những tầng gợn sóng khẽ nổi lên, hắn nhìn chăm chú vào Thời Sênh, giọng điệu tùy ý: “Thế thì sao hả?”
“Tội ngươi phạm phải là tội chết ở huyết tộc, không thể dung thứ.” Người đàn ông kia gần như rít qua kẽ răng những lời này, “Nhưng mà ngươi vẫn còn có cơ hội, mau giao đứa con gái kia ra đây, nhân lúc nước Trường Sinh chưa bị cô ta hấp thu, gϊếŧ chết cô ta lấy lại nước Trường Sinh.”
Thanh Yến hơi nghiêng đầu, đầu lưỡi hơi liếm cánh môi đỏ thắm: “Chậm rồi, cô ấy đã hấp thu xong nước Trường Sinh.”
Ánh mắt người đàn ông dừng trên cánh môi Thanh Yến, dường như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt lập tức xanh mét: “Gϊếŧ chết bọn chúng!”
Nhóm huyết tộc điên cuồng lao về phía Thời Sênh và Thanh Yến.

Thời Sênh không còn cảm thấy yếu ớt như vừa rồi nữa, thay thế đó là một cỗ sức mạnh dùng mãi không hết.

Thanh Yến liếc nhìn cô, không có ý bảo vệ.

Thời Sênh đành phải tự rút thiết kiếm ra chém gϊếŧ huyết tộc thôi.
Thế giới này thật sự có độc.
Đạo diễn, có thể diễn lại một lần không?
Người đàn ông nhìn huyết tộc lần lượt ngã xuống, đặc biệt là những huyết tộc bị Thời Sênh chém liền ngay lập tức hóa thành khói bụi, người đàn ông cởi bỏ áo bành tô vướng bận trên người ra, phi thân xông tới.
Người đàn ông vốn dĩ xông về phía Thanh Yến nhưng lại bị Thời Sênh chặn lại.

Thiết kiếm xẹt qua mặt hắn, người đàn ông phải lộn ngược về sau, tránh khỏi sự tấn công của thiết kiếm, thiết kiếm đảo một cái liền áp xuống theo góc độ rất quỷ dị.
Người đàn ông kinh ngạc về sự linh hoạt của Thời Sênh, lực nương theo là khó khống chế nhất, vậy mà cô ta dường như chẳng bị ảnh hưởng chút nào.
Thảm dày và nặng bị thiết kiếm cắt qua, mặt đất liền xuất hiện vết nứt, người đàn ông chật vật lăn sang một bên, đến tận khi đụng phải quan tài thủy tinh mới dừng lại.
Thời Sênh thu kiếm lại, ánh sáng đỏ ở trên rãnh kiếm càng lúc càng đậm.

Vô số cánh hoa hiện lên xung quanh thiết kiếm, nhanh chóng hình thành một vùng sóng hoa.

Thời Sênh vung kiếm, cánh hoa mềm mại lập tức trở thành vũ khí sắc bén bắn về phía người đàn ông kia.
Người đàn ông nghe được tiếng rít ghê người trong không khí nên vội vã chạy trốn ra sau quan tài thủy tinh.
Vô số cánh hoa đụng vào vách quan tài thủy tinh, bên tai người đàn ông toàn là âm thanh leng keng, ngay sau đó, quan tài thủy tinh răng rắc một tiếng rồi vỡ ra, những cánh hoa điên cuồng cuốn về phía người đàn ông.
Trong nháy mắt, toàn thân hắn bị cánh hoa bao phủ, cánh hoa hình thành một cơn gió lốc che lấp toàn bộ thân thể hắn.
Gió hoa mưa máu.
Một chiêu lập tức hạ gục.
Cánh hoa tản ra, chỉ có một ít những giọt máu nhỏ rơi từ trên không trung xuống mặt quan tài thủy tinh, y như hoa mai đỏ nở rộng trên nền tuyết trắng.
Thời Sênh cúi đầu, cổ quái nhìn thiết kiếm của mình, sao lại có cảm giác nó lại mạnh hơn rồi…
Lần trước sử dụng chiêu này cũng không thấy nó mạnh như thế.
Mẹ nó, hình như thiết kiếm đã lén lút thăng cấp mà cô không biết rồi.
Tuy rằng không thăng cấp trực tiếp nhưng rõ ràng là mạnh hơn trước không ít.
Thiết kiếm: “…” Chủ nhân đừng có bôi nhọ tôi thế, ngày nào mà cô chẳng dùng tôi hả? Rõ ràng là cô không quan tâm tới tôi, giờ còn trách tôi nữa!
Thời Sênh còn đang nhìn thiết kiếm bằng vẻ mặt cổ quái.

Thanh Yến đã bước qua đám máu tươi rơi trên đất, đi tới trước mặt Thời Sênh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play