Tinh Qua không tới tìm Tinh Thuần, chuyện này thực sự khiến Thời Sênh cảm thấy ngoài ý muốn.
Tên cuồng em gái ấy thế mà lại bãi công.
Tinh Thuần có vẻ rất buồn khổ.
Hề Mạn mặc một chiếc váy đuôi cá màu đỏ rực để lộ ra những đường cong quyến rũ.

Cô ta đứng trước gương chỉnh sửa lại mái tóc vàng của mình: “Tinh Qua không có thời gian tới đón con bé đâu, hơn nữa hắn cảm thấy con nhóc này ở bên ngoài sẽ càng an toàn hơn.”
Hề Mạn xoay người chớp mắt dụ dỗ: “Trì Tây, Tinh Thuần, có ai muốn đi tham dự thịnh yến của huyết tộc với chị đây không?”
Thịnh yến của huyết tộc à?
“Lần trước Tinh Qua cũng không phải nói sai hoàn toàn, vị kia đã tỉnh lại rồi.” Hề Mạn xoa cái eo nhỏ của mình, “Thanh Yến nhất định cũng sẽ tới tham gia.”
“Không đi.”
Hề Mạn vốn đã có dự liệu từ trước, nhưng thấy Thời Sênh đột nhiên phun ra một câu từ chối thì vẻ mặt của cô ta cũng chẳng giữ nổi như cũ nữa, “Tại sao lại không đi? Cô không muốn gặp anh ta à?”
Cô ta đã nhìn ra, cô gái này hoàn toàn không sợ hãi Thanh Yến.
“Cô muốn lợi dụng ông đây, tưởng ông không nhìn ra chắc?” Thời Sênh trợn mắt.
Vẻ mặt Hề Mạn cứng đờ: “… Tôi có thể lợi dụng cô làm gì được chứ?”
Thời Sênh nhìn cô ta cười như không cười, ánh mắt trong sáng như gương, có thể nhìn thấu suy nghĩ ở sâu trong lòng cô ta.

Hề Mạn dịch chuyển ánh mắt nhìn đi nơi khác một cách mất tự nhiên, dựa lưng vào sofa.
Giọng Thời Sênh vang lên rất bình tĩnh, không nhanh không chậm: “Lần trước Tinh Qua nói nếu anh ta là cô thì sẽ trốn về lại quan tài mà nằm.

Lúc đó cô chỉ hỏi mỗi một câu người đó ở đâu rồi đi luôn, chứng tỏ cô rất sợ hãi cái người mà Tinh Qua nhắc tới.

Vừa rồi cô vô tình nói cho Tinh Thuần biết rằng anh trai con bé rất bận, sau đó liền lộ ra ý đồ muốn dẫn chúng tôi theo.”

“Có thể cô đang có hai mục đích: Thứ nhất, lấy Tinh Thuần để mượn sức Tinh Qua; thứ hai, lấy Tinh Thuần để đe dọa Tinh Qua.

Còn về tôi, cô biết tôi có liên quan tới Thanh yến.

Dù quan hệ của bọn tôi là gì thì chỉ cần Thanh Yến tới đó, thấy tôi đi cùng cô thì rất có thể sẽ cho rằng tôi và cô là bạn.

Mà cô cũng có thể thuận lý thành chương đứng ở bên cạnh Thanh Yến.

Theo như lời cô nói, huyết tộc đều sợ Thanh Yến, vậy thì… người mà cô sợ hãi cũng sẽ thấy kiêng kỵ.”
Thời Sênh nói xong, sắc mặt Hề Mạn lập tức trầm xuống, cuối cùng cô ta hừ lạnh một tiếng.

Cô ta cũng không cảm thấy kỳ quái khi bị vạch trần, nếu không bị vạch trần thì cô ta mới thấy không ổn.
Dù sao cũng đã bị vạch trần rồi, cô ta cũng đành bất chấp tất cả: “Vậy rốt cuộc cô có định đi hay không?”
“Không đi.” Vừa nghe đã biết là hiện trường tai nạn giao thông rồi, còn lâu cô mới đi.
Tinh Thuần tiến lên, mở to đôi mắt long lanh: “Chị… Em muốn đi.” Cô ta muốn đi tìm anh trai của mình.
Lần này cô ta cãi nhau với Tinh Qua là vì anh ta không chịu dẫn cô ta theo.
“Anh trai em đã không chịu dẫn em đi thì chứng tỏ là rất nguy hiểm rồi, đừng có làm uổng phí nỗi khổ tâm của anh ta nữa.” Thời Sênh từ chối với vẻ mặt lạnh nhạt.
Tinh Thuần cắn môi, cánh môi đã trắng bệch từ lúc nào, “Nhưng mà… em rất lo cho anh ấy.”
“Em lo lắng thì có lợi ích gì chứ hả? Em không xảy ra chuyện còn đỡ, em mà gặp phải chuyện gì thì càng khiến anh ta chết nhanh hơn mà thôi, không thấy ở đây còn có huyết tộc đang chờ lợi dụng em à? Nếu em muốn đi chịu chết thì chị cũng chẳng cản em đâu, em cứ đi theo cô ta đi.”
Hề Mạn: “…”
Tinh Thuần nhìn Hề Mạn.

Vừa rồi cô còn không hiểu những lời Thời Sênh nói cho lắm, nhưng vẫn biết là Hề Mạn này chẳng có ý gì tốt cả.

Tinh Thuần rối rắm một lát, cuối cùng liền dịch đến đứng cạnh Thời Sênh.
Hề Mạn cắn răng: “Coi như cô giỏi.”
Cô ta đứng lên, cầm túi xách rời đi.

Lần này cô ta lại không dùng thuấn di mà đi theo lối cửa lớn.
Lúc mở cửa, cô ta hơi dừng lại: “Nếu tôi không về nữa… Không có gì.”
Cửa phòng thong thả khép lại, chắn thân hình diễm lệ đỏ rực như lửa của Hề Mạn ở phía sau.

Trong căn phòng, tiếng kim đồng hồ tích tắc, Tinh Thuần ngồi trên ghế sofa, cắn môi lo lắng nhưng lại chẳng dám nói gì.
Thời Sênh chống cằm, đầu ngón tay gõ nhẹ lên sofa cùng nhịp điệu với tiếng đồng hồ chạy.
Con rắn lặng lẽ xuất hiện trên bệ cửa sổ.

Nó lưỡng lự ở đó trong chốc lát, sau đó từ trên cửa sổ bò vào trong phòng, dừng bên chân Thời Sênh.
Nó ngẩng đầu, mào trên đỉnh đầu khẽ rung, phát ra âm thanh cực kỳ nhỏ.
Thời Sênh liếc nhìn xuống chân.

Con rắn thấy cô đã nhìn nó thì lập tức bỏ đồ trên đuôi xuống, lại đứng lặng một bên nhìn cô.
Đó là một cái chai, bên trong cái chai chứa một thứ gì đó đen sì như cát đen, lại như sao trời sa xuống, cực kỳ xinh đẹp, trong cát có một tờ giấy.
Đồ mà Thanh Yến gửi tới luôn rất quỷ dị.

Thời Sênh nhìn đám cát lấp lánh kia trước, phát hiện những thứ này có thể động đậy, hóa ra toàn là những con sâu nhỏ.
Thời Sênh bình tĩnh lắc cho cái giấy trồi lên, rồi lại tìm một cái nhíp gắp nó ra.

“Đi cùng nó.”
Trên tờ giấy viết ba chữ theo lối chữ Khải*.

Thời Sênh nhìn con rắn.

Con rắn xoay người bò ra ngoài cửa sổ, bò được vài mét lại quay đầu nhìn Thời Sênh, ý bảo cô hãy đuổi kịp nó.
* Chữ Khải: Cùng một chữ nhưng chữ Hán có 5 kiểu viết chính: Triện, Lệ, Khải, Hành và Thảo.

Chữ Khải (楷書) là cải biên từ chữ Lệ và bắt đầu phổ biến vào thế kỷ III.

Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.
Thời Sênh dặn dò Tinh Thuần ở nhà một mình rồi đi theo con rắn ra ngoài.

Con rắn bò từ trên tường xuống theo tư thế rất quỷ dị.

Nhưng đây là tầng mười, Thời Sênh chỉ có thể lấy thiết kiếm ra.
Con rắn cũng chẳng dẫn Thời Sênh tới nơi nào xa xôi mà đưa cô tới một khu vực rất đông đúc.

Tốc độ của nó rất nhanh, hơn nữa vì ánh sáng nhiều màu trên thân nên người qua đường cũng chỉ cảm thấy đó là ánh sáng phản chiếu của đèn neon, căn bản không biết rằng có một con rắn vừa bò qua bên cạnh.
Đi xuyên qua khu đông dân cư liền tới một ngõ nhỏ.

Thanh Yến đứng ở đầu ngõ, cả người như hòa vào bóng đêm.
Con rắn dẫn Thời Sênh tới rồi xoay người chui vào một góc và biến mất tăm luôn.
Cô đi về phía đó.

Thanh Yến ăn mặc rất lịch thiệp, áo sơ mi đen, quần đen, giày da đen, tóm lại là cả người đen ngòm ngòm.

Vừa gặp, Thanh Yến đã ôm chặt Thời Sênh, nghiêng đầu cắn nhẹ lên cổ cô.

Hắn chỉ nhẹ nhàng mút hai cái rồi ngừng, đầu lưỡi khẽ liếm miệng vết thương.

Đến tận khi máu không chảy ra nữa hắn mới buông cô ra, nắm tay cô dắt đi sâu vào trong ngõ nhỏ.
“Anh dẫn em đi đâu?” Vừa gặp đã cắn, cô có khác nào ngàn dặm đưa cơm không hả? Chó thật.
“Suỵt.” Thanh Yến đưa ngón tay lên môi ra hiệu, ánh sáng trong ngõ vắng hắt lên mặt hắn, phác họa ra một đường cong mộng ảo.
Bóng đêm mông lung làm hắn thoạt nhìn có vẻ thần bí mà yêu dã, giống như một yêu tinh câu hồn đoạt phách người khác trong đêm tối, mỗi một hành động cũng đều dụ dỗ người ta muốn phạm tội.
Khóe miệng Thanh Yến khẽ nhếch lên, một lần nữa lại nhìn thẳng về phía trước, đi sâu vào trong ngõ nhỏ.
Thời Sênh nhíu mày, đi theo hắn vào tận góc sâu nhất của ngõ này.
Hắn duỗi tay gõ lên mặt tường cuối ngõ một chút.

Mặt tường chuyển động, để lộ ra một cánh cửa, bên trong là bóng đêm mịt mùng.

Thanh Yến nắm tay cô bước vào bóng đêm.
“Sợ hãi thì cứ ôm tôi.” Giọng Thanh Yến vang lên trong màn đêm.
Thời Sênh ôm hắn một cách không khách khí.

Thanh Yến khẽ cười một tiếng rồi dìu cô tiến lên trước.
Trong bóng đêm có âm thanh phành phạch, đi một quãng dài, Thời Sênh mới nhìn thấy ánh sáng.
Khi cô bước ra khỏi bóng tối, nhìn thấy một lâu đài cổ đang sừng sững ở cách đó không xa, y như một con quái vật khổng lồ đang ẩn mình trong bóng đêm.
Thời Sênh: “…” Cuối cùng vẫn tới.
Nhưng mà Thanh Yến cũng không dẫn cô vào lâu đài cổ kia mà đi tới ngọn núi ở bên cạnh.

Ngọn núi này đối diện với lâu đài kia, có thể nhìn thấy lâu đài rất rõ ràng, cầm ống nhòm là có thể nhìn rõ mọi chuyện xảy ra bên trong lâu đài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play