“Dựa vào…” Tuân Lệnh ngáo một cái, mắt hơi híp lại, nước mắt trong suốt chảy ra khóe mắt rồi treo ở trên hàng mi dài.
Hắn hơi dừng một chút, “Dựa vào cái này.”
Quyền trượng hoàn toàn không hiểu Tuân Lệnh nói là dựa vào cái gì nên nhất thời câm miệng.
Nếu có thể nhân cách hóa nó thì có lẽ hiện tại nó đang quan sát hắn với ánh mắt kỳ quái.
Chắc Tuân Lệnh buồn ngủ sắp không chịu được rồi nên động tác của hắn cũng như bị tua chậm lại vậy.
Hắn vẫn một tay nắm quyền trượng, trên đầu ngón tay của tay kia đột nhiên xuất hiện một vết thương, máu từ vết thương đó chảy ra.
Hắn bèn nhỏ máu đó lên quyền trượng.
“Ngây thơ, ta đây có thể dễ dàng bị ngươi khế ước vậy sao?” Quyền trượng hoàn toàn không sợ hãi mà còn tỏ ra đắc ý.
Nó không phải Thần Khí bình thường, lấy máu nhận chủ không có tác dụng gì với nó hết.
Tưởng đâu con kiến này có át chủ bài gì mà nó không biết, hóa ra quá tầm thường.
Tuân Lệnh hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với quyền trượng, chuyên tâm làm việc của mình.
Sau khi máu thấm vào trong quyền trượng, Tuân Lệnh liền thả nó ra.
Quyền trượng được tự do liền lập tức bay ra xa, “Ta đã nói loại kiến con như ngươi không thể khế ước nổi ta, giờ biết ta lợi hại rồi chứ gì?”
Tuân Lệnh híp mắt nhìn thẳng vào quyền trượng.
Đôi mắt hắn hoàn toàn tỉnh táo, không hề có chút mê man buồn ngủ nào.
Hắn vươn ngón tay vừa mới lấy máu ra phía trước, một sợi tơ ánh sáng thoát ra khỏi đầu ngón tay hắn và kéo dài sang phía quyền trượng.
Toàn bộ không gian đều được sợi tơ ánh sáng này làm sáng bừng lên.
Quyền trượng kinh hãi lùi lại, đây là cái gì?
“Nhân loại ngu xuẩn, ngươi muốn làm gì?”
Ánh sáng ban đầu còn rất chậm, càng tới gần quyền trượng thì càng nhanh hơn.
Quyền trượng muốn lùi về sau nhưng lại cảm thấy ánh sáng đó cực kỳ hấp dẫn làm nó muốn tới gần hơn.
Không chỉ có quyền trượng, ngay cả Thời Sênh cũng cảm giác được lực lượng tương tác kỳ quái của ánh sáng đó.
Nó làm người ta không tự chủ được mà muốn tới gần hơn.
Mặt biển yên tĩnh lại nổi sóng, sinh vật trong biển lại một lần nữa ngóc đầu lên, vây xung quanh con thuyền.
Chúng không có hành vi tấn công nào mà chỉ ngẩng đầu nhìn ánh sáng lấp lánh như ánh mặt trời kia.
Đám người Thần Dương đã sớm di dời tầm mắt, lùi đến tận lối vào khoang thuyền.
Tư thế như thể chỉ cần xảy ra chuyện là họ sẽ lập tức chạy trốn.
Thời Sênh xoay người nhìn mặt biển, càng ngày càng có nhiều động vật tụ lại, có con bình thường, có con rất quái dị, điểm giống nhau duy nhất giữa bọn chúng là đều ngẩng đầu nhìn về phía này như thiêu thân lao vào lửa đỏ.
Tuân Lệnh lại như không phát hiện ra, ánh sáng dần quấn lấy quyền trượng, quyền trượng đột nhiên bừng tỉnh rồi không ngừng giãy giụa.
“Ngươi là thứ gì? Buông ta ra, phàm nhân ngu xuẩn này, mau buông ta ra.
Ngươi không có tư cách chạm vào ta, càng không có tư cách khế ước ta.”
Ánh sáng kia kéo quyền trượng đang giãy giụa tới gần Tuân Lệnh.
Quyền trượng hoàn toàn không có sức phản kháng.
Lúc trước nó đã bị Thời Sênh làm cho chật vật, sau đó tuy rằng được linh hồn nữ chính chữa thương nhưng giờ nó vẫn còn rất suy yếu, nếu không cũng sẽ không ở đây kéo dài thời gian làm gì.
“Không được!”
Ánh sáng thẩm thấu vào trong quyền trượng.
Mỗi một lần thẩm thấu làm nó thấy vừa thoải mái, lại vừa có cảm giác nguy hiểm.
Nó vừa muốn kháng cự lại vừa muốn tới gần.
Đây là quái vật gì vậy…
Sao lại có con kiến như thế này…
Cuối cùng, Tuân Lệnh dùng sức một cái, quyền trượng bắn thẳng về phía hắn.
Hắn dùng hai tay túm lấy quyền trượng rồi cắm nó xuống sàn thuyền.
Ánh sáng nhanh chóng bao bọc lấy hắn, trên mặt đất hình thành một trận pháp kỳ quái.
Đáy lòng Thời Sênh có dự cảm không lành, muốn vươn tay ra kéo hắn nhưng ánh sáng lóe lên, toàn bộ boong thuyền liền tối lại, sau đó cả Tuân Lệnh và quyền trượng đều biến mất.
Biến mất…
Sao lại không thấy rồi? Đi đâu vậy?
“Người đâu?” Thời Sênh nhìn về phía đám người Thần Dương đang đứng ở lối vào khoang thuyền.
Sắc mặt đám người Thần Dương đều rất kém nhưng cũng không phải là quá tuyệt vọng.
Thời Sênh lo lắng nên giọng cũng to hơn: “Người đâu rồi?”
Rì rào…
Mặt biển không ngừng vang lên âm thanh, lúc đầu còn nhỏ, sau đó liền rất lớn.
Toàn bộ động vật trên biển đều đang gϊếŧ hại lẫn nhau, trong không khí lập tức lan tràn mùi máu tanh.
Đám người Thần Dương đi lên boong thuyền, giọng nói cũng bị tiếng sóng biển ồn ào cắt ngang: “Lão đại sẽ ra thôi, huynh ấy sẽ không sao.”
Lời này không biết là đang nói cho Thời Sênh nghe hay nói cho chính bọn họ nghe nữa.”
“Thứ vừa rồi là gì?”
“Đó là thiên phú của lão đại.” Thần Dương nhìn mặt biển đang đầy cảnh cắn xé: “Chỉ cần là thứ có linh trí đều sẽ bị ánh sáng đó hấp dẫn, linh trí càng thấp thì sẽ càng dễ trầm mê.”
Mẹ!
“Hiện giờ hắn đã đi tới đâu?”
Thần Dương lắc đầu: “Trước kia ta chỉ thấy lão đại dùng nó để mê hoặc người khác, chưa thấy tình cảnh như hôm nay bao giờ.
Khó trách tông chủ chỉ nói cho một mình lão đại cách tiêu diệt quyền trượng…”
Thiên phú này chỉ mình hắn có, ngoài ra sẽ chẳng còn ai có thể nữa.
Nếu đã cần tới thiên phú của hắn thì nói cho đám người Thần Dương cũng chẳng có ích lợi gì.
Ngây thơ nhất là trước đây bọn họ còn muốn để lão đại ở lại trên thuyền.
Có lẽ bọn họ cảm thấy phiền khi mang lão đại theo, rốt cuộc thì lúc nào hắn cũng ngủ, nhưng trong lòng mọi người cũng là không muốn hắn đi chịu chết.
“Ầm ầm ầm…”
Trên trời vang lên âm thanh đì đùng, từ phía chân trời phía xa có ánh sáng hiện lên, sáng tới mức bọn họ cơ hồ không mở nổi mắt ra.
Đến khi bọn họ thích ứng được với ánh sáng thì thấy ở phía chân trời nổi lên vô số công trình bê tông cốt thép, nhà cao tầng đứng sừng sững, dường như còn có thể nghe thấy cả tiếng người la hét và tiếng còi ô tô.
Không chỉ bên kia, từ một hướng khác, bóng đêm cũng đang dần bị ánh sáng thay thế, rừng rậm nguyên thủy xuất hiện ra ở phía chân trời.
Thế giới này của họ giờ như trung tâm của quả cầu, xung quanh quả cầu đó đang giao với các quả cầu khác, dần dần bị bao trùm.
Khi các thế giới hoàn toàn chạm vào nhau thì sẽ bộc phát ra năng lượng như thế nào đây?
Mà có lẽ quyền trượng đang chờ đợi hấp thu năng lượng khi các thế giới này va vào nhau.
“Là núi Lôi Minh!” Quân họ Thần chỉ về thế giới thứ ba xuất hiện ở phía chân trời.
Trên đỉnh ngọn núi đó đầy rẫy những tia sét.
Đó là đỉnh núi cao nhất ở đại lục Đông Lai, quanh năm bị sét bủa vây, cũng vì vậy nó mới có cái tên Lôi Minh.
“Thần Dương, giờ chúng ta phải làm sao?” Lão đại không biết sống chết thế nào, bọn họ phải làm gì đây?
Trên trán Thần Dương đầy mồ hôi lạnh.
Hắn vuốt mồ hôi rồi nhìn về phía Thời Sênh.
Cô đang ngửa đầu nhìn lên trời, vẻ mặt lãnh đạm, hoàn toàn không nhìn ra có cảm xúc gì.
“Phải tin tưởng lão đại.” Thần Dương cắn răng.
Bọn họ có thể làm sao chứ? Nơi mà bọn họ tới cách đây rất xa, dù có trở về thì cũng chẳng đuổi kịp tốc độ của mấy thứ đang di động trên trời kia.
Hơn nữa lão đại không ở đây, chưa chắc bọn họ có thể xuyên qua khu vực kia.
Người cá kia còn chưa hoảng hốt thì bọn họ hoảng cái gì chứ?
Nhất định lão đại sẽ không sao!