“Vậy Hillary đã đi đâu?” Nếu quyền trượng cần ở bên Hillary để tránh sự truy tìm thì nó sẽ không dễ dàng gϊếŧ chết ông ta như thế mới đúng.
“Hắn…” Quyền trượng hơi dừng một chút, tựa hồ tiếc hận vì rèn sắt không thành thép, “Vì một con kiến ngu xuẩn mà vứt bỏ ta, cho nên ta đã khiến cả hắn và con kiến ngu xuẩn đó táng thân nơi đáy biển.”
Quyền trượng hoàn toàn không sợ Thời Sênh biết những việc này, ngược lại cực kỳ vui, thậm chí còn tiếp tục khoe khoang với Thời Sênh:
“Sau khi mất hắn, hỗn độn liền lập tức tìm tới.
Vì để không bị bắt về nên ta đã ẩn mình xuống đáy biển, nhưng hỗn độn quá khó chơi nên cuối cùng ta tạm thời tự phong ấn mình lại, chờ đợi hỗn độn rời đi.”
Hỗn độn tới đây bắt nó, không bắt được sẽ không rời đi, vì thế quyền trượng phong ấn mình rất nhiều năm.
Nó chờ nhàm chán quá nên ngủ quên mất rất nhiều năm.
Đến khi nó tỉnh lại thì lực lượng của hỗn độn đã biến mất, nhưng nó cũng nhận ra rằng sau khi liên hệ giữa nó và hỗn độn yếu đi thì lực lượng của nó cũng yếu đi.
Nó tự phong ấn mình vào thời kỳ đỉnh phong, với lực lượng hiện tại thì nó không có cách nào cởi bỏ phong ấn được.
Năng lực của nó là có thể tùy ý du tẩu tới các thế giới mà còn có thể đả thông hai thế giới với nhau.
Vì thế, nó liền nghĩ ra cách dung hợp thế giới, lợi dụng lúc hai thế giới dung hợp để phá hủy phong ấn, hấp thu lực lượng của các thế giới đó cho mình sử dụng.
Vì lo lắng hỗn độn sẽ quay lại bắt mình nên lúc đầu nó rất cẩn thận, nhưng cuối cùng nó phát hiện hình như hỗn độn đã quên mất nó rồi.
Vì thế nó lập tức cởi bỏ phong ấn, nhưng đúng lúc đó thì có người tiến vào.
Nó biết con người tham lam muốn có được nó.
Vì không muốn cho nhiều người tới nên nó đã tạo ra gió lốc trên biển, ngăn cản con người tới tìm mình.
Lúc trước, đại lục kia cũng không có kết giới gì, nhưng sau khi con người tìm tới thì nó liền thiết hạ để ngăn cản họ.
Cốt truyện sau đó thì Thời Sênh cũng biết rồi.
Sau khi vượt qua vô tận gió lốc, cô và đám người nữ chính cùng tới được đại lục kia.
Nữ chính tìm được quyền trượng trước.
Có lẽ lúc đầu quyền trượng coi trọng vòng sáng của nữ chính nhưng sau đó lại phát hiện ra trong cơ thể nữ chính còn một linh hồn phù thủy nữa, vì thế nó mới không lập tức đưa ra lựa chọn được.
Sau đó, Thời Sênh tóm được nó.
Thời Sênh thực sự chưa làm gì nhưng mà nó đã nổi điên trước rồi.
“Biết tại sao không?” Quyền trượng trôi nổi trong không trung, “Bởi vì ngươi là người cá.
Ta ghét nhất bọn người cá.”
“Ngươi kỳ thị cá à?” Người cá trêu ngươi hay chọc ngươi gì sao?
Quyền trượng đột nhiên cắm thẳng xuống boong tàu phát ra một tiếng vang thật lớn, toàn bộ thân tàu cũng rung động theo, “Hillary phản bội ta vì một người cá, đương nhiên ta ghét bọn người cá nhất rồi.
Ta hạ nguyền rủa cho tộc người cá của các ngươi đó là các ngươi vĩnh viễn không thể lên bờ đi lại, cũng vĩnh viễn không thể yêu con người.”
Thời Sênh: “…”
Ngươi còn có thể đần độn hơn một tí được không hả?
“Ta sắp được tự do rồi!” Quanh thân quyền trượng phát ra ánh sáng, lúc trước chỉ lập lòe như đom đóm thì giờ đã sáng như ngọn nến, lực lượng vận chuyển và chống đỡ của thế giới đang bị nó rút dần ra.
Không có hỗn độn làm phiền, cũng không cần sợ không có sức mạnh.
“Tanh tách tanh tách…”
Quyền trượng: “…”
Nó đột nhiên tới gần Thời Sênh hơn: “Ngươi không sợ hãi sao?”
Thời Sênh chớp mắt, ánh sáng của nó phản chiếu trong mắt cô như lửa cháy lan trên đồng cỏ, một đường lan tràn tiến sâu vào bên trong.
Cô hỏi lại: “Tại sao phải sợ?”
“Tại sao lại không sợ?” Các ngươi sắp chết rồi, thế giới này sắp xong đời rồi chứ sao!
“Nhìn ngươi có gì đáng sợ đâu chứ, tanh tách tanh tách…”
Quyền trượng giận tới mức xoay vòng vòng.
Ai dám nói là nhìn nó không có gì đáng sợ.
Nó vừa nói là thế giới này sắp xong đời rồi cơ mà!!!
Quyền trượng lại đánh vào mạn thuyền một lần nữa làm cho thân thuyền lắc lư.
“Lão đại!” Tiếng kinh hô của Thần Dương truyền ra từ dưới boong tàu.
Thời Sênh khựng lại, nhìn về phía khoang thuyền thì thấy Thần Tường đang xách đèn lồng đi ở trước, Tuân Lệnh đang ôm đầu được Thần Dương dìu ra.
Hắn đi rất chậm, đôi mắt cũng chưa mở.
Ra khỏi khoang thuyền, hắn không cho Thần Dương đỡ nữa mà đi tới trước mặt quyền trượng, duỗi tay cầm lấy.
Những động tác sau của Tuân Lệnh không thong thả như trước nữa nên khi Thời Sênh chỉ kịp vươn tay ra giữ lấy tay hắn đang nắm chặt quyền trượng.
“Phàm nhân to gan.” Quyền trượng giận dữ, “Không được ta cho phép, ai cho ngươi chạm vào ta?”
Tuân Lệnh ngáp một cái rồi kéo quyền trượng về phía mình.
“Huynh làm gì thế hả?” Thời Sênh không hiểu hắn muốn làm gì.
Tuân Lệnh nhìn cô bằng ánh mắt ngái ngủ, trên hàng lông mi dài dường như vẫn còn treo một vệt nước lấp lánh, giọng hắn rất khẽ: “Có thể buông ta ra không?”
Thời Sênh cầm chặt hơn, “Huynh định làm gì?”
Tuân Lệnh nhìn tay cô, trong đầu bỗng dưng hiện lên một suy nghĩ.
Hắn cúi người hôn lên mặt cô.
Đằng sau vang lên tiếng hít hà.
Quân họ Thần trợn mắt há mồm, trong đầu đều có chung một câu hỏi: Lão đại của bọn họ đang làm gì thế?
Người và yêu ở bên nhau sẽ không có kết quả tốt đâu lão đại à.
Huynh đừng để bị yêu tinh kia dụ dỗ thế chứ!!!
Tuân Lệnh không hề cảm giác được Thời Sênh lỏng tay ra nên đành phải di chuyển vị trí, tìm được cánh môi cô.
Lực trên tay vẫn rất chặt, Tuân Lệnh lập tức học cô, dùng đầu lưỡi cạy môi và răng cô ra.
Hô hấp của người đối diện dừng lại, bàn tay đang giữ hắn cũng khẽ nơi lỏng.
Tuân Lệnh không ngừng cố gắng.
Đến khi Thời Sênh hoàn toàn buông ra, hắn liền nhanh chóng rời khỏi phạm vi của cô.
Ôi…
Buồn ngủ quá!
Lần nào tới gần nàng ấy cũng sẽ thấy buồn ngủ!
“Phàm nhân ngu xuẩn, mau buông ta ra, nếu không ta sẽ không khách khí!” Quyền trượng vẫn đang kêu gào.
Tuân Lệnh tay chống mạn thuyền, thân mình lung lay như lúc nào cũng có thể rơi ra ngoài.
Hắn không thèm quan tâm tới quyền trượng đang kêu gào mà nhìn về phía Thời Sênh đang bay tới gần mình: “Đừng tới đây, nàng mà tới là ta sẽ nhảy xuống đấy.”
“Huynh nhảy đi.” Thời Sênh nghiến răng, “Dù sao ta cũng sẽ đón được huynh.”
Tuân Lệnh: “…”
Thiết kiếm dừng lại trước mặt Tuân Lệnh.
Thời Sênh nhảy từ trên thiết kiếm xuống, bước từng bước một tới trước mặt hắn, ánh mắt trói chặt lấy ánh mắt hắn: “Huynh định làm gì?”
Tuân Lệnh nhìn hai chân của cô sau đó cúi người bế cô ngồi lên mạn thuyền: “Ta muốn hoàn thành khế ước với nó.”
“Cái gì?” Quyền trượng nổi giận trước, “Một phàm nhân ngu xuẩn như ngươi mà dám ký khế ước với ta.
Ngươi tưởng ngươi là ai? Ta không đồng ý, mau thả ta ra.”
Thời Sênh nhìn quyền trượng.
Nó chỉ gào khan thế thôi chứ không hề tránh thoát ra.
Lúc trước nó nói nhảm với cô nhiều như thế, cô biết là nó đang kéo dài thời gian, tuy rằng lực lượng của nó vẫn chưa khôi phục nhưng cũng không tới mức hoàn toàn không có sức phản kháng như thế này…
Nó đang đợi gì? Hay là người đàn ông này có điểm nào đó đặc biệt?
Tuân Lệnh dựa vào Thời Sênh, tiếp tục ngáp dài, giọng nói đầy ngái ngủ: “Ta đồng ý là được, không cần ngươi đồng ý.”
“Ta là vua bóng tối, một con kiến nho nhỏ như ngươi dựa vào cái gì mà dám khế ước ta?”