Hình như Mục Vũ có tiết học nên lập tức đi tới phòng học luôn.
Tịnh ma sư và sử ma có thể đi học với nhau nên trong phòng không chi có tịnh ma sư mà còn có cả sử ma.
Giữa một đám đầu tóc màu đen lại thấy có nhiều màu tóc khác, cực kỳ nổi bật.
Mục Vũ đi vào, đám người bên trong đều im lặng, nhìn hắn tiến vào với nhiều vẻ mặt khác nhau.
Mục Vũ đi tới vị trí ở cuối cùng.
Người bên cạnh như nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu, vội vàng ngồi dịch ra một khoảng cách.
“Nhìn cái gì?” Thời Sênh nhìn mọi người, “Muốn đánh nhau hả?”
Mọi người: “…” Nhìn một chút thì phạm tội sao?
Tuy rằng trong lòng không phục nhưng chẳng ai dám biểu lộ ra ngoài.
Người này ngay cả Hội Học sinh cũng dám đánh, đừng nên trêu vào thì tốt hơn.
Người vây xem tản ra, ngồi trở lại vị trí của chính mình.
Thời Sênh ngồi xuống cạnh Mục Vũ, chống cằm nhìn hắn.
“Nhìn cái gì?” Mục Vũ nghiêng đầu, một lọn tóc bạc rũ xuống, che khuất tầm mắt của hắn.
“Anh chuẩn bị xong chưa?” Thời Sênh duỗi tay gạt lọn tóc bạc của hắn sang một bên, cười hỏi.
Mục Vũ hơi sửng sốt một chút, sau đó vội nhìn đi chỗ khác, tay trái túm lấy tay phải, nhéo mấy cái, giọng rất nhỏ, “Cho anh thêm chút thời gian nữa đi.”
Khóe miệng Thời Sênh giật giật, nằm bò ra bàn, “Tan học thì gọi em.”
“Ừ.”
Một lúc sau, Mục Vũ mới lại quay sang nhìn cô.
Cô nghiêng mặt về phía hắn, lông mi dài và cong, hơi thở nhẹ nhàng, ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ nhẹ nhàng mạ lên gương mặt cô một tầng ánh sáng nhạt.
Những kiêu ngạo, sắc bén, điên cuồng của cô dường như đều biến mất cả.
An tĩnh như thế, bình thản như thế…
Mục Vũ chợt quay đầu, tập trung lực chú ý của bản thân vào bài giảng.
Thời gian đi học luôn rất buồn tẻ và nhàm chán, Thời Sênh tỉnh táo được có một lần, thấy thầy giáo đang hăng say giảng bài tới văng cả nước bọt, lại chuyển tầm mắt tới Mục Vũ.
Hắn đang nghe giảng bài rất nghiêm túc, thế nên cô lại nhàm chán tiếp tục ngủ.
Cũng không biết ngủ được bao lâu, đột nhiên cảm thấy phía trước có gì đó bắn lại, cô duỗi tay bắt lấy theo bản năng.
Vật cứng đụng vào cánh tay làm cô đau tới chết lặng.
Mọe!
Cô chọc vào ai đâu chứ? Có ngủ một giấc mà cũng bị tai bay vạ gió, chẳng vui chút nào.
Thời Sênh còn chưa nhìn rõ là ai ném thì lại có thêm hai thanh gỗ bắn tới.
Thời Sênh mau chóng tránh đi, nhưng giây tiếp theo lại không nhúc nhích nữa, dùng tay chắn hai thanh gỗ đang bắn tới.
Thanh gỗ rơi xuống đất tạo ra âm thanh vang dội.
Nhưng cũng chẳng có ai nhìn về phía này, lực chú ý của mọi người đều tập trung vào hai người bên kia.
Một sử ma tóc tím mặt tròn xoe và một cô gái loài người, vừa nhìn đã thấy cô gái bé nhỏ kia đang ở thế yếu hơn, những thanh gỗ ban nãy bắn tới là do sử ma kia phá hỏng mấy chiếc bàn xung quanh.
Thời Sênh cúi đầu nhìn tay mình rồi lại nhìn Mục Vũ, thấy hắn không sao mới đứng lên và bước ra, tiện tay túm cái ghế bên cạnh đi về phía đó.
Thời Sênh tới gần, cũng vừa lúc cô gái loài người kia bị đánh bay.
Sử ma tóc tím đắc ý dạt dào nhìn cô gái loài người, “Nhiều ngày như thế rồi mà mày còn chưa khôn ra được tí nào à, cứ nhất định phải đối đầu với chủ nhân của tao.”
“Rầm!”
Đỉnh đầu của sử ma tóc tím đột nhiên bị một cái ghế đập xuống, cái ghế tan nát, biểu tình của sử ma lập tức dừng hình.
Một hồi lâu sau cô ta mới quay lại, lửa giận bốc lên hừng hực trong mắt cô ta, “Mày làm gì thế hả?”
Biểu tình của Thời Sênh lạnh nhạt, “Bọn mày đánh nhau tao không quan tâm, nhưng mà suýt chút nữa mày khiến Mục Vũ bị thương, tao chỉ đánh lại mà thôi.”
“Không phải còn chưa bị thương sao? Vị Tức, mày đừng có quá đáng!” Sử ma tóc tím lập tức bắt lấy trọng điểm trong lời nói của Thời Sênh.
“Không phục chứ gì? Đánh tao đi!” Nếu không có ông đây giơ tay ra chắn thì sẽ con mẹ nó không bị thương sao?
“Mày…” Sử ma tóc tím như biết mình không đánh lại được Thời Sênh nên cũng không tiếp tục nữa, ngược lại còn châm chọc một chút, “Chủ nhân của mày chẳng khác nào phế vật, mày để ý hắn nhiều thế làm gì? Mà cũng đúng, quái vật kia cũng khá đẹp trai, còn đẹp hơn đám gái bán hoa ngoài kia.”
Thời Sênh híp mắt, nhiệt độ xung quanh như giảm xuống âm độ, mọi người nhìn họ mà không dám thở mạnh.
Thời Sênh đột nhiên ra tay, túm lấy cánh tay của sử ma tóc tím, quật ngã ả xuống đất, duỗi tay túm lấy cổ ả.
Mọi người hít sâu một hơi, sao chỉ trong chớp mắt người đã bị quật xuống đất rồi?
“Vị Tức, Vị Tức…” Cô gái nhân loại bò dậy, túm lấy cánh tay Thời Sênh.
“Tôi sợ phiền toái chắc.”
Phiền toái thì phải cần giải quyết.
Cô gái loài người tiếp tục khuyên nhủ, “Vị Tức, nghĩ cho Mục Vũ tí đi, cậu ấy cũng sẽ bị liên lụy.”
Người xung quanh đột nhiên tản ra, Mục Vũ từ sau đi tới, vòng qua người cô gái kia rồi tới gần Thời Sênh, duỗi tay kéo cô lên.
“Ả…”
Mục Vũ cầm lấy tay cô, dắt ra khỏi phòng học.
Sử ma tóc tím được tự do, bò dậy khỏi mặt đất, muốn đuổi theo nhưng Mục Vũ đã quay đầu lại, cả cơ thể sử ma tóc tím như bị người ta ấn nút tạm dừng, cứng đờ tại chỗ.
Chờ Mục Vũ dẫn Thời Sênh đi rồi, sử ma tóc tím mới có phản ứng, ánh mắt của quái vật kia sao lại quỷ dị như thế?
…
“Tại sao anh lại ngăn cản em chứ?” Ra khỏi phòng học rồi, Thời Sênh giật khỏi tay Mục Vũ.
Con ngu kia lại dám nói hắn như thế.
Mục Vũ dừng chân, hắn xoay người nhìn chằm chằm cánh tay cô, “Tay không sao chứ?”
“Còn chưa gãy.” Thì sao có chuyện gì được.
Mục Vũ cầm lấy tay cô, vén tay áo lên, trên cánh tay đã bầm tím một mảnh, nhìn rất dọa người.
Mục Vũ nhíu mày, kéo cô đi về một chỗ không có người qua lại rồi mới lấy từ trong cặp sách ra một ít thuốc.
“Thuốc của con người không có tác dụng với em.” Sử ma bị thương thì không khác gì con người, nhưng vì thể chất khác với con người nên thuốc của họ, sử ma cũng không dùng được.
Huống chi, cô cũng không phải sử ma.
Tay Mục Vũ hơi dừng lại, sau đó nhét hết thuốc vào trong cặp sách, “Ở đây chờ anh.”
Mục Vũ vội vàng rời khỏi, hắn để cặp sách lại, Thời Sênh lục lọi, chỉ thấy trong đó có vài loại thuốc và một quyển sách kỳ quái.
Đây không phải sách giáo khoa, Thời Sênh muốn mở ra nhưng lại không mở được.
Nhận chủ rồi sao?
Nhìn bìa thì không giống sách hay ho gì cho lắm.
“Vị Tức.” Một bóng người từ xa chạy tới, “Cô ở đây à, tìm cô lâu rồi, vừa rồi cô không sao chứ?”
Thời Sênh nhét quyển sách lại vào trong cặp, ngẩng đầu nhìn người tới, “Không sao.”
Cô gái thở phào nhẹ nhõm, lấy từ trong cặp ra một hộp thuốc mỡ, “Vừa rồi tôi thấy hình như cánh tay cô bị thương, thuốc này rất có tác dụng với sử ma đấy, cô thử một chút xem sao.”
Thời Sênh quan sát thiếu nữ trước mặt vài lần.
Đây con mẹ nó chắc chắn là nữ chính rồi…
Áng văn này không phải truyện ngựa giống, nam chính tuy rằng có ái muội với không ít em gái, nhưng nữ chính chân chính chỉ có một.
Tiểu đội hủy CP online.
Thời Sênh nhận lấy thuốc mỡ, “Cảm ơn.”
Cô gái cường ngượng ngùng, “Nếu không phải tôi và cô ta nảy sinh xung đột thì cô cũng không bị liên lụy mà, mà… Mục Vũ có tức giận không?”
Vừa rồi, ánh mắt của Mục Vũ trước khi rời đi thật đáng sợ.