Thời Sênh về phòng, phòng khách trước còn lành lặn thì giờ chỉ có mỗi cái sofa là còn nguyên vẹn, những nơi khác đều không lồi thì lõm, vô cùng hỗn độn.
Mục Vũ ngồi trên sofa, đầu rũ xuống, tóc bạc dán lên gương mặt hắn, chiếc cằm trắng nõn, xương quai xanh khi ẩn khi hiện dưới cổ áo.
Thời Sênh so sánh hắn với búp bê sứ quả rất đúng, mong manh dễ vỡ, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy có mấy phần đau lòng.
Nhưng tinh thần của búp bê sứ lại không dễ vỡ như vẻ bề ngoài.
Thấy Thời Sênh tiến vào, Mục Vũ hơi cứng người.
Hắn nhéo nhéo ngón tay, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đôi con ngươi xanh thẳm vẫn sâu lắng như cũ.
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt như tờ giấy, cánh môi không biết do hắn tự cắn hay do máu bắn lên mà đỏ một cách rất quỷ dị.
Hắn đứng dậy từ sofa, cả người lung lay.
Thời Sênh nghi ngờ hắn sẽ lại ngã ngay xuống sofa, nhưng không ngờ cuối cùng hắn vẫn đứng rất vững vàng.
“Cảm ơn.”
“Có báo đáp.” Thời Sênh cười.
Mục Vũ nhấp môi, “Có thể cho anh chút thời gian không?”
“Hôn một chút thôi mà…” Lại chán sống rồi sao?
Thời Sênh thấy vẻ mặt hắn không thích hợp thì lại nói tiếp, “Cho anh định đoạt.”
Vợ mình nên được sủng ái, được thương, được yêu, được chiều.
Thời Sênh nghĩ lại quãng thời gian mà mình từng sống.
Cô dám dùng thiết kiếm để thề, bản thân cô chưa từng chiều chuộng ai như thế bao giờ.
Sớm biết thứ này là cái dạng này thì lúc trước khi gặp được nên chém chết hắn luôn cho rồi.
Không biết giờ chém thì còn kịp không?
Thời Sênh tưởng tượng một chút, sau khi cô chém chết Phượng Từ thì sẽ không có ai để cô yêu thương nữa, như thế cũng rất… cô đơn.
Được rồi, cứ nuôi đi.
Mục Vũ trở về phòng ngủ một mình, cửa phòng đóng lại ngăn cách tầm nhìn của cả hai người.
Bên ngoài, Mục gia đã phái người thu thập tử tế.
Lúc đó, những người quanh đây đều chạy trốn mất dạng nên cũng chỉ biết nơi này có xảy ra xung đột, nhưng ác ma thế nào thì không biết rõ được.
Mục gia tùy tiện bắt một ác ma chịu tội thay, cho những người kia một cái công đạo rồi rời khỏi phố Thiên Đường.
Mục gia nói sẽ phong tỏa tin tức tất nhiên là không chỉ ở trên phố Thiên Đường mà còn có trường học nữa.
…
Thời Sênh ngồi dậy từ sofa, nhìn búp bê sứ xách cặp chuẩn bị ra ngoài.
Đây là ngày thứ ba, hắn dùng ba ngày để phục hồi lại sức khỏe, trong lúc đó chưa từng bước ra khỏi phòng.
Mục Vũ mặc áo khoác vào rồi đi về phía huyền quan.
Cửa ngoài huyền quan đã được Giảo Đồng làm lại, phòng khách không có cách nào thu dọn nên vẫn còn rất lộn xộn.
Tầm mắt Mục Vũ đảo một vòng, “Anh đi học đây.”
Xảy ra chuyện kia mà hắn vẫn bình thản tới trường học được, tên ngốc này thật giỏi.
“Cơ thể anh không sao chứ?”
Mục Vũ không quay đầu lại, duỗi tay kéo cửa ra, “Không sao.”
Hắn ra ngoài cửa phòng, vừa lúc gặp Giảo Đồng mang bữa sáng tới.
Giảo Đồng sửng sốt: “Mục thiếu gia.”
Mục Vũ lạnh nhạt đi vòng qua người hắn.
Giảo Đồng vào cửa, đặt bữa sáng lên chiếc bàn lung lay chân, “Chủ nhân, bữa sáng.”
Thời Sênh không thèm ngẩng đầu lên, “Đưa cho anh ấy, tôi có cần ăn đâu.”
“A?” Giảo Đồng chỉ ra bên ngoài với vẻ sợ hãi, “Nhưng mà Mục thiếu gia rất không dễ bắt chuyện, tôi thấy hơi sợ.”
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh liếc nhìn bữa sáng trên bàn, đứng dậy xách ra cửa.
Thời Sênh đuổi theo Mục Vũ mới bước ra tới ngoài phố, “Ăn sáng đi.”
Mục Vũ tay xách cặp, mặc bộ đồng phục cực kỳ vừa người.
Ánh mặt trời chiếu lên mái tóc bạc, tản ra một vầng sáng, làn da trắng ngần… Trắng? Nếu không phải khuôn mặt trắng như ma thì quả thực là giống một quý công tử tới mười phần.
Mục Vũ tiếp nhận bữa sáng, bước đi mà không nói gì.
Thời Sênh nghĩ nghĩ rồi đi theo hắn.
Gần đến trường rồi, Mục Vũ mới đột ngột dừng lại, “Em không cần tới trường cùng anh.”
“Em vốn là học sinh của trường, tại sao lại không cần tới chứ?”
Mục Vũ im lặng hồi lâu mới nói tiếp: “Em không mặc đồng phục.”
Thời Sênh cúi đầu nhìn, “A, quên rồi.”
Quan trọng là dáng người của nguyên chủ quá ngon, mặc đồng phục vào nhìn hơi… ấy ấy.
“Không mặc đồng phục thì không được vào à?”
Mục Vũ gật đầu.
“Vậy em trèo tường vào là được.”
Mục Vũ cạn lời, lại tiếp tục đi về phía trước.
Quả nhiên, lúc tới trường, Mục Vũ được qua còn Thời Sênh bị cản lại.
Mục Vũ đứng ở trong cổng trường nhìn cô.
Thời Sênh đi vòng quanh tường, đến một chỗ hẻo lánh không người liền trèo vào.
Cô vừa hạ cánh thì trước mặt có một người lao tới.
Thời Sênh nghiêng người sang một bên theo bản năng.
Người kia liền nện lên bức tường sau lưng cô.
Ánh sáng của tinh trận năm cánh hiện lên trước mặt cô, bao bọc lấy người sau lưng cô rồi kéo qua mặt Thời Sênh về phía trước.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một nam sinh mặc đồng phục giẫm lên người kia, dưới chân hắn còn có tinh trận năm cánh xoay tròn.
Gương mặt thanh tú, cả người lộ ra khí chất thanh nhã, giống như đệ tử xuất thân từ gia tộc đèn sách.
“Hội trưởng.” Có mấy học sinh từ xa chạy tới, “Bắt được chưa?”
“Ác ma cấp E.” Nam sinh được gọi là Hội trưởng đá người dưới chân, thu tinh đồ lại, sau đó lại giương mắt nhìn về phía Thời Sênh, “Không mặc đồng phục, còn trèo tường, ở lớp nào?”
Nghe được lời này, mấy học sinh kia đều nhìn về phía Thời Sênh, sắc mặt thay đổi, “Hội trưởng… Đây là Vị Tức, mấy hôm trước đại náo Hội Học sinh của chúng ta.”
“A, sử ma của tên Mục Vũ kia sao?” Hội trưởng nhướng mày cười.
Mấy học sinh ra sức gật đầu, “Chính là cô ta.”
Sự kiện mấy ngày trước, lúc người của Mục gia tới thì rất tức giận, nhưng không hiểu tại sao mấy hôm trước lại phái người tới, nói bọn họ sẽ bồi thường hết tổn thất của Hội Học sinh, chuyện này không truy cứu nữa.
“Sử ma…” Tầm mắt Hội trưởng quét qua người Thời Sênh, cười đến thâm sâu, “Ghi tội đi, dù có là người của Mục gia cũng không thể làm chuyện trái pháp luật được.”
Mọi người: “…” Ghi nhớ thì được cái gì chứ, người này đã đạt tới thành tựu bị khai trừ rồi, vì có người của Mục gia áp xuống nên mới chưa bị đuổi thôi.
Thời Sênh nghi hoặc quan sát gã Hội trưởng vài lần.
Người này…
Sao lại giống cái tên ngu si đần độn Mộ Bạch thế cơ chứ?
Một kích lần trước, dù Mộ Bạch không chết thì cũng phải trọng thương mới đúng.
“Sắp vào học rồi, đưa nó đi.” Hội trưởng phân phó người bên cạnh, lại ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, “Vị Tức tiểu thư, lần sau đừng quên mặc đồng phục nữa nhé, nếu không thì không chỉ ghi tội đơn giản thế này đâu…”
Đây không phải Mộ Bạch.
Mộ Bạch là kẻ rất tàn nhẫn, nhưng hắn cũng giống cô, biết đây là trò chơi, sẽ không bỏ cảm tình vào đây.
Nhưng người này lại không giống, sâu trong mắt hắn có sự thù hận.
Mục Vũ đột nhiên xuất hiện sau lưng Hội trưởng, đi tới trước mặt Thời Sênh, kéo cô đi.
Hội trưởng chỉ nhìn theo, không có ý ngăn cản.
Rời khỏi phạm vi tầm mắt của Hội trưởng rồi, Mục Vũ mới buông tay cô ra, lạnh nhạt nói, “Người kia rất nguy hiểm, đừng tới gần hắn.”
Thời Sênh nghiêng đầu hỏi, “Anh sợ hắn làm gì em? Hay là sợ em làm gì hắn?”
Mục Vũ chỉ nhìn cô một cái rồi lại xoay người đi về khu phòng học.