"Tốt, tốt, tốt!" Nhìn tư thế oai hùng anh dũng gần như một thương giết một phản tặc của Hạ Hầu Tuyên, hai mắt Hoàng đế tỏa sáng, vui mừng khôn xiết, tinh thần kích động luôn mồm khen hay...
Ngoại trừ bản thân Hoàng đế ra, không ai có thể hiểu được cảm giác bị chính nhi tử thứ hai của mình bắt giữ đi về phía quân phản loại: Mỗi một bước đi, quyền lực chí cao vô thượng cách ông càng ngày càng xa, ngay cả tính mạng cũng càng ngày càng ngập tràn nguy hiểm, con dao găm kề trên cổ lạnh lẽo thấu xương, nụ cười hả hê của nghịch tử làm mắt ông đau nhói... May mà, may mà trẫm có một nữ nhi tốt!
Còn thái tử thì sao, nhìn "Muội muội tốt" đánh thẳng về phía mình, nhìn đôi mắt còn sáng ngời hơn cả ngôi sao, sắc bén hơn cả lưỡi kiếm, đầu hắn dần dần trở nên trống rỗng, chỉ biết khàn giọng hét lên: "Mau ngăn nàng lại! Giết nàng! Nhanh, mau lên!"
Một nam nhân trung niên cơ bắp vạm vỡ, râu ria rậm rạm đứng bên cạnh thái tử gầm lên giận giữ, vung thanh cửu hoàn đại đao lao về phía Hạ Hầu Tuyên...
"Leng keng!"
Đao thương chạm nhau, cây trường thương trong tay Hạ Hầu Tuyên chỉ là một mặt hàng phổ thông "Tạm thời trưng dụng" từ tay một tên phản loạn nào đó, một đường đã đâm giết hơn chục người, vì vậy dưới một kích này, cán thương kêu lên "Răng rắc" một tiếng, cuối cùng bị bẻ gãy!
"A!" Thấy cảnh tượng này, Hoàng đế kêu lớn, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vừa vung tay vừa giậm chân gào thét với đám cấm vệ quân: "Nhanh đi chi viện cho công chúa, nhanh nhanh nhanh!"
Tâm trạng của Hoàng đế lập tức từ vui mừng trở thành sợ hãi, vì thế tâm trạng của thái tử đương nhiên là ngược lại, chỉ thấy hắn giậm chân kêu lên: "Tốt! Cữu cữu giỏi lắm! Giết, mau giết tiểu nữ tử này! Mọi người cùng tiến lên, ai giết được nàng sẽ lập công đầu!" Hai chữ "Công đầu" vừa được thốt ra, những hộ vệ khác bên cạnh thái tử nhất thời như mèo ngửi thấy mùi thị sống, lập tức đánh về phía Hạ Hầu Tuyên.
Binh khí của Hạ Hầu Tuyên đã bị hỏng, khí thế anh dũng xung phong liều chết ngừng lại, tình thế sắp bị đám phản tặc bao vây, cực kỳ không ổn.
Ngay tại lúc nguy cấp này, ba mũi tên liên tiếp vút tới: Mũi tên thứ nhất bắn vào "Cữu cữu" đang cuồng nộ vung đao, một mũi trúng chân khiến ông ta lảo đảo, đại đao bổ về phí Hạ Hầu Tuyên lập tức bị trượt; mũi tên thứ hai lao thẳng đến mặt thái tử, khiến hắn sợ hãi ôm đầu ngồi thụp xuống, đám tâm phúc rối rít quay lại bảo vệ hắn, không còn thời gian gây thêm phiền phức cho Hạ Hầu Tuyên nữa, còn mũi tên thứ ba thì bắn chết một binh lính cách Hạ Hầu Tuyên vài bước, người nọ ngã ngửa ra sau, binh khí rời tay, trường thương lăn vài vòng trên mặt đất, lăn đến bên chân Hạ Hầu Tuyên...
Mũi chân hất lên, giương tay chụp lấy, động tác của Hạ Hầu Tuyên giống như nước chảy mây trôi, vô cùng ăn ý với ba mũi tên lao vụt tới, không biết đã khiến bao nhiêu kẻ phải ngây người.
Ngược lại bản thân Hạ Hầu Tuyên không dừng lại trong một khoảnh khắc nào, chỉ thấy cổ tay của hắn chuyển một cái, mũi thương đâm nghiêng, một chiêu hạ gục "Cữu cữu" trên đùi trúng tên lảo đảo, lại bị quán tính của đại đao làm cho nghiêng ngả.
Hoàng đế há hốc miệng, như muốn lớn tiếng khen hay, nhưng cuối cùng không thể phát ra một âm tiết nào... Tình thế trong sân biến hóa quá nhanh, quá trầm bổng phập phồng, quá không thể đoán trước, tuổi của hoàng đế vốn đã không còn trẻ, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi đã bị sợ hãi và kích thích vọt tới từng đợt từng đợt như thủy triều đến mức kiệt quệ, lúc này ngay cả hơi sức lớn tiếng kêu gọi đầu hàng cũng không còn... Cố gắng chống đỡ tinh thần, Hoàng đế trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào vị trí của Hạ Hầu Tuyên và thái tử, chờ kết quả sau cùng.
"Đáng giận, đáng giận!" Mắt thấy Hạ Hầu Tuyên càng đánh càng hăng, giết người như cắt dưa cắt rau, còn tâm phúc của mình thì lần lượt ngã xuống như rau hẹ rơm rạ, hai mắt thái tử đỏ ngầu, lảo đảo lùi về sau mấy bước, hàm răng nghiến "Ken két"...
Thái tử không thể không nghĩ tới việc rút về phương hướng ngược lại, tạm thời tránh khỏi mũi nhọn, nhưng đảo mắt nhìn, tên tiểu thủ lĩnh cấm vệ quân Hứa Thắng đang đánh tới từ hướng ngược lại, cũng sắp giết đến phụ cận rồi, hai phía giáp công, thái tử đã không thể tránh được nữa!
"Người đâu, mau tới đây!" Dưới tình huống không còn đường lui, thái tử chỉ đành phải gọi người tới cứu hắn, nhưng người thật lòng đáp lại hắn thì lác đác không có mấy ai... Tại sao có thể như vậy? Số lượng binh lính dưới tay hắn rõ ràng gấp hai ba lần đối phương, ngôi vị hoàng đế vốn phải nằm trong tầm tay của hắn!
Nhưng kể từ lúc nhị hoàng tử trúng tên ngã xuống, khí thế xung phong liều chết của Hạ Hầu Tuyên lao đến như hồng thủy, thì lòng quân bên phía thái tử từ từ sa sút, khí thế cũng liên tiếp bại lui, mặc dù mục đích "Bắt giặc phải bắt vua trước" của Hạ Hầu Tuyên đã quá rõ ràng, nhưng đám phản tặc cũng khó mà đưa ra ứng đối hiệu quả, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Hầu Tuyên cách thái tử càng ngày càng gần, càng ngày càng gần... Hơn nữa vào giờ phút này, cữu cữu của thái tử thân là Đô Chỉ Huy Sứ cũng đã ngã xuống, đám phản tặc lại càng hoảng loạn hơn, giống như con ruồi không đầu, thậm chí còn có không ít người thừa dịp rối loạn mà rời khỏi chiến trường, chạy trốn tứ phía...
Thử nghĩ mà xem, phần lớn phản tặc không phải bị uy hiếp thì cũng là muốn cược lớn một lần kiếm lấy tiền đồ sáng lạn, "Tiểu đệ trung thành" thật sự sẵn lòng cản thương đỡ tên cho thái tử được mấy ai đây?
Hơn nữa, Hạ Hầu Tuyên vốn đã có uy danh bên ngoài, biểu hiện lúc này lại dũng mãnh như thế, đám phản tặc không ai muốn làm vong hồn dưới mũi thương của hắn, làm đá lót đường cho thái tử điện hạ đi lên ngôi vị hoàng đế, vì vậy rất nhiều người đều có suy nghĩ có thể tránh được Hạ Hầu Tuyên thì tránh, luôn nghĩ nhất định người khác có thể ngăn cản được vị công chúa đáng sợ này, kết quả... Kết quả thành như bây giờ đấy!
Vào lúc này, thân vệ tâm phúc của thái tử đã chết chỉ còn lại hai ba mống, lấy tốc độ một thương một người của Hạ Hầu Tuyên, chắc chắn chỉ một lát nữa là có thể giết đến trước mặt thái tử... Thấy tình hình này, trái tim thái tử như rơi vào hầm băng, vừa cảm thấy cực kỳ thất vọng với đám thủ hạ của cữu cữu hắn, lại càng hận không thể một phát bóp chết "Muội muội tốt" của mình...
Nhưng "Muội muội tốt" của hắn còn dũng manh hơn cả nam nhân, rốt cuộc là ai bóp chết ai đây?
Thái tử gần như đã tuyệt vọng, ai ngờ đúng lúc này, một thân vệ cực kỳ trung thành với hắn ngay tại lúc bị đâm chết đã dùng hết sức nắm lấy thương của Hạ Hầu Tuyên... Mặc dù phản ứng của Hạ Hầu Tuyên cực kỳ nhanh, lập tức buông tay chém xuống, khiến cho một thân vệ khác nhân cơ hội đánh về phía hắn phải ngã xuống, nhưng vẫn khiến thái tử có được cơ hội...
Vào thời khắc sinh tử, thái tử bộc phát! Hắn nhân lúc Hạ Hầu Tuyên vứt thương chém người, đột nhiên nhào lên trước, lấy một chiêu "Thái sơn áp đỉnh" chất phác không màu mè đụng ngã Hạ Hầu Tuyên!
Sống lưng đập mạnh xuống đất, Hạ Hầu Tuyên rên lên một tiếng, vô thức nâng đầu gối và khuỷu tay lên, chuẩn bị ném thái tử qua một bên rồi lại đè đối phương xuống... Nhưng lúc này thái tử đã bùng phát rồi, dốc hết toàn bộ sức lực từ khi còn bú sữa mẹ ra ngoài, một lòng chỉ muốn bóp chết Hạ Hầu Tuyên!
Đương nhiên Hạ Hầu Tuyên sẽ không cho thái tử kiềm cổ hắn, chỉ bằng một tay đã chặn lại hai móng vuốt của đối phương, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, hắn thật sự không thể hất được thái tử ra: Bất kể thế nào, thái tử cũng là một nam tử trưởng thành ba mươi tuổi, hơn nữa còn mặc một bộ áo giáp vừa nặng vừa cứng, chiêu "Thái sơn áp đỉnh" trước đó đã khiến lục phủ ngũ tạng của Hạ Hầu Tuyên đau râm ran rồi... Hơn nữa Hạ Hầu Tuyên một mạch liều chết tới đây, bản thân cũng tiêu hao không ít sức lực, cho nên giờ phút này, hai người bọn họ thật sự rơi vào thế giằng co.
Đám phản tặc ở lân cận trông thấy có cơ hội thì rối rít xúm lại, mà mà Hứa Thắng dẫn các huynh đệ nhanh chóng giết tới, còn một thần xạ thủ bắn tên che chở, nên mới khiến Hạ Hầu Tuyên được vật lộn một chọi một với thái tử...
Đúng vậy, là vật lộn, hai nhân vật quan trọng trong trận chiến cực kỳ hỗn loạn đã lăn lộn vật lộn trên mặt đất!
Xuất hiện cảnh tượng như vậy thật sự quá kỳ diệu, thật sự không thể tưởng tượng nổi... Nhưng lại rất hợp tình hợp lý, tâm phúc của thái tử đã chết hết, đám phản tặc cũng đều đang do do dự dự đánh đánh trốn trốn, thái tử ngoại trừ tự mình động thủ ra thì còn lựa chọn nào khác?
Hiện tại, cơ hội duy nhất của thái tử là giết chết Hạ Hầu Tuyên trước khi đám người Hứa Thắng giết đến, như vậy vừa có thể khôi phục sĩ khí của đám phản tặc, vừa có thể cho hắn đường trốn, không nằm ở thế gọng kìm nữa, thế thì tính mạng của hắn, thậm chỉ cả ngôi vị hoàng đế vẫn còn hi vọng!
Vậy nhưng, trái ngược với thái tử đã bị ép đến cùng đường mạt lộ, chỉ có thể quyết tuyệt đánh một trận, Hạ Hầu Tuyên lại rất bình tĩnh tự nhiên, gần như không có áp lực gì: Đã đến bước này, hắn chỉ cần đảm bảo trong thời gian ngắn mình không bị thái tử giết chết là được, kiên trì thêm một lúc nữa, đợi đến khi viện quân tới, "Trận chiến cứu giá" của hắn có thể vẽ nên một chấm tròn viên mãn rồi...
Quan trọng hơn là, Hạ Hầu Tuyên nào dễ bị bóp chết như vậy? Cho dù viện quân không tới, hắn cũng đủ tự tin có thể trấn áp ngược lại thái tử: Thỏ đỏ mắt thì vẫn là thỏ, dù có ác độc như thế nào cũng không thể cắn chết cọp được... So với thái tử chỉ có "Một hơi điên cuồng", thì đám phản tặc cầm thương đâm loạn xung quanh còn uy hiếp đến tính mạng của Hạ Hầu Tuyên hơn.
Ngoài ra, mặc dù trận vật lộn này hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của Hạ Hầu Tuyên, nhưng cũng có thể làm nổi bật "Công cao vất vả" của trưởng công chúa điện hạ hơn, khiến Hoàng đế "Cảm nhận được sự khó khăn của nữ nhi"... Vậy thì hình như cũng không phải chuyện xấu?
Nhưng ngay sau đó Hạ Hầu Tuyên đã không nghĩ như vậy nữa... Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, hai người mới vật lộn trong vài hơi thở, chỉ nghe thấy "Roẹt" một tiếng, thái tử nóng nảy đã kéo rách váy Hạ Hầu Tuyên rồi!
Hạ Hầu Tuyên giận tím mặt, còn thái tử thì lại nhất thời ngẩn ngơ: Sao "Muội muội tốt" của hắn lại có hầu kết của nam nhân?
"Ngươi thế mà lại..." Là một nam nhân?! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, là tình huống thế nào vậy? Thái tử vô thức bật thốt lên hỏi, đồng thời đáy lòng hắn cũng thoáng hiện lên một đáp án khiến người khiếp sợ... Vậy nhưng hắn mới nói được nửa câu thì đột nhiên bị Hạ Hầu Tuyên dồn sức hất ra rồi đè ngược lại... Sau đó, Hạ Hầu Tuyên không chút chậm trễ nắm chặt đầu thái tử rồi dùng sức vặn mạnh!
"Răng rắc" một tiếng, dứt khoát giết người diệt khẩu.
Ngay sau đó, Hạ Hầu Tuyên lấy động tác cực nhanh cởi áo choàng của thái tử ra rồi quấn lên người mình, sau đó hoắc mắt đứng lên, xông về phía đám người cách hắn gần nhất chém chém giết giết...
Theo lẽ thường mà nói, thái tử vừa chết, lẽ ra Hạ Hầu Tuyên phải cao giọng tuyên bố thành quả chiến đấu huy hoàng này, hoàn toàn tiêu diệt tinh thần của đám phản tặc, nhưng lúc này hắn lại im lặng không nói, một lòng chỉ muốn giết thêm vài người trước khi đám phản tặc này đầu hàng... Cảnh tượng vừa rồi ai đã nhìn thấy? Hắn có thể giết sạch sành sanh không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT