Editor: Anh Anh

Lại nói giữa Trịnh Kỳ Anh và Tề Tĩnh An, cũng thật sự gọi là thù mới hận cũ không thể nói rõ.

Mùa thu năm ngoái thì Trịnh Kỳ Anh bị Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An liên thủ đánh giết ôm thất bại thảm hại quay về triều, không chỉ tổn thất gần 30 vạn đại quân, còn "Tiện thể" mang một trận ôn dịch đáng sợ trở về, khiến hắn bị phụ vương khiển trách nặng nề, suýt nữa khó mà trở mình, thậm chí bị đích mẫu hại chết... Có thể suy ra, một năm này, chắc chắn trong lòng Trịnh Kỳ Anh đã ghim hàng chục vạn cái kim lên hình nhân của đôi phu phu kia rồi.

Mặt khác, trong chiến dịch lần đó, Trịnh Kỳ Anh cũng để lại lên người Hạ Hầu Tuyên mấy vết sẹo dữ tợn khó có thể phai mờ, đến nỗi mỗi lần Tề Tĩnh An thân thiết với người yêu nhìn thấy, đều bất giác nhớ lại dáng vẻ Trịnh Kỳ Anh... Khụ, cho nên mới nói, đương nhiên Phò Mã cũng hận Nhị vương tử Bắc Yến nghiến răng nghiến lợi.

Như thế, hai người kia một khi đối đầu, hơn nữa còn là chủ soái đại quân của hai bên... Trước trường hợp đó, sao có thể không kịch liệt?

Ầm ầm!

Đại chiến bắt đầu, mấy vạn quân tiên phong Bắc Yến phát động công kích trước, thế tới hung hãn, mang theo từng mảng bụi mù mịt, gần như che khuất bầu trời, khiến cho tầm mắt quân Ngụy thủ thành tối sầm lại, trong lòng khó tránh khỏi hơi rụt rè. May mà Tề Tĩnh An có thể gạt bỏ mọi quấy nhiễu từ bên ngoài, tìm đúng thời cơ tốt nhất, ào ào khởi động máy ném đá trên tường thành, đá lớn dày đặc rít gào bay ra, nện mạnh lên mặt đất, âm thanh dữ dội vang lên từng đợt, liên tiếp không dứt, giống như từng đợt chuông tang gõ vào trong lòng mấy chục vạn quân sĩ Bắc Yến!

"Hừ, bảo quan truyền lệnh gõ trống trận dồn dập hơn một chút, khích lệ quân tiên phong tăng tốc tấn công cho ta!" Từ xa nhìn thấy đối phương đúng lúc phản kích, Trịnh Kỳ Anh hừ lạnh một tiếng, chợt quát lên: "Chúng ta không có đường lui, tất cả mọi người đều không có! Chỉ có thể xông về trước, mở một đường máu, không phải thắng thì là chết!"

"A a a..." Vài chục vạn đại quân Bắc Yến cùng gào lên, sĩ khí quân tiên phong cũng lần nữa tăng trở lại đỉnh điểm: Nhánh quân đội tập kích quốc đô Đại Ngụy bọn họ, vốn là một nhánh ai binh, hầu như người người đểu đã chuẩn bị tinh thần liều mạng liều chết, cho dù khi đá lớn ập lên đầu vẫn sinh ra sự sợ hãi theo bản năng, nhưng cũng không dễ dàng mất đi ý chí chiến đấu.

"... Chúng ta cũng không có đường lui, sau lưng chính là quốc đô, không phải bọn chúng chôn xương đất khách, thì chính là chúng ta nước mất nhà tan!"

Cách nhau thiên quân vạn mã, tất nhiên Tề Tĩnh An không thể nào nghe được câu nói của Trịnh Kỳ Anh, nhưng hắn hoàn toàn có thể đoán được đối phương khích lệ sĩ khí đại quân như thế nào, đơn giản là "Đập nồi dìm thuyền, đi hàng ngàn dặm vào lãnh thổ của kẻ địch", ý đồ đạt tới hiệu quả "Ai binh tất thắng". Như vậy bên phe mình thì sao? Chẳng lẽ không phải là "Ai Binh" ư? Kẻ địch cũng đã đánh tới tận cửa nhà rồi!

Tâm trí Tề Tĩnh An kiên định, cho dù đối mặt với nhiều kẻ địch hơn nữa, cũng sẽ không có nửa phần e ngại, điều lo lắng duy nhất là tinh thần phe mình không cao như quân địch... Tố chất của nhánh quân đội ở đại doanh Kinh Giao này thật sự chưa ra hình dáng gì, chưa từng thật sự đặt chân lên chiến trường, sức chiến đấu vốn bình thường, các tướng lĩnh còn có lắm tâm tư nhỏ hơn, đối với Tề Tĩnh An làm Thống soái cũng không nhận được bao nhiêu đồng tình. Ngược lại với giám quân mà Xu Mật Viện phái tới, từng có thù cũ với đôi phu phu họ – Vương Kỳ Phi lại là người nghe theo Phò mã nhất, biểu hiện cũng cực kỳ ân cần, đặc biệt tích cực.

"Đúng vậy đúng vậy, nếu ngay cả kinh thành cũng mất, chúng ta còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông không? Chỉ sợ ngay cả thê tử và thằng nhóc trong nhà cũng ghét bỏ người trượng phu vô năng và ông cha cẩu hùng là ta!"

Vương Kỳ Phi ầm ầm ĩ ĩ phụ họa theo Tề Tĩnh An, cũng vén tay áo lên chỉ huy hai thân binh của mình, trách mắng: "Ngươi, còn ngươi nữa, hai thanh niên sức dài vai rộng, đứng ngốc ở đó làm gì? Nhân thủ khiêng đá đủ rồi, các ngươi phải đi nâng nồi đốt dầu chứ, đốt nóng dầu cải đổ xuống tường thành, hâm chín mấy đứa nương tặc đang leo tường kia đi!"

Tần Liên Hoành liếc Vương Kỳ Phi một cái, mặc dù cảm thấy dáng vẻ nhảy nhót lải nhải của người này có chút buồn cười, nhưng cũng có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương: Căn cứ vào kinh nghiệm của bản thân, Vương Kỳ Phi tin chắc công chúa và phò mã là người thật sự có bản lĩnh, ôm chặt bắp đùi của bọn họ đương nhiên đáng tin hơn đi theo đám Xu Mật Viện mù dở nhiều; hơn nữa thân là người kinh thành chính gốc, Vương Kỳ Phi hết sức không vui khi thấy Yến tặc công phá kinh đô, vậy nên hắn bất giác liều dời trận doanh.

Mà trong các tướng sĩ của đại doanh Kinh Giao, thật ra cũng có nhiều người có suy nghĩ như Vương Kỳ Phi, vì vậy dưới "Tấm gương tốt" này, bầu không khí quanh quân Ngụy cũng tích cực lên không ít, đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.

Tề Tĩnh An ném một ánh mắt tán thưởng cho Vương Kỳ Phi, sau đó quay người tiếp tục theo dõi tình hình chiến đấu dưới thành: Tất cả mọi người đều biết, ban đầu, bên thủ thành chiến ưu thế về thời gian, cổng thành kiên cố, quân giới đầy đủ, các tướng sĩ không cần đối đầu trực diện với kẻ địch, tỷ lệ chết rất nhỏ; nhưng chính vì vậy, Tề Tĩnh An càng tập trung tinh thần vào chiến trường hơn, chỉ huy thật tốt, cố gắng mức tiêu hao nhỏ nhất của phe mình đổi lấy thương vong lớn nhất của đối phương, kéo dài ưu thế về thời gian, cũng khích lệ sĩ khí các tướng sĩ, đặt nền móng vững chắc cho trận ác chiến sau này.

...Phò Mã vừa ra tay, là biết có hay không, tài chỉ huy của Tề Tĩnh An thật sự không phải thổi phồng, hơn nữa kinh nghiệm của bản thân còn không trực quan bằng cảm xúc của kẻ địch.

"Con mẹ nó, trưởng công chúa Đại Ngụy đã đủ tà môn rồi, ai ngờ được, phò mã của nàng cũng khó gặm như vậy!"

Một ngày này, đánh từ sáng sớm đến tối muộn, cứ thế không có một tên Bắc Yến nào có thể sống sot leo lên được tường thành Vĩnh Định quan, hàng ngàn hàng vạn thi cốt chốt dống dưới tường thành, máu tươi nhiễm đỏ sông hào bảo vệ thành, thấy thế, một đám tướng lĩnh Bắc Yến cũng có chút nặng nề: Tuy bọn họ chiếm ưu thế lớn về mặt nhân số, nhưng mấy vạn người cứ vậy "Bổ nhào" thì có ai không đau lòng? Hơn nữa, nếu mấy ngày tiếp theo vẫn cứ như thế, mắt thấy ưu thế của bọn họ dần dần giảm sút, mà còn không giành được tòa quan khẩu này, vậy thì thật sự cách bi kịch không xa nữa rồi.

Trịnh Kỳ Anh lạnh lùng dò xét Phó tướng bên cạnh, không lên tiếng. Tà môn? Hừ, trưởng công chúa Đại Ngụy quả thật đủ tà, hắn đã thấu hiểu rõ... Nhưng nếu ông trời đã để hắn nhặt về được một cá mạng từ tay người đó, còn có được cơ hội báo thù rửa hận như vậy, hắn nhất định không "Phá tà" không được!

Không một ai biết, rốt cuộc Trịnh Kỳ Anh phải trải qua bao nhiêu khó khăn, lại may mắn nhường nào mới có thể trở mình: Bởi vì trận thảm bại năm ngoái, quốc chủ Bắc Yến đã gần như bỏ qua đứa con trai này. May mà đích mẫu vì cái chết của quốc cữu mà đổ bệnh nằm liệt trên giường, nếu không, lúc này ngay cả hài cốt của Trịnh Kỳ Anh cũng đã lạnh toát rồi.

Không thể không nói, nhân quả thế gian này vẫn thật kỳ diệu, nhớ ngày đó, nếu không phải quốc cữu Bắc Yến bị trúng một mũi tên của Tề Tĩnh An, thì sao có thể để Trịnh Kỳ Anh nhân cơ hội giết chết?

Chỉ là Trịnh Kỳ Anh cũng sẽ không cảm tạ Tề Tĩnh An, hắn chỉ biết, tất cả những gì mình có đều dựa vào một chữ "Tàn nhẫn" mà tranh thủ được, nên giết thì giết, nên cắt đứt thì cắt đứt, giống như khi hắn giết chết quốc cữu, cũng giống như lần này, Bắc Yến suýt chút nữa bị diệt trong tay Trấn Bắc hầu Đại Ngụy, đám đại thần trong triều không đề nghị cắt đất cầu hòa thì cũng là cả nước xin hàng, mặc dù sau đó Trấn Bắc hầu nhiễm bệnh bỏ mình, bọn họ vẫn đề nghị cầu hòa cầu ổn... Chỉ có hắn, nghiêm túc đề xuất muốn thừa dịp đánh úp kinh đô Đại Ngụy, vừa là vì cứu vãn Bắc Yến, càng là vì cho mình có cơ hội lật người!

Sau đó, sự việc phát triển quả nhiên đúng như dự đoán của Trịnh Kỳ Anh, vị phụ vương đầy dã tâm kia đồng ý với đề xuất của hắn, kiên quyết bổ nhiệm hắn làm chủ soái của vài chục vạn đại quân, để cho hắn lập công chuộc tội, toàn quyền phụ trách Nam tập kinh đô Đại Ngụy, đồng thời cũng cho hắn đập nồi dìm thuyền, liều chết đánh cược một lần!

Hai cha con bọn họ, quả thật là người một đường.

Nghĩ đến đây, Trịnh Kỳ Anh liếc nhìn Tề Tĩnh An đang đứng trên cổng thành xa xa, xoay người đánh ngựa rời đi... "Gõ chuông thu binh, ngày mai tái chiến!"

Đây mới chỉ là ngày đầu tiên mà thôi, tất cả vừa mới bắt đầu, cứ chờ mà xem, đòn sát thủ của hắn còn chưa ra đâu...

Mà trên cổng thành Vĩnh Định quan, đưa mắt nhìn kẻ địch rút lui như thủy triều, tất cả tướng lĩnh và binh sĩ đều không kìm được tiếng hoan hô, thậm chí mừng rỡ xoay thành vòng.

Trong thời gian hơn nửa ngày ngắn ngủi, thành quả chiến đấu của bọn họ thật quá huy hoàng, giết chết được mấy vạn kẻ địch, mà phe mình chỉ thương vong chừng hai nghìn người, phần lớn là bị tên nỏ dưới thành bắn trúng, mọi người thậm chí không cần vật lộn với kẻ địch... Cho đến lúc này, phần lớn nhân tài mới chợt thấy được Phò Mã lao khổ công cao, bản lĩnh càng không tầm thường, vì vậy sự thừa nhận mọc rễ nảy mầm trong lòng bọn họ, từ từ lớn dần lên.

"Hôm nay các huynh đệ đều vất vả, ta mời mọi người ăn thịt, ăn xong, ngày mai tiếp tục giết giặc!" Thấy không ít người lén lút nhìn về phía hắn, Tề Tĩnh An nở nụ cười, sảng khoái chào hỏi, tiếng hoan hô của các tướng sĩ nhất thời vang dội hơn...

Cứ như vậy, một ngày lại một ngày, trong vòng năm ngày liên tục, Tề Tĩnh An vững vàng canh giữ Vĩnh Định quan, chỉ mất hai, ba vạn thương vong mà hao hết mười vạn đại quân của đối phương!

Không nghi ngờ chút nào, theo năng lực quân sự không ngừng thể hiện ra, uy vọng của Phò Mã trong Ngụy quân liên tục tăng lên, tinh thần của các huynh đệ cũng lên cao, ngược lại, tinh thần của đại quân Bắc Yến "Vùn vụt" lao xuống, khiến Trịnh Kỳ Anh cũng bắt đầu nóng nảy: Sao còn chưa có tin tức? Đòn sát thủ của hắn đấu, lúc này không hành động, thì đợi đến bao giờ?

Vào ngày thứ sáu hai quân đối chiến, Tề Tĩnh An chỉ huy các tướng sĩ thủ thành lại giành được một trận đại thắng, ngay tại lúc khí thế như hồng* thì đột nhiên nhận được một tin xấu: Kinh Thành xảy ra nhiễu loạn!

*Ý chỉ tinh thần đang lên cao

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Mau nói lại tỉ mỉ cho ta."

Dưới sự thúc giục của Tề Tĩnh An, Tần Liên Hoành mới tuôn ra tin tức tình báo mà hắn vừa nhận được: Mới ngày hôm qua, trong kinh thành đột nhiên xuất hiện một nhóm người áo đen, gặp người là chém, gặp người là giết, tập trung "Chăm sóc" những cao môn đại hộ, quan to hiển quý, thậm chí còn phát động đánh thẳng vào hoàng thành...

"Người áo đen?!" Tề Tĩnh An nhướng mày, suy nghĩ thay đổi thật nhanh, lập tức nhớ lại đám người đã dạ tập bọn họ, còn đốt lương thảo của bọn họ.

"Đúng vậy, phò mã phản ứng nhanh thật, chính là đám tử sĩ chúng ta từng gặp đó, tử sĩ do Yến tặc bồi dưỡng!" Tần Liên Hoành gật đầu nói: "Cũng không biết bọn họ xâm nhập vào kinh thành thế nào, còn mang theo đầy đủ tên nỏ và khảm đao, đám quan lão gia đó đều bị dọa sợ gần chết!"

"Trước đó chúng ta đã sớm nghi ngờ trong triều có gian tế của Bắc Yến, về sau nhị ca chết rồi, còn tưởng chuyện này đã chấm dứt, hóa ra vẫn có chỗ sơ hở..." Tề Tĩnh An trầm ngâm chốc lát, lắc đầu nói: "Bất kể bọn họ xâm nhập vào kinh thành thế nào, tóm lại chuyện này đã thành kết cục đã định, bị hoảng sợ không chỉ có quan lão gia đúng không? Hoàng đế thì sao, Thái hậu thì sao? Liên Hoành à, nói chuyện với ta không cần phải giấu giấu diếm diếm đâu."

"Aizz, không phải ta che che giấu giấu, mà là cảm thấy không cần thiết phải nhiều lời, bản thân ngươi cũng có thể nghĩ đến được." Tần Liên Hoành giang tay, "Chiến lực của những người áo đen đó, chúng ta đã sớm lĩnh giáo rồi, thật sự không hề tầm thường, hơn nữa Hứa Thống lĩnh còn bị để đó không dùng, thế nên cấm vệ quân chết hơn nửa, thậm chí còn để vài tên áo đen vọt tới ngự tiền bắn mấy mũi tên, hoàng đế bệ hạ hắn... Nghe nói cũng bị dọa sợ phát khóc, hê."

Tề Tĩnh An trợn mắt nói: "Ngươi đang cười đấy, bệ hạ bị thương à?"

"Thì bởi không bị ta mới cười đó, bệ hạ cũng quá yếu ớt rồi," Tần Liên Hoành bĩu môi nói: "Nhớ ngày đó công chúa điện hạ bị tên họ Trịnh kia bắn trúng vài mũi tên, còn tưởng người không sao cả vẫn đứng lên chỉnh đốn quân ngũ, rõ ràng là hai huynh muội từ một bụng mẹ bò ra, chênh lệch này cũng quá lớn rồi! Công chúa điện hạ mới thật sự là hán tử khí phách, hoàng đế bệ hạ so với nữ nhân còn yếu hơn, có phải đầu thai ngược không..."

"Được rồi được rồi, ngươi ngậm miệng lại đi." Tề Tĩnh An khoát tay, đi qua đi lại, "Chuyện nghiêm trọng như vậy, người còn rảnh rỗi nói mấy lời nhảm nhí này!"

"Chẳng phải là người bảo ta không cần che che giấu giấu à, ta nói hết những lời tận đáy lòng, ngươi lại không kiên nhẫn nghe..." Tần Liên Hoành lầu bầu một tiếng, chắp tay nói: "Nếu không còn chuyện gì khác, ta lui xuống trước nhé?"

Tề Tĩnh An một phát bắt được Tần Liên Hoành, "Sao lại không còn chuyện gì khác, ngươi còn chưa nói nhà ta có bị đánh vào không đấy? Phụ hoàng lão nhân gia không sao chứ? Còn hai mẹ con Nhược Nghiên, cũng đều khỏe cả chứ?"

"Hầy, những việc này, ta không nói ngươi cũng biết, có Hứa thống lĩnh ở đó, trong phủ của ngươi và điện hạ còn an toàn hơn cả hoàng cung, già trẻ lớn bé đều tốt cả. Hơn nữa, nếu trong nhà các ngươi thật sự đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn ta sẽ nói đến đầu tiên, chuyện hoàng cung cũng phải đứng phía sau chứ."

Tần Liên Hoành nhún vai cười, trong phủ phò mã lúc này, tuy hai chủ nhân đều không ở đấy, nhưng "Nhân khẩu ở tạm" cũng thật đúng là không ít, hơn nữa phân lượng cũng rất nặng: Thái Thượng Hoàng và Vương tổng quản hầu hạ ông không cần phải nói rồi, Hứa Thắng và cả đám huynh đệ cũng ở đấy... Sau khi Hạ Hầu Trác lên ngôi, đã hạ chỉ cắt cử bọn họ đi theo bảo vệ Thái Thượng Hoàng, cũng danh chính ngôn thuận đổi một thống lĩnh cấm vệ quân khác... Đây là chuyện rất dễ hiểu, thống lĩnh cấm vệ quân ấy mà, xưa nay đều là thân tín của hoàng đế đảm đương, vốn Hứa Thắng cũng không phải thân tín của Hạ Hầu Trác, hơn nữa hắn còn từng tham dự một vở "Kịch hay", sao có thể không bị cắt chức được? Không bị tính sổ là hoàn toàn nhớ có Tề Tĩnh An ở giữa chu toàn, vậy nên Hứa Thắng liền dẫn các huynh đệ yên tâm làm hộ vệ trong phủ phò mã, không chỉ không cảm thấy uất ức, ngược lại còn vô cùng cảm tạ ân cứu mạng của Phò Mã.

Ngoài ra, đêm trước khi Tề Tĩnh An xuất hiện ở Vĩnh Định quan, còn bày ra chút thủ đoạn, rước hai mẹ con Nhược Nghiên từ trong cung ra, sắp xếp ở trong nhà mình, lý do cũng không khó tìm: Sau khi phò mã rời kinh, Thái Thượng Hoàng sợ tịch mịch, nên muốn mang tiểu tôn tử đến ở cùng ông, chẳng lẽ có thể nói không được à? Tiểu tôn tử tuổi còn quá nhỏ, nên để mẫu phi hắn đi cùng, cái này cũng rất xuôi tai đúng chứ?

"Nhưng mà, Phò Mã, ngươi tập hợp tất cả mọi người lại một chỗ từ sớm, chẳng lẽ đã đoán trước được trong kinh xảy ra nhiễu loạn à?" Nghĩ tới đây, Tần Liên Hoành thu lại nụ cười, hơi giật mình.

Tề Tĩnh An nhướng mày, lạnh nhạt nói: "Đương nhiên không phải, ta thần như vậy à?" Hắn sắp xếp như vậy, vốn là để đề phòng Thái hậu hoàng hậu Kỷ gia Từ gia cùng đám thân thích gây chuyện khi hắn rời kinh, về phần người áo đen gì đó, nếu như cả việc ngoài ý muốn ấy mà cũng có thể đoán trước, thế thì đúng là thần rồi.

Nhưng Tần Liên Hoành lại gật đầu một cái, đôi mắt nhỏ sáng ngời nhìn Tề Tĩnh An, nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy, ngươi đúng là thần như vậy."

Tác giả có lời muốn nói: Công chúa tà môn, phò mã rất thần, trời sinh một đôi ~ Vậy nên Trịnh Nhị nhất định phải bổ nhào rồi, đòn sát thủ cũng vô dụng ╮(╯▽╰)╭

PPS: Tôi rất nhớ mọi người =3= Phò mã cũng rất nhớ công chúa =33= Chúng ta đoàn tụ rồi, vậy nên đôi phu phu này cũng lập tức được gặp mặt, những ngày tú ân tú ái lại sắp nhiều lên rồi ~!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play