Editor: Anh AnhTrước bia mộ cha mẹ Tề Tĩnh An, Hạ Hầu Tuyên quyết tâm nói ra sự thật... Nếu đến lúc này còn giấu diếm nữa, vậy thì hắn chỉ còn lại hai lựa chọn: Một là lấy thân phận vợ tương lai quỳ lạy cha mẹ Tề Tĩnh An, đó chính lừa gạt người đã khuất, bất kính quỷ thần, thực sự quá đáng; hai là từ chối tế bái, thế nhưng như vậy, sao Tề Tĩnh An có thể không đau lòng cho được?
Nhìn đôi mắt sáng ngời ngập tràn mong đợi của Tề Tĩnh An, Hạ Hầu Tuyên hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi khoảnh khắc ánh mắt đối phương ảm đạm đi.
Phải biết, mặc dù Hạ Hầu Tuyên giỏi dùng thủ đoạn, tâm cơ nặng, nhưng lòng dạ hắn còn lâu mới đạt tới mức tàn nhẫn vô tình, nhất là khi đối mặt với người trong lòng, hắn vẫn cực kỳ lo nghĩ cho đối phương. Thế nên Hạ Hầu Tuyên quyết định thuận theo lòng mình, thẳng thắn được khoan hồng... Khụ, hi vọng sau khi Tề Tĩnh An nghe được chân tướng, có thể thật sự thả lỏng tinh thần.
..."Tĩnh An, trong lòng ta cất giấu một bí mật lớn, vẫn luôn gạt ngươi, ta cũng luôn cảm thấy có lỗi với ngươi, vậy nên... Bây giờ ta muốn thẳng thắn với ngươi."
Bởi vì trong lòng rất căng thẳng, vì vậy vẻ mặt lúc này của Hạ Hầu Tuyên rất nghiêm túc, giọng điệu cũng vô cùng nghiêm túc, khiến trái tim Tề Tĩnh An lập tức vọt lên tận cổ họng, hắn nuốt nước bọt, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?" Lúc nói lời này, giọng điệu của hắn cũng hơi thay đổi.
Nhìn Tề Tĩnh An với một ánh mắt phức tạp, Hạ Hầu Tuyên hít sâu một hơi, nói: "Ta... Thật ra ra là nam nhân." >
Chân tướng đột nhiên lộ ra, trong lòng Hạ Hầu Tuyên cũng theo đó mà thả lỏng, như thể một tảng đá lớn đè trên ngực trong thời gian dài bị vỡ thành bột phấn, biến mất không thấy tăm hơi. Nhưng ngay sau đó, tim hắn lại căng thẳng: Người trong lòng đột nhiên thay đổi giới tính, Tề Tĩnh An sẽ nghĩ thế nào? Hắn có thể chấp nhận không? Quan hệ của hai người bọn họ sẽ phát triển theo hướng nào?
"Hả?!" Tề Tĩnh An trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Hạ Hầu Tuyên một lúc lâu, hỏi ngược lại theo bản năng: "Ngươi... Ngươi nói cái gì? Ta nghe nhầm hả?"
Hạ Hầu Tuyên nhíu mày, thở dài nói: "Ngươi không nghe nhầm, ta cũng không nói đùa, ta thật sự là nam nhân hàng thật giá thật."
Tề Tĩnh An nhất thời không nói gì, vẻ mặt ngơ ngác, cả người lộ vẻ trống rỗng, điều này khiến Hạ Hầu Tuyên vừa cảm thấy khó chịu lại cảm thấy bất đắc dĩ... Trong lòng thật sự kìm nén đến bực bội, hắn dứt khoát một hơi nói ra toàn bộ những gì nên nói và muốn nói: Về hoàng tử song sinh vừa ra đời đã không rõ số kiếp, về chuyện xưa Trộm long tráo phượng giả thành công chúa, còn có sự chèn ép của Thụy phi, cuộc sống như đi trên lớp băng mỏng trong hậu cung... Đủ loại đủ thứ, những lời này đã cất giấu trong lòng Hạ Hầu Tuyên nhiều năm, cũng đè hắn rất nhiều năm, hôm nay đều được bộc lộ hết ra ngoài, làm hắn cảm thấy sức nặng cơ thể dường như đã nhẹ đi không ít.
Sau khi nói một hơi sảng khoái, Hạ Hầu Tuyên nhìn Tề Tĩnh An, vẻ mặt đã không còn chút căng thẳng thấp thỏm nào nữa, tất cả đều là thản nhien và thoải mái... Hắn bình tĩnh nói: "Đây là một bí mật khủng khiếp chết người, còn không thể tưởng tượng nổi. Nếu ngươi cảm thấy khó có thể chấp nhận, hoặc trong lòng còn có chút không muốn tin, thì có thể đích thân tới kiểm chứng."
Vừa nghe Hạ Hầu Tuyên nói tới đây, cuối cùng Tề Tĩnh An cũng có phản ứng, không tiếp tục giả thành tượng điêu khắc nữa. Hắn trừng mắt nhìn, sau đó nện bước chậm rãi bước tới gần Hạ Hầu Tuyên, giọng nói đều đều hỏi: "Phải kiểm chứng thế nào... Ngươi cho ta sờ à?"
Kỹ năng diễn xuất của Hạ Hầu Tuyên rất tốt, thế nên khi hắn giả nữ, gần như không khiến người khác nảy sinh hoài nghi. Nhưng Tề Tĩnh An có quan hệ thân thiết với hắn, thế nên dù sao vẫn cảm thấy hơi không ổn... Nhất là gần đây, Tề Tĩnh An càng ngày càng cảm thấy không được bình thường, cho dù đến tận bây giờ Hạ Hầu Tuyên vẫn không thẳng thắn, hắn cũng gần như sắp đoán được chân tướng, vì vậy Tề Tĩnh An chuẩn bị tâm lý đầy đủ hơn Hạ Hầu Tuyên tưởng tượng nhiều, phản ứng lúc này cũng nằm ngoài dự đoán của công chúa điện hạ.
Phụt! Bây giờ đến phiên Hạ Hầu Tuyên kinh ngạc trợn to mắt, hắn sững sờ một lúc lâu mới lúng túng nói: "Được chứ, dù sao cũng đều là nam nhân, ngươi tới sờ đi." Điều này thật sự có chút kỳ quái, Tề Tĩnh An vẫn luôn ngây thơ thế mà lại nói như vậy... Sờ? Người anh em rốt cuộc ngươi muốn sờ chỗ nào?!
Trước ánh mắt quái dị soi mói của Hạ Hầu Tuyên, Tề Tĩnh An thật sự đưa tay ra, xoa nhẹ lên mặt Hạ Hầu Tuyên... Gương mặt này rất rất đẹp, quả thật là kiệt tác của trời cao, hơn nữa hiếm có nhất là, gương mặt này phù hợp với cả nam và nữa, mặc nam trang thì lộ vẻ anh tuấn, mặc nữ trang thì lộ vẻ xinh đẹp, có lẽ đây chính là bồi thường của ông trời dành cho số mệnh bấp bênh của công chúa điện hạ?
Tay Tề Tĩnh An không hề khách sáo sờ soạng trên mặt Hạ Hầu Tuyên một hồi, sau đó từ sườn mặt đi xuống, trượt vào trong cổ áo đứng... Cảm nhận được da thịt ấm áp dưới lòng bàn tay, mạch máu chảy nhịp nhàng, tim Tề Tĩnh An cũng đập càng ngày càng nhanh.
"Thảo nào ngươi luôn mặc trang phục cổ đứng, cho dù vào tiết trời Tam Phục Thiên cũng che chắn kín mít, mà rõ ràng ngươi không phải loại tính cách Tam Trinh Cửu Liệt... Chậc, ta phải sớm nên nghĩ tới." Tề Tĩnh An cố đè xao động trong lòng xuống, cười như không cười nói như vậy... Hắn sờ tới hầu kết Hạ Hầu Tuyên, mặc dù cũng không quá rõ ràng, nhưng cũng có điểm khác với nữ hài tử bình thường.
Xác định người trong lòng là nam nhân, phản ứng của Tề Tĩnh An bình tĩnh ngoài dự đoán, hắn cũng không lộ ra vẻ mặt không tin nổi, ngược lại dùng giọng điệu tựa như trêu chọc, lại như đưa ra kết luận nói: "'Tuyên muội', bí mật này của ngươi, một hai năm nữa khó mà giấu tiếp được nữa rồi."
Hạ Hầu Tuyên khẽ hừ một tiếng, dùng sức bắt được tay Tề Tĩnh An, không cho đối phương tiếp tục mò xuống nữa: Cổ là vị trí liên quan đến tính mạng, nếu không phải hắn thật sự tin tưởng Tề Tĩnh An, thì sẽ không cho chạm vào.
"Đúng là sắp không giấu được nữa, thế nên... Tề Tiểu Miêu có cao kiến gì không?" Hạ Hầu Tuyên cũng dùng giọng điệu đùa giỡn đáp lại, nhưng lúc hắn nói lời này, ánh mắt lại cực kỳ sắc bén nhìn chằm chằm vào Tề Tĩnh An.
Tề Tĩnh An nhún vai cười nói: "Biện pháp tốt nhất bây giờ là ngươi mau gả cho ta đi, để trí thông minh của ta tới giúp ngươi cùng giấu bí mật này."
Hạ Hầu Tuyên híp mắt, hơi kinh ngạc nói: "Công chúa giống như ta, người còn dám cưới à?"
"Dám chứ, sao lại không dám, ngươi dám gả thì ta dám cưới." Ta còn sợ ngươi không gả đấy! Tề Tĩnh An nghĩ như vậy, trong mắt hiện ra thần thái sáng ngời, giống như bùng lên hai ngọn lửa nhỏ.
Hạ Hầu Tuyên hoàn toàn không ngờ năng lực tiếp nhận của Tề Tĩnh An lại mạnh mẽ đến thế, hắn thật sự cực kỳ kinh ngạc, nhưng cũng vô cùng mừng rỡ, vui vẻ nói: "Ngươi đúng là Tiểu Miêu Miêu tinh thần can đảm!"
"Nếu không như thế, thì sao xứng với 'Tuyên muội' khí phách hùng hồn chứ?" Tề Tĩnh An cong cong khóe miệng.
Nhìn lúm đồng tiền nhỏ trên mặt Tề Tĩnh An, Hạ Hầu Tuyên đột ngột giơ tay chọc chọc, vẻ mặt kỳ lạ cười hỏi: "Tĩnh An à Tĩnh An, sao da mặt của ngươi lại đột nhiên dày lên nhiều như vậy?"
Tề Tĩnh An cũng đưa tay nhéo mặt Hạ Hầu Tuyên, đắc ý nhướng mày, nói: "Nếu chúng ta đều là nam nhân, ngươi có thể trêu chọc ta, thì ta cũng có thể trêu chọc ngươi... Ta có gì mà phải xấu hổ chứ?"
"..." Hạ Hầu Tuyên không nói nên lời một lúc lâu mới bình tĩnh lại, thở ra một hơi thật dài rồi mỉm cười nói: "Tĩnh An, huynh đệ tốt của ta, sau khi ngươi biết được hoàn cảnh đặc thù nguy hiểm của ta mà vẫn quyết định lấy ta, nghĩa khí như vậy, thật sự làm ta vô cùng cảm động."
Tề Tĩnh An nhướng mày, nói: "Ta muốn cưới ngươi, cũng không phải là vì nghĩa khí!"
"Ồ?" Hạ Hầu Tuyên mỉm cười nghiền ngẫm, biết mà còn hỏi: "Vậy là vì cái gì?" Hắn cũng không ngốc, sao có thể không nhìn ra tình cảm của Tề Tĩnh An đối với hắn, nhưng hắn vẫn muốn nghe đối phương thổ lộ một lần nữa.
Trước ánh mắt sáng rực chăm chú của Hạ Hầu Tuyên, tuy da mặt của Tề Tĩnh An đã dày lên không ít, nhưng vẫn không khỏi nóng bừng lên, hai má đỏ bừng nói: "Đương, đương nhiên là bởi vì thích ngươi rồi... Hôn nhân đại sự há có thể là trò đùa?"
Người trong lòng "Lại" biến thành nam nhân, sau khi sự kinh ngạc của Tề Tĩnh An qua đi, thì trong lòng cũng chỉ còn lại sự vui mừng xen lẫn ngạc nhiên, bởi vì vốn dĩ hắn thích nam nhân mà! Hoặc cũng có thể nói, hắn thích chính là người nam nhân đặc biệt này: Minh chủ mà hắn nhận định, Bá Nhạc của hắn, tri kỷ của hắn, người mà hắn nguyện một đời thần phục, cũng là người hắn quan tâm nhất trong cuộc đời.
Chỉ là đến lúc này, Tề Tĩnh An lại có nỗi lo mới: Nếu công chúa là nam nhân, vậy thì chứng tỏ trước kia hắn cầu hôn cũng không phải xuất phát từ tình yêu... Thế bây giờ thì sao? Lại còn nói gì mà huynh đệ nghĩa khí, thật sự làm hắn cực kỳ khó chịu!
Thế nên Tề Tĩnh An "Căm phẫn" thổ lộ, nhưng sau khi thổ lộ xong thì trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm.
Cũng may Tề Tĩnh An chỉ lo lắng quá mức, Hạ Hầu Tuyên nói đến nghĩa khí, chỉ là một lời thăm dò nho nhỏ, nhân tiện phản kích lại cái da mặt trở nên dày hơn của Tề Tĩnh An... Sau khi nghe xong lời thổ lộ, Hạ Hầu Tuyên cười híp mắt nói: "Nói cách khác, bất kể ta là nam hay nữ ngươi cũng đều thích?"
Tề Tĩnh An chắc chắn trong lòng, đỏ mặt gật đầu liên tục, hơi lắp bắp nói: "Đúng, đúng vậy, không phải trước kia ta đã nói, ngươi như thế nào ta cũng đều thích à."
Nhưng Hạ Hầu Tuyên lại lắc đầu nói: "Không đúng, mặc dù ta là nam hay nữ ngươi cũng đều có thể tiếp nhận, nhưng ta cảm thấy ngươi thích ta là nam nhân hơn..." Hắn vừa nói vừa lôi "Vật chứng" từ trong ngựa ra: Tượng người gỗ nhỏ mặc nam trang.
..."Sao, ta nói có đúng không?"
Ý định ban đầu bị phát hiện rồi! Tề Tĩnh An nhất thời cảm thấy quẫn bách, chỉ đành vùi đầu ở ngực giả làm đà điểu.
"Ồ, ngươi không cần phải cảm thấy không được tự nhiên, thế này rất tốt mà, thứ ngươi thích chính là con người thật của ta... Tĩnh An, ta thật sự vô cùng cảm động." Hạ Hầu Tuyên nâng mặt Tề Tĩnh An để hắn ngẩng đầu lên, nở nụ cười từ tận đáy lòng: "Thân thế hoàn cảnh của ta có thể nói là một trò đùa lớn của ông trời, nhưng cũng may thế gian này còn có ngươi... Xem như ông trời cũng đủ ý tứ." Nói tới đây, hắn thuận theo lòng mình, bước tới hôn lên khóe miệng Tề Tĩnh An.
Mặt Tề Tĩnh An đỏ rực như sắp bốc cháy, dường như trên đỉnh đầu cũng bốc ra khói xanh, tay chân luống cuống chặn bờ vai Hạ Hầu Tuyên, vội la lên: "Này! Ban ngày ban mặt, ngươi... Sao ngươi có thể như vậy... Mặc dù bốn bề vắng lặng, nhưng, nhưng cha mẹ còn đang nhìn chúng ta đấy?"
Hạ Hầu Tuyên dừng lại, lập tức thu lại vẻ mặt, đi tới quỳ xuống trước bia mộ, thái độ cực kỳ chân thành nói: "Cha, mẹ, cảm ơn hai người đã cho Tĩnh An tới thế giới này, đi đến bên cạnh con, con hứa sẽ đối xử tốt với hắn cả đời."
Nhìn Hạ Hầu Tuyên nghiêm túc hứa hẹn, Tề Tĩnh An cảm thấy cả trái tim mình như đều được ngâm trong hũ mật, ngọt đến mức sắp biến thành mứt hoa quả rồi, nhưng ngoài miệng hắn vẫn không nhịn được nói: "Lời hứa này của ngươi không phải câu nói trước kia của ta à? Một chút ý mới cũng không có."
"Ý mới
(Tân ý)? Quả thật không có, nhưng mà có tấm lòng
(Tâm ý)." Hạ Hầu Tuyên nhấn mạnh một chữ "Tâm", ngón tay lại chỉ vào ngực của mình, trịnh trọng nói: "Ý mới cũng đều là lời ngon tiếng ngọt, lời hứa trịnh trọng mới là tấm lòng, ở trước mặt cha mẹ không có nửa câu dối trá, tuyệt đối là tình cảm chân thành, thật lòng thật dạ." <
Tề Tĩnh An ôm mặt đầu hàng: "Được rồi được rồi, tài ăn nói mà ta vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng phải thua trước ngươi, thật sự phục ngươi, chắc chắn đời này của ta đều phải thua trên người ngươi."
"Không phải ta cũng thua trên người ngươi à? Nói tóm lại hai ta vẫn là bất phân thắng bại." Hạ Hầu Tuyên khẽ mỉm cười, đưa tay chỉ vào vị trí bên cạnh mình, nói: "Tới đây cùng ta dập đầu với cha mẹ đi, sau này chắc chắn chúng ta sẽ thành hôn ở kinh thành, vậy thì sao không nhân dịp này bái lạy cao đường trước?"
Tề Tĩnh An cảm thấy sợi dây trong đầu đứt "Tạch" một cái, bước chân không có lực đi đến quỳ xuống bên cạnh Hạ Hầu Tuyên... Cuối cùng bọn họ thật sự quỳ gối dập đầu trước bia mộ, tương đương với bái lạy cao đường, sau đó mới tay trong tay rời đi.
"Thật sự chưa từng gặp ai có da mặt dày như ngươi." Đôi phu phu mới thành đan tay nhau đi xuống núi nhỏ, Tề Tĩnh An không khỏi lẩm bẩm: Vừa mới biết công chúa điện hạ là nam nhân, ngay sau đó bọn họ đã ôm ấp hôn nhẹ, sau đó nữa là bái lạy cao đường... Tiền triển này! Tốc độ này! Thật sự quá ngang ngược!
"Ngươi nói vậy là hiểu nhầm ta rồi, thật ra trong lòng ta cũng rất thấp thỏm, thế nên mới vội vã xác định với ngươi." Hạ Hầu Tuyên từ từ thở dài nói: "Ta vừa lo ngươi không chấp nhận ta, cũng lo cha mẹ ngươi ở trên trời có linh thiêng không chấp nhận ta... May là vừa rồi không có đạo thiên lôi nào đánh xuống, thật sự phải cảm tạ cha mẹ sáng suốt."
Tề Tĩnh An bĩu môi, "Ngươi yên tâm đi, cha mẹ ta cực kỳ sáng suốt, cha mẹ của ngươi mới thật sự phiền toái!"
Nghĩ đến Hoàng đế và Thụy phi ở kinh thành xa xôi, Hạ Hầu Tuyên không khỏi day day thái dương, nói: "Bây giờ chúng ta là Trời cao Hoàng Đế ở xa, tạm thời cũng không cần phải quan tâm đến cha mẹ ta, không bằng ngươi kể cho ta nghe về cha mẹ của ngươi đi."
Tề Tĩnh An gật đầu, sau đó vừa đi xuống núi, vừa kể về cha mẹ hắn cho Hạ Hầu Tuyên nghe.
Mẫu thân Lý thị của Tề Tĩnh An thật ra là nữ nhi của phủ quân Hưng Bình, quá trình quen biết của bà và Tề Bái có hơi giống thoại bản "Đại tiểu thư dạo chơi ngoại thành vô tình gặp được tú tài", hai người thoáng cái vừa ý nhau... Nhưng Tề Bái cũng không phải là tú tài nghèo, mà là tú tài do thổ hào nuôi ra, thế nên Tề Thịnh và cha mẹ Lý thị đều hài lòng tán thành hôn sự này, hơn nữa còn mắt nhắm mắt mở khi bọn họ thỉnh thoảng "Lén lút" hẹn hò, khiến tình cảm giữa hai người càng ngày càng sâu đậm.
Vậy nhưng trời bất ngờ trở gió, ngay trước ngày hứa hôn của Tề Bái và Lý thị, cha Lý thị đột nhiên bị kết tội, từ quan phụ mẫu địa phương biến thành tù nhân, Lý thị cũng từ thiên kim tiểu thư trở thành nhi nữ tội quan... Kể từ đó, đương nhiên Tề Thịnh không muốn người con dâu Lý thị này nữa, nhưng Tề Bái vẫn kiên trì muốn thành thân với Lý thị, chịu trách nhiệm tới cùng, khiến quan hệ của hai cha con xuất hiện vết nứt lớn.
Dưới tình huống như vậy, người vui nhất đương nhiên là mẹ kế Ngu thị của Tề Bái: Vốn dĩ khi Lý thị còn là tiểu thư quan gia, Ngu thị vẫn luôn muốn phá hỏng hôn sự của bà và Tề Bái; kết quả sau khi Lý thị trở thành nhi nữ tội quan, Ngu thị lại dốc sức ủng hộ, Tề Bái và Lý thị mới có thể có thành thân với nhau...
Thật ra, không phải Tề Bái không biết tâm tư của mẹ kế, nhưng với tính cách của ông, nếu vì ngầm đấu đá với mẹ kế mà vứt bỏ người mình yêu thì tuyệt đối là điều không thể.
Vậy nên cuối cùng Tề Bái và Lý thị vẫn ở bên nhau, bằng không thì cũng không có sự tồn tại của Tề Tĩnh An rồi. Mặc dù cuối cùng hai phu thê bọn họ đều qua đời vì một trận dịch bệnh nguy hiểm, nhưng trong mười năm làm phu thê với nhau, bất kể là phú quý hay nghèo khó, bọn họ đều yêu nhau thủy chung như một, chưa bao giờ hối hận về sự lựa chọn của mình... Đối với bọn họ mà nói, thế này là đã đủ rồi.
"Từ nhỏ bọn họ đã nói với ta như vậy... Người sống ở đời, chỉ cần khi quay đầu lại cảm thấy không thẹn với lòng, không lãng phí cuộc đời này, vậy thì đáng giá." Tề Tĩnh An nghiêng đầu tựa vào vai Hạ Hầu Tuyên, nói: "Thế nên sáng suốt như bọn họ, chắc hẳn sẽ chấp nhận ngươi, yên tâm đi.".
Truyện Việt NamHạ Hầu Tuyên nở nụ cười vui vẻ, vòng tay qua eo Tề Tĩnh An.
Hai người bọn họ dính dính dán dán nhau cả một đường, cho đến khi hoàng hôn phía chân trời chỉ còn lại một chút xíu mới đi đến chân núi. Để tránh bị người khác nhìn thấy hành vi "Không đứng đắn" của bọn họ, lúc hai người đến chân núi thì đã khôi phục lại dáng vẻ nghiêm chỉnh... Ừ, tất cả đều cực kỳ nghiêm chỉnh, ngoại trừ bầu không khí ngọt ngào ra.
Sau khi xuống núi, Hạ Hầu Tuyên đang định kêu những thân vệ chờ dưới chân núi cùng nhau rời đi, thì có một cấm vệ quân bước nhanh tới bẩm báo với hắn, nói trước đó bọn họ phát hiện một bà cụ lén la lén lút đi lang thang gần vùng chân núi, nên họ đã khống chế bà lại.
Hạ Hầu Tuyên để cấm vệ quân dẫn người tới nhìn thử, Tề Tĩnh An giật mình kêu: "Tổ mẫu?"
Hạ Hầu Tuyên chợt hiểu ra, bà cụ đầu tóc bạc phơ nhưng tinh thần khỏe mạnh trước mắt này hẳn là mẹ đẻ của Tề Bái - Vinh thị rồi. Cũng may các cấm vệ quân dưới sự nhắc nhở của hắn vẫn luôn chú ý mến yêu bách tính, cho dù không chế bà cụ này thì cũng chỉ là mời bà ngồi tạm sang một bên mà thôi, không hề có chút thất lễ nào.
Thế nên tinh thần của lão nhân gia khá tốt, chợt nghe Tề Tĩnh An lên tiếng, Vinh thị lập tức hai tay chống nạnh, đầy tức giận nói: "Ta không phải tổ mẫu của ngươi, tổ mẫu của ngươi mang họ Ngu đấy!"
Tề Tĩnh An từng nghe cha hắn kể lại chuyện cũ thế này: Năm đó Tề Thịnh từng dùng thủ đoạn không được quan minh chính đại ép Vinh thị chỉ chỉ trời thề thốt, đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với Tề Bái, hơn nữa đến khi Tề Bái mười mấy tuổi cũng mới biết mẹ đẻ của mình là ai, vậy nên Vinh thị rất không vui, vẫn không cho Tề Bái và Lý thị gọi bà là mẫu thân, cũng không cho Tề Tĩnh An gọi bà là tổ mẫu...
Nhưng thật ra Vinh thị cũng là một người miệng cứng lòng mềm, năm đó hai phu thê Tề Bái và Tề Tĩnh An cùng bị Ngu thị đuổi khỏi nhà, khi cả nhà một nghèo hai trắng suýt chút nữa đến bước đường cùng, toàn bộ dựa vào Vinh thị khẩn cấp giúp đỡ, tình nghĩa này đáng để bọn họ vĩnh viễn khắc sâu trong lòng.
"Dạ dạ dạ, ngài không phải tổ mẫu của ta." Tề Tĩnh An nói theo Vinh thị, mặt của lão thái thái lập tức kéo dài, vậy nhưng Tề Tĩnh An lại nói: "Ngài là bà nội của ta chứ, thân thiết hơn tổ mẫu nhiều!"
Nghe được từ "Bà nội" thường được dùng làm xưng hô gần gũi giữa con cháu và tổ mẫu, Vinh thị không khỏi cong cong khóe miệng, khuôn mặt nhăn thành đóa hoa. Nhưng ngay sau đó bà lại nghiêm mặt, nói: "Hừ, có bao nhiêu người gọi ta là bà nội, không thiếu gì ngươi! Sáu bảy năm không chịu về nhà, về cũng không thèm tới gặp ta... Ta cũng không thích gì thằng nhãi con vô lương tâm như ngươi!"
Phải nói vận mệnh thật sự rất kỳ diệu, nhìn Tề Thịnh và Ngu thị mà xem... Mặc dù Tề Thịnh dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, kiếm tiền không đếm xuể, nhưng ông lại bị trúng gió nằm liệt giường từ sớm, thật ra cũng không được hưởng phúc bao nhiêu năm. Mà Ngu thị thì sao? Khi Tề Thịnh chưa trúng gió thì bà giả vờ hiền lương thục đức, vất vả chờ đến lúc trượng phu ngã xuống, bà đắc ý được khoảng mười năm, nhưng trông coi việc buôn bán cũng không dễ dàng gì, có lẽ là rất vất vả, thế nên Tề Thịnh chân trước vừa đi, bà chân sau cũng đi theo, ngay cả cháu trai ruột cũng không được ôm.
Nhìn lại Vinh thị, mặc dù bà chưa từng có cuộc sống đại phú đại quý, nhưng hiện tại bà đã sắp tám mươi tuổi rồi, cơ thể vẫn khỏe mạnh như cũ, thậm chí còn có thể làm việc đồng áng. Hơn nữa năm đó sau khi Tề Bái bị Tề Thịnh cướp đi, Vinh thị ở tuổi bốn mươi lại cùng người chồng thứ hai sinh thêm vài đứa con. Bây giờ đã qua hai mươi ba mươi năm, con cái của bà đã ào ào khai chi tán diệp, sinh cho bà một đống bé củ cải chăm sóc dưới gối; mặc dù thỉnh thoảng bà cũng ghét bỏ cả nhà hò hét ầm ỉ, nhưng cuộc sống trôi qua quả thật có tư có vị... Nhìn dáng vẻ cường tráng này của bà, nói không chừng có thể vui vẻ sống tới một trăm tuổi.
Bị bà nội giáo huấn, Tề Tĩnh An mỉm cười ngượng ngùng, vội vàng kéo tay bà nội, phát huy tất cả tài năng ăn nói của hắn ra, lúc này mới khiến bà nội "Miễn cưỡng" tha thứ cho hắn, cũng mời hắn và Hạ Hầu Tuyên đến nhà ăn cơm.
Đương nhiên là Hạ Hầu Tuyên hớn hở đồng ý, hắn phái một thân vệ đi thông báo với Tề Lâm, sau đó theo bà nội đến nhà của bà, ăn một bữa cơm gia đình mang hương vị nhà nông, còn gặp được người nhà chất phác...
Hạ Hầu Tuyên thân là công chúa lại không có chút kênh kiệu nào, để lại ấn tượng cực tốt cho cả nhà Vinh thị. Đám con nít ngây thơ lại nghịch ngợm còn ríu ra ríu rít gọi hắn là "Tiên nữ tỷ tỷ"... Làm Hạ Hầu Tuyên quẫn không thôi, còn Tề Tĩnh An thì nhịn cười đau cả bụng.
Cho đến lúc điểm canh, hai người mới ra khỏi nhà bà nội, vừa tản bộ tiêu thực, vừa đi về phía đại trạch Tề gia.
"Trước đó bà nội có lặng lẽ nói với ta, một tiểu tử nghèo như ta có thể lấy một nàng dâu như tiên nữ, thật sự là phúc lớn." Tề Tĩnh An cười híp mắt nói: "Nhưng mà, bà bảo ta phải chú ý, nói tiên nữ có thể cưỡi mây bay về thiên cung bất cứ lúc nào, bỏ lại ta và hai đứa con ở lại nhân gian thê lương, một năm chỉ có thể gặp mặt một lần!"
Hạ Hầu Tuyên phụt cười nói: "Chẳng chắc ngươi lại biết kể chuyện như vậy, thì ra là được bà nội chân truyền! Yên tâm đi, ta căn bản không biết dệt mây, bay không được!" Hắn nói xong rồi dừng lại một chút, chợt lộ ra vẻ mặt có phần hiu quạnh, còn nói: "Hơn nữa đi cùng ta, ngươi không thể có hai đứa con."
"Ta không thích trẻ con!" Tề Tĩnh An không nhìn nổi dáng vẻ này của Hạ Hầu Tuyên nhất, vội vàng trấn an: "Không hề thích chút nào, ồn ào ầm ĩ, vừa rồi ở nhà bà nội, đầu ta bị đám trẻ con làm cho lớn hơn vài vòng!"
"Thích hay không là một chuyện, còn nối dõi tông đường lại là một chuyện khác," Hạ Hầu Tuyên chậm rãi hỏi: "Ngươi thật sự không hề muốn có con à?"
"Không muốn!" Tề Tĩnh An trả lời cực kỳ chắc chắn, đồng thời cũng không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, hắn chuyển đề tài, hỏi: "Vừa rồi bà nội cũng kéo ngươi qua nói một tràng, có thể kể cho ta nghe không?"
"Ừ, bà nội bảo ta đốc thúc ngươi rèn luyện thân thể... Bà nói, bởi vì cha mẹ ngươi từ nhỏ đã có cuộc sống sung sướng, không làm việc cũng không rèn luyện, làm cơ thể trở nên yếu ớt, vậy nên gió vừa thổi qua là gục, không chịu nổi chút bệnh tật nào..." Hạ Hầu Tuyên dịu dàng nói: "Mặc dù bà nội luôn nói nghiêm khắc, thậm chí có chút không hợp tình người, nhưng bà có ý tốt, bà thật sự quan tâm ngươi."
Tề Tĩnh An gật đầu, "Đương nhiên ta biết, bà nội nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, trước giờ vẫn thế."
"Không thể không nói, ánh mắt của tổ phụ ngươi thật kém cỏi! May là ngươi không có học theo ông..." Hạ Hầu Tuyên xoa xoa cằm.
Tề Tĩnh An khịt mũi, "Vậy thì chưa chắc... Ánh mắt của ta cũng rất tốt à?"
"Hà, nếu nói ánh mắt ngươi không tốt, chẳng phải là nói ta không tốt à? Tề Tiểu Miêu, lá gan của ngươi lớn hơn rồi!"
Lúc này hai người đang đi trong chợ đêm náo nhiệt, Hạ Hầu Tuyên mượn ống tay áo lén lút nhéo thịt mềm trên eo Tề Tĩnh An, chọc cho toàn thân Tề Tĩnh An run lên, nhưng lại không tiện thất thố ở trên đường, chỉ có thể đáp lại bằng một ánh mắt sắc như dao...
Khi bọn họ liếc mắt đưa tình trở về đại trạch Tề gia thì màn đêm đã tối đen. Hai người tắm một cái rồi đi ngủ, một ngày tốt đẹp cuối cùng đã kết thúc.
Nghĩ lại, kể từ khi rời đại doanh Hưng Khánh, chuyện tốt Hạ Hầu Tuyên gặp được càng ngày càng nhiều, đầu tiên là kiếm được rất nhiều chỗ tốt ở Thạch Lĩnh Quan, đi tới Hưng Bình hơn nửa ngày cũng trôi qua thoải mái như thế... Có lẽ ông trời cũng không nhìn nổi, cho nên rạng sáng hôm sau, Hạ Hầu Tuyên chỉ huy đội ngũ tập hợp xong, đang định vận lương lên đường thì nhận được quân tình khẩn cấp: Đại quân Bắc Yến phát động!
Hơi ngoài dự đoán là, người Bắc Yến lại bỏ qua Ninh Kinh, mà đánh úp Đại Danh phủ: Bởi vì Thủ tướng Đại Danh phủ không có chuẩn bị gì, vậy nên phải chịu thất bại thảm hại, đến nỗi mười vạn đại quân chỉ còn lại một vạn... Đám tàn binh bại tướng trốn vào Ninh Kinh, tập hợp với năm vạn quân coi giữ trong thành, mượn thành tường kiên cố và vũ khí thủ thành cố gắng chống đỡ sự xâm lược của Bắc Yến.
Mà 30 vạn đại quân Bắc Yến, lúc này đã bao vây Ninh Kinh nước chảy không lọt.
"Trước tiên phá Đại Danh phủ, sau đó bao vây Ninh Kinh, " Hạ Hầu Tuyên cầm chiến báo trong tay, cau mày: "Đội quân Bắc Yến... Là một kẻ địch mạnh."