"Hạ Hầu Tướng quân, ta nghe thân vệ nói, quan phụ thuộc của ngươi cứu một người, mà người nọ biết một chút quân tình khẩn cấp về người Tây Man?" Bên ngoài doanh trướng, Trần Trường Thanh cau mày nhìn Hạ Hầu Tuyên, vừa hỏi, vừa hất cằm về phía Tần Liên Hoành đi theo sau lưng Hạ Hầu Tuyên.
Hạ Hầu Tuyên nhướng mày, cười nhạt nói: "Ta nghĩ thân vệ của tướng quân nghe nhầm rồi, không phải quân tình khẩn cấp về người Tây Man, mà là về 'Phong tục tập quán'* của người Tây Man... Vị Tần tráng sĩ này là đồng hương của Tĩnh An, đều tới từ Lũng Tây, quả thật có chút hiểu biết với tình hình của người Tây Man, nhưng quân tình quan trọng thì tuyệt đối không thể nào biết được."
*Gốc là "Khẩn cấp quân tình" và "Phong thổ nhân tình", nghe na ná nhau
Trước đó Tần Liên Hoành nói có quân tình Tây Man cần bẩm báo, căn bản là nói dối, ngay từ khi vừa thấy Hạ Hầu Tuyên, hắn đã thản nhiên nhận tội... Hắn làm như vậy, chẳng qua là muốn mượn danh nghĩa quân tình mà "Lừa gạt" Hữu tướng quân tới gặp hắn, để kể nỗi khó khăn của hắn và xin giúp đỡ mà thôi.
Nói tóm lại, là gan của tên Tần Liên Hoành này thật sự rất lớn, nói nghiêm trọng một chút, thì hắn có thể coi là vừa mở mắt đã phạm vào tội khai man quân tình. Nhưng bây giờ hắn đã là người của Hạ Hầu Tuyên, đương nhiên Hạ Hầu Tuyên sẽ không kết tội hắn trước mặt Trần Trường Thanh, nên hời hợt che giấu.
Nhưng Trần Trường Thanh cũng không phải kẻ ngu... Thân binh của hắn phải nghễnh ngãng cỡ nào, mới có thể nghe "Phong tục tập quán" thành "Quân tình khẩn cấp" được? Đúng là nực cười!
Chỉ là ngại thân phận của Hạ Hầu Tuyên, Trần Trường Thanh mới không so đo, hắn khoát tay, nói: "Được rồi, quân tình khẩn cấp cũng tốt, phong tục tập quán cũng được, thời gian không sớm, chúng ta không nói chuyện nữa, nên lên đường." Ông nói mà chỉ vào Tần Liên Hoành, "Vị Tần tráng sĩ này xin mời tự động rời đi, những người lai lịch không rõ không có nhiệm vụ không thể theo quân, nếu không sẽ kết vào tội gian tế!"
"Trần tướng quân xin hãy đợi một chút, " Hạ Hầu Tuyên nói: "Lúc trước Tần tráng sĩ kêu oan với ta, nói huynh trưởng của hắn bị mã tặc giết chết, gia tư bị cướp đoạt, ngay cả tẩu tẩu và chất nữ cũng bị tặc nhân bắt đi... Vừa hay hang ổ của những tặc nhân đó ở Tam Xuyên Khẩu phía trước không xa, vậy nên ý của ta là thuận đường diệt trừ phiến loạn, vừa có thể lấy lại công đạo cho vị Tần tráng sĩ này, cũng có thể khôi phục lại sự bình yên cho dân chúng lân cận."
Trần Trường Thanh sững sờ, ngay sau đó dựng râu trợn mắt nói: "Thuận đường diệt trừ phiến loạn? Thuận đường gì, sao có thể thuận đường... Công chúa điện hạ, chúng ta có trách nhiệm hộ tống quân lương, cũng không phải là đùa giỡn! Việc cấp bách nhất là phải đến đại doanh tập hợp với Quách đại tướng quân càng sớm càng tốt, sao có thể nửa đường đi diệt trừ phiến loạn?!" Hiển nhiên là ông thật sự cảm thấy đề nghị này cực kỳ hoang đường, vậy nên mới nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ "Công chúa điện hạ", lời này của ông đại khái có ý là... Công chúa bốc đồng ngươi có thể đừng gây phiền phức nữa không! Trái tim ta mệt chết đi được!
Thầm nói một tiếng xin lỗi, Hạ Hầu Tuyên giả vờ như không hiểu ý ngoài lời của Trần Trường Thanh, khẽ mỉm cười, không chút hoang mang nói: "Trần tướng quân nói rất đúng, quân nhu lương thảo là chuyện quan trọng, tuyệt đối không thể quá hạn không tới, vậy nên không bằng chúng ta chia bình làm hai đường, ngươi áp tải lương thảo tới Hưng Khánh trước, còn ta diệt trừ phiến loạn xong sẽ lên đường sau."
Nghe Hạ Hầu Tuyên quả quyết như vậy, Trần Trường Thanh sao không biết vị công chúa tùy hứng này đã quyết định chủ ý? Ông tức giận đến mức tóc cũng sắp dựng ngược, hổn hển thở dốc, mắt trợn trừng thành chuông đồng lớn nhỏ, thật sự không nhịn được đầy bụng rít gào, định gầm thét lên ngay lập tức...
Ngay tại lúc đó, Trần Thục Dao đang vung roi ngựa và Kỷ Ngạn Bình với cánh tay treo ngược bước tới hỏi, "Cha, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trần Thục Dao cười hì hì ngăn lại cơn sóng gầm thét đã lên cao tới cổ họng của cha nàng, hờn dỗi nói: "Sao cha lại có vẻ tức giận như vậy? Ngài là trưởng bối mà, đừng có tức giận với đám vãn bối chúng con, chú ý phong độ!"
Bộ râu của Trần Trường Thanh run lên, sự tức giận tràn ngập cũng bị giọng điệu buồn nôn chưa từng có của nữ nhi mình xua tan. Sắc mặt ông thay đổi mấy lượt, cuối cùng hừ một cỗ khí từ lỗ mũi ra, nói: "Công chúa điện hạ đã quyết định chủ ý, ta cũng không có quyền can thiệp, vậy cứ theo như công chúa nói đi, chúng ta chia quân làm hai đường... Chỉ là, ta nhất định phải mang Thục Dao đi!"
Hạ Hầu Tuyên nhìn Trần Thục Dao một cái, ra vẻ nhún vai không thèm để ý, nói: "Ta không sao cả, cứ theo ý Thục Dao thôi."
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Trần Thục Dao, chỉ thấy nàng lập tức đổi thành bộ mặt khác, muốn nghiêm túc bao nhiêu thì nghiêm túc bấy nhiêu, còn chắp tay, ngôn từ chính nghĩa nói: "Đa tạ Tả tướng quân ưu ái, nhưng ta thân là quan phụ thuộc của Hữu tướng quân, thật sự khó tòng mệnh!"
"..." Trần Trường Thanh mang theo 800 thân binh của mình thở phì phò rời đi.
Nơi đóng quân lập tức trống hơn phân nửa, Hạ Hầu Tuyên đảo mắt quan sát những người còn lại: Ngoại trừ bốn quan phụ thuộc của hắn và Tần Liên Hoành ra, còn có 600 cấm vệ quân, bọn họ là thân vệ Hoàng đế đặc biệt đưa cho hòn ngọc quý trên tay; ngoài ra còn bốn năm mươi muội tử trẻ tuổi xinh đẹp, đây là người Trần Thục Dao mang tới, vừa là thị nữ của nàng, đồng thời cũng là thân binh của nàng... Như vậy có thể thấy Trần Thục Dao ở Trấn Bắc Hầu phủ rốt cuộc có bao nhiêu sủng ái, không những có bốn năm mươi thị nữ tùy thân hầu hạ, mà mọi người trong Hầu phủ còn để mặc cho nàng huấn luyện những muội tử này thành "Nương tử quân"* có thể lên được chiến mã, xuống được phòng bếp, giết được kẻ địch, nấu được thuốc thang!
*Đội quân tóc dài
Hiện nay, những người này cũng đang chờ chỉ thị của Hạ Hầu Tuyên, mặc dù có không ít cấm vệ quân xem thường hắn, hầu hết Nương Tử Quân cũng bất mãn với hành động làm Trần Trường Thanh tức giận bỏ đi, nhưng không sao, chắc chắn chờ đến khi đánh một trận diệt trừ phiến loạn xong, quan hệ giữa bọn họ sẽ hoàn toàn cải thiện.
Mà tới khi đó, Hạ Hầu Tuyên cuối cùng cũng sẽ không phải một tướng quân chỉ còn mỗi cái gốc nữa.
"Hứa Thắng, phái một tiểu đội trinh sát Tam Xuyên Khẩu để xác minh tình hình quân địch, mặt khác phái một tiểu đội đi theo đội ngũ Trần tướng quân không xa không gần, báo cáo động tĩnh cho ta khi có yêu... Nhớ, ta muốn báo cáo trinh sát rõ ràng tường tận, chứ không phải mấy câu ứng phó tùy tùy tiện tiện."
Hứa Thắng là thủ lĩnh của 600 lính cấm vệ, hai mươi ba tuổi, tổ phụ và phụ thân đều từng là cấm vệ quân. Vẻ mặt hắn lúc nào cũng như cọc gỗ, trông hơi cứng nhắc. Trên đường hành quân trước đó, Hạ Hầu Tuyên cũng không trao đổi đặc biệt gì với hắn, mà âm thầm quan sát. Tuy nhiên đừng thấy dáng vẻ Hứa Thắng ngơ ngơ ngác ngác, vậy mà lại có thể sắp xếp mọi phương diện rất ổn thỏa, lương khô, đồ ăn nước uống, lều trại, người gác đêm... Mỗi một mục đều rất tỉ mỉ, hơn nữa thái độ của bản thân hắn cũng rất đúng mực, vậy nên Hạ Hầu Tuyên bắt đầu dùng người này, đây cũng là một tiểu đệ có thể thu phục được.
"Tuân lệnh!" Mặt Hứa Thắng không chút cảm xúc nhận lệnh rời đi.
"Thục Dao, từ trong các muội tử của ngươi chọn ra mười người, để họ khoác thêm một lớp thường phục, giả làm nữ lưu tay trói gà không chặt, trên người mang theo dao ngắn..." Hạ Hầu Tuyên mỉm cười nhìn về phía Trần Thục Dao, "Ngươi hiểu ta muốn làm gì chứ?"
"Hiểu! Tuân lệnh!" Trong mắt Trần Thục Dao ngập tràn hưng phấn, cũng chắp tay, chọn người rời đi.
"Ngạn Bình, người tự chọn mấy lính cấm vệ, giúp ngươi bày trí lại mấy cỗ xe ngựa trống mà Trần tướng quân để lại cho chúng ta thành xe của gia đình giàu có, nhớ giấu ít đá tảng để đè sâu vết bánh xe."
"Hả?" Kỷ Ngạn Bình ngơ ngác, lớn tiếng nói: "Tuân lệnh!" Gương mặt hắn không khỏi hơi đỏ lên... Đây là lần đầu tiên công chúa biểu muội gọi tên của hắn một cách thân thiết như vậy, thế nên hắn ngập tràn động lực đi làm việc.
"Tĩnh An, ngươi chịu trách nhiệm sắp xếp tính toán chung cho toàn bộ kế hoạch, bây giờ là đầu giờ Tỵ, chậm nhất là đến giữa trưa, ta muốn thấy mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng."
Tề Tĩnh An nghiêm túc đáp lại một tiếng "Tuân lệnh", lập tức âm thầm lên bản thảo đã nghĩ sẵn trong đầu, liệt kê từng một hạng mục công việc ra ngoài.
Thấy tất cả mọi người đều bận rộn, Hạ Hầu Tuyên âm thầm gật đầu, xoay người đi về phía lều của mình.
"Chờ một chút... Tướng quân, còn ta thì sao?" Tần Liên Hoành xông tới, ai cũng có việc để làm, hắn cũng không thể quanh quanh quẩn quẩn được đúng không? Còn nữa, lần diệt trừ phiến loạn này nói thế nào cũng là vì hắn mà.
"Ngươi?" Hạ Hầu Tuyên quay đầu lại, mỉm cười một cách rất tùy ý: "Ngươi nghỉ ngơi đi, trên người bị nhiều vết chém như vậy thì cũng đừng cậy mạnh. Dưỡng thương cho tốt trước đã, sau này còn có nhiều cơ hội làm việc." Hắn vừa nói vừa tiếp tục đi về phía trước, đi tới đi lui, lại nói: "Nhược Nghiên, đi lấy chiến giáp ra cho ta." Nhược Nghiên "A" một tiếng, bước nhanh lướt qua Hạ Hầu Tuyên.
... Để thủ hạ của hắn đích thân phân chia công việc diễn luyện thực chiến một lần, hợp tác cọ sát với nhau, cũng nảy sinh ra năng lực thừa nhận với các quyết định sách lược của hắn: Đây mới là nguyên nhân thực sự để Hạ Hầu Tuyên quyết tâm diệt trừ phiến loạn, không chỉ là vì thu một tiểu đệ hào hiệp mà thôi.
Thông thường mà nói, trên đường áp tải quân lương, đương nhiên không nên "Thuận đường" tiêu diệt phiến loạn, suy nghĩ của Trần Trường Thanh rất bình thường và đúng đắn, ông tức giận cũng là chuyện đương nhiên, vậy nên Hạ Hầu Tuyên cũng không có gì mà phải lục đục với ông, ngược lại cảm thấy rất có lỗi.
Nhưng dù thấy có lỗi thế nào, thì Hạ Hầu Tuyên cũng sẽ giữ vững quyết định của mình, bởi vì bản thân hắn, vốn là "Không bình thường", vậy nên tất cả những chuyện liên quan đến hắn, cũng không thể nhìn theo lẽ thường được.
...Thân là công chúa, có thể tranh thủ được cơ hội mang binh xuất chinh một lần, có bao nhiêu khó khăn chứ? Sau này, hắn còn có được cơ hội như vậy sao?
Không biết nữa. Hạ Hầu Tuyên không phải thần, hắn không có cách nào đoán trước được tương lai, vậy nên chỉ có thể quý trọng hiện tại.
Theo cái nhìn của Hạ Hầu Tuyên, mục tiêu quan trọng nhất của hắn trong lần xuất chinh này là gì? Đừng nói là bảo vệ quốc gia hay mở rộng đất đai gì đó... Nói suông, hắn chỉ là một công chúa mười sáu tuổi, giữ chức vụ Hữu tướng quân, thân binh chỉ có 600 người, hơn nữa còn không hoàn toàn nghe lời hắn... Đại sát tứ phương uy chấn thiên hạ? Đừng có nói đùa.
Có bao nhiêu bát thì ăn bấy nhiêu cơm.
Hạ Hầu Tuyên là một người làm ra làm chơi ra chơi, suy nghĩ hiện tại của hắn, là nhanh bện quan phụ thuộc và thân binh của hắn thành một sợi dây thừng, rồi buộc đầu dây vào cổ tay hắn: Nếu như ngay cả những người này mà cũng không nằm trong sự kiểm soát của hắn, vậy thì vội vã chạy theo Trần Trường Thanh tới đại doanh Hưng Khánh còn có ý nghĩa gì nữa? Vội chạy đến để ăn không ngồi chờ à?!
Nửa đường làm chậm trễ một chút xíu thời gian, đối với Hạ Hầu Tuyên mà nói chính là "Ngồi mài dao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi"... Không phải hắn không quan tâm đến việc áp tải quân lương, cũng không phải không để ý đến đại cục chung... Trọng điểm là ở chỗ, bản thân chưa đủ thế lực, thực lực cũng không đủ, đại cục sao tới lượt hắn trông nom chứ?
Thay chiến bào dưới sự giúp đỡ của Nhược Nghiên, khoác thêm áo giáp, lấy thêm cây thương Lê Hoa mà hắn vẫn quen dùng, Hạ Hầu Tuyên đẩy mành trướng sải bước ra ngoài.
Bộ áo giáp này của Hạ Hầu Tuyên là do nhóm thợ thủ công chế tạo đặc biệt, toàn thân màu trắng bạc, ngực giáp hình vòng cung, giáp vai, giáp tay, giáp chân đều dùng tơ vàng mềm mại xâu chuỗi những mảnh lân giáp ánh bạc lại, vừa tinh tế vừa khí phách, làm nổi bật lên vẻ tuấn mỹ như thần của Hạ Hầu Tuyên... Hắn vừa bước ra khỏi lều, đứng dưới ánh mặt trời, đã khiến tất cả mọi người đều lóa mắt...
Tần Liên Hoành vì không có việc gì làm, nên hắn đứng cách lều của Hạ Hầu Tuyên gần nhất, có thể nói là "Đứng mũi chịu sào", hai mắt suýt mù, nước miếng chảy ào ào...
Kỷ Ngạn Bình cũng trợn tròn mắt nhìn, sau một lúc lâu mới phản ứng lại được, liền đi tới sau lưng Tề Tĩnh An, vỗ mạnh một cái lên bả vai đối phương, đợi Tề Tĩnh An quay đầu lại nhìn thì hắn bĩu môi hướng về phía Tần Liên Hoành, nghiến răng nghiến lợi nói: "Về sau ngươi không được tùy tiện cứu người nữa!"
"..." Tề Tĩnh An lặng lẽ xoa xoa bả vai, thật là đau.
Tác giả có lời muốn nói: Lên đi công chúa =w= Dùng mỹ mạo của cậu chinh phục thế giới!
Tề Tiểu An yên lặng che ngực... QAQ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT