Cái khuôn mặt yêu nghiệt của người này thật sự không nên nhìn thẳng.
Hắn đè trên người cô, ghé đến bên tai cô, thân thể hai người dán chặt vào nhau, thanh âm trầm thấp gợi cảm kia vang lên: “Bé con, chuẩn bị tốt chưa? Cố gắng trốn kĩ một chút, bị tôi bắt được, em chỉ có con đường chết.”
Con mẹ nó, biến thái!
Lúc này mắt cô liếc thấy một tòa nhà cao tầng trước mặt, trực giác nói cho cô biết, tay súng bắn tỉa đang mai phục ở đó.
Sau đó, Tuyên Vân Chi đột nhiên dùng sức, nhịn không được mắng một câu.
“Chết tiệt!”
Cô sống lâu như vậy, chuyện lấy thân thể để đỡ đạn thay người khác, hôm nay là lần đầu tiên.
Trên mặt Tư Vân Tà hàm chứa ý cười, nâng mắt tùy ý nhìn động tác của cô, muốn nhìn xem cô định làm gì.
Lưng hắn dán vào thân xe, toàn bộ thân mình Tuyên Vân Chi gắt gao dán chặt lên người hắn.
“Phụt” một tiếng, là âm thanh đạn bắn vào cơ thể.
Máu tươi chảy ra, còn có một ít bắn lên mặt Tư Vân Tà.
Cô gái trong lồng ngực phá ra tiếng kêu rêu.
Sắc mặt cô liền trở nên trắng bệch.
Cả người Tư Vân Tà ngây ngẩn, ý cười trên mặt ngay tức khắc cứng đờ.
Hắn cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, mới vừa rồi còn dám nở nụ cười xinh đẹp như hoa câu dẫn hắn, một giây sau cả khuôn mặt đều trắng bệch tái nhợt yếu ớt.
Vừa rồi, cô vừa mới cứu hắn?
Chuyện này khiến Tư Vân Tà chợt thấy hoảng hốt.
Tuyên Vân Chi cắn chặt rằng, cô có thể cảm nhận được chỗ xương bả vai truyền đến đau đớn tột cùng.
Đôi mắt vẫn bình tĩnh nhìn hắn, môi run rẩy mấp máy.
“Tư Vâ Tàn, tôi vừa cứu anh một mạng, chuyện tôi uy hiếp anh vừa rồi còn tính nữa không?”
Lúc này đám vệ sĩ bị nhốt trong phòng vội vã chạy đến.
“Tư tiên sinh!”
“Tiên sinh!”
Đám người ngay lập tức vây quanh bảo vệ chặt chẽ xung quanh hai người.
Vốn dĩ Tuyên Vân Chi muốn nhất định phải nghe được đáp án từ trong miệng hắn, nhưng mà thân thể đã không chịu nổi, vừa nói xong đã đau đến ngất đi.
Tư Vân Tà nhìn người phụ nữ đã ngất xỉu trong lòng, dùng sức ôm cô vào trong ngực, sự tàn ác tối tăm trong mắt hiện lên, sự tà mị trên mặt cũng đã biến mất, không nhìn rõ cảm xúc trên mặt, chỉ lạnh lùng ra lệnh.
“Đến bệnh viện!”
Trên tầng trên cùng của bệnh viện Thánh Quang, thành phố X.
Yên tĩnh, căng thẳng, bầu không khí ngột ngạt tràn ngập khắp một tầng lầu.
Viện trưởng bệnh viện cùng các lãnh đạo cao cấp đều cùng đến, lúc này đang nơm nớp lo sợ đứng một bên.
Tất cả lối vào cùng các nơi khác đều được nhóm người mặc đồ đen đứng chặn lại.
Bộ tây trang màu xám trên người Tư Vân Tà lúc này dính máu, tay để trong túi quần, dáng người thẳng tắp đứng ở trước tấm kính lớn nhìn vào trong phòng cấp cứu, ánh mắt dừng trên người phụ nữ nằm trên bàn phẫu thuật. Sắc mặt cô nhợt nhạt trắng bệch, yếu ớt đến mức giống như một giây sau sẽ không còn hơi thở nữa.
Trên khuôn mặt tuấn tú vì dính một ít máu mà nhìn vào càng thêm cuồng dã, đôi mắt đen sâu thẳm không thể nhìn thấu.
Đương Nhất cung kính đứng ở bên người Tư Vân Tà, đầu hơi cúi, chờ đợi hắn phân phó.
Có thể nhìn ra được, tâm tình lúc này của tiên sinh đã kém tới cực điểm rồi.
Toàn bộ tầng lầu đều im ắng, như là sợ chọc giận vị Phật sống trước mặt này.
Thời gian chậm rãi trôi qua từng chút một, đã không biết qua bao lâu rồi, cuối cùng giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
“Ai làm?”
Không biết vì sao, giọng nói kia có chút âm độc.
Khiến Đường Nhất nhịn không được mà rùng mình một cái.
“Con trai Lãnh Bác, Lãnh Băng Hàn.”
Nghe mấy chứ này, khóe môi Tư Vân Tà thản nhiên cong lên, nụ cười lạnh lẽo khiến người ta run sợ.
“Lãnh gia.”
Hai chữ nhả ra, trong cổ họng truyền tới tiếng cười.
Vào lúc Tuyên Vân Chi tỉnh lại, đôi mắt bị ánh mặt trời chiếu vào có chút đau nhức, theo bản năng cô đưa tay ra che đi, kết quả xương bả vai truyền tới cơn đau giống như cả xương cốt đều vỡ vẹn.
“A!”
Theo bản năng hít một hơi thật sâu, đầu óc lập tức tỉnh táo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT