Có tiếng bước chân truyền đến, sau đó một thân ảnh đi đến bên giường cô, chặn đi ánh nắng chói mắt từ bên ngoài chiếu vào.

Tuyên Vân Chi mở to mắt nhìn, khi nhìn rõ người đứng trước mặt cô liền sửng sốt, ký ức nhanh chóng phục hồi.

Cô bởi vì cứu Tư Vân Tà mà bị thương.



Chuyện này khiến cho cô có chút hối hận, tại sao phải tự mình cứu hắn chứ?

Hệ thống đã nhắc nhở cô, cô hoàn toàn có thể nói cho Tư Vân Tà để hắn tự cảnh giác mà.

Tại sao phải tự dùng thân mình chắn đạn chứ?!

“Tỉnh rồi?”

Giọng nói người đàn ông đầy từ tính vang lên bên tai cô.

Cô mở miệng nhưng vì đã ngủ quá lâu, cổ họng khát khô, không phát ra được âm thanh gì, chỉ có thể gật gật đầu xem như đáp lại.

Lúc này một bàn tay với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng xuất hiện trong tầm mắt cô, trong tay cầm một ly nước đưa đến bên miệng cô.

Lúc uống nước, cũng không có nghĩ gì nhiều. Tuyên Vân Chi uống nước xong, chợt sững sờ nhìn Tư Vân Tà trước mặt. Không phải hắn là trùm phản diện biến thái độc ác sao, vậy mà lại tự mình rót nước cho cô?

Đang lúc nghĩ linh tinh, người nào đó lại nở nụ cười, đưa tay lau khóe môi ướt nước của cô.

Giọng nói trầm thấp vang lên: “Nếu tỉnh rồi thì đi thôi.”



“Hả…đi đâu?” Cô thốt ra mà không suy nghĩ gì.

Đầu óc cô vẫn còn đang quay cuồng, chắc là do thuốc mê vẫn còn sót lại.

“Về Tư gia.”

Hắn nói như thể đó là chuyện đương nhiên vậy.

Tuyên Vân Chi lắc đầu, nhìn phòng bệnh trắng tinh sạch sẽ thoang thoảng mùi thuốc khử trùng này một vòng, nỗ lực làm cho đầu óc tỉnh táo một chút.

Trong lòng đã bắt đầu âm thầm suy nghĩ. Bản thân của thân thể này bây giờ đã không thể trợ giúp cô cái gì nữa, cha mẹ đều đã chết, Tuyên gia cũng bị Nam Cung Vũ thâu tóm.

Mà Nam Cung Vũ trong thời gian này nhất định sẽ tìm mọi cách để diệt trừ cô.

Bây giờ thứ duy nhất còn thuộc về cô chính là thân thể đang bị thương này.

Người đàn ông tên Tư Vân Tà này cô nhìn không thấu, nhưng như thế nào thì cô cũng là ân nhân cứu mạng hắn, nếu hắn lựa chọn cứu chữa cho cô thì ít nhất trong khoảng thời gian ở đây dưỡng bệnh hắn cũng sẽ che chở cho cô.

Chờ đến khi vết thương khỏi, cô thiếu nợ gì cũng sẽ trả lại cho người ta.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tuyên Vân Chi gật gật đầu, dùng tay trái xốc chăn lên, đứng dậy, nhưng đột nhiên lại ngồi xuống mép giường, cúi đầu im lặng.

Lúc này Tư Vân Tà chỉ đứng cô vài bước.

Mọi nhất cử nhất động của cô hắn đều thấy rõ.



Cô rất gầy, dáng người mảnh mai, quần áo bệnh nhân to rộng trên người lại khiến cô trở nên nhỏ bé.

Khuôn mặt trắng nõn tinh xảo vẫn còn nhợt nhạt, hàng lông mi cong hơi run run, không biết đang nghĩ cái gì.

Hắn nhìn cô, thong thả mở miệng: “Không đứng lên nổi?”

Tuyên Vân Chi ngước mắt, đôi mắt khẽ chớp, mím môi không nói gì.

Thân thể này quá yếu, vừa nãy cô vừa đứng dậy đã cảm thấy toàn thân mềm yếu vô lực, thiếu chút nữa thì đã ngã xuống đất.

Sau đó, liền thấy Tư Vân Tà tiến lên hai bước, khom lưng cúi người, đem cô chặn ngang bế lên.

Môi mỏng của hắn cong lên, mang theo ý cười, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, từng bước một đi ra ngoài.

“Bé con, tốt số nhỉ.”

Vừa đi ra khỏi phòng bệnh, Tư Vân Tà có chút nghiền ngẫm mà nói ra một câu.

Đường Nhất, người đã đi theo hắn nhiều năm, lúc này trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Anh ta yên lặng đi theo sau Tư Vân Tà, cũng từng bước đi về phía trước.

Vào lúc ra khỏi bệnh viện, Tuyên Vân Chi nhạy bén nhận ra cách đó không xa có người đứng sau gốc cây lớn, ánh mắt luôn chằm chằm nhìn vào cô.

Hiển nhiên Tư Vân Tà cũng nhận ra, hắn nâng mí mắt nhìn lướt qua, nghiêng đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho Đường Nhất.

Đường Nhất nhận lệnh, xoay người đi đến gốc cây đại thụ kia. Người kia cũng rất nhạy bén, phát giác đã bị phát hiện ra liền xoay người muốn chạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play