Việc đầu tiên Vân Phiên Phiên làm sau khi quay lại làng họ Giang chính là đưa bánh xốp hoa mai của Tự Châu đến nhà Giang Thúy Thúy.

“Thúy Thúy, mau tới xem tôi mang món ngon gì cho cô này!”

Cổng nhà không khoá, Vân Phiên Phiên bưng điểm tâm vào trong sân, ai ngờ lại thấy Trần Phạp Thiện đi ra từ nhà chính.

Sắc mặt Trần Phạp Thiện vẫn xanh xám ốm yếu, ôn hòa lịch sự như trước giờ.

Nhưng lần này, trong ánh mắt của hắn lại vương chút u sầu.

Trần Phạp Thiện nhìn thấy Vân Phiên Phiên thì khựng lại, dường như hơi ngỡ ngàng.

“Phiên Phiên cô nương.”

Vân Phiên Phiên gật đầu với hắn.

Hai người chào hỏi nhau, đoạn Trần Phạp Thiện rời khỏi nhà Giang Thúy Thúy.

Giang Thúy Thúy đi ra từ trong phòng, nhìn thấy Vân Phiên Phiên, ánh mắt sáng lên.

“Phiên Phiên, cô đã về rồi!”

Vân Phiên Phiên mặt mày hớn hở, giơ món bánh xốp hoa mai đang cầm lên.

“Tôi còn mang cả đặc sản của đất Tự Châu về cho cô này.”

Hai cô nàng xinh đẹp mà ở cạnh nhau thì luôn không hết chuyện. Vân Phiên Phiên kể hết những việc tai nghe mắt thấy trong khoảng thời gian này cho Giang Thúy Thúy nghe. Giang Thúy Thúy nghe xong thì hâm mộ ra mặt: “Hai người đi xa ghê, tôi lớn bằng chừng này mà chỗ xa nhất từng đi cũng chỉ là phố huyện.”

Vân Phiên Phiên vốn định nói lần sau đi đạp thanh tôi sẽ đưa cô đi cùng, nhưng nhớ tới dục vọng độc chiếm đáng sợ của Tiêu Trường Uyên với mình, cô bỗng thấy hãi hùng. Vì thế lời đã dâng tới bên miệng, cô lại phải gắng nuốt nó xuống, chuyển qua câu khác.

“Cô có thể bảo A Thiện đưa cô đi đạp thanh mà…”

Ban nãy cô gặp Trần Phạp Thiện trong sân nhà Giang Thúy Thúy, còn tưởng là mối duyên của họ sắp thành.

Giang Thúy Thúy nghe thấy tên của người trong lòng, khuôn mặt nhỏ bỗng ửng hồng.

“Cô đừng nói bừa, chúng tôi còn chưa tính ngày sinh tháng đẻ đâu…”

Vân Phiên Phiên cười tủm tỉm nói: “Ban nãy tôi đã thấy A Thiện tới nhà cô rồi, cô còn nói chưa xem ngày sinh tháng đẻ à?”

Giang Thúy Thúy cúi đầu, giọng hơi hụt hẫng: “Nhưng cha mẹ tôi không thích A Thiện.”

Vân Phiên Phiên sửng sốt: “Tại sao họ lại không thích A Thiện?”

Giọng điệu của Giang Thúy Thúy ra chiều rất khổ sở: “Họ nói A Thiện là con ma ốm, suốt ngày thuốc với chả thang, đi lại mà cũng thở hổn thở hển, trông thì hom hem bệnh tật, chắc chắn sau này chẳng sống được bao lâu. Họ không muốn gả tôi cho A Thiện, sợ sau này tôi sẽ góa bụa cả đời…”

Vân Phiên Phiên cảm thấy cha mẹ Giang Thúy Thúy nói đúng.

Trần Phạp Thiện trông dặt dẹo đau ốm như thế, thực tình làm người ta không yên tâm nổi.

Vân Phiên Phiên thấy lạ: “Sao hai bác biết chuyện của cô với hắn?”

Giang Thúy Thúy trầm giọng nói: “Từ cuối năm ngoái, tôi hay lén ra khu rừng nhỏ gặp A Thiện. Người A Thiện yếu, hong gió trong rừng nên nhiễm lạnh ngã bệnh. Nhưng dù đổ bệnh, lòng chàng cũng chỉ nhớ mong tôi thôi, nên chàng đã lén viết thư tình gửi tôi. Về sau chúng tôi liên lạc qua thư từ, tôi bỏ hết thư của chàng vào hộp gỗ…”

Vân Phiên Phiên loáng thoáng cảm nhận được có gì không ổn.

Tất cả những gì bị giấu diếm, rồi cũng có ngày phải bại lộ.

Giang Thúy Thúy ngập ngừng: “Không ngờ, đống thư ấy lại bị mẹ tôi phát hiện. Mẹ tôi nổi trận lôi đình, không cho phép tôi qua lại với A Thiện nữa, còn đốt hết thư A Thiện viết cho tôi. Tôi khóc lóc cầu xin mẹ tôi, nhưng mẹ lại không chịu nghe, còn nhốt tôi trong phòng, không cho phép tôi đi tìm A Thiện. Sau khi biết việc này, A Thiện sang thẳng nhà tôi, chàng nói muốn chịu trách nhiệm với tôi, còn xin mẹ tôi cho phép chàng cưới tôi…”

Vân Phiên Phiên nghe vậy, lập tức phải nhìn Trần Phạp Thiện bằng ánh mắt khác.

Không ngờ hắn ta trông thì hom hem, mà lại có trách nhiệm như thế.

Giang Thúy Thúy kể tiếp: “Nhưng mẹ tôi không cho phép tôi lấy chàng, còn nói rất nhiều lời khó nghe, đuổi A Thiện đi. Mẹ tôi không cho tôi qua lại với A Thiện, cha tôi cũng không cho tôi gặp A Thiện. Đến cả ông nội tôi cũng không muốn gả tôi cho A Thiện…”

Vân Phiên Phiên hỏi: “Thúy Thúy, vậy ý cô thì sao?”

Giang Thúy Thúy nghe thế, ngước mắt lên, cặp mắt trong vắt mỹ miều tràn ngập vẻ nghiêm túc.

“Tôi thích A Thiện, tôi muốn lấy chàng, dù sau này có phải ở góa, tôi cũng không sợ.”

Vân Phiên Phiên thấy lời Giang Thúy Thúy sắt son như thế, mặt hơi suy tư.

Giang Thúy Thúy cau mày, hỏi: “Phiên Phiên, chẳng lẽ cô cũng muốn tôi từ bỏ A Thiện như cha mẹ tôi?”

“Sao lại thế được?”

Vân Phiên Phiên cầm tay Giang Thúy Thúy: “Tôi mãi mãi đứng về phía cô.”

Giang Thúy Thúy nghe Vân Phiên Phiên nói vậy, bỗng dưng tràn trề dũng khí.

Dạo này cô bé đã nghe quá nhiều lời tổn thương, một câu khích lệ nhỏ bé này có vẻ vô cùng trân quý.

“Cảm ơn cô, Phiên Phiên!”

“Có gì mà phải cảm ơn, chúng ta là bạn mà.”

Vân Phiên Phiên nhớ tới dáng vẻ ban nãy của Trần Phạp Thiện, không nhịn nổi, bèn hỏi: “Vậy vừa rồi A Thiện tới nhà cô làm gì?”

Giang Thúy Thúy đỏ mặt: “A Thiện thích tôi quá, nên không muốn từ bỏ tôi. Cha mẹ tôi đã nói rõ với chàng rằng sẽ không gả tôi cho chàng, nhưng chàng kiên quyết xin rước tôi về. Mấy nay, hôm nào chàng cũng tới van nài cha mẹ tôi…”

Đây là phiên bản trong lòng Giang Thúy Thúy.

Nhưng trong lòng Trần Phạp Thiện, câu chuyện này lại khác hẳn.

Trần Phạp Thiện tái mặt về đến nhà, đôi mắt đen hiền hòa kia lập tức trở nên hung ác nham hiểm.

“Đám nhà quê dốt nát này đúng là không biết điều, Cô sẵn lòng cưới con gái nhà nó là phúc đức nhà nó tu mấy đời mới được, đám điêu dân quê kệch ngu không ai bằng ấy còn dám từ chối Cô? Chúng nó có biết người mình vừa từ chối là ai không?!”

Trần Phạp Thiện càng nói càng tức, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt đỏ lên vì giận. Cổ họng hắn ngưa ngứa, hắn bóp cổ ho sù sụ.

Hắn ho mỗi lúc một nhiều hơn. Hắn ôm bộ ngực yếu ớt, như thể sắp ho ra hết lục phủ ngũ tạng.

Chu Kỷ Nhân thấy hắn như thế thì vội rót thuốc từ cái ấm trên lò vào bát con, kinh sợ đưa cho Trần Phạp Thiện.

“Bệ hạ chớ nên tức giận, đừng so đo với giống nhà quê ấy, mau uống bát thuốc này đi…”

Trần Phạp Thiện vừa che ngực ho điên cuồng, vừa đưa tay nhận bát thuốc từ tay Chu Kỷ Nhân, run rẩy ngửa đầu tu. Hắn đang tức rồ tức dại, số thuốc quý báu trong bát vung vãi gần hết, nhưng hắn cũng chẳng thấy tiếc xót gì.

Uống xong bát thuốc, Trần Phạp Thiện đập mạnh cái bát lên bàn, hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng coi thường Cô, Cô đã có lòng muốn cưới Giang Thúy Thúy về, nhưng con mụ kia chẳng những không muốn gả ả cho Cô, mà còn trêu chọc Cô. Cô sẽ bắt chúng phải hối hận vì đã nói những lời này…”

Ngày ấy, sự việc bại lộ, thư của Giang Thúy Thúy bị mẹ cô bé phát hiện. Mẹ cô bé nhốt cô bé trong phòng, không cho cô bé tới gặp hắn. Trần Phạp Thiện lo rằng Giang Thúy Thúy sẽ tiết lộ chuyện trong núi cho cha mẹ mình, làm mọi người hoài nghi, nên hắn lập tức xông tới nhà Giang Thúy Thúy, tính khống chế cục diện này. Hắn biểu đạt tấm lòng với cha mẹ Giang Thúy Thúy, muốn cưới Giang Thúy Thúy về, chặt đứt mối họa sau này.

Nhưng hắn không ngờ mình lại nghe thấy câu kia.

Mẹ Giang Thúy Thúy, nổi trận đùng đùng nói: “Tôi khuyên cậu, nhân lúc còn sớm, cậu nên bỏ cuộc đi! Người ngợm cậu thế nào cậu không tự biết à?! Còn dám chuốc vạ cho con gái tôi! Thúy Thúy dù có phải lấy heo lấy chó cũng chả lấy loại ma ốm như cậu!”

Từ sau khi đăng cơ, Trần Phạp Thiện chưa từng bị ai chỉ vào mũi mắng nhiếc thế này.

Nỗi nhục lớn lao này, hắn phải bắt gia đình bên ấy trả một cái giá thật lớn.

Trần Phạp Thiện mặt mày âm u, hung tợn nói: “Cô phải cưới Giang Thúy Thúy, rồi ruồng rẫy ả. Cô phải bắt người nhà nó khóc lóc cầu xin Cô!”

Chu Kỷ Nhân nghe thấy lời nói độc địa tàn nhẫn của Trần Phạp Thiện thì thót tim lại.

Anh ta lại càng lo lắng cho tương lai của Giang Thúy Thúy hơn.

Cô bé ấy mới đáng yêu tươi sáng làm sao.

Anh ta không muốn cô bé chết trong tay Trần Phạp Thiện.

Tổ tiên ba đời nhà Chu Kỷ Nhân đều là đại phu, từ bé anh ta đã học y. Thầy thuốc nhân từ, anh ta không thể chịu nổi hành vi ác ôn hiểm độc như thế của Trần Phạp Thiện.

Nhưng Trần Phạp Thiện là con trai của Hạ thị, Hạ thị lại là người trong mộng của anh ta. Trước khi chết, nàng đã gửi gắm Trần Phạp Thiện cho anh ta.

Chu Kỷ Nhân đành phải răm rắp nghe lời Trần Phạp Thiện, không thể làm trái ý hắn.

Hiện giờ, anh ta chỉ có thể mong rằng số Giang Thúy Thúy may mắn.

Vân Phiên Phiên an ủi Giang Thúy Thúy vài câu.

Thấy sắc trời đã tối, cô bèn từ biệt Giang Thúy Thúy, về nhà mình.

Tiêu Trường Uyên hơi bất mãn: “Sao nàng về muộn thế?”

Vân Phiên Phiên đi đến cạnh chàng, nhón mũi chân, thơm lên mặt chàng.

Cô chớp chớp đôi mắt hạnh ngập nước, bắt đầu giả vờ đáng thương.

“Phu quân, thiếp sai rồi…”

Dù Tiêu Trường Uyên có tức giận thế nào.

Chỉ cần Vân Phiên Phiên chủ động hôn lên mặt chàng.

Chàng sẽ đỏ tai tha thứ cho cô.

Thật sự dễ dỗ ghê luôn.

Ban đêm, Tiêu Trường Uyên đổ nước vào thau tắm, canh giữ ngoài phòng, chờ Vân Phiên Phiên tắm gội thay quần áo.

Vân Phiên Phiên tắm xong đi ra, Tiêu Trường Uyên lại đi gánh nước, đổi nước tắm mới trong thùng, tẩy rửa hết bụi bặm trên người.

Hai người thay quần áo sạch sẽ, nằm trên chiếc giường gỗ quen thuộc.

Tiêu Trường Uyên thân mật ôm Vân Phiên Phiên, không nhịn được, lại hôn lên gương mặt nhỏ của cô, cắn tai cô.

Vân Phiên Phiên bị chàng cắn, tim hơi loạn nhịp. Nhưng dịp này không được, vì kỳ kinh của cô đụng trúng mấy hôm nay, có thể sẽ tới sớm hơn. Cô lo tới lúc ấy Tiêu Trường Uyên lại mất hứng, nên đành phải kiềm chế ý nghĩ trong lòng, cắn đôi môi anh đào, cố nhịn lại.

Chẳng bao lâu sau, Tiêu Trường Uyên thở hổn hển thả Vân Phiên Phiên ra.

Lòng Vân Phiên Phiên tràn ngập áy náy.

Cô nhắm mắt lại, vốn định chợp mắt, nhưng không ngờ nằm gối thích quá, cô lại thiếp đi mất.

Hôm sau, Vân Phiên Phiên thức dậy, lén liếc mắt nhìn Tiêu Trường Uyên.

Thấy vẻ mặt chàng vẫn như thường, bấy giờ Vân Phiên Phiên mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chờ hết kỳ sinh lý, cô sẽ bồi thường tử tế cho Tiêu Trường Uyên.

Vân Phiên Phiên cơm nước xong thì chạy đến nhà Giang Thúy Thúy, mua đất từ trưởng làng.

Năm mẫu đất tốn của cô 50 lượng bạc.

Mua xong, Vân Phiên Phiên chỉ huy Tiêu Trường Uyên đeo lưỡi cày lên mình con bò già, mang bò ra ruộng mới mua để cấy cày. Chàng xới tung đống đất lạnh mùa Đông, cô theo sau chàng giãy cỏ.

Một con bò phải cấy 2 ngày mới xong 5 mẫu đất.

Ngày thứ ba, Vân Phiên Phiên vốn định lên phố huyện mua mầm cây ăn quả, nhưng kì kinh nguyệt của cô lại tới.

Cô đành phải nằm liệt trên giường. Tiêu Trường Uyên ôm cô vào lòng, bàn tay thon dài tái nhợt ủ lên phần bụng đau quặn của cô, dòng nội lực ấm áp mạnh mẽ không ngừng truyền từ lòng bàn tay chàng vào phần bụng dưới lạnh băng của cô.

Vân Phiên Phiên ngủ trong lòng chàng như một cô mèo con lười nhác. Nhờ có nội lực của chàng nên cô không cảm thấy đau đớn nữa, nhưng vì chảy máu mãi nên cô không muốn xuống giường lắm, cũng không muốn ra ruộng cấy cày.

Anh bạo quân càng ngày càng dính cô hơn, cô không muốn xuống giường thì có khuyên thế nào anh bạo quân cũng không chịu xuống giường, nằng nặc đòi ôm cô cả ngày.

Bây giờ đã là cuối tháng Tư, nếu còn không gieo mầm cây ăn quả, có lẽ sẽ không kịp mất.

Vì thế tới ngày thứ năm, khi kì sinh lý của Vân Phiên Phiên còn chưa hết hẳn, cô đưa Tiêu Trường Uyên cùng lên phố huyện mua mầm cây ăn quả. Chạy mấy chợ liền, Vân Phiên Phiên mua năm loại mầm: sơn tra, lê, táo, đào, và cả cam quýt.

Tổng cộng hơn 300 cây.

Số cây non này đều có đủ rễ béo mập, còn thêm đất đi kèm, khả năng sống rất cao.

Vân Phiên Phiên chỉ huy Tiêu Trường Uyên cuốc đất đào hố ngoài ruộng, gieo hết số mầm cây ăn quả xuống, mỗi mẫu gieo một loại cây.

Tiêu Trường Uyên xắn ống tay áo, để lộ cánh tay trắng muốt cường tráng khỏe mạnh. Chàng múa may cây cuốc, lao động cần cù vất vả trên ruộng.

Vân Phiên Phiên ở một bên, chốc chốc lại quạt cho chàng, đưa nước cho chàng, lau mồ hôi cho chàng.

Ở đằng xa, rất nhiều dân làng đang làm đồng.

Vân Phiên Phiên còn thấy cả Trần Phạp Thiện và Giang Thúy Thúy.

Hóa ra, để chứng minh mình không phải là hạng ma ốm không nên công cán gì, Trần Phạp Thiện mua ba mẫu đất từ trưởng làng. Mấy nay hắn luôn làm việc dưới ruộng. Nhắc cũng kỳ, đó giờ đến đi bộ Trần Phạp Thiện còn hay thở dốc, tối thường xuyên mất ngủ.

Nhưng cấy cày mấy bữa, Trần Phạp Thiện lại chẳng mất ngủ tẹo nào.

Giang Thúy Thúy lén đưa nước cho Trần Phạp Thiện uống.

Lúc gần đi, Giang Thúy Thúy ngoẹo chân, không đứng vững, ngã về phía mương cạn bên cạnh. Trần Phạp Thiện vô thức duỗi tay, tính kéo Giang Thúy Thúy lên. Nhưng người Trần Phạp Thiện yếu nhớt, hắn chẳng những không cứu nổi Giang Thúy Thúy, mà bản thân mình cũng lọt vào mương nước.

Trần Phạp Thiện đè trên người Giang Thúy Thúy, cảm nhận được ôn hương nhuyễn ngọc dưới thân.

Đôi mắt đen kịt kia hơi tối đi.

Hắn là một người đàn ông bình thường, tất nhiên sẽ có phản ứng bình thường.

Dù hắn ghét xuất thân của Giang Thúy Thúy, cảm thấy tình yêu của Giang Thúy Thúy cũng rẻ mạt như bộ xiêm y trên người cô bé.

Nhưng điều ấy lại không trở ngại tới ý đồ của hắn với cô gái rẻ mạt này.

Hắn muốn lâm hạnh Giang Thúy Thúy.

Trần Phạp Thiện đã từng có ba cung sáu viện dưới gót giày, hắn biết mình nên làm gì.

Hắn cúi đầu, hôn lên môi Giang Thúy Thúy.

Giang Thúy Thúy đang định đứng dậy thì lại bị Trần Phạp Thiện hôn lên đôi môi đỏ. Cô bé sợ tới nỗi đầu óc trống rỗng, quên cả thở.

Hai người đang hôn nhau không rời ra được.

Thì một giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên trên đầu họ.

“Hai người không thể làm vậy.”

Trần Phạp Thiện sửng sốt, ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng âm thanh kia phát ra.

Tiêu Trường Uyên đứng ngược nắng trên mương nước, nhìn xuống họ từ trên cao.

Ánh mặt trời đậu trên lưng Tiêu Trường Uyên, họ không thấy rõ biểu cảm của chàng.

Nhưng giọng nói lạnh nhạt của chàng lại như chỉ thị của thần tiên giáng thế, thương hại mà không kém phần vô tình.

“Đây là ma…”

Tác giả có lời muốn nói:

Đang ở ranh giới lộ tẩy rồi á…

[HẾT CHƯƠNG 54]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play