Tiêu Trường Uyên nhấc chân lên, từ tốn đi từng bước một tới chỗ Vân Phiên Phiên.

Mỗi bước của chàng đều như giẫm lên trái tim Vân Phiên Phiên.

Khiến tim cô co rút lại.

Tiêu Trường Uyên chậm rãi đi đến trước Vân Phiên Phiên.

Chàng trợn mắt lên, nhìn cô với vẻ mặt nguy hiểm.

“Tại sao con chó này lại ở đây?”

Lòng Vân Phiên Phiên vô cùng căng thẳng, cô hoảng loạn giải thích: “Thiếp cũng không biết, tự nó chạy đến đấy, không liên quan tới thiếp đâu.”

Tiêu Trường Uyên cụp mắt, nhìn chỗ lương khô cô đang cầm chòng chọc, khuôn mặt tuấn tú sầm sì đến mức đáng sợ.

“Ta đã nói rồi, ta không cho phép nàng nuôi nó.”

Giọng chàng chứa đầy lửa giận, Vân Phiên Phiên sợ quá, làm rớt hết lương khô.

Hình như Tiêu Trường Uyên thật sự rất không thích cô nuôi chó.

Vân Phiên Phiên mặt mũi tái nhợt, cô đứng lên, dịch vài bước sang bên cạnh.

Tỏ vẻ muốn phủi sạch quan hệ giữa mình và bé cún kia.

Cô sợ sệt lúng túng nhìn Tiêu Trường Uyên, tái mặt giải thích: “Không phải thiếp muốn nuôi nó đâu, thiếp chỉ, chỉ…”

Tiêu Trường Uyên ngước đôi mắt đen tăm tối lên, lạnh lùng nhìn Vân Phiên Phiên.

“Chỉ làm sao?”

Mặt Vân Phiên Phiên ra chiều bối rối lắm.

Cô hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiêu Trường Uyên.

Cô miễn cưỡng nói: “Thiếp chỉ đi vứt rác thôi… Đúng vậy, thiếp muốn vứt chỗ lương khô không cần thiết đi, ai ngờ con chó này lại tự chạy tới nhặt số rác thiếp không cần để ăn. Thiếp thật sự không cho nó ăn đâu, tự nó chạy tới đó…”

Nói xong câu ấy, Vân Phiên Phiên chạy tới ôm cánh tay Tiêu Trường Uyên. Cô ngước đầu, chớp chớp đôi mắt đáng thương.

“Phu quân, chàng phải tin thiếp…”

Cặp mắt đen của Tiêu Trường Uyên đầy vẻ u ám lạnh lẽo, chàng vạch trần cô ngay chẳng nể nang gì.

“Nương tử đang nói dối.”

Vân Phiên Phiên sửng sốt, lắp bắp: “Thiếp, thiếp không nói dối.”

Cô không đời nào ngờ được rằng, từ ngày đầu tiên xuyên vào trong sách tới nay, lần nào cô cũng gạt được Tiêu Trường Uyên bằng vô số lời phét lác.

Vậy mà giờ cô lại lộ tẩy vì chú chó nhỏ này.

“Ta bảo nương tử nói dối, thì nương tử nói dối.”

Tiêu Trường Uyên bế ngang Vân Phiên Phiên lên, mặt không đọng chút cảm xúc nào.

Vân Phiên Phiên sợ tái mặt, cô nắm chặt vạt áo trước ngực Tiêu Trường Uyên, đôi mắt hạnh đong đầy vẻ hoảng loạn.

“Phu quân tính làm gì?”

“Vợ nói dối, thì nên bị chồng…”

Tiêu Trường Uyên bế Vân Phiên Phiên vào phòng, đóng cửa phòng lại. Người đàn ông cao lớn đè thiếu nữ lên cửa. Hai con ngươi chàng u tối, chàng cúi đầu nhìn cô, đôi môi mỏng lạnh lùng phun ra mấy chữ, nói cho hết câu ban nãy.

“Trừng phạt thật nặng…”

Vân Phiên Phiên sửng sốt, cô đột nhiên nhớ ra mình từng nói câu này với Tiêu Trường Uyên trong một đêm lặng thinh nào đó.

Gương mặt cô lập tức nóng rẫy lên.

Tiêu Trường Uyên cúi đầu, đôi môi mỏng nhạt màu kề sát bên tai Vân Phiên Phiên, giọng chàng trầm khàn.

“Nương tử còn nhớ tối hôm ấy, nàng đã phạt ta thế nào không?”

Vân Phiên Phiên nghe thấy câu này, đồng tử co chặt lại.

Đương nhiên là cô còn nhớ đêm khiến người ta thấy thẹn kia rồi.

Cô đã làm một chuyện xấu hổ làm sao.

Tim cô đập loạn xạ, hơi thở trở nên dồn dập hơn.

“Phu quân thiếp sai rồi…”

“Muộn rồi.”

Dường như Tiêu Trường Uyên đang lạnh lùng cười nhẹ bên tai cô.

“Nương tử nhận lỗi sai này quá muộn rồi…”

Lòng Vân Phiên Phiên căng lên, cô sợ sệt khẩn cầu, giọng vương tiếng nức nở.

“Phu quân, thiếp sai thật rồi mà, chàng tha cho ưm…”

Hàng mi của Vân Phiên Phiên khẽ run lên.

Anh bạo quân cúi đầu cắn tai cô!



Hai má Vân Phiên Phiên đỏ hây hây, cô bị Tiêu Trường Uyên ấn trên giường trừng phạt suốt cả buổi sáng.

Tai cô nhạy cảm quá mức.

Chàng mới chỉ cắn tai cô là đã có thể khiến chân cô nhũn ra, người cô nóng hừng hực.

Vân Phiên Phiên rửa mặt bằng nước trong chậu, dùng nước lạnh để hạ nhiệt khuôn mặt nóng rực kia.

Tiêu Trường Uyên cũng chẳng đỡ hơn cô tẹo nào, đôi mắt u tối đen kịt của chàng nhìn Vân Phiên Phiên chằm chằm.

Ánh mắt nóng bỏng ấy như một ngọn lửa mãnh liệt.

Có thể thiêu trụi người ta chỉ trong khoảnh khắc.

Lửa với rơm đúng là hai thứ dễ bén vào nhau nhất quả đất.

Vân Phiên Phiên hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn vào cặp mắt đen của anh bạo quân nữa.

“Thiếp, thiếp đi trồng mai!”

Rửa mặt xong, Vân Phiên Phiên cúi đầu chạy ra sân trồng mai.

Tiêu Trường Uyên mặt lạnh te vào bếp nhóm lửa nấu cơm.

Vân Phiên Phiên sờ lên khuôn mặt nhỏ nay đã hết nóng của mình.

Cô lấy cành mai hôm qua mới ngắt ra khỏi giỏ tre, bỏ nó lên nền đất.

Vân Phiên Phiên tìm được một chiếc kéo nhỏ trong nhà, cô cắt hết lá cây dư thừa trên cành hoa mai đi.

Cô vát chéo đoạn dưới của cành hoa, mặt vát có thể tăng xác suất sống cho cành.

Vân Phiên Phiên xới tơi đất trong sân bằng cái xẻng nhỏ, cắm mấy cành hoa mai kia vào đất bùn mềm xốp, dùng xẻng ấn cho phẳng. Cô còn múc nửa gáo nước, tưới hết đống cành mai.

Xong xuôi mọi việc, Vân Phiên Phiên đứng tại chỗ ngắm mấy cành hoa mai một lát, mường tượng tới hình ảnh chúng sinh sôi khỏe mạnh.

Một nụ cười chờ mong bất giác nở trên khuôn mặt nhỏ thanh tú động lòng người.

Vân Phiên Phiên ngẩng đầu, phát hiện chú cún ngoài hàng rào vẫn chưa đi.

Nó cứ vịn ngoài rào nhìn cô mãi.

Đôi mắt ướt át kia lấp la lấp lánh như hai viên đá quý màu đen, sáng trong văn vắt dưới ánh nắng mùa Đông. Nó chỉ tựa người ở đấy, từ đầu chí cuối không gâu câu nào, như là không biết nói gì, chỉ lặng im thin thít.

Vân Phiên Phiên có tật giật mình quay đầu đi, liếc vào trong bếp.

Tiêu Trường Uyên vẫn chưa đi ra.

Vân Phiên Phiên lập tức chạy tới cạnh hàng rào, nói với bé cún: “Chị cũng muốn nuôi bé lắm, nhưng chồng chị không cho, bé đi tìm người khác nuôi bé đi.”

Để không bị Tiêu Trường Uyên nghe thấy, cô thì thào nói với chú cún.

Hình như cún con không hiểu lời cô.

Nó ngẩng cái đầu chó lông xù, cặp mắt ngập nước nhìn cô đầy vẻ đáng thương.

Làm sao Vân Phiên Phiên chịu nổi ánh mắt đáng thương nhường này của cún nhỏ?

Cô lập tức sửa lời: “Vậy chị sẽ lén nuôi bé nhé, bé không được để chồng chị phát hiện đâu.”

Hôm qua trời đổ tuyết, tuyết không nặng hạt lắm, hôm nay đã tan hết.

Tuyết tan rồi, thời tiết lại càng rét mướt hơn, lúc nói chuyện, miệng ai nấy đều phả ra khói trắng.

Vân Phiên Phiên lo bé cún ngủ bên ngoài sẽ chết lạnh, nên cô muốn lót một cái ổ cho nó.

Trong sân có đống củi bỏ đi, Vân Phiên Phiên không dám cho cún con vào nhà, nên đành phải dựng một cái ổ đơn sơ bằng ba tấm gỗ nhỏ, đặt ngoài hàng rào. Cô đặt mấy tảng đá cạnh đấy, để ổ của bé cún không bị gió thổi sập.

Nhưng chỉ vậy thôi thì chưa đủ.

Đêm Đông rét lạnh như thế, buổi tối, đến cả Vân Phiên Phiên còn thấy cóng người tới nỗi chẳng dám ra ngoài, nữa là bé cún bé bỏng yếu ớt nhường này.

Cô muốn lót đệm cho nó ngủ qua đêm.

Vân Phiên Phiên đã mua rất nhiều chăn nệm trên phố huyện, chuẩn bị hẳn mấy cái cho bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông.

Ổ của cún con rất nhỏ, cô có thể mang chăn mỏng mùa Thu ra lót cho nó.

Vân Phiên Phiên lén lút liếc vào trong bếp, nhân lúc Tiêu Trường Uyên không để ý, cô vụng trộm lủi vào nhà.

Cô ôm một chiếc chăn mỏng ra, chạy tới ngoài rào tre, lót chỗ ngủ cho bé cún thật tử tế.

“Bé cún con, mau vào ngủ đi.”

Cún con như thể hiểu được lời Vân Phiên Phiên nói, nó ngoan ngoãn nhấc chân lên, chui vào trong ổ.

Vân Phiên Phiên lập tức yên lòng.

Cô quay đầu lại, nhìn về hướng nhà bếp.

May quá, Tiêu Trường Uyên chưa phát hiện ra việc cô làm.

Rốt cuộc cô có thể lén nuôi chó rồi.

Tiêu Trường Uyên đã nấu xong thức ăn, đi ra từ bếp với vẻ mặt vô cảm.

“Nương tử, ăn cơm thôi.”

Vân Phiên Phiên đang ngồi xổm trong vườn cây, vờ như mình đang trồng mai.

Nghe Tiêu Trường Uyên nói vậy, Vân Phiên Phiên lập tức đứng thẳng dậy.

“Vâng, thiếp tới liền đây.”

Vân Phiên Phiên chạy tới nhà bếp, rửa tay bằng bồ kết.

(Quả bồ kết chứa thành phần saponin có tính tẩy rửa cao.)

Tiêu Trường Uyên hỏi vu vơ: “Nương tử, sao nàng trồng mai lâu thế?”

Lòng Vân Phiên Phiên thót lại.

Suýt thì không cầm nổi miếng bồ kết.

Cô vội nói dối: “Thiếp, thiếp mới trồng lần đầu, nên chưa thạo lắm…”

Tiêu Trường Uyên nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Thật à?”

Vân Phiên Phiên vội vàng giải thích: “Thật đấy, đây là lần đầu thiếp trồng mai thật mà.”

Tiêu Trường Uyên ngước cặp mắt đen láy âm u buốt giá lên, lạnh lùng nhìn Vân Phiên Phiên.

“Nương tử chớ có mà gạt ra.”

Vân Phiên Phiên sợ hết hồn hết vía nhìn Tiêu Trường Uyên, suýt thì tưởng là Tiêu Trường Uyên đã phát hiện ra điều gì.

May mà sau khi nói hết câu ấy, Tiêu Trường Uyên không bày tỏ thêm bất cứ điều gì nữa.

Hai người dùng bữa xong, Vân Phiên Phiên có tật giật mình, nên cô chủ động rửa bát dọn dẹp nhà bếp.

Hết việc trong bếp, Vân Phiên Phiên trở về phòng thì phát hiện Tiêu Trường Uyên đang đứng kế tủ quần áo.

Vân Phiên Phiên căng thẳng đến nỗi tim ngừng đập.

Tiêu Trường Uyên quay khuôn mặt tuấn tú qua, thờ ơ hỏi: “Nương tử, sao tủ quần áo lại thiếu một cái chăn?”

Vân Phiên Phiên có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, Tiêu Trường Uyên lại còn để ý nhà mình có bao nhiêu chăn bao nhiêu đệm. Vân Phiên Phiên mua nhiều chăn quá, đến chính bản thân cô còn không biết rốt cuộc mình đã mua bao nhiêu, bởi vậy cô mới cho cún con một chiếc ngay mà không thèm suy nghĩ. Không ngờ Tiêu Trường Uyên lại để ý đến cả chuyện nhỏ nhặt tào lao này, Vân Phiên Phiên bắt đầu hối hận vì đã cho chú cún chiếc chăn.

Tiêu Trường Uyên trầm giọng hỏi: “Tại sao nương tử không trả lời?”

Vân Phiên Phiên đành cố nói dối: “Phu quân nhớ nhầm rồi, nhà mình chỉ có từng ấy chăn thôi…”

“Thế à?”

Đôi mắt âm u lạnh lẽo của Tiêu Trường Uyên chiếu vào khuôn mặt Vân Phiên Phiên.

Tim Vân Phiên Phiên đập loạn xạ.

Cô cố ép mình bình tĩnh lại, đáp: “Đương nhiên là thế rồi, thiếp là vợ phu quân, sao lại lừa phu quân được?”

Tiêu Trường Uyên nghe vậy, cặp mắt u ám đen kịt càng đen thui u tối hơn.

… Cô nàng lừa đảo chuyên nói phét này.

Chàng phải phạt nàng một trận ra trò.

Thật ra, từ khi Vân Phiên Phiên nói câu đầu tiên với chú cún.

Tiêu Trường Uyên đã nghe thấy tiếng cô ở trong bếp rồi.

Sở dĩ chàng nhịn không nói ra, chẳng qua là vì chàng muốn làm một chuyện khác hơn.

Tiêu Trường Uyên muốn trừng phạt vợ chàng.

Vì đủ kiểu lý do.

Rõ ràng chàng đã không cho vợ nuôi chó rồi.

Vậy mà vợ chàng lại không nghe lời, lén nuôi chó mà không bảo chàng.

Một cô vợ không nghe lời thế này…

Chàng có nên phạt nàng thật nặng không đây?

Đôi mắt Tiêu Trường Uyên tối đen, chàng nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tuyệt trần của Vân Phiên Phiên đăm đăm.

Màu đen tham lam nguy hiểm cuộn trào trong đáy mắt.

“Thế à?”

Tiêu Trường Uyên khẽ nheo cặp mắt phượng lại.

Chàng bắt đầu suy tính tối nay mình nên phạt cô vợ nói dối như cuội của chàng thế nào.

Vân Phiên Phiên hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cô còn tưởng mình đã thành công lừa gạt Tiêu Trường Uyên lần nữa nhờ khả năng bốc phét tinh vi của mình.

“Đương nhiên là thế rồi!”

Vân Phiên Phiên lo Tiêu Trường Uyên sẽ nhận ra cái chăn trong ổ của chú cún, nên cô tính tối nay lén ra ngoài vứt chăn đi.

Ai dè Tiêu Trường Uyên cứ nhìn cô lom lom mãi, không cho cô cơ hội ra vứt chăn.

Tới tối, lúc Vân Phiên Phiên trèo lên giường, cô vẫn còn tơ tưởng đến chuyện này, nhưng cô nhanh chóng hoảng hốt hết hồn.

Bởi vì Tiêu Trường Uyên lại cúi đầu cắn tai cô.

Khuôn mặt nhỏ của Vân Phiên Phiên lập tức đỏ lên, hai má nóng rẫy như phải bỏng.

“Tại sao phu quân lại cắn thiếp?”

Tiêu Trường Uyên giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, nheo cặp mắt phượng lại, chàng nỉ non đầy vẻ nguy hiểm bên tai cô.

“Nương tử nói xem tại vì làm sao?”

Hơi thở của Vân Phiên Phiên trở nên dồn dập và hoảng loạn hơn: “Thiếp thật sự không biết…”

Động tác của Tiêu Trường Uyên khựng lại, hơi thở nóng bỏng, dường như chàng vừa khẽ khàng cười khẩy bên tai cô.

“Nương tử cho rằng, ta thật sự không biết hồi trưa nàng bày trò gì ư?”

Vân Phiên Phiên ngẩn hết người ra, gần như muốn bật khóc thành tiếng.

“Vậy tại sao phu quân lại không cản thiếp lại?”

“Tại sao à…”

Tiêu Trường Uyên nghe thấy giọng nói pha tiếng nức nở của cô, đôi môi mỏng nhạt màu cong lên rất nhẹ tới mức khó lòng phát hiện ra nổi.

Chàng cúi đầu, cắn mạnh lên tai Vân Phiên Phiên.

“Tất nhiên là để có lý do phạt vợ ta thật nặng rồi…”

Vì thế từ đêm ấy trở đi, gia đình Vân Phiên Phiên chuyển từ “Chế độ khen thưởng” ngọt ngào sang “Chế độ khen thưởng + trừng phạt” vừa ngọt ngào vừa đen tối. Phạt Vân Phiên Phiên xong, người nào đó còn phải dội nước lạnh liên tục giữa gió rét.

Để dập đi ngọn lửa cháy hừng hực trong thân thể.

Mặt Vân Phiên Phiên đỏ phừng phừng, cô nghĩ thầm.

Cô đang gặp ảo giác đấy ư?

Tại sao cô lại cảm thấy anh bạo quân thuần khiết nhà cô hình như càng ngày càng đen tối nhỉ?

Không, đây nhất định là ảo giác của cô rồi.

[HẾT CHƯƠNG 43]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play