Nhưng cô không đáp. Hình như không còn ai ở đó nữa. Tôi cố hết sức căng mắt nhìn lên miệng giếng, nhưng không thấy ai. Tôi lấy đèn pin ra khỏi ba lô mà rọi lên trên, nhưng ánh đèn pin không bắt được dáng người nào. Nó chỉ rọi thấy chiếc thang dây treo ở nguyên chỗ cũ, như thể từ trước đến giờ nó vẫn luôn ở đó. Tôi thở một hơi dài. Khi thở ra, tôi cảm thấy như một cái khối cứng ở sâu trong cơ thể tôi chùng xuống, tan đi.
- Này! Kano Creta ơi! - tôi hét, nhưng vẫn không có tiếng trả lời.
Kim đồng hồ của tôi chỉ 1:07. Một giờ bảy phút lúc nửa đêm, dĩ nhiên. Những ngôi sao nhấp nháy trên đầu tôi cho biết thế. Tôi quảy ba lô lên vai, hít một hơi dài rồi bắt đầu leo lên. Thang tròng trành, leo rất khó. Cứ mỗi lần vận sức, từng cơ bắp, từng khúc xương và khớp sụn tôi đều rên rỉ kêu đau. Tôi cẩn thận lên từng bước một, chẳng mấy chốc đã thấy không khí xung quanh ấm lên, sau đó là mùi cỏ không lẫn vào đâu được. Tiếng côn trùng giờ đã lọt đến tai tôi. Tôi đặt tay lên thành giếng, rồi với một nỗ lực cuối cùng ẩy người lên, gần như lăn tròn xuống mặt đất mềm. Vậy là tôi lại ở trên mặt đất. Tôi nằm ngửa một hồi, chẳng nghĩ ngợi gì. Tôi nhìn lên trời, hít không khí thật sâu vào phổi, hít mãi, hít mãi - bầu không khí dày, ấm áp của đêm hè, đầy mùi hương tươi mát của sự sống. Tôi ngửi thấy mùi đất, mùi cỏ. Chỉ mùi đó thôi là đủ để lòng bàn tay tôi cảm thấy cái mềm mại khi sờ lên mặt đất, sờ lên cỏ. Tôi muốn bốc cả đất, cả cỏ lên trong tay mà ăn ngấu nghiến.
Chẳng còn vì sao nào trên bầu trời nữa: không một cái nào. Những vì sao trên kia chỉ có thể nhìn thấy từ dưới đáy giếng thôi. Treo trên bầu trời chỉ có vầng trăng gần tròn, to lồ lộ.
Tôi nằm như thế trong bao lâu, tôi không biết. Mãi một lúc lâu, tôi chỉ lắng nghe tiếng đập của tim mình. Tôi cảm thấy mình có thể cứ sống như vậy mãi mãi mà chỉ làm mỗi việc ấy thôi - lắng nghe tim mình đập. Nhưng cuối cùng tôi cũng đứng dậy nhìn xung quanh. Không có một ai. Khu vườn trải rộng trong bóng đêm, con chim đá vẫn nhìn chăm chắm lên trời như mọi khi. Không có ánh đèn nào trong nhà Kasahara May. Chỉ có một ngọn đèn thủy ngân đang cháy trong sân, hắt ánh sáng nhợt nhạt, vô cảm ra con ngõ không người. Kano Creta biến đi đâu rồi?
Dù thế nào đi nữa, việc đầu tiên cần làm là về nhà - về nhà, uống gì đó, ăn gì đó, tắm cho thật kỹ, thật lâu. Người tôi hẳn bốc mùi kinh lắm. Tôi phải tống khứ cái mùi đó đi trước khi làm bất cứ việc gì khác. Kế đó tôi phải làm đầy cái bao tử rỗng không. Những chuyện khác sau hẵng hay.
Tôi theo con đường quen thuộc để về nhà; nhưng với mắt tôi, con ngõ trông khang khác, là lạ. Có lẽ là bởi ánh trăng sống sít, những dấu hiệu của sự tù đọng và thối rữa nổi bật lên rõ rệt khác thường, tôi ngửi thấy cái gì đó như mùi thịt thối xác thú chết, mùi khắm lặm không thể nhầm lẫn của phân và nước tiểu. Trong nhiều nhà, người ta vẫn còn thức, vừa xem tivi vừa trò chuyện hay ăn uống. Từ một cửa sổ thoát ra mùi thức ăn ngậy mỡ, hành hạ không thương tiếc tâm trí và dạ dày tôi. Tôi đi qua một chiếc máy điều hòa đang kêu ro ro, nó xộc vào tôi một làn khí ấm. Tôi nghe tiếng vòi hoa sen và thấy hình người mờ mờ trên cửa sổ một buồng tắm.
Tôi cố sức trèo qua bức tường sau nhà rồi buông mình xuống sân. Từ đây, căn nhà có vẻ tối om om, dường như nó đang nín thở. Nó không có vẻ gì là ấm áp hay thân thiết. Vốn là căn nhà nơi cuộc sống của tôi vẫn trôi qua ngày này sang ngày khác, nhưng lúc này nó chỉ là một căn nhà hoang không dấu vết con người. Thế nhưng nếu tôi có một căn nhà để trở về thì nó đấy.
Tôi bước lên hàng hiên, đẩy cánh cửa bằng kính ra. Bị nhốt bên trong quá lâu nên không khí nặng nề, tù đọng. Nó có mùi như trộn giữa mùi hoa quả chín nẫu với mùi thuốc diệt trùng. Mẩu thư ngắn tôi để lại trên bàn bếp vẫn còn đó. Những bát đĩa tôi đã rửa vẫn xếp chồng y nguyên trên giá phơi. Tôi lấy một cái cốc, rót đầy rồi lại rót nữa, rót nữa, hứng nước thẳng từ vòi. Trong tủ lạnh chẳng có gì đặc biệt: một mớ hổ lốn những thức ăn thừa, những thứ chỉ mới dùng một phần: trứng, dăm bông, xà lách khoai tây, cà tím, rau diếp, cà chua, đậu phụ, bơ, sữa. Tôi rót ít sữa lên một bát bánh bột ngô nướng rồi ăn. Lý ra tôi phải đói cào ruột mới đúng, nhưng sau khi thấy những thức ăn thật sự có trong tủ lạnh, tôi lại gần như không thấy đói. Có chăng tôi chỉ thấy buồn nôn. Tuy vậy, để làm dịu bớt cơn đau của cái dạ dày rỗng, tôi ăn thêm ít bánh quy. Nhưng rồi bánh quy cũng chẳng làm tôi muốn ăn gì thêm nữa.
Tôi xuống buồng tắm, cởi hết quần áo vứt vào máy giặt. Đứng dưới vòi hoa sen nóng, tôi kỳ cọ từng phân vuông trên cơ thể rồi gội đầu. Chiếc mũ gội đầu bằng nylon của Kumiko vẫn treo trong buồng tắm. Dầu gội đầu của nàng cũng ở đó, dầu dưỡng tóc, chiếc lược bằng nhựa nàng hay dùng khi gội đầu cũng ở đó. Bàn chải răng của nàng. Chỉ xỉa răng của nàng. Mọi thứ đều y như trước khi nàng ra đi. Sự thay đổi duy nhất do việc nàng vắng mặt là một sự kiện đơn giản: Kumiko không còn đó nữa.
Tôi đứng trước gương xem xét kỹ mặt mình. Đầy những sợi râu lún phún đen. Ngần ngừ một chút, tôi quyết định không cạo râu. Nếu cạo bây giờ có khi tôi làm xước mặt mất. Mai cạo cũng được. Tôi có phải gặp ai đâu. Tôi đánh răng, súc miệng mấy lần rồi ra khỏi buồng tắm. Đoạn tôi mở một lon bia, lấy một quả cà chua và một cây rau diếp trong tủ lạnh ra làm món salad. Ăn món salad xong, tôi bắt đầu thấy muốn ăn thêm, bèn lấy ra ít salad khoai tây, kẹp vào giữa hai lát bánh mì rồi ăn. Tôi chỉ nhìn đồng hồ mỗi một lần.
Tôi vào toa lét, đứng nhắm mắt mà tiểu một hồi lâu. Thật khó mà tin được mình lại tiểu lâu đến thế. Có cảm giác như tôi sẽ ngất xỉu giữa lúc đang đứng tiểu như vậy. Sau đó tôi lên phòng khách, nằm duỗi dài trên sofa, nhìn đăm đăm lên trần nhà. Cảm giác thật kỳ lạ: cơ thể tôi mệt nhoài, nhưng trí óc tỉnh như sáo. Tôi không buồn ngủ chút nào hết.
° ° °
Tôi chợt nghĩ cần phải kiểm tra hòm thư. Có thể có người gửi thư cho tôi trong khi tôi đang ở dưới giếng. Tôi ra phòng ngoài xem thì thấy có một lá thư. Phong bì không đề tên người gửi, nhưng nét chữ viết tay ở mặt trước rõ ràng là của Kumiko. Những con chữ nhỏ tí, từng chữ một đều được viết - gần như là vẽ - một cách kỳ khu, nắn nót, như là họa tiết trang trí. Viết theo kiểu này mất khối thời gian, nhưng nàng chỉ biết mỗi cách đó thôi. Mắt tôi chuyển ngay lên dấu bưu điện. Con dấu lem nhem, gần như không đọc được, nhưng tôi vẫn nhìn ra được chữ taka, còn một chữ có thể là matsu. Takamatsu ở tỉnh Kagawa sao? Theo chỗ tôi biết, Kumiko chẳng quen ai ở Takamatsu cả. Hai chúng tôi chưa hề tới đó, nàng cũng chưa bao giờ từng nói đến chuyện từng đi phà sang Shikoku hoặc băng qua cây cầu mới. Cái tên Takamatsu đơn giản là chưa bao giờ xuất hiện trong những lần trò chuyện giữa chúng tôi. Chắc không phải Takamatsu đâu.
Dù thế nào thì thế, tôi mang thư vào bếp, ngồi xuống bàn, lấy kéo rọc phong bì, cẩn thận sao cho không cắt phải thư ở bên trong. Để trấn tĩnh, tôi nốc cạn chỗ bia còn lại.
Chắc anh đã rất sốc và lo lắng khi em biến mất đột ngột như vậy mà không nói một lời - Kumiko viết như vậy bằng loại mực Mont Blanc màu xanh đen nàng vẫn dùng. Giấy là loại giấy viết thư mỏng bình thường, đâu cũng có bán.
Em đã định viết thư cho anh sớm hơn để giải thích mọi chuyện cho tới nơi tới chốn, nhưng trong khi em đang vắt óc nghĩ không biết làm sao có thể diễn tả được chính xác cảm xúc của em, làm sao có thể giải thích tình trạng hiện thời của em cho anh hiểu thì thời gian cứ vùn vụt trôi qua. Em rất áy náy với anh về chuyện đó.
Hẳn là mãi đến giờ anh vẫn ngờ em có dan díu với người khác. Em đã có quan hệ tình dục với người đó trong khoảng gần ba tháng. Em gặp ông ta vì quan hệ công việc; anh không biết ông ấy đâu. Mà ông ấy là ai cũng chẳng quan trọng lắm. Em sẽ không bao giờ gặp ông ta nữa. Ít nhất là với em, chuyện đó đã chấm dứt. Điều này có thể an ủi anh phần nào, mà cũng có thể không.
Em có yêu ông ta không? Câu hỏi ấy em không sao trả lời được. Mà bản thân câu hỏi dường như cũng không cần thiết. Em có yêu anh không? Điều đó thì em có thể trả lời không do dự: có. Quả thực em đã vô cùng hạnh phúc khi lấy anh. Đến giờ em vẫn thấy như vậy. Anh có thể hỏi: đã thế sao em còn phải có nhân tình nhân ngãi làm gì, lại còn bỏ nhà đi? Em cũng đã tự hỏi mình câu đó không biết bao nhiêu lần ngay khi chuyện đó đang diễn ra: Tại sao mình phải làm vậy chứ?
Em không cách nào giải thích điều đó được. Em chưa bao giờ có ý muốn kiếm tình nhân hay tằng tịu với ai. Những ý nghĩ đó tuyệt chẳng hề nảy ra trong đầu em khi em gặp ông ta lần đầu. Em với ông ta gặp nhau mấy lần vì công việc. Mặc dù hai người nói chuyện với nhau khá hợp, song những lúc trò chuyện qua điện thoại chỉ thỉnh thoảng em với ông ta mới nói đôi ba chuyện khác ngoài công việc thôi. Ông ta lớn tuổi hơn em nhiều, có vợ con, cũng không đặc biệt hấp dẫn đối với em trong tư cách đàn ông. Vì vậy trong đầu em chẳng bao giờ nảy ra ý nghĩ một lúc nào đó mình sẽ dan díu với ông ta.
Nói thế không có nghĩa là em đã hoàn toàn loại bỏ được ý nghĩ ăn miếng trả miếng với anh. Em vẫn ấm ức mãi chuyện anh từng qua đêm với người đàn bà nào đó. Em tin anh khi anh nói anh chẳng làm gì cô ta cả, nhưng dù có thật anh chẳng làm gì cô ta thì em cũng không dễ quên được. Tâm trạng em là vậy đó. Nhưng dù vậy, em dan díu với người khác không phải là để trả miếng anh. Em nhớ có lần em nói vậy thật, nhưng ấy là em chỉ dọa thôi. Em ngủ với ông ta vì em muốn ngủ với ông ta. Vì em không thể chịu nổi nếu không ngủ với ông ta. Vì em không kìm nén nổi dục vọng xác thịt của mình.
Sau một thời gian không gặp nhau, em với ông ta mới có dịp cần gặp vì công việc. Làm việc xong, em với ông ta đi ăn tối, sau đó thì đi uống cái gì đó. Em vốn không biết uống rượu, dĩ nhiên rồi, thành thử để giữ lịch sự, em chỉ uống một cốc nước cam không pha một giọt rượu nào. Vì vậy rượu chẳng liên quan gì đến chuyện đã xảy ra. Bọn em chỉ ăn uống và trò chuyện theo cách bình thường nhất. Nhưng rồi, đến một lúc, em với ông ta chạm vào người nhau, khi đó em không thể nghĩ đến gì khác ngoài chuyện làm sao ngả vào vòng tay ông ta. Ngay khoảnh khắc hai bên động chạm nhau, em biết ông ta thèm muốn em, và hình như ông ta biết em cũng thèm muốn ông ta. Dường như có một dòng điện hoàn toàn phi lý, choáng ngợp vừa xẹt qua giữa em với ông ta. Em cảm thấy như bầu trời đã sụp xuống em. Má em nóng bừng, tim em đập thình thịch, em có cảm giác nằng nặng, tan chảy ở dưới sườn. Khó khăn lắm em mới ngồi thẳng được trên ghế quầy bar, cảm giác đó mạnh quá. Đầu tiên em không biết điều gì đang diễn ra bên trong mình, nhưng chẳng mấy chốc em nhận ra đó là dục vọng xác thịt. Em thèm muốn ông ta mãnh liệt đến mức gần như không thở được. Chẳng biết ai gợi ý đầu tiên, em và ông ta đi bộ sang một khách sạn gần đó rồi làm tình với nhau như điên dại.
Nói chuyện này ra một cách rành rọt như vậy chắc hẳn sẽ làm anh đau lòng, nhưng em tin rằng về lâu dài, tốt nhất là có một lời thú nhận trung thực, chi tiết. Đau lòng thì có thể đau lòng đấy, nhưng mong anh hãy cố chịu đựng mà đọc tiếp.
Những gì em đã làm với ông ta tuyệt chẳng có gì liên quan đến "tình yêu". Chỉ là em muốn được ông ta ôm ấp, muốn cảm thấy ông ta nhập vào trong em. Cả đời em chưa bao giờ thấy cần thân thể một người đàn ông đến nghẹt thở như vậy. Trước kia em vẫn đọc được trong sách về một "dục vọng không sao chịu nổi", nhưng mãi đến ngày hôm đó em mới nhận ra mấy chữ ấy có ý nghĩa gì.
Tại sao cái nhu cầu ấy trỗi lên trong em đột ngột như vậy, tại sao không phải với anh mà với người khác, em không biết. Cái dục vọng trong em khi đó không thể nào kiềm chế được, mà em cũng không cố kiềm chế. Xin hãy hiểu cho em: lúc ấy trong đầu em không hề có ý nghĩ rằng em đang phản bội anh. Cuộc ái ân trên giường khách sạn với ông ta là một cái gì rất gần với cơn điên. Nói thật, cả đời em chưa bao giờ thấy thích thú như lần đó. Không, không đơn giản chỉ là "thích thú". Thể xác em lăn lộn trong bùn nóng hổi. Tâm trí em hút lấy khoái lạc, hút mãi cho đến độ nổ tung - và nó nổ tung. Thật là kỳ diệu. Đó là một trong những điều tuyệt vời nhất em từng biết đến trong đời.
Rồi thì, như anh đã biết, em giấu kín mãi chuyện đó. Anh chẳng bao giờ nhận ra em đang có nhân tình. Anh chẳng bao giờ nghi ngờ em, cho dù em bắt đầu về nhà muộn. Em biết anh tuyệt đối tin tưởng em. Anh nghĩ em không bao giờ có thể phản bội anh. Và dù phản bội lòng tin đó của anh, em hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi. Em cứ từ phòng khách sạn gọi điện về bảo việc nhiều quá nên em phải làm muộn. Dối trá chất chồng dối trá, nhưng điều đó chẳng làm em động tâm. Dường như với em đó là điều tự nhiên nhất trên đời. Tự đáy lòng em cần cuộc sống bên anh. Căn nhà em chung sống với anh là thế giới của em. Em thuộc về nơi đó. Nhưng thân thể em lại cuồng nhiệt đòi ái ân với người đàn ông kia. Một nửa em ở đằng này, nửa khác ở đằng kia. Em biết sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra tan vỡ, nhưng lúc đó em cảm thấy cuộc sống kép kia có thể kéo dài mãi. Ở đây em sống bình an với anh, ở kia em làm tình cuồng loạn với ông ta.
Em mong anh hiểu ít nhất là một điều này. Rằng đây hoàn toàn không phải chuyện anh kém cỏi hơn ông ta trong chuyện ái ân hay thiếu hấp dẫn về tình dục, cũng không phải vì em đã chán làm tình với anh. Mà chỉ là, trong lúc đó, thân thể em cảm thấy một nỗi khao khát tình dục mãnh liệt, không thể kiềm chế nổi. Em không sao cưỡng lại được. Tại sao lại xảy ra như thế, em không biết. Trong suốt mấy tuần ngủ với ông ta, có đôi lần em cũng nghĩ đến việc ngủ với anh. Nếu chỉ ngủ với ông ta mà không ngủ với anh thì thật bất công cho anh. Nhưng trong vòng tay anh, em không còn cảm nhận được gì cả. Hẳn anh cũng nhận thấy thế. Suốt gần hai tháng, em cố nặn ra đủ cớ này cớ nọ để tránh quan hệ tình dục với anh.
Thế rồi một hôm, ông ta đòi em bỏ anh để theo ông ta. Ông ta bảo: chúng mình là một cặp rất đẹp đôi, chẳng có lý do gì để chúng ta không ở bên nhau. Ông ta nói ông ta sẽ bỏ gia đình. Em đề nghị ông ta cho em thời gian suy nghĩ. Nhưng đêm đó, trên chuyến xe về nhà sau khi chia tay với ông ta, em nhận ra mình không còn cảm thấy gì ở ông ta nữa. Em không hiểu nổi chính mình, nhưng ngay lúc ông ta bảo em theo ông ta thì cái gì đó đặc biệt mà em cảm thấy bên trong mình lập tức biến đâu mất, như có cơn gió mạnh nào ập tới thổi phăng nó đi. Nỗi thèm khát ông ta đã biến mất khỏi em không còn dấu vết.
Chính khi đó em bắt đầu thấy có tội với anh. Như em đã viết ở trên, khi còn thèm muốn mãnh liệt ông ta, em đã hoàn toàn không có cảm giác đó. Em chỉ thấy thật thoải mái vì anh không hề nhận thấy gì. Em đã nghĩ chuyện gì rồi cũng xong, miễn là anh không nhận ra. Mối quan hệ giữa em với ông ta thuộc về một thế giới hoàn toàn khác với quan hệ giữa em với anh. Tuy nhiên, khi nỗi thèm muốn ông ta đã biến mất, em không còn biết mình đang ở đâu nữa.
Em đã luôn luôn tự coi mình là kẻ trung thực. Đúng là em cũng có lỗi lầm. Nhưng nếu là những chuyện quan trọng, em không bao giờ nói dối với ai hoặc lừa dối chính mình. Em đã không bao giờ giấu anh bất cứ chuyện gì. Đó là một nguồn tự hào nho nhỏ của em. Nhưng rồi, suốt mấy tháng trời, em cứ nói dối anh như cuội mà chẳng mảy may dằn vặt.
Chính điều đó bắt đầu giày vò em. Nó làm em cảm thấy mình như một kẻ rỗng tuếch, vô nghĩa, không chút giá trị gì. Mà có lẽ đúng thế thật. Nhưng ngoài ra còn một điều khác vẫn cứ làm em băn khoăn: làm thế nào em lại đột ngột cảm thấy thèm khát nhục dục một cách dữ dội, bất thường như vậy với một người đàn ông mà em không yêu? Điều đó em không hiểu nổi. Giá như không có cái dục vọng đó thì giờ em vẫn đang sống hạnh phúc với anh rồi. Còn người kia thì vẫn là một người bạn tốt để thỉnh thoảng tán gẫu. Nhưng cái cảm giác đó, cái thèm khát nhục dục không thể tin được, không thể cưỡng được đó, nó đã làm sụp đổ tất cả những gì chúng ta đã xây nên trong những năm qua. Nó đã cướp đi tất cả những gì của em: nó cướp anh đi, cướp căn nhà chúng ta chung sức làm nên, và công việc của em. Tại sao điều đó lại phải xảy ra cơ chứ?
Sau khi em phá thai cách đây ba năm, em có bảo anh rằng có một điều em phải nói với anh. Anh có nhớ không? Có lẽ đúng ra đã em phải nói. Đúng ra em nên kể với anh tất cả những gì trong lòng em trước khi xảy ra cơ sự này. Chuyện này hẳn đã không xảy ra nếu như em đã kể. Nhưng bây giờ khi mọi sự đã rồi - thậm chí cả bây giờ nữa -, em vẫn không tin mình có thể kể với anh những gì em đã cảm thấy hồi đó. Đó là bởi em thấy hình như một khi em đã nói điều đó thành lời, mọi sự sẽ còn tan nát hơn cả bây giờ nữa. Chính vì vậy em mới đâm ra nghĩ, tốt nhất là em nên nuốt nó vào mình rồi chính mình biến mất đi.
Em rất tiếc phải nói với anh điều này, nhưng thực tế là em chưa bao giờ có khoái cảm tình dục thật sự với anh, dù trước hay sau khi chúng ta cưới nhau. Em rất sung sướng mỗi khi anh ôm em vào vòng tay anh, nhưng cảm giác của em lúc đó lại mơ hồ, xa xôi, gần như nó thuộc về một người nào khác. Đó hoàn toàn không phải lỗi tại anh. Việc em không có khả năng cảm xúc hoàn toàn là tại em, chỉ tại em thôi. Có một cái rào cản nào đó ở bên trong em, nó bóp nghẹt mọi cảm xúc tình dục của em. Nhưng khi chẳng biết vì lý do gì cái rào cản đó bị cuốn phăng đi khi làm tình với ông ta, em không còn biết mình nên làm gì.
Giữa anh và em luôn luôn có một cái gì đó rất gần gũi và tinh tế. Ngay từ đầu đã như vậy. Nhưng giờ đây nó đã mất đi vĩnh viễn. Cái sự ăn rơ tuyệt vời đó, cái điều huyền bí đó, đã bị hủy diệt. Bởi chính em đã hủy diệt nó. Hay nói chính xác hơn, một cái gì đó đã buộc em hủy diệt nó. Em hối tiếc vô cùng vì đã xảy ra như vậy. Không ai trên đời này có thể may mắn như em khi được ở cùng anh. Em căm thù cái gì đã gây nên nông nỗi này. Anh không thể biết em căm thù nó đến nhường nào đâu. Em muốn biết chính xác nó là cái gì. Em phải biết chính xác nó là cái gì. Em phải tìm cho ra cội rễ của nó, phán xử và trừng phạt nó. Em không biết liệu mình có đủ sức làm vậy không. Nhưng có một điều chắc chắn: đây là vấn đề của riêng em. Nó không liên quan gì đến anh.
Em chỉ có một điều muốn xin anh. Đó là đừng bận tâm đến em nữa. Đừng cố công tìm em. Hãy quên em đi mà bắt đầu một cuộc đời mới. Về phần gia đình em, em sẽ làm việc cần làm: em sẽ viết thư cho họ giải thích rằng tất cả là lỗi của em, rằng anh hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm. Họ sẽ không làm khó dễ gì anh. Thủ tục ly dị chính thức sẽ bắt đầu sớm thôi, em nghĩ vậy. Thế là tốt nhất cho cả hai ta. Nên mong anh đừng phản đối. Cứ làm như vậy. Còn về quần áo và những đồ đạc khác em để lại, em rất tiếc, nhưng anh hãy tống khứ đi, hoặc hiến tặng đâu đó. Mọi cái đã là quá khứ rồi. Tất cả những gì em từng dùng khi còn sống với anh, nay em không có quyền dùng nữa.
Vĩnh biệt.