Lý Tư Diễm bận xử lý chuyện nạn tuyết, ta tìm cơ hội xin hắn đi đưa món quà nhỏ cho Hoàng hậu, coi như là cảm ơn nàng lúc trước đã tặng ta sách.

Lý do rất chính đáng, hắn đồng ý mà không suy nghĩ nhiều.

So với những nữ nhân khác trong hậu cung của hắn, hắn không quá đề phòng Ôn Bạch Bích. Ta từng hỏi hắn vì sao, Lý Tư Diễm rất bình tĩnh trả lời ta: Bởi vì Hoàng hậu có đầu óc.

Có đầu óc, cho nên sẽ không có ý nghĩ dư thừa với trượng phu, chỉ coi hôn nhân là một phần công việc cả đời, nên hồ đồ thì hồ đồ.

Lý Tư Diễm có sở thích lạ kỳ với nữ nhân lãnh đạm, chỉ có thể nói là tính người vốn tiện.

Ôn Bạch Bích không ngờ ta đột nhiên đến đây, nhất thời trở tay không kịp, nhưng rất nhanh nàng đã bình tĩnh lại, mời ta vào vườn ngắm hoa, có chuyện gì vừa ngắm vừa nói.

Ta liếc nhìn Huệ Nguyệt, cảm thấy không ổn lắm. Tai của mấy tỷ tỷ này siêu thính, bình thường nghe tiểu cung nữ thì thầm với nhau nghe một cái là chuẩn. Ngộ nhỡ ta và Ôn Bạch Bích nói chuyện bị nàng nghe thấy, vậy ta khỏi cần suy nghĩ chạy trốn thế nào nữa, trực tiếp rửa sạch cổ chờ chết đi.

Thế là ta nhiệt tình xin tham quan Phật đường nhỏ của Hoàng hậu. Ánh mắt Ôn Bạch Bích trầm xuống, lập tức hiểu ý của ta, lấy cớ chốn cửa Phật thanh tịnh, không tiện cho người ngoài ra vào, ngăn Huệ Nguyệt ở ngoài cửa.

Chúng ta ngồi trong Phật đường, miệng đàm luận Phật pháp, thực ra bàn tay hí hoáy viết chữ nói chuyện. Mỗi khi xem xong một tờ thì ném vào lư hương thiêu hủy, nói qua nói lại đốt mất mấy chục tờ giấy hương.

Nàng chọn kiểu chết cho ta là... táng thân biển lửa.

Nữ nhân này có một loại chấp nhất với phóng hỏa. Có lẽ là lần trước nàng thiêu chưa đủ, không thể ra đi thành công cho nên trong lòng bứt rứt, nhất định phải thiêu một lần nữa.

Chưa bàn đến kế hoạch khả thi hay không, chỉ nhìn tính cách này thôi đã rất giống ca ca ta.

"Năm nay sông Hoài Tả gặp tuyết lớn, Thiên Địa Nhân bất hòa. Hoàng đế kiêu căng ngạo mạn, đầu xuân sang năm chắc chắn sẽ đi Thái Sơn phong thiện¹." Ôn Bạch Bích nói với ta: "Phong thiện cần trai giới, cho nên sẽ không mang theo phi thần. Hai tháng Hoàng đế rời kinh đó chính là cơ hội của muội."

(1) Vua chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất.

Nhưng ta vẫn có điều lo ngại, hỏi nàng khắc phục hậu quả ra sao. Nàng bình tĩnh nhã nhặn uống một hớp, nói với ta không sao, nàng sẽ sắp xếp ổn thỏa.

"Muội không cần làm gì cả. Cố gắng đối tốt với hắn, giảm cảnh giác của hắn là được rồi. Đối với muội mà nói hẳn không khó." Nàng nói bổ sung.

Hay cho câu "đối với muội mà nói hẳn không khó". Trong lòng ta hoàn toàn cạn lời, xem ra hình tượng Tô Đát Kỷ đương thời của ta đã đi sâu vào lòng người.

"Thế nhưng người giúp ta chắc chắn sẽ để lại dấu vết, Lý Tư Diễm sẽ không làm khó người chứ?"

Ôn Bạch Bích lại bình tĩnh uống một hớp, nói cho ta nàng có nhân mạch trong cung, xử lý chút chuyện nhỏ không thành vấn đề.

"Lý Tư Diễm nhìn như hiển hách, thực ra không hề có căn cơ. Ba ngàn cung nhân lại có mấy ai thật sự nghe hắn sai khiến."

Nàng phơi bày thực lực xong còn không quên giẫm Hoàng đế một cước: "Ôn gia nhiều đời huân tước, chỉ riêng Hoàng hậu đã sản sinh không biết bao nhiêu, há là con của một nô tỳ sinh ra có thể dễ dàng lay chuyển được?"

Ý miệt thị trong lời nói không hề che giấu.

"Bây giờ muội đã hiểu tại sao hắn làm việc tàn nhẫn như vậy, còn không cho phép muội rời khỏi tầm mắt hắn chưa?" Nàng nói: "Mặc dù hắn giả vờ tự phụ, thực ra rất cẩn thận. Nội ứng lần trước Trưởng công chúa cài vào khiến hắn tổn thất nặng, hắn đã đánh hơi được nguy cơ. Chỉ có điều chưa rảnh tay đi chấn chỉnh mà thôi."

Nhưng mà nàng cũng công nhận năng lực của Lý Tư Diễm siêu phàm, nhấn mạnh đạo lý hoa nở thì phải tàn. Hai năm nay nàng dựa vào thành quả gây dựng của tổ tiên họ hàng nhiều đời còn có thể giúp được một tay, nhưng mấy năm nữa thì chưa chắc.

Ta nghe đến sững sờ, lần đầu tiên cảm nhận được sự khác biệt giữa Thẩm gia chúng ta và loại sĩ tộc hàng đầu này.

Trong bộ quy tắc xã hội, căn cơ quyết định trực tiếp địa vị giang hồ.

Nhìn dáng vẻ mọi thứ nằm trong lòng bàn tay của Ôn Bạch Bích, ta gật đầu như giã tỏi, luôn miệng đồng ý, ngôi sao nhỏ sùng bái chầm chậm hiện lên trong mắt.

Thật muốn trở thành nữ tử trí tuệ lại bình tĩnh như nàng.

***

Trận tuyết lớn kéo dài suốt một tháng, mãi đến sang năm mới ngừng hẳn. Thời gian này Lý Tư Diễm điều động nhân mã cứu trợ thiên tai không ngừng không nghỉ. Mỗi ngày chỉ ngủ hai, ba canh giờ, người gầy rộc đi trông thấy. Cũng may tóc vẫn còn bám chắc trên da đầu, không vì thức đêm quá độ mà bỏ hắn đi xa.

Khoảng thời gian này chúng ta như một đôi bạn cùng phòng hài hòa, cùng hưởng chung một toà cung điện, nhưng lại không can thiệp vào sinh hoạt của nhau. Chỉ có duy nhất một lần hắn chủ động gọi ta tới trong thời gian làm việc là để nói cho ta tung tích của Mạnh Tự.

Ta vừa mới vào phòng, hắn đã mất kiên nhẫn vứt cho ta một phong thư nhăn nhăn nhúm nhúm, nói cho ta Mạnh Tự không chết, chỉ là lúc ra ngoài làm việc ngã bị thương chân, cộng thêm tuyết lớn đè sập cầu trạm mới chậm trễ mất nhiều ngày.

Ta nhìn mũi chân, rầu rĩ đáp: "À."

Hổ Dược Nhi bên ngoài lại tới gõ cửa, đến thông báo Hộ bộ Thượng thư và Hữu bộc xạ cầu kiến. Lý Tư Diễm ngửa đầu dựa vào đằng sau, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Ta thấy sắc mặt hắn không tốt, trông cực kỳ mệt mỏi, bèn thức thời nói: "Vậy ta đi trước, ngươi từ từ làm việc."

Dứt lời, ta hành lễ cáo lui.

"Thẩm Anh." Giọng nói mỏi mệt của hắn vang lên sau lưng.

Ta dừng bước: "Bệ hạ có gì phân phó?"

Hắn nhắm mắt, cảm xúc không hề phập phồng, hỏi: "Nếu như trẫm bặt vô âm tín hơn một tháng, nàng cũng sẽ lo lắng nghe ngóng tung tích của trẫm chứ?"

Ta không ngờ hắn sẽ hỏi cái này, nhất thời không kịp phản ứng, nắm thư của Mạnh Tự ấp úng nói: "Tại sao lại hỏi cái này? Ngươi... ngươi là Hoàng đế, ngươi mất tích nào đến lượt ta nghe ngóng, cấm quân cũng không phải hạng bất tài..."

Đôi mắt hồ ly thanh mảnh của hắn mở hé, nói rất chắc chắn: "Nàng sẽ không."

"Ta..." Ta định biện bạch hai câu, nhưng Lý Tư Diễm lại ngang ngược ngắt lời: "Nàng đúng là ngày nào cũng khiến trẫm phiền muộn, lừa gạt cũng chẳng muốn lừa gạt trẫm, làm sao trẫm lại..."

Ta cũng lớn lối ngắt lời hắn: "Ngươi coi như ta đang lừa ngươi đi, nhưng nếu như tự dưng không thấy ngươi nữa, ta nhất định sẽ đi tìm. Không chỉ đi tìm ngươi, ta còn phải mỗi năm tới trước mộ phần ngươi nhổ nước bọt, nhổ đến khi ngươi báo mộng quỳ xin ta tha thứ mới thôi."

Ngoài cửa lạch cạch một tiếng, hình như là tiếng thứ gì rơi xuống đất.

Có lẽ là cảnh tượng ta miêu tả quá hài hước, Lý Tư Diễm phụt cười một tiếng, cũng không hậm hực nữa, mặt mày giãn ra, duỗi chân đứng dậy, đi tới hôn lên trán ta một cái, nâng mặt ta lên, nói: "Yên tâm đi, trẫm sẽ không cho nàng cơ hội này."

Tốt nhất ngươi đừng cho, ta căm hận nghĩ, không thì sớm muộn bà đây cũng mang tro cốt ngươi rải trong ổ chuột.

Trở về Tử Thần điện, ta mở thư của Mạnh Tự ra, giở đến cuối cùng như thường lệ, xác nhận y không có gì đáng ngại mới đọc từ tờ đầu tiên.

Ta đọc thấy bi ai nặng nề ẩn chứa trong câu chữ bình thản của y, trong lòng cực kỳ khó chịu, muốn khóc nhưng lại cảm thấy khóc thì quá làm màu, thế là chỉ ngẩn ngơ ngồi xuống, tiếp tục đọc từng chút một.

Lần này y đã hiểu rõ giữa chúng ta không có khả năng nữa, sợ viết lời thân mật dẫn tới Lý Tư Diễm bất mãn với ta, cho nên hành văn quy củ xa cách hơn trước rất nhiều, liệt kê những chuyện xảy ra trong mấy tháng như sổ thu chi. Cuối cùng lúc viết lạc khoản rõ ràng đã ngừng lại một chút, để lại một chấm đen nho nhỏ, dưới chấm đen là một chữ "thần" thanh thoát, thần Mạnh Tự kính bái.

Trước kia là huynh muội, bây giờ là quân thần.

Tình cảm hơn mười năm bay đi như mây khói, bị che đậy dưới tình nghĩa quân thần lạnh như băng. Mạnh Tự tiếp thu giáo dục Nho gia thuần chính nhất, tín ngưỡng thiên địa cương thường, lần này lấy thần tự xưng, có thể thấy được là thật sự chết lòng rồi.

Ta ngồi bất động hồi lâu, ngồi từ trời sáng đến trời tối.

Mãi đến khi Thiền Nhi đến gọi ta dùng bữa, ta mới cử động hai tay cứng đờ, khóa bức thư vào trong hộp đựng trang sức.

Dường như đang tự tay chôn cất quá khứ của chính mình.

Đêm khuya, ta không thôi nghĩ tới người thân đã mất, nỗi nhớ như thủy triều gần như nuốt chửng cả người ta. Trong hai năm rưỡi đã qua, ta thường xuyên nhớ tới họ, hy vọng họ có thể vào giấc mộng của ta trò chuyện cùng ta, nhưng thực tế là bất kể ta nhớ nhung thế nào cũng không mơ thấy họ lấy một lần.

Mãi đến tối nay, vào lúc ta đã sắp hết hy vọng, cuối cùng ta cũng gặp được cha và ca ca ta như ý nguyện.

Trong mơ, ta ôm ca ca gào khóc. Cha ở bên cạnh mắng ta làm ăn không ra đâu với đâu, vừa ngốc vừa hèn, tự dưng làm mất mặt ông. Mắng xong lại an ủi ta, vừa an ủi vừa trách mắng Hoàng đế không phải người.

Ta quá uất ức, thút tha thút thít nói là con bị ép, con vô cùng thảm thương. Hai mắt cha trợn lên, lại là một trận xối xả: Con thảm thương, con sinh ra cái chân, con không biết chạy sao?

Ta kinh ngạc nhìn ông, dường như nhìn thấy mặt trời mọc lên từ đằng tây.

Ca ta cũng an ủi ta: Kiểu Kiểu nói nàng sẽ giúp muội rời khỏi, muội làm theo là được.

Kiểu Kiểu? Ta vừa định hỏi ai là Kiểu Kiểu, tức khắc vỗ đầu một cái hiểu ra, bạch bích kiểu kiểu², là Hoàng hậu mà.

(2) Xuất xứ từ bài thơ "Đông hiểu thư hoài" của Tăng Củng thời Tống.

Cha nghiêm túc nói: Cha không đòi hỏi con che chở người nhà, chỉ cần con nhớ kỹ di ngôn của cha, sống tốt cuộc sống vô tư của con chính là niềm an ủi tốt nhất đối với chúng ta.

Ta ra sức gật đầu, ca ca cười nói với ta: Anh Anh trưởng thành rồi...

Huynh ấy chưa kịp nói hết nửa câu sau, đột nhiên trời đất quay cuồng, khung cảnh trước mắt như bị một tấm màn che kéo ra, biến mất không thấy bóng dáng trong khoảnh khắc.

Ta biến sắc, hoảng sợ kêu lên.

Lúc mở mắt ra xung quanh tối om, Lý Tư Diễm mặc áo trong đứng ở đầu giường, tay cầm một viên dạ minh châu sáng tỏ, không ngừng lay bả vai ta: "Nàng sao vậy?"

Khoảnh khắc nhìn thấy rõ mặt hắn, ta phát ra một tiếng kêu to bi phẫn, nước mắt giàn giụa chảy ra.

Hắn giật mình, vội vã buông dạ minh châu xuống, ôm ta vào trong lòng: "Thẩm Anh nàng sao vậy? Có phải gặp ác mộng không?"

Ác mộng? Ngươi mới là ác mộng kinh khủng nhất của ta!

Ta vừa bi vừa phẫn, khóc lóc đấm đá trong ngực hắn: "Khó khăn lắm cha ta mới báo mộng cho ta, bị ngươi phá hoại rồi! Lý Tư Diễm có phải kiếp trước ta nợ ngươi hay không? Tại sao đến cả cha ta báo mộng cũng bị ngươi cắt ngang!"

Mắng linh tinh một hồi, khó lắm Lý Tư Diễm nghe mới hiểu, giữ ngay mặt ta, thuật lại nói: "Cuối cùng cha nàng cũng bằng lòng báo mộng tới thăm nàng, kết quả trẫm tới không khéo, khiến ông ấy tức giận bỏ đi rồi?"

Ta hất tay hắn ra, vùi đầu vào trong chăn.

Lý Tư Diễm hiếm khi thở dài: "Kiểu gì cũng là lỗi của trẫm."

"Chính là lỗi của ngươi." Ta thút tha thút thít nói: "Đêm nay ngươi không được ngủ ở đây, ta muốn nói chuyện với ca ca ta."

"Lý lẽ đường hoàng như vậy, nàng quên đây là long sàng của trẫm rồi sao?" Lý Tư Diễm chỉ chỉ rồng vàng chạm khắc ở đầu giường.

Nỗi buồn lại dâng lên, nước mắt ta đong đầy hốc mắt.

"Được rồi được rồi, có gì mà phải khóc sướt mướt." Lý Tư Diễm bất đắc dĩ nhìn ta, khoác áo đứng dậy: "Chỗ này để cho nàng, thay trẫm gửi lời hỏi thăm cha nàng."

Tiếng bước chân dần dần đi xa, ta ngẩng đầu lặng lẽ liếc một cái, phát hiện vậy mà hắn lại rời khỏi nội điện thật.

Ta vội vàng lau khô nước mắt, thành kính nhắm mắt nằm xuống, trong lòng gọi to cha và ca ca: Người đáng ghét đi rồi, mọi người mau tới đi!

Nhưng cha ta quả thực là một người trung niên có cảm xúc có thái độ, nói đi là đi ngay, không để lại một câu nói thừa. Ta dần dần thất vọng, lâm vào giấc mộng đen ngọt ngào, trong mộng không có thứ gì cả.

Mơ mơ màng màng ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, chuyện đầu tiên trong đầu chính là tìm Thiền Nhi đòi cái sọt tiền giấy hồi trước của ta.

Thiền Nhi tưởng là mình nghe nhầm: "Cái gì ạ?"

Ta hiên ngang lẫm liệt nói: "Mấy ngày nữa là đông chí, ta muốn cắt tiền giấy đốt cho cha mẹ ta. Ta nhớ cái sọt đó lúc trước cho muội rồi, bây giờ đang ở đâu?"

"Nô tỳ đi tìm giúp nương tử xem." Thiền Nhi nói: "Nương tử nhất định phải cần chiếc ban đầu sao?"

"Đương nhiên." Ta nói: "Nếu như cầm sọt tiền giấy của Hoàng đế cho, cha ta sẽ không thèm."

Có lẽ trong lòng Thiền Nhi cảm thấy ta nhiều chuyện, nhưng không có cách nào khác, Hoàng đế thích tinh thần đầy đáng ghét này của ta, thế là chỉ có thể ngoan ngoãn chuẩn bị công cụ làm tiền giấy cho ta, hỏi ta còn có gì sai bảo.

Ta nghĩ ngợi nói: "Muội đi nói cho Hoàng đế, bảo hắn tối nay tiếp tục ngủ ở thư phòng, ta có lời muốn nói với cha mẹ ta."

Ánh mắt Thiền Nhi nhìn ta như đang nhìn một người bị bệnh thần kinh.

"Mau đi." Ta thúc giục nàng.

Liên tiếp ba ngày, ta đều chặn Hoàng đế ở ngoài cửa. Chẳng những khiến đám cung nhân già nhiều năm kinh nghiệm mở mang tầm mắt, mà đến Ý Đắc cũng hơi hoang mang, không biết rốt cuộc Tử Thần điện ai nói thì tính.

Ta vừa cắt giấy tiền vừa nói: "Đương nhiên là Hoàng đế. Chẳng qua dạo này hắn bận việc, không có thời gian đến chọc ta thôi."

Ý Đắc giúp ta sắp xếp tiền giấy, xâu chúng vào sợi dây mảnh, do dự một chút rồi hỏi ta: "Sau này nương tử vào làm chủ Lăng Khởi điện cũng sẽ mang bọn đệ đi chứ?"

"Bọn đệ" là chỉ đám Tiểu Kim Liên Tiểu Kim Liễu, thành viên lớp xóa nạn mù chữ của Thẩm thị.

"Đương nhiên, người khác ta không tin được." Ta không hề nghĩ ngợi nói: "Đi rồi ta đề bạt đệ làm đại tổng quản, thân phận cao, Lý Tư Diễm nhớ công lao của đệ, về sau đi ăn máng khác cũng có thể có nơi đến tốt."

Tâm tư Ý Đắc nhạy cảm, lập tức bắt được ngụ ý của ta: "Đi ăn máng khác? Nương tử có ý gì, sau này không muốn Ý Đắc hầu hạ nữa sao?"

Ta lập tức ý thức được mình lỡ miệng, vội vàng chữa cháy: "Ta... ta không có ý này. Ý ta nói là... ờ... là một ngày nào đó đệ muốn đi thì không cần lại bắt đầu làm từ nội thị dọn dẹp. Đương nhiên nếu như đệ muốn mãi theo ta... thì cũng được."

Ý Đắc nửa tin nửa ngờ, cúi đầu máy móc xâu tiền giấy.

Hồi lâu sau, nó ngẩng đầu nói: "Chúng đệ đều một lòng với Thẩm nương tử. Nương tử không đuổi chúng đệ đi, chúng đệ sẽ không đi."

Trong lòng ta hơi chua xót, thế nhưng nếu như là ta đi thì sao?

Ban đầu muốn dạy bọn họ học chữ xem sổ sách là để về sau có mấy người có thể tin cậy trong thâm cung rộng lớn.

Về sau ta quyết tâm muốn rời khỏi, nhưng vẫn không ngưng lớp xóa mù chữ này, là muốn dù cho ta không thể dìu dắt bọn họ nữa, bọn họ cũng có một kỹ năng trong người.

Chủ tớ một thời gian, ta hy vọng bọn họ có thể sống tốt một chút.

Nghĩ đến đây, ta xoa đầu Ý Đắc, nói: "Đời người trăm năm, cuối cùng rồi sẽ từ biệt. Không có ai là đáng tin, ngoại trừ chính mình."

Ý Đắc im lặng không nói, bờ môi mím chặt.

***

Tối đó, Lý Tư Diễm làm xong việc ở Duyên Anh điện, đội gió tuyết về nội điện thăm ta.

Mùa đông trời tối sớm, lúc hắn đến ta đã nghỉ ngơi, đang dựa vào đầu giường đọc sách. Sách đang đọc là Bão Phác Tử, một quyển sách về phương thuật linh tinh.

Trước kia chỉ cảm thấy thuật thông thiên đều là đang nói mò. Hôm qua sau khi mơ thấy người nhà, ta lại cảm thấy cuốn sách này cũng có chỗ được việc, thế là giở ra tìm xem có thuật thông linh gì không.

Thuật thông linh thì không tìm được, Lý Tư Diễm lại không mời mà tới, dừng chân sau lưng ta nhìn một lúc, nói: "Đêm qua phụ thân nàng dạy nàng nghiên cứu phương thuật rồi sao?"

Ta quay đầu lại, đối diện với đôi mắt vằn tia máu của hắn.

Cho dù Lý Tư Diễm tinh lực tràn đầy cũng không chịu nổi làm việc cường độ cao liên tục nửa tháng.

Ta đóng sách lại, nói: "Cha ta không tin quỷ thần, chỉ nói bảo ta sống cho tốt, là ta lưu luyến họ thôi."

Lý Tư Diễm vén tà áo ngồi xuống bên giường ta: "Nếu như trẫm nói với nàng chuyện cũ đã qua, bớt đau buồn thì có vẻ không biết tốt xấu."

Ta cho hắn một ánh mắt "Biết thì xin mời ngậm miệng".

Hắn dịu giọng nói: "Nàng xem, phụ thân nàng cũng khuyên nàng sống tốt, chứng tỏ trẫm làm Hoàng đế hơi khốn kiếp, nhưng làm nam nhân của nàng lại thích hợp."

Ta nói: "Ngươi có thể biết xấu hổ một chút không? Ngươi tam thư lục lễ cưới hỏi ta đàng hoàng hay là tôn trọng ủng hộ ta? Còn không biết xấu hổ nói thích hợp làm nam nhân của ta. Ta thấy ngươi chính là tai họa được phái tới chuyên để hành Thẩm gia chúng ta."

Hắn phá lên cười sảng khoái, vươn tay ôm ta vào lòng, vuốt ve sau lưng ta nói: "Lời này không sai."

Hắn vùi đầu vào cổ ta, cũng không nói chuyện, cứ lẳng lặng tựa ở đó. Ta giãy giụa một chút, hắn nói ngoan, yên nào, để trẫm ôm một lúc, trẫm đã không ôm nàng nửa tháng rồi.

Ta nghĩ thầm nửa tháng có là gì, ta đã nửa năm không ôm Mạnh ca ca của ta rồi.

Nhưng ta vẫn ngồi đàng hoàng để hắn ôm. Hết cách rồi, ăn nhờ ở đậu, không thể không cúi đầu.

Hắn nói: "Chờ thời tiết tốt, trẫm mang nàng xuất cung."

Xuất cung!

Trái tim ta đập điên cuồng, lập tức tránh ra khỏi người hắn, chống người dậy nắm bả vai hắn, lớn tiếng nói: "Lý Tư Diễm ngươi nói cái gì? Ngươi nhắc lại lần nữa!"

Hắn chỉ nhẹ nhàng nhấc tay đã đẩy ngã ta xuống đệm chăn bên cạnh, một tay chống đầu quay người lại, hững hờ nói: "Trẫm lên ngôi hai năm, còn chưa đi Thái Sơn làm đại lễ phong thiện. Đúng lúc hôm qua trong triều có người đề nghị, trẫm quyết định tháng ba sang năm đi Thái Sơn một chuyến."

Thật sự là phong thiện Thái Sơn!

Ta hít sâu một hơi.

Nhưng không ai nói là cũng mang ta đi cùng!

Trong lòng ta cuồn cuộn sóng dữ, cố hết sức mới miễn cưỡng để mình trông trấn tĩnh một chút, thăm dò hỏi: "Ta... ta thì sao? Ta từng đọc khởi cư chú trước kia, phong thiện cần trai giới, không thể mang nữ nhân..."

Lý Tư Diễm hoàn toàn không coi là chuyện đáng kể: "Ai nói không thể mang. Các tổ tông trẫm còn lén giấu người trong xe, không để Sử quan phát hiện mà thôi."

Ta vùng vẫy giãy chết: "Nhưng..."

"Không có nhưng nhị gì cả. Việc này không thể cho nàng làm loạn, đến lúc đó một nửa cung nhân thị vệ trong Tử Thần điện đều phải theo hầu, những người còn lại trẫm không yên tâm, vẫn cứ mang nàng đi mới được."

Hắn ngừng lại một lát, lại lộ vẻ mặt tự giễu: "Người bên ngoài còn không biết đến cả chạm vào nàng còn không cho trẫm chạm, đều cho rằng nàng sẽ sinh trưởng tử cho trẫm, cản đường của bọn họ. Hiện giờ người muốn mạng nàng không phải là ít, cũng chỉ có trẫm có thể bảo vệ nàng."

"Nhưng..."

"Ý trẫm đã quyết, nàng xin trẫm cũng vô dụng." Hắn nói.

Đã nói đến nước này, ta chỉ có thể uể oải đồng ý: "Được rồi, bao giờ lên đường."

"Tháng ba, đi Phù Dung Uyển ở vài ngày trước, rồi xuất phát từ Đông Giao."

Ta "ừ" một tiếng.

Hắn nhìn ta khó hiểu: "Chẳng phải nàng vẫn luôn nói muốn ra ngoài sao? Làm sao không thấy vui vẻ chút nào?"

Trong lòng ta dâng lên nỗi oán hận sâu sắc: Ra ngoài đương nhiên là chuyện tốt, nhưng kế hoạch xuất hành của anh giai ngươi làm chậm trễ lịch trình chạy trốn của ta.

Kế hoạch bị nhỡ, vậy cũng chỉ có thể chờ lần tiếp theo Lý Tư Diễm đi xa, nhưng lần tiếp theo còn xa vời vợi. Ta bấm ngón tay tính toán, ít nhất phải chờ tới lúc tế thái miếu nửa cuối năm... Mẹ nó, đến lúc đó cũng chưa chắc đi được.

Ta càng nghĩ càng giận, vung cánh tay lên cho Lý Tư Diễm một quyền: "Tại sao bà đây lại bị ngươi nhìn trúng chứ? Chưa kể không có tự do, còn phải lo lắng cho tính mạng. Có sủng phi nào sống như ta không, cha ta cũng không nhìn nổi!"

Lý Tư Diễm ngoan ngoãn chịu một quyền của ta, thậm chí còn đưa nửa mặt bên phải lại gần cho ta đánh, hết sức chân thành nói: "Việc này quả thật là trẫm thiếu cân nhắc. Trẫm ở trong cung thời gian ngắn, không ngờ trong cung để lại nhiều tai mắt ngầm như vậy. Về sau nhất định sẽ xử lý từng kẻ một, nàng chờ thêm một chút."

Ta thầm nói bà đây tin ngươi cái con khỉ.

Lý Tư Diễm trông mong nhìn ta, ta thấy nếu thêm cho hắn cái đuôi, hắn có thể vẫy đến quay tít mù.

"Dạo này trẫm rất mệt mỏi." Hắn nói: "Trong triều không có kẻ nào là đèn cạn dầu."

Ta thờ ơ nói: "Thần tử trong sạch một lòng vì dân vì nước đều bị bệ hạ giết hết rồi, chẳng phải còn lại chính là kẻ ba phải sao? Vậy đương nhiên cần bệ hạ tốn nhiều tâm sức một chút."

"Cái miệng này của nàng đúng là lợi hại." Hắn cười chán nản.

Lý Tư Diễm nói linh tinh thêm vài câu nữa rồi trở về Ngự thư phòng tiếp tục làm việc. Ta ôm chăn ngủ say sưa. Ngoài cửa sổ trời đông giá rét, trong phòng ấm như xuân nồng. Bên kia bức tường, Lý Tư Diễm còn đang nhọc lòng vì giang sơn của hắn.

Trị quốc không phải việc nhẹ nhàng như vậy, thuế ruộng thuế phú, vận nước lòng dân, thêm cả đại thần không nghe lời lại không phải đèn cạn dầu, nhưng muốn đứng ở nơi cao nhất thì có nghĩa vụ gánh vác hết thảy.

Cho nên hắn chỉ than phiền với ta một chút như làm nũng mà thôi. Nếu thật sự có người dám ngấp nghé giang sơn của hắn, hắn sẽ không chút do dự cắn nát đối phương.

***

Đông chí qua đi, sắc trời hửng sáng. Trong cung đốt lên ngàn vạn cây nến đỏ, nghênh đón năm mới.

Ôn Bạch Bích ở ẩn đã lâu cuối cùng cũng xuống núi, ôm mọi việc hậu cung về xử lý.

Ngụy Uyển Nhi vừa nghe Hoàng hậu muốn bắt đầu làm việc, mang tất cả chìa khóa, sổ sách, giấy tờ đưa hết đến Hàm Lương điện ngay trong đêm, nóng lòng vứt bỏ phần công việc chết tiệt này.

Khó khăn lắm mới từ chức được, cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thời gian này ta có đi tìm nàng một lần, nàng vừa thấy ta là bắt đầu khóc không ngừng được. Ta hỏi Tiểu Điệp xảy ra chuyện gì, không ngờ Tiểu Điệp cũng nức nở nghẹn ngào. Ta chỉ đành lúng túng đợi hai nàng phát tiết xong. Nửa ngày sau, Tiểu Điệp mới thút tha thút thít nói: Anh Tử tỷ, tỷ rơi vào hoàn cảnh này đều là do chúng ta hại.

"Hả?" Ta không hiểu gì, chẳng lẽ không phải cẩu Hoàng đế hại sao?

Ngụy Uyển Nhi khóc nói: "Là ta không cất cẩn thận truyền kỳ cô viết, vô ý để bệ hạ nhìn thấy mới khiến cho người hạ quyết tâm cướp người... Đều là lỗi của ta."

Hóa ra là đang day dứt cái này, ta thở dài: "Liên quan gì tới cô. Ta từng hỏi hắn, hắn nói cho dù không đọc được thứ của ta viết, hắn cũng sẽ không buông tha cho ta."

Hai mắt Ngụy Uyển Nhi đẫm lệ nhìn ta: "Bây giờ phải làm sao? Ý chỉ ban hôn mất tác dụng, cô cũng không đi được nữa."

"Xem có cơ may gì không thôi..." Ta bị nàng ảnh hưởng tâm trạng cũng trở nên ủ rũ, bất đắc dĩ liếc nhìn đám thị vệ đông nghịt ở cổng, thở dài nói: "Trước mắt xem ra không có cơ hội gì tốt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play