*Trích bài thơ Tương kiến hoan 1 - Lý Dục (Bản dịch của Lộc Bắc)

Đúng thực là Lý Tư Diễm, đôi mắt này có đốt thành tro ta cũng nhận ra.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, hắn cứ đỏ mắt nhìn ta như vậy, sắc mặt xám trắng khôn tả, vừa ghen ghét vừa tuyệt vọng.

Cục đá và cây trâm rơi xuống đất, dính bụi bẩn, cũng dính máu chảy xuống từ sống lưng hắn, sền sệt nặng trĩu nhỏ xuống đất kết thành một dòng chầm chậm chảy đến bên chân ta.

Nhưng Lý Tư Diễm vẫn duy trì tư thế lúc trước, không mảy may động đậy, dường như hoàn toàn không biết đau, hoặc giả vết thương nơi sâu thẳm còn đau đớn hơn khiến hắn không rảnh bận tâm đến vết thương da thịt mà thôi.

Người này uống không biết bao nhiêu, cả người nồng nặc mùi rượu.

Cồn không phải thứ tốt, nó sẽ chỉ phơi bày bộ mặt âm u mục nát nhất của con người.

Hắn sững người như tượng đất một hồi, bất chợt cười nặng nề, cười rất khó chịu, khuôn mặt tuấn tú dữ tợn vô cùng bắt đầu méo mó. Hắn chạm vào gáy nói: "Sao vậy? Không nỡ ra tay? Chẳng phải trẫm đã từng dạy nàng sao, giết người phải nhắm vào gáy, chỗ khác vô dụng."

Thoạt nhìn hắn còn rất tiếc nuối không bị ta giết chết.

Kẻ điên, hắn là kẻ điên. Môi ta run rẩy, lắp bắp nói: "Ta không muốn giết ngươi, ta không biết ngươi ở đây. Ngươi... ngươi uống say rồi, ngươi nên về cung đi. Mau thả Mạnh Tự ra!"

"Tại sao phải thả?" Lý Tư Diễm cười, miệng nhếch lên, nhưng trong mắt không hề có ý cười: "Nàng xót hắn?"

Dứt lời, hắn lại đánh một cú vào bụng Mạnh Tự, tốc độ ra tay nhanh đến mức ta còn không thấy rõ.

Lòng ta lạnh lẽo, cuống quýt nhặt cây trâm lên, chĩa thẳng vào hắn, nói: "Là ngươi tự tay ban hôn cho chúng ta, sao ngươi dám động vào y!"

Nụ cười của Lý Tư Diễm phai nhạt, tiêu tan từng chút từng chút như mực đậm gặp nước, cho đến cuối cùng, trên khuôn mặt không còn một chút biểu cảm, xương lông mày rõ ràng hắt bóng đen xuống dưới mắt.

Ta ở bên cạnh hắn hai năm, chưa từng nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy.

Giống như một con thú nhìn không ra cảm xúc, không có dữ tợn, cũng không có phẫn nộ, bình thản an tĩnh làm người ta hãi hùng khiếp vía.

Gió đêm thổi tóc hắn tán loạn, sau sợi tóc là gương mặt anh tuấn phủ một lớp sương lạnh lẽo. Hắn chăm chú nhìn ta, ta không kìm được cơn run rẩy, dường như có một con rắn độc đang quấn quanh trên da thịt.

Mà ở một bên khác, Mạnh Tự nhân lúc Lý Tư Diễm sững sờ, gắng gượng thoát khỏi tay hắn. Sau khi bị đánh một trận, sắc mặt y cũng cực kỳ tái nhợt, nửa bên mặt sưng không ra hình dáng, nhưng ngay cả như vậy, y vẫn liều mạng muốn bảo vệ trước người ta, nói giọng khàn khàn: "Xin hỏi bệ hạ có ý gì?"

Y đang hỏi câu ta muốn hỏi. Ta không biết Lý Tư Diễm muốn làm gì, chỉ là hắn uống rượu say, tùy tiện tìm một người trên đường đánh một trận xả giận sao? Hay là chướng mắt hai chúng ta, bám theo một đường đến tận đây?

Ta đột nhiên nhớ lại bóng dáng quen thuộc ở lầu hai quán rượu lúc xem diễn lửa. Lúc ấy ta tưởng là mình hoa mắt, không ngờ đó thật sự là Lý Tư Diễm. Ảo giác hoang đường của ta phản chiếu vào hiện thực, để lại kết quả xấu nhất.

Trái tim ta đập lên thình thịch, không thể nào tập trung suy nghĩ, thấy ánh mắt âm u của Lý Tư Diễm lại chuyển sang người Mạnh Tự, ta giật mình một cái, gắng sức kéo y ra sau lưng, nói: "Ân oán của hai chúng ta đừng liên lụy đến người khác. Có gì ngươi cứ việc nhằm vào ta!"

Đương nhiên Mạnh Tự sẽ không mặc ta càn quấy, nhỏ giọng nói với ta: "Nghe lời, muội đi gọi người, gọi gia đinh nhà muội..."

Ta không để ý tới y, vẫn nhìn chằm chằm Lý Tư Diễm.

Lý Tư Diễm không cử động nữa, hắn cứ lẳng lặng nhìn chúng ta bảo vệ lẫn nhau như vậy, ánh mắt tĩnh lặng khiến cho ta sợ hãi.

Có lẽ hắn đang hạ quyết tâm một điều gì đó tàn nhẫn. Ta nhớ mang máng hai năm trước lúc hắn hạ lệnh giết chết một người dưới hầu hạ nhiều năm đã từng lộ ra ánh mắt kiểu này.

Không phải đang cân nhắc có ra tay hay không, mà là đang chọn lựa một phương thức thích hợp nhất để kết liễu đối phương.

Đúng vậy, kết liễu. Ta nghĩ thầm, có lẽ đêm nay ta và Mạnh Tự cùng xong đời rồi.

Giằng co như thế hồi lâu, đầu hẻm lại vọng tới một trận ồn ào náo động. Ta quay đầu lại, đúng lúc đối diện với mặt già hốt hoảng của Khánh Phúc, Hổ Dược Nhi theo sau lưng ông ta, thấy tình hình này sợ đến rùng mình.

Thục Thục và thím cũng vội vã tới, dẫn theo gia đinh và đầy tớ tạm tìm được. Bọn họ không biết Lý Tư Diễm, vừa nhìn thấy vết thương trên mặt Mạnh Tự thì kêu lên sợ hãi, hoảng hốt nói: "Có chuyện gì thế này?"

Ta miễn cưỡng trấn tĩnh lại, run rẩy ra dấu tay với thím, ý bảo bọn họ mau mau quỳ xuống.

"Bệ hạ say rượu..." Ta khô khốc nói: "Hắn đánh Mạnh Tự... Con... con đánh hắn..."

Giọng nói khe khẽ của ta vừa dứt, hai nhóm người lâm vào yên tĩnh như chết.

Không ai biết lúc này nên làm gì, Lý Tư Diễm buông hai mắt, người đầy mùi rượu và tàn bạo, thoạt nhìn nguy hiểm đến có thể sẽ nổi điên bất cứ lúc nào. Ta khổ sở mím môi, làm thế nào cũng không ngờ lễ Khất xảo tốt đẹp của ta lại có kết cục như vậy. Làm sao bây giờ? Ta không biết, chỉ cảm thấy sự việc không ổn, quá không ổn.

Lại đợi thật lâu, Mạnh Tự cắn răng, lê cái chân bị thương, níu chặt tay áo ta, mở miệng nói: "Bệ hạ..."

Cuối cùng Lý Tư Diễm cũng nói chuyện, hắn nói: "Cút."

Cơ thể Mạnh Tự cứng đờ, lập tức kéo ta cáo lui.

Ta mặc y lôi kéo, ngơ ngơ ngác ngác rời đi.

Chưa đi được bao xa, ta lại nghe thấy giọng nói của Lý Tư Diễm không có chút độ ấm như dòng suối lạnh, bình thản vang lên sau lưng ta.

"Thẩm Anh, tân hôn vui vẻ."

Ánh trăng lành lạnh, rêu phong phủ dày trong hẻm nhỏ, màu xanh sẫm u ám dường như chất chồng bên cạnh ta, tích tụ thành khói mù dày đặc. Những thứ tăm tối này cứ thế khẽ khàng, lặng yên bít kín mũi miệng ta, ta càng cố gắng hít thở thì càng ngạt thở.

Tân hôn vui vẻ?

Là lời nói cát tường, nhưng giọng điệu của hắn như đang đưa tang cho ta. Ta thề, đây là lời chúc phúc làm người ta lạnh gáy nhất ta từng nghe.

***

Ba tiếng gõ mõ vang lên, đêm đã khuya, trước sảnh Thẩm phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng. Ta, thím, Mạnh Tự, Mạnh lão thái quân, lang trung, Hổ Dược Nhi, còn có bọn hạ nhân hai phủ lẫn lộn tề tựu một sảnh đều im lặng. Mọi người trong sảnh không nói năng gì, chỉ còn lại đèn hoa thi thoảng lại phát ra tiếng tí tách rất nhỏ.

Sau khi Mạnh lão thái quân nhận được tin tức, gần như là lập tức chống gậy vội vàng tới, khuôn mặt già nua xanh xám, bờ môi mím chặt thành một đường. Mạnh Tự mang vết thương đầy mặt, trầm giọng gọi: "Tổ mẫu."

Ta ở sau lưng Mạnh Tự, đờ đẫn hành lễ với lão phu nhân khôn ngoan này, cảm giác được ánh mắt bà sắc bén như một mũi tên bắn về phía ta.

Lý Tư Diễm phát điên xong, bỏ lại cho ta một câu "tân hôn vui vẻ" lạnh nhạt kia, sau đó Khánh Phúc và một đám thị vệ hộ tống hắn hồi cung, trước khi đi khóe miệng còn có một nụ cười quỷ dị mà vặn vẹo, ai thấy cũng đều ớn lạnh sau lưng.

Khánh Phúc để Hổ Dược Nhi ở lại giải quyết hậu quả kiêm trấn an, nhưng Hổ Dược Nhi trông còn kinh hoảng hơn ta, dưới mười mấy ánh mắt nhìn chăm chú, hắn lắp bắp nói rõ đầu đuôi sự việc.

Hóa ra hôm nay Lý Tư Diễm tuần phố xong lại không về cung, mà là dẫn theo mấy tùy tùng thân tín, bỏ lại nhóm phi tần, lên một gian tửu lâu chợ phía đông uống rượu ngẩn người. Bệ hạ vốn không thích rượu, nhưng lần này lại uống đến như không muốn sống, không ngừng chuốc say chính mình.

Sau đó dưới lầu đốt pháo trúc, hắn xem một lát, lệnh người hầu xuống dưới cho thưởng, ngoài ra còn mua cho hắn mấy thứ khác. Các tùy tùng nghe lời rời đi, khi trở về lại cực kỳ sợ hãi... không thấy bệ hạ đâu nữa. Trên bàn chỉ còn lại một ly rượu thừa, còn có mấy bầu rượu rơi vỡ tan tành.

"Chúng ta cũng không biết bệ hạ đi đâu, đang định về hoàng thành điều binh chia ra tìm kiếm, lúc này Khánh Phúc gia gia đột nhiên hỏi nơi ở của Thẩm gia. Bồ Thọ nói hắn từng đến Thẩm gia truyền chỉ, biết chỗ ở Thẩm gia. Khánh Phúc gia gia lập tức lệnh mọi người theo hắn đến đây, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn đến muộn." Hổ Dược Nhi nhễ nhại mồ hôi, nói: "Bệ hạ uống say mới... mới động chân động tay với Mạnh chủ thư, nếu là bình thường sẽ không đến nỗi này."

Bắt đầu từ vừa rồi, tay thím vẫn luôn run không dừng được. Ta chưa từng thấy thị như vậy bao giờ.

Giờ phút này thị ngu ngốc đến mấy cũng ngờ ngợ hiểu được, chỉ là vẫn không thể tin được tất thảy sự hoang đường này.

Không giấu được nữa rồi, ta thẫn thờ nghĩ. Việc đã đến nước này, ta phải làm sao đây?

Ta quay đầu, nhìn vết sưng đỏ trải rộng trên mặt Mạnh Tự, còn cả bờ môi chảy máu, chợt ứa nước mắt.

Mạnh lão thái quân chậm rãi tìm ghế ngồi xuống, tay bóp gậy chống nổi gân xanh khô gầy.

Bà nhìn cháu trai mình rồi lại nhìn ta, chầm chậm nói: "Nha đầu Thẩm gia, không phải bà già này cay nghiệt, nhưng mọi việc đều vì ngươi mà dựng nên. Nói thật, lão có phần sợ ngươi."

Nước mắt ta rơi lã chã, lặng im nức nở dữ dội. Lần đầu tiên từ xưa đến nay ta cảm thấy mình không còn sức lực đối mặt với cục diện này, chỉ muốn kéo tay Mạnh Tự trốn đi thật xa mới tốt. Tại sao lại như vậy? Ta tưởng rằng Lý Tư Diễm tự tay ban hôn cho chúng ta thì hắn sẽ không còn có thể xuống tay với chúng ta nữa, nhưng hắn vẫn đánh Mạnh Tự... Ta không ngờ rằng ta cũng có một ngày không biết nói gì.

Mạnh Tự chắn ta ở sau lưng: "Tổ mẫu, là Hoàng đế đánh cháu, chuyện không liên quan đến Anh Anh."

Mạnh lão thái quân gõ mạnh gậy chống một trận: "Có phải tai họa nàng ta gây ra hay không, cháu rõ ràng hơn ta!"

"Vậy mời lão thái quân nói xem Anh Anh nhà chúng ta làm gì sai?"

Thím bỗng nhiên đứng dậy, Tiểu Xuyên ở bên cạnh suýt nữa loạng choạng.

Thị đã im lặng hơn nửa buổi tối, đây là lần đầu tiên lên tiếng, mặc dù giọng nói nghẹn ngào lại khô khốc, nhưng vẫn là giọng điệu che chở đàn con ta quen thuộc:

"Ta tôn trọng lão thái quân là trưởng bối, nhưng lão thái quân nói chuyện cũng phải có lý. Rõ ràng là Thánh thượng nổi giận ẩu đả mệnh quan bên đường, Anh Anh nhà ta vì bảo vệ Mạnh lang quân mà đang nhiên vạch ra một vết thương sâu lên thân thể ngàn vàng của Chân Long Thiên Tử, tình nghĩa ngất trời cũng chỉ đến thế mà thôi, nhưng không ngờ rằng còn bị oán trách ngược lại."

"Thím..." Hai mắt ta đẫm lệ nhìn thị, khóc càng dữ hơn.

Thím cương quyết vỗ vào vai ta: "Con không sai, không được khóc. Hôm nay phải nói ra ngô ra khoai việc này, không có về sau gả đi còn bị hắt hủi!"

Con người lúc đơn độc chiến đấu, chịu ấm ức lớn cỡ nào cũng có thể không kêu một tiếng, nhưng một khi được người khác bảo vệ an ủi thì rất khó nín nhịn được.

Làm sao thím không biết lý do Lý Tư Diễm đột nhiên chạy tới đánh Mạnh Tự, nhưng trong chừng mực có thể, thị vẫn liều mình làm mất lòng Mạnh lão thái quân cũng không để ta mảy may chịu ấm ức.

Mạnh lão thái quân lạnh nhạt nói: "Lão từng nói cô nương nhà ngươi có lỗi khi nào? Ta sống đến ngần này tuổi nên biết phân rõ đúng sai không có nghĩa lý gì. Thẩm phu nhân, cháu gái nhà ngươi bảo vệ cháu trai ta, tất nhiên trên dưới nhà họ Mạnh đều cảm kích, nhưng việc nào ra việc đó. Có câu nói voi chết vì ngà, gà chết vì thịt. Chư vị đang ngồi đây, ai không nhìn rõ tâm tư của Hoàng đế đối với nó đâu. Chuyện hôm nay thì cũng qua rồi, coi như cháu ta ăn trắng một trận đánh của Hoàng đế, nhưng về sau thì sao? Sau khi nó vào cửa Mạnh gia, chúng ta sẽ phải luôn lo lắng hãi hùng, hoang mang không yên một ngày sao?"

Hổ Dược Nhi băn khoăn xoa tay, hít sâu một hơi nói: "Lão thái quân, lần này là bệ hạ hiếm khi say rượu mới khác thường như thế, chắc hẳn đợi ngày mai tỉnh dậy là sẽ tốt thôi. Ý chỉ ban hôn là bệ hạ tự tay ra, nếu bệ hạ chưa từng nói xóa bỏ, vậy thì dù thế nào, ngày sau Thẩm nương tử vẫn phải gả vào Mạnh phủ."

Mạnh lão thái quân và thím đều không lên tiếng, nhìn từ ánh mắt bọn họ kỳ thực người hai nhà đều không quá coi trọng cuộc hôn nhân này, chỉ là ngại thánh chỉ và tình cảm của ta và Mạnh Tự mới không thể không chấp nhận thôi.

Hổ Dược Nhi ngừng lại một chút, quyết đánh đến cùng nói: "Thường ngày Thẩm nương tử nể trọng những hạ nhân chúng ta, cho nên dù có mấy lời đi quá giới hạn ta cũng nên nói. Hôm đó xuất xung, ta nhớ Thẩm nương tử từng nhắc đến về sau không ở lại Trường An nữa. Theo ta thấy, nếu sau khi Mạnh chủ thư và Thẩm nương tử thành hôn, hai người có thể đi xa, có lẽ dần dần ba năm mười năm, tâm tư của bệ hạ cũng sẽ phai nhạt, đến lúc đó lại về Trường An cũng không muộn."

Đúng vậy! Không thể chọc vào, ta còn trốn không nổi sao?

Ta như bắt được cọng cỏ cứu mạng, khóc lóc gật đầu, quỳ "phịch" một tiếng xuống trước mặt bọn họ, nức nở nói: "Con vốn cho rằng bảo hắn ban hôn thì có thể khiến hắn hoàn toàn hết hy vọng, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn liên lụy Mạnh ca ca. Quả thực nguyên nhân sự việc bắt nguồn từ con, lão phu nhân yên tâm, nếu còn có lần sau, con sẽ tự động rời đi thật xa, đến Chung Nam Sơn làm ni cô."

Mạnh lão thái quân im lặng không để ý đến ta, chỉ nhìn sang cháu trai bà, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi.

Bà nói: "Từ nhỏ cháu đã là đứa trẻ xán lạn nhất trong lứa này, mười bảy tuổi cử nhân, hai mươi tuổi tiến sĩ lưỡng bảng, tiền đồ trước mắt là cầm cán bút tự tay vẽ nên, bây giờ chỉ vì một tiểu cô nương mà từ bỏ công việc ở Trung Thư Tỉnh, ngoại nhiệm đến những nơi thôn dã kia, cháu cảm thấy đáng giá không?"

Ta ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Mạnh Tự.

Dường như y chờ câu hỏi này đã lâu, không chút do dự nói: "Đáng giá."



"Tổ mẫu." Y nói: "Cháu đọc sách thi tiến sĩ đúng là vất vả, cũng không cam lòng từ bỏ thứ đã có, nhưng người sống trên đời, nếu vì những vật ngoài thân này mà không thể bên nhau trọn đời cùng cô nương trong lòng mình, vậy cuộc đời này của cháu thật sự thất bại vô cùng."

Vì khóe miệng bị thương nên giọng nói y rất nhẹ, giống như vụn băng trong chén mơ, nhưng vô cớ ẩn chứa sức mạnh khổng lồ.

Ta không tìm được từ ngữ thích hợp hình dung cảm nhận của ta lúc này, chỉ cảm thấy gặp được Mạnh Tự là ta đã hao hết vận may cả đời này.

Ta vốn định khóc trốn tránh cục diện rối bời này, nhưng thái độ của Mạnh Tự như một cây cột kiên cố chống đỡ sau lưng ta, khiến cho ta bỗng chốc cảm thấy có sức lực đối mặt với tất cả để ở bên y.

Ta tỉnh táo lại, lau nước mắt nói: "Lão phu nhân, phu thê một thể, cháu tuyệt đối sẽ không chỉ núp dưới sự che chở của huynh ấy. Phu quân Thượng Quan Lan làm việc ở Lại bộ, cháu đi xin nàng ấy cho Mạnh Tự ngoại nhiệm đến một địa phương tốt. Hai năm trước Trung Thư Tỉnh mới nhận một lượng lớn Chủ thư, bên trong lục đục với nhau, tiền đồ mơ hồ, chưa chắc là chỗ tốt. Cháu nghe nói kênh đào mới xây ở Giang Nam năm gần đây sắp sửa lưu thông tàu thuyền, thủy lợi vận hành, gạo tiền chuyển vận, đến lúc đó sẽ có biến động rất lớn, chính là thời điểm dễ tạo ra thành tựu. Nếu hai chúng cháu có thể đến vùng Ngô Việt giàu có làm quan phụ mẫu một phương, chưa biết chừng tốc độ thăng tiến của Mạnh Tự còn có thể nhanh hơn ở lại Trường An nữa."

Mạnh lão thái quân lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Hai năm nay ngày ngày ghi khởi cư chú cho Lý Tư Diễm, cái khác thì không nói, nhưng loại chuyện thăng giáng này thì nghe không ít. Ta muốn cho Mạnh lão thái quân biết, Mạnh Tự cưới ta đúng là mạo hiểm, nhưng Thẩm Anh ta từng làm biên soạn Sử quán, từng làm cận thần thiên tử, tầm nhìn không phải người thường có thể sánh bằng. Y cưới ta, tuyệt đối là đáng giá.

"Xin tổ mẫu tác thành." Mạnh Tự quỳ xuống cùng ta: "Nếu thật sự có ngày tai vạ đổ đầu, cháu và Anh Anh nhất định sẽ không liên lụy tới người nhà."

Nói đến nước này là thật sự không còn đường lui nữa. Mạnh lão thái quân không nhiều lời thêm, chỉ thở một hơi thật dài, nếp nhăn trên mặt sâu như dao khắc.

Trong ánh nến nhấp nháy, thân người Mạnh lão thái quân hơi còng xuống. Trong ấn tượng của ta, bà luôn là một người chủ gia đình già nua nhưng quắc thước, song thời khắc này, bà giống như một người bà bình thường giận con cháu làm mình thất vọng.

Bà lẳng lặng ngồi đó một lát rồi đứng dậy đi, Mạnh Tự đi qua đỡ bà dậy, bị bà giận dỗi vung tay ra.

"Nói lời nhảm cái gì mà không liên lụy tới người nhà? CHáu mang họ Mạnh, trong nhà nuôi dạy cháu như châu như ngọc bao nhiêu năm như vậy, nếu thật sự xảy ra chuyện, bà già này còn có thể ngồi yên mặc kệ sao?" Bà khẽ nói: "Con cháu lúc còn bé càng hợp ý, trưởng thành rồi thì càng nhọc lòng..."

Lời nói này quá sâu sắc, thím rất tán thành trừng mắt nhìn ta một cái.

Từ nhỏ ta và Mạnh Tự đã là đứa trẻ được yêu thương nhất trong nhà, thông minh lại dẻo miệng, dỗ những người lớn khó tránh cưng chiều hơn một chút, không cẩn thận lại nuôi thành tính tình ngang bướng, gây ra đủ chuyện gà bay chó sủa.

Ta ấm ức rụt cổ một cái, cũng không thể chỉ trách ta chứ.

Tiểu Xuyên tiễn bọn họ ra ngoài. Sau khi ba người khuất mắt sau bức phù điêu ở cổng, lúc này trước nhà chỉ còn lại ba người: ta, thím và Hổ Dược Nhi.

Hổ Dược Nhi vất vả lắm mới khuyên được Mạnh lão thái quân đi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi trên trán nói: "Chuyện tối nay mong chư vị chớ lộ ra bên ngoài. Bệ hạ say rượu ra ngoài, chung quy là đám người dưới chúng ta không chu toàn, Hổ Dược Nhi thay sư phụ nhận lỗi với mọi người."

Nói xong hắn chắp tay cúi người, chúng ta nào dám nhận cái thi lễ này của hắn, vội vàng đỡ hắn lên, nói: "Hổ Dược Nhi, ngươi làm gì vậy? Vừa rồi ngươi giúp ta khuyên Mạnh lão thái quân, ta cảm ơn ngươi còn chưa kịp đâu."

Thím phản ứng nhanh nhạy, lấy trong ngực ra hầu bao đựng bạc lẻ... Ta lắc đầu với thị: Với giao tình của ta và Hổ Dược Nhi thì không cần đến tiền bạc.

Hổ Dược Nhi gật đầu nói: "Nếu chuyện đã xong rồi, vậy ta về cung trước. Thẩm nương tử bảo trọng, hôm sau lúc cô xuất giá, ta lại đến đưa lễ mừng giúp bệ hạ."

Ta nở nụ cười hơi miễn cưỡng, nói thật, từ lâu ta đã không còn nhớ đến lễ vật có cũng như không của Lý Tư Diễm tặng cho ta rồi. Chỉ muốn mau chóng thành hôn với Mạnh Tự, thu dọn đồ đạc trốn đi thật xa giống như Hổ Dược Nhi kiến nghị, ở bên ngoài tám năm mười năm trước rồi mới quay về.

Bởi vì chuyện này, cả đêm ta đều không yên giấc, nhắm mắt lại là trước mặt tự động hiện lên nét mặt vặn vẹo của Lý Tư Diễm, còn có câu "tân hôn vui vẻ" làm người ta nghe sợ mất mật kia.

Hắn muốn làm gì? Thật sự chỉ là ngứa tay ra đây đánh Mạnh Tự một trận xả giận sao? Nếu như là vì đánh Mạnh Tự, sao không cẩn thận gọi y vào cung, thoải mái mà đánh, cần gì phải đánh lén ở cửa nhà ta chứ? Hôm nay hắn bám theo cả đường hay là tình cờ gặp phải, hay là từ lúc ta và Mạnh Tự dạo phố ăn đá bào, hắn vẫn luôn đi theo phía sau?

Mẹ nó, cho dù là kiểu nào cũng đều quá kinh dị.

Ta trằn trọc nghĩ, tâm tư ngày càng bay xa, càng nghĩ càng lo, đệm giường sắp bị ta vò nát.

Còn hai ngày nữa mới có thể xuất giá... Đầu ta đau muốn chết, ra sức moi đệm giường. Trạng thái tối nay của Lý Tư Diễm không bình thường, tuyệt đối đừng xảy ra biến cố nữa... Không, đây là hôn sự thánh chỉ ban, cho dù hắn hối hận cũng không thể nào tùy tiện rút ý chỉ về, ta nên yên tâm mới phải...

Giày vò mãi đến lúc gà gáy, ta mới mơ màng thiếp đi, đang lúc nửa tỉnh nửa mê lại mơ tới cơn ác mộng Mạnh Tự từng miêu tả với ta: Ta mặc định phục bị Lý Tư Diễm siết chặt trong ngực, kinh hãi đến gào thét khóc lớn, cẩu Hoàng đế lại sống chết cũng không buông tay, nói khẽ bên tai ta: Theo trẫm xuống địa ngục đi.

Xuống địa ngục ông già nhà ngươi, tên biến thái này!

***

Ngày hôm sau lúc Thục Thục tới tìm ta, ta đang vùi đầu vào chăn bông như đà điểu, mông chổng lên trời, miệng lẩm bẩm như đang luyện công pháp gì kỳ quái.

Thục Thục tưởng là ta muốn để mình ngạt chết, cực kỳ sợ hãi hô to nhấc ta từ trong chăn bông ra.

Ta: "Muội làm gì vậy?"

Thục Thục ôm ta khóc nức nở nói: "Ngày mai nương tử sẽ xuất giá rồi, đừng nghĩ quẩn!"

Ta nói: "Ai nghĩ quẩn? Ta còn chưa chết đâu."

Thục Thục vừa nghe ta nói chữ "chết", nước mắt tí tách rơi xuống: "Nương tử không được nói lời không may mắn này, phu nhân biết sẽ đau lòng."

"Được rồi, đừng khóc. Ta thật sự không muốn tự sát, đổi tư thế ngẩn người một lát thôi." Ta xoa xoa đầu nàng.

Thục Thục khịt mũi, giật cục nói với ta, sáng sớm thím gọi nàng tới, dặn đi dặn lại nàng cần phải theo sát ta, đừng để ta tìm cái chết.

Có lẽ là chuyện hai năm trước ta tự sát không thành để lại bóng ma to lớn cho thím, thị luôn cảm thấy ta không có việc gì là thích cắt cổ.

Ta thở dài nói: "Muốn tự sát thì tự sát từ lâu rồi, ai còn mặt dày mày dạn sống đến hôm nay."

Trông thấy vành mắt Thục Thục đỏ lên lại sắp khóc, ta vội vàng an ủi: "Nhưng nếu đã sống đến hôm nay, cho dù mặt dày nữa cũng phải tiếp tục sống."

Ta tự giam mình trong viện cả một ngày, từ trời sáng đến trời tối, bên ngoài nhà đổ mưa. Giọt mưa nặng trĩu buồn hiu theo mái hiên nhỏ xuống, tưới ướt đẫm bông sen của Thục Thục. Những cánh hoa màu phấn hồng khe khẽ run rẩy như tâm tư bồi hồi không yên.

Ta gọi người mang chim nhạn mà Mạnh Tự bắt tới, tỉ mỉ nhìn lông cánh của nó. Quả nhiên như lời Thục Thục Nói, con chim nhạn này có một sợi lông vũ dài hơn, màu trắng. Ta suy nghĩ linh tinh: Chẳng lẽ đây là điềm dữ lớn?

Xem xong chim nhạn, ta lại ngồi dưới hành lang, thấp thỏm nhìn ra cửa sân. Có lẽ sắp sửa có một thái giám trong cung tới, cầm một phong thánh chỉ mới, nói Lý Tư Diễm hối hận rồi, hắn muốn thu hồi ý chỉ ban hôn.

Điều khiến ta cảm thấy an ủi là chờ mãi đến lúc chạng vạng tối, thái giám vẫn không gõ vang cửa lớn nhà ta.

Hoàng thành lặng lẽ yên ắng, dường như trận phong ba tối hôm qua không hề tồn tại.

Trái tim lơ lửng một ngày một đêm của ta cuối cùng cũng hạ xuống. Ta chậm rãi đứng lên, đi đến khuê phòng Thục Thục đặt hỷ phục, ôm nàng khóc to.

"Thục Thục, không có người đến thu hồi ý chỉ... Ta có thể gả cho Mạnh Tự rồi, hu hu hu..."

Ban đầu còn cố gắng kìm nén, càng về sau càng gào giọng khóc lớn. Ta không dám buông thả như vậy với thím và Mạnh Tự, sợ bọn họ lo lắng cho ta. Nhưng Thục Thục thì khác, nàng là tiểu nha đầu thân cận nhất của ta, ta giả vờ kiên cường giấu giếm được tất cả mọi người, duy chỉ không thể gạt được nàng.

Chung quy sự kiên cường giả tạo khó dài lâu, một khi bắt được một nơi phát tiết thì giống như đê lở không thể cản lại.

Thục Thục cũng nghẹn ngào, mặc ta cọ hết nước mắt nước mũi lên vai nàng, vỗ nhè nhẹ sau lưng ta nói: "Chuyện quá khứ đã qua rồi, phúc lành của nương tử còn ở phía sau."

Ta nín khóc mỉm cười: "Ừm, đều đã qua rồi."

Mặt trời ngả về tây, mưa rào tạm ngưng, ngày mai lại là một ngày mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play