Đứa bé dẫn đường kêu cha gọi mẹ chạy mất, ta ngơ ngơ ngác ngác đi lòng vòng gần nửa canh giờ, cuối cùng tìm được cánh cửa nào đó trên biển có một chữ Thẩm cực lớn.
Chữ Thẩm này còn khoe mẽ dùng kim tuyến tô viền, vừa nhìn đã biết là thẩm mỹ của thím.
Ta nhìn chữ Thẩm tràn đầy phong vị giàu xổi này, nghĩ thầm chẳng trách thím không muốn tái giá. Cuộc sống tái giá nào có tốt đẹp như khi ở vậy, có con trai không có mẹ chồng, toàn bộ Thẩm phủ mặc thị tạo tác.
Tiểu nha đầu Thục Thục mở cửa cho ta, vừa dẫn ta đi vào vừa nói với ta về việc hôm qua đột nhiên người trong cung tới đưa tin bảo ta sắp trở về, làm cho trên dưới Thẩm phủ trở tay không kịp.
Ta cười ha ha: "Kinh ngạc không, bất ngờ không?"
Thục Thục nói: "Cái khác thì vẫn ổn, nhưng mà bọn em đều tưởng là trong vòng mười năm cô không về được, cho nên phòng của cô..."
"Phòng của ta làm sao?" Ta thầm có linh cảm bất an.
Thục Thục đầy vẻ chính trực: "Phu nhân làm chủ, cho đổi thành gian chứa đồ!"
Ta suýt nữa cắm đầu xuống đất: Cái này đúng là đủ kinh ngạc!
Trong thời gian nói chuyện, Thục Thục dẫn ta đến phòng khách. Thím đã đợi trên bàn, trước mặt bày đầy các loại sơn hào hải vị, thậm chí mức độ xa xỉ không hề kém so với ngự thiện của Lý Tư Diễm.
Thị là một nữ nhân thực tế, chưa từng làm những nghi thức chào đón mang tính hình thức. Một bàn đồ ăn là cách thức cao nhất thị biểu đạt tình cảm.
Ta nhìn một bàn đồ ăn này, vành mắt dần dần đỏ lên, giang cánh tay duy nhất có thể động, chạy như bay về phía thím, hét lớn: "Thím!"
Thím từ tốn tao nhã đứng lên, đang dồn khí đan điền, ấp ủ cảm xúc, chuẩn bị ôm đầu khóc lóc cùng ta ba trăm hiệp, nhưng đột nhiên đôi mày thị nhăn lại, thuần thục ấn ta xuống mặt ghế Hồ, nghiêm nghị nói: "Con đừng nhúc nhích! Bả vai làm sao vậy, cho ta xem xem!"
Ta lộ băng vải nơ con bướm Thiền Nhi thắt cho thị nhìn: "Không có gì, chỉ là bị đâm một đao."
"Bị đâm một đao?" Thím lạc cả giọng.
Ta nói sơ lược thảm kịch xảy ra hôm nay một lần.
Thị nghiêm mặt nghe xong, đầu tiên là thở ra một hơi nặng nề, sau đó vô tình bảo hạ nhân dọn hết cả sơn hào hải vị trên bàn đi trong tiếng kêu rên của ta, đổi thành đậu bắp luộc và cháo ngô.
Thị còn chê chưa đủ, ăn xong lập tức túm ta về phòng, ra lệnh Thục Thục: "Canh chừng nó, đừng để nó chạy linh tinh. Nha đầu chết tiệt kia, bị thương nặng như vậy còn cười! Có gì đáng cười!"
Thục Thục đặt cái bình Ngụy Uyển Nhi cho ta lên bàn, nghiêm túc gật đầu nói: "Vâng, cứ tin ở Thục Thục."
Sau khi thím đi, ta mới dám nhỏ giọng phàn nàn nói: "Đây là canh trừng phạm nhân sao?"
Thục Thục không cho là đúng: "Phạm nhân nào có biết giày vò như nương tử."
Ta kiểm điểm lại bản thân một chút, quả thực là lỗi của ta, thím tức giận cũng có thể hiểu được.
Thế là ta ngoan ngoãn nằm lại giường, ăn quýt hỏi thăm Thục Thục: "Khoảng thời gian ta không có ở đây, trong nhà vẫn tốt chứ?"
Thục Thục ăn ngay nói thật: "Không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt. Xuyên thiếu gia đi học ở Thái học, mười ngày nửa tháng mới về nhà một chuyến, trong nhà cũng chỉ có một mình phu nhân, cuộc sống rất tự tại."
Ta thở dài: "Tự tại thì tự tại, tòa nhà lớn như vậy chỉ có một mình thím ở, không cô quạnh sao?"
Thục Thục nói: "Tính tình phu nhân mạnh mẽ, chưa từng nói đến loại chuyện này."
"Tại sao không đi đón mấy khuê nữ trẻ tuổi chi bên đến nói chuyện giải buồn?"
Thục Thục lắc đầu: "Tam thái gia có nói tới nhưng phu nhân từ chối. Phu nhân nói thánh tâm khó dò, nương tử ở trong cung không được Hoàng thượng thích, chưa biết chừng ngày nào đó Hoàng đế không vui một cái lại muốn chém đầu cả nhà Thẩm gia, người không muốn liên lụy nữ nhi nhà khác."
Nghe thấy Thục Thục nói ta không được Hoàng đế thích, ta bị nghẹn miếng quýt, liên tục ho mấy tiếng.
"Nương tử cẩn thận chút!" Thục Thục gắng sức đỡ ta dậy.
Ta nằm xuống lần nữa dưới sự giúp đỡ của nàng, hỏi nàng: "Mọi người đều biết tin tức của ta trong cung sao?"
"Biết một chút, nhưng cũng toàn là tin đồn. Cuối năm ngoái có một đợt bên ngoài đều nói cô bị bệ hạ đuổi đi Dịch Đình, phu nhân lo lắng muốn chết, nhưng lại không có cách nào, gần như bạc trắng tóc."
Trong lòng ta dâng lên nỗi áy náy: Lúc ấy ta chỉ quan tâm đối phó Lý Tư Diễm, không nghĩ tới tin tức truyền ra ngoài cung, khiến thím uổng công lo lắng cho ta một hồi, đúng là không phải.
Tâm tư Lý Tư Diễm đối với ta như thế nào ngoại trừ mấy lão bộc thân cận nhất của hắn ra thì không ai biết. Trong mắt người ngoài, ta chỉ là một thứ đồ chơi bị chán ghét nên vứt bỏ mà thôi. Thím luôn thương ta, nghe nói ta ở trong cung lăn lộn vất vả khốn đốn, chắc chắn là thị không dễ chịu.
Xuất phát từ sự áy náy, sau khi thị trở về, ta tỏ ra ngoan ngoãn mười hai vạn phần. Đại phu đến kiểm tra vết thương cho ta, ta cũng không kêu đau một câu, toàn bộ quá trình đều là dáng vẻ năm tháng tĩnh lặng. Nhưng không ngờ thím đứng đấy nhìn ta một lát, lại đi ra ngoài gạt lệ. Ta trợn mắt há mồm nằm trên giường, nhìn Thục Thục bằng ánh mắt cầu cứu.
Thục Thục trầm ngâm nói: "Hẳn là phu nhân cảm thấy cô ở trong cung chịu ấm ức to lớn, chịu quá nhiều hành hạ, mài giũa hết cả tính nết nóng nảy rồi..."
Ta: Meo meo meo?
Để chứng minh tính nết nóng nảy của mình vẫn còn, ta lập tức khôi phục bình thường, gào họng kêu: "Đau á á á á á!"
Ta gào đến lanh lảnh vang dội như vậy, thím có cảm nghĩ gì thì ta không biết, ta chỉ biết là đại phu thay thuốc cho ta sắp bị chấn động điếc tai.
Vào lúc ta hét lên chuỗi âm cao thứ ba, cuối cùng đại phu không thể nhịn được nữa.
Ông ta vô tình cho ta uống một liều thuốc mạnh, bên trong bỏ thêm một số thuốc trợ ngủ. Mí mắt ta trĩu xuống, yên tĩnh lại, chép miệng ngủ mất.
***
Ngày hôm sau, sắc trời chưa tỏ, chim hót líu lo. Ông lão đầu phố Tây sức sống tràn đầy dạy dỗ đứa cháu trai trèo tường không thành, bác gái đầu phố Đông nghêu ngao một khúc nhạc dưới ánh ban mai.
Ta bị thím bạo lực đánh tỉnh khỏi giấc mộng sáng sớm. Thị uy hiếp ta, nếu không dậy thì sẽ dỡ luôn cái giường của ta.
Ta ấm ức khóc hu hu, túm chăn không muốn động đậy. Thím nóng nảy, nhéo tai ta cả giận nói: "Còn ngủ! Còn ngủ! Thái giám gia gia tuyên thánh chỉ ngồi ở phòng khách sắp một nén hương rồi, con còn ngủ! Hôm qua con làm cái gì, tại
sao không nói cho thím có thiên sứ sắp tới? Hại cả nhà đều không chuẩn bị, tiếp đón người ta không chu đáo!"
Thiên sứ? Thiên sứ là cái gì?
À! Chính là thái giám truyền chỉ mà!
Thái giám truyền chỉ!
Ta chớp mắt nhìn, thoáng chốc tỉnh táo, bổ nhào xuống giường.
Thục Thục nhanh nhẹn cầm lên một chiếc váy thanh la khoác lên người ta. Thím không ngừng thúc giục: "Con mau lên, đừng quên lau vết nước miếng trên mặt."
Lại là một nén hương sau, ta sốt ruột lo lắng xông vào phòng khách, quỳ "phịch" một tiếng cho thái giám đến truyền chỉ. Thái giám này nhận ra ta, bị ta làm cho giật mình kêu lên, vội vàng đến dìu ta, nói: "Thẩm nương tử, cô làm gì thế!"
Ta không hiểu ra sao, nói: "Ta tới tiếp chỉ? Không thì tới làm gì?"
Lúc này thái giám mới nhớ ra mục đích của chuyến này, vội vã hắng giọng, lớn tiếng nói: "Thẩm Anh nghe lệnh..."
Thánh chỉ Lý Tư Diễm ban luôn ngắn gọn vắn tắt, lược hết lời lẽ hoa mỹ rườm rà. Lần này cũng như vậy, ngắn đến làm người ta tức lộn ruột. Tất cả chỉ có hai câu, câu đầu tiên nói ban hôn, câu thứ hai nói lễ vật. Lễ vật kia ta cũng từng thấy rồi, chính là bình phong sơn thủy của Hàn đại gia hắn cho ta xem trong thư phòng ngày đó.
Chắc là sau khi về Lý Tư Diễm nhìn bình phong kia cảm thấy bực bội, dứt khoát tặng nó cho ta.
Ta yêu thích vuốt ve bình phong, quay đầu đắc ý nói với thím: "Thế nào, cháu gái thím giỏi chứ?"
Thím đổi giọng hung hãn dữ dằn lúc gọi ta dậy, hai tay run rẩy nâng thánh chỉ: "Con cất ý chỉ này đi, tháng sau lúc xuất giá phải dùng."
Ta nói: "Con hiểu, quyển trục to như thế còn có thể đánh mất được sao?"
Thím sắp xếp xong thánh chỉ, lại ôm tay áo đi quanh khắp phòng, vừa đi vừa nói dông dài: "Trời ạ... Anh Anh của ta. Con cho Hoàng đế uống thuốc mê gì rồi, lần trước còn kêu đánh kêu giết, đuổi con tới Dịch Đình đổ bô. Làm sao mới chưa qua mấy tháng đã được ban hôn, ban thưởng, con đây là..."
Ta cười hì hì nói: "Ài, vốn là không có chuyện ban hôn. Đây chẳng phải là con cản giúp hắn một đao sao? Con bèn mang chuyện này và cả một lần con vô tình giúp hắn rất nhiều năm trước ra thi ân cầu báo¹ một chút."
(1) Ban ơn rồi đòi báo đáp.Thím dừng bước chân: "Thi ân cầu báo? Trước kia con đã giúp hắn?"
Ta gật đầu.
Thím nhanh trí lập tức nói: "Không thể nào. Khi còn bé hắn lớn lên ở Dịch Đình, lúc mười tuổi Quý phi bệnh chết, hắn mới nhận tổ quy tông, được đón vào Thái học dạy dỗ. Về sau Thái tử không chứa chấp hắn, lại đuổi hắn đến phủ Hoàng tử, không có công vụ thì không được phép ra ngoài. Con và hắn không có khả năng từng gặp."
Ta nói: "Từng gặp. Thím có nhớ năm mẹ con qua đời, cha bị gọi vào cung làm thay chức Khởi cư lang, con đi tìm ông ấy, lạc đường vào Dịch Đình, trời xui đất khiến cứu được Hoàng đế một lần."
Thím ngây người: "Con còn từng làm chuyện này?"
Ta nhỏ giọng nói: "Cha con sợ con bị hỏi tội nên giấu con trong đống y phục chuyển ra ngoài cung, cho nên người khác đều không biết."
Thím bất lực cực kỳ: "Không ngờ con còn là ân nhân cứu mạng Đương kim Thánh thượng?"
Ta lại cười hì hì: "Con giỏi chứ?"
Trả lời ta lại là một trận tẩn của thím.
Lượn lờ trong nhà một buổi sáng, giữa trưa, Mạnh Tự đến thăm ta, trong tay cầm một bản thánh chỉ ban hôn khác, nét mặt mang vẻ mờ mịt khó nói nên lời, còn có sự mừng rỡ xuất phát từ bản năng.
Ta cười ha ha, kéo cánh tay bị thương vọt tới cổng, cánh tay cử động được ra sức ghì chặt cổ y, tiến lên hôn một cái lên mặt y.
Mạnh Tự nhìn thấy ta buộc cánh tay lên, một bụng nghi hoặc bay biến hết, vội vàng kéo ta từ trên người xuống, lo âu nói: "Anh Anh muội sao thế? Bả vai bị thương? Xem đại phu chưa? Uống thuốc gì rồi?"
Ta cười nói: "Không sao, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe rồi. Nếu không có nó, ta còn không nhận được thánh chỉ ban hôn này đâu."
Mạnh Tự cau mày nói: "Ban hôn hay không không quan trọng, sau này không được phép làm mình tổn thương như vậy nữa."
Ta ngoan ngoãn vâng lời: "Được, nghe huynh."
Nghe thấy tiếng ta và Mạnh Tự, thím đặt sổ sách xuống, từ trong phòng khách bước nhanh ra ngoài.
Mạnh Tự ngoan ngoãn vấn an thím. Thím nhìn y, đột nhiên chảy nước mắt, vừa khóc vừa cười nói: "Thật khiến người ta cảm khái, quanh đi quẩn lại nhiều trắc trở như vậy cũng không thể cắt đứt nhân duyên của hai đứa."
Ta nhỏ giọng nhắc nhở: "Đáng lẽ đã đứt rồi, bị con cưỡng chế nối liền."
Mạnh Tự cười: "Anh Anh giỏi nhất."
Ta đắc ý vung vẩy đầu, ném cho y một ánh mắt vẫn là huynh hiểu ta nhất.
Từ nhỏ đã như vậy, bất kể ta làm gì, Mạnh Tự đều cam tâm tình nguyện vỗ tay khen hay ta... Ngoại trừ một lần ta không cẩn thận ngã cây. Vì việc này mà y không để ý đến ta hai ngày, ngày thứ ba ta đến nhà y một khóc hai nháo ba thắt cổ, cũng nhiều lần cam đoan ta không trèo cây nữa mới miễn cưỡng nhận được sự tha thứ của y...
Không cẩn thận ngã cây! Trong quyển truyền kỳ ta viết cũng có đoạn này! Ta bỗng nhiên nhớ ra cái gì, hỏi Mạnh Tự: "Mạnh ca ca, ngày thường huynh có còn đọc truyền kỳ không?"
Mạnh Tự khẽ giật mình, lập tức lắc đầu nói: "Công việc bận rộn, ta một lòng muốn tranh chức Xá nhân trống, một năm không đọc sách giải trí rồi."
Ta lập tức phấn chấn: "Oa! Vậy chắc chắn huynh... ư ư ư..."
Vừa mới nói được nửa lời, thím nhanh tay bịt miệng ta lại, thấp giọng nói với ta: "Nha đầu ngốc, nói nhiều thế! Không biết trước khi thành thân phải tránh tị hiềm sao!"
Ta mở to mắt, vặn vẹo người, phát ra tiếng kêu "ư ư".
Thị xử lý ta, rồi lễ độ mời Mạnh Tự ra cửa lớn. Mạnh Tự lơ ngơ nói: "Nhưng cháu và Anh muội muội quen biết đã lâu, cũng không cần..."
Thím nói: "Chính vì thanh mai trúc mã mới phải tránh hiềm nghi đấy! Việc hôn sự này là thánh chỉ ban, càng không qua loa được. Cháu Mạnh, cháu tạm thời về nhà đi, có việc gì quan trọng thì sai người đến chuyển lời là được, được không?"
Một Mạnh Tự nhỏ nhoi không hề có sức chống đỡ đối với thím, bị hai ba câu của thị làm dao động mà đi, trước khi đi còn lưu luyến không rời quay đầu lại, bị thím cười giả lả nhốt ở ngoài cửa.
Ta tức khắc ấm ức: "Thím! Nhà chúng ta và Mạnh gia qua lại mấy đời, cái này có gì mà tị hiềm chứ."
Thím hất cằm lên, nói: "Qua lại mấy đời thì có giá trị gì? Lúc ấy con gặp nạn, nhà hắn có mảy may ý định vươn tay ra không?"
"Nhưng con gả cho Mạnh Tự chứ không phải là cả nhà y."
Thím liếc mắt nhìn ta: "Chuyện cưới gả vốn là chuyện vui của cả hai họ. Nếu con ngày ngày bám dính lấy vị hôn phu, người ngoài đều sẽ coi thường con. Mạnh gia nặng danh dự nhất, nếu như con dính một cái thanh danh không tự trọng, về sau sẽ phải chịu ghẻ lạnh nhiều."
Ta ngạc nhiên nói: "Chẳng phải đều nói con là yêu nữ nước La Sát sao? Ba đầu sáu tay, ngoạm một miếng đi nửa cái đầu, ai dám nhăn mặt với con."
Thím tức quá chừng: "Ba đầu sáu tay cái gì, người mấy phường chúng ta ai mà không biết con tài mạo song toàn, nhân phẩm đoan chính? Tóm lại, con đừng quản chuyện này, nghe thím không sai được. Con ở trong nhà đàng hoàng thêu hỷ phục, trước khi xuất giá không được phép ra ngoài."
"Cái gì!" Ấm ức của ta tức khắc biến thành phát điên: "Làm nữ công một tháng! Vậy thì giết con đi còn hơn."
Thím "xùy" một tiếng, chỉ giận "sắt không thành thép", nói: "Vốn cũng không trông cậy vào cặp móng thô này của con. Con chỉ vẽ hoa văn, vẽ ra rồi để mấy đứa Thục Thục thêu."
"Vậy... vậy cũng không thể không cho con ra ngoài."
Thím hỏi ngược lại: "Con cũng bị nhốt trong cung hai năm rồi, còn so đo một tháng này với ta?"
Câu nói này lập tức chặn họng ta.
Chống cự không có kết quả, ta không có khí khái khuất phục dưới cường quyền của thím, mặt mày xám xịt về phòng.
"Đừng quên vẽ hình thêu." Thục Thục nhắc nhở ta.
"Vẽ như thế nào?" Ta ưu sầu vò đầu: "Ta chưa từng vẽ hình thêu hỷ phục..."
Thục Thục nghĩ ngợi, thành thật đáp: "Thục Thục không biết. Thục Thục cũng lần đầu làm hỷ phục, nhưng nếu là y phục ngày đại hỷ đương nhiên là phải may mắn chút."
Hiểu rồi, may mắn.
Ta bò dậy, đi lục rương sách của ta, tìm kiếm "Một trăm kiểu hoa văn phú quý thiên hương" hồi trước mua.
Nhưng kỳ lạ là ta lục đi lục lại hai lần cũng không thấy quyển sách nhỏ kia.
Ta hết sức buồn bực, quay đầu hỏi Thục Thục: "Có người động vào sách của ta không?"
Thục Thục trả lời: "Lúc chuyển nhà đi vội vàng, không kịp chuyển hết, gửi lại mấy quyển sách ở chỗ Mạnh lang quân."
Ta tỏ vẻ đương nhiên nói: "Vậy em đi lấy về giúp ta đi, tên sách là "Một trăm kiểu hoa văn phú quý thiên hương"."
Thục Thục cảnh giác nhìn ta chằm chằm: "Nương tử, Thục Thục khuyên cô chớ có nổi ý đồ xấu. Phu nhân cần thể diện, người sẽ không dung túng cô và Mạnh lang quân lén lút liên lạc."
"Chỉ là đòi một quyển sách thôi, cũng đâu phải ngầm liên lạc tâm tình." Ta xòe hai tay ra nói: "Quyển sách kia là ta mua của thợ thêu già, thế gian chỉ có một bản này, bên trong đều là hoa văn tinh xảo nhất, cái khác không ra hồn."
Thục Thục dao động, do dự hồi lâu mới miễn cưỡng nói: "Vậy... vậy em đi hỏi phu nhân thử xem. Nếu như người gật đầu thì được."
Ta cười tủm tỉm nói: "Vậy là đúng rồi!"
***
Không có sách hình vẽ, hôm nay ta không thể bắt đầu vào việc một cách hợp tình hợp lý, thoải mái nằm cả ngày trên giường. Hôm sau là ngày bà mối Mạnh gia đến Thẩm gia nạp thái, tiếp tục không có chuyện gì của ta.
Thục Thục tận dụng mọi cơ hội nhắc đến chuyện ta đòi sách Mạnh Tự với thím, thím không hề nghĩ ngợi, lập tức khước từ.
"Tại sao?" Cả người ta đều khó chịu, đau lòng lên án: "Hồi trước thím không như vậy, trước kia thím rất chiều ta!"
Thục Thục: "Phu nhân nói: Trẻ con yên ắng, ắt đang giở trò. Nương tử, hai ngày nay cô quá yên tĩnh, người cảm thấy cô không có lòng tốt."
"Nói chuyện phải bằng lương tâm chứ!" Ta kinh hãi: "Gần đây ta chính là tiểu nương tử ngoan nhất cả con phố này."
Thục Thục mím chặt miệng, có lẽ là âm thầm nôn mửa trong lòng.
"Ai là tiểu nương tử ngoan nhất cả con phố?"
Giọng nói của thím từ cửa bay tới, ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt mày thị hớn hở, cười như đóa hoa mẫu đơn.
"Tiểu nha đầu cái khác thì không được, ánh mắt chọn vị hôn phu cũng còn không tệ!" Thím cảm thán: "Mạnh gia quả nhiên là nhà danh giá, mời lão thái quân Giang gia làm mai, còn để Mạnh Tự đích thân đến cửa, cũng coi là thành tâm."
Ta lại không cho là đúng: "Đây là hôn sự Hoàng đế ban, giấy trắng mực đen thánh chỉ viết, bọn họ có không thích con nữa cũng phải cho Hoàng đế mặt mũi."
Thím nói: "Con còn chưa gả đi đâu, nói lời xui xẻo gì đó."
Ta cười hì hì: "Cái này xui xẻo chỗ nào? Nếu Mạnh Tự ngay cả đích thân đến cửa cũng chẳng muốn đến thì con gả cho y làm gì?"
Thím liếc mắt: "Được rồi được rồi, biết phu quân con tốt đẹp rồi."
Thị lại nói: "Đúng rồi, lúc vừa rồi Mạnh Tự tới cũng mang theo quyển sách để ở chỗ nó đến. Chẳng phải con cần một quyển ghi chép hình thêu sao? Đợi lát nữa bảo Thục Thục mang vào cho con."
Ta bất ngờ nói: "Thục Thục nói thím không cho truyền tin cho Mạnh Tự, làm sao y biết con cần sách?"
Thím nói: "Hai đứa tâm linh tương thông, vui chưa?"
Ta bưng mặt cười ngây ngô.
"Hình thêu trong quyển sách này vẫn là đáng tin." Sau khi thím đi, ta vừa cầm bút in hoa, vừa cảm thán với Thục Thục: "Sau khi hai Thượng phục lúc trước cáo lão, tay nghề thêu thùa trong cung không được bằng lúc trước, kiểu dáng làm ra còn không bằng ta vẽ đâu."
Thục Thục phối hợp hỏi: "Tại sao thế?"
"Bởi vì thẩm mỹ của Hoàng đế thời này quá tệ, không chỉ tệ còn vô cùng thích khoe khoang." Ta nói: "Em từng thấy nam nhân đi giày bên trên thêu hoa chưa? Ta gặp phải rồi."
Thục Thục chấn động: "Xa hoa như vậy!"
"Thục phi thêu lên đai lưng cho hắn chừng bốn mươi tám miếng ngọc Lam Điền, mỗi cái đều khắc hoa. Má ơi, vũ nương Tây Vực cũng không sặc sỡ như vậy." Ta càng nói càng hăng.
Thục Thục càng thêm kinh hãi: "Bốn mươi tám miếng ngọc? Đây là phải không ăn không uống bao nhiêu năm mới kiếm ra được!"
Ta cảm thán nói: "Ngụy gia có tiền, có tiền mua tiên cũng được."
Dứt lời, đúng lúc ta tô xong một hình hoa văn, đưa hình đó cho Thục Thục rồi lật một trang sách.
"A?" Ta thốt lên.
Thục Thục hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, gập mẫu thêu lại "bộp" một tiếng, hắng giọng nói: "Ta... ta muốn nghỉ một lát."
Thục Thục vừa nghe ta muốn nghỉ ngơi, lập tức giúp ta buông màn, lui sang một bên nói: "Vậy nương tử nghỉ ngơi trước đi, Thục Thục ra gian ngoài thêu."
Ta giả vờ buồn ngủ, thực ra vẫn luôn lắng tai nghe động tĩnh của Thục Thục. Chỉ chốc lát sau, cửa gỗ nhẹ nhàng khép lại, căn phòng yên tĩnh.
Ta lập tức trở mình đứng dậy, giở sách mẫu thêu ra, rút ra trong đó một tờ giấy nhỏ, lén lén lút lút xem.
Quả nhiên là bút tích của Mạnh Tự. Ta cảm khái trong lòng, môi trường Trung Thư Tỉnh thật khắc nghiệt! Nuôi dưỡng Mạnh Tự mày rậm mắt to này cũng biết vụng trộm gửi giấy nhỏ rồi.
Độ dài có hạn, tật khoe chữ của Mạnh Tự đã bơn bớt lại, dùng hai dòng chữ biểu đạt nỗi nhớ với ta, dòng chữ thứ ba là: Giờ Mùi ngày nghỉ tắm gội tuần sau, tường Tây viện Trạc Trần.
Viện Trạc Trần là tên viện tử của ta, hồi trước ca ca đặt cho, lấy điển cố nước Thương Lang.
Nhưng mà y nói tường Tây này là có ý gì?
Suy đi nghĩ lại cũng không hiểu được, buổi chiều ta lấy cớ làm quen chỗ ở mới, lôi kéo Thục Thục đi xem tường Tây mà Mạnh Tự nói. Mặc dù Thục Thục nghi ngờ ta giở trò, nhưng nàng không có chứng cứ, chỉ có thể mặc ta tản bộ xung quanh.
Vừa nhìn xuống, ta lập tức hiểu ra Mạnh Tử muốn biểu đạt cái gì, bởi vì ta đột nhiên phát hiện một cái động chồn nho nhỏ dưới chân tường...
Khoảnh khắc này, trong lòng ta chỉ có một suy nghĩ.
Trung Thư Tỉnh, mi trả Mạnh ca ca chất phác hiền lành cho ta!
Mấy ngày sau đó, đề bài trọng tâm ta phải giải là làm thế nào trốn khỏi giám thị của thím, thành công tiến hành cuộc hẹn hò động chồn hoàn mỹ cùng Mạnh Tự.
Vì vậy ta lo nghĩ gần như bạc tóc.
Thím ta là ai? Từ mười tuổi đã theo mẫu thân quản lý của cải ruộng nương, mười lăm tuổi dắt túi nhị thúc phong lưu phóng khoáng của ta, sau khi xuất giá một tay ôm đồm toàn bộ nhiệm vụ quản gia, kéo Thẩm gia nghèo đến chỉ còn khí tiết trở lại con đường khá giả... Một người phụ nữ Trường An khôn khéo như thế, bảo ta giấu giếm con mắt thị, lén lút hẹn hò với Mạnh Tự? Độ khó hơi cao...
Ta suy nghĩ được mấy phương án, giả vờ ngủ trưa lén trốn đi này, đánh ngất Thục Thục tiền trảm hậu tấu này, nhưng suy xét lại, không phải quá thiếu đạo đức thì là quá thiếu thông minh, không được.
Ta sầu lo mãi đến ngày hẹn cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt.
Nhìn có vẻ mọi con đường đều bị chặn đứng, thế nhưng dưới tình huống cánh cửa nào cũng bị khóa, thỉnh thoảng ông trời cũng sẽ bật nóc nhà cho ngươi.
Cái nóc nhà này gọi tên Thẩm Xuyên.
Hôm nay nghỉ tắm gội, đúng vào ngày đường đệ ta Thẩm Xuyên về nhà. Thím cảm thấy hai tỷ đệ ta tình thâm, ắt có chuyện nói không hết, thế là ăn xong cơm để lại hai chúng ta một mình, thổ lộ chút tâm sự thiếu niên với nhau.
"Thực ra không phải vậy." Thục Thục lén lút nói cho ta chân tướng: "Là phu nhân cảm thấy gần đây Xuyên thiếu gia bất thường, nghi ngờ cậu có người yêu, muốn để cô ngầm moi ra."
"Tiểu Xuyên yêu đương?" Ta vội vã hóng hớt.
Thục Thục cẩn thận nói: "Chỉ là nghi ngờ thôi."
Cậu con trai mười mấy tuổi lớn nhanh như thổi, hai năm không gặp, bạn học Thẩm Tiểu Xuyên càng cao vọt lên rồi, không chỉ là vóc dáng tăng trưởng, mặt mũi cũng có mấy phần phóng khoáng của nhị thúc ta, khiến cho ta nhìn đến hoảng hốt, dường như gặp được cố nhân.
Ta còn đang thương cảm, trai đẹp đã nhiệt tình lên tiếng.
Nó nói: "Ai dô, tỷ, đồ ăn trong cung không tệ nha, mập rồi."
Nỗi thương cảm của ta bị câu này chém cho tan nát.
Ta thở phì phò nói: "Liên quan gì đến trong cung, là sau khi về bị canh gà nhân sâm của mẹ đệ nhồi cho mập."
Tiểu Xuyên nói: "Ha ha đệ nói tỷ biết, chuyện tỷ trở về dọa ba tiểu tử sử gia chết khiếp, nhất định phải thêm hai tên đầy tớ, nói là sợ tỷ đi tìm bọn họ tính sổ."
Ta bĩu môi: "Mấy tên ăn hại sử gia một mực vu cáo trong sạch của ta, bây giờ sợ đến như vậy, đáng đời."
Việc này phải nói tới hai năm trước.
Lần ta về nhà hai năm trước đó, Tiểu Xuyên nói cho ta biết mấy tiểu tử sử gia khua môi múa mép về ta, còn đánh nhau với nó. Để trút giận cho Tiểu Xuyên, ta tỉ mỉ chuẩn bị một tờ đơn kiện đưa tới chỗ Giang ngự sử. Giang ngự sử đang lo tháng này không có thành tích, vừa thấy công việc tìm tới cửa là lập tức liên hợp mấy người đồng nghiệp vạch tội cha mấy thằng nhóc này. Chuyện sau đó thì ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói mấy nhóc con miệng quạ này bị đánh kêu cha gọi mẹ, âm thanh rung động Trường An.
Tiểu Xuyên kính nể nhìn ta: "Tỷ, đỉnh, tỷ quá đỉnh!"
Ta vui lòng nhận lời khen ngợi của nó.
Đang lúc ta phổng mũi, đột nhiên trong đầu lóe sáng.
Ta vỗ đùi nói: "Bị đệ tán dóc suýt nữa quên mất chuyện chính."
"Chuyện chính gì? Muốn bảo đệ mua hộ đá bào đúng không? Muốn vị gì?"
"Không phải." Ta thần bí nói: "Xuyên, giúp tỷ tỷ một chuyện."
***
Tiểu Xuyên nghe xong ta muốn đi hẹn hò ở động chồn với Mạnh Tự, suýt nữa cười bay nóc nhà.
"Đệ còn cười! Đệ còn cười! Đệ thì biết cái gì, đây là tình yêu được chứ!" Ta lòng đầy căm phẫn.
Tiểu Xuyên cười càng dữ hơn: "Ha ha ha ha tỷ thê thảm quá à tỷ. Đệ và Tiểu Uẩn còn không thảm như vậy!"
Ta tóm chặt lấy từ mấu chốt: "Tiểu Uẩn là ai?"
Tiểu Xuyên lập tức ngậm miệng, không lên tiếng, khuôn mặt trắng trẻo đỏ lên.
Quả nhiên có chuyện!
Ta lập tức bật dậy, chống nạnh nói: "Giỏi lắm Thẩm Tiểu Xuyên, con heo con nhà đệ, đã biết ủn cải trắng nhà khác rồi!"
"Tiểu Uẩn là tiểu nương tử nhà ai? Thím từng gặp chưa? Hai đứa quen biết như thế nào?"
"Bạn học Thẩm Tiểu Xuyên, nếu đệ không giúp ta, ta sẽ nói cho thím!"
Tiểu Xuyên cười hùa nói: "Tỷ, tỷ đừng như vậy, tình cảm của hai ta thế nào, chuyện của tỷ, đệ có thể không giúp được sao? Tỷ... tỷ tuyệt đối đừng nói cho mẹ đệ biết."