Ban hôn, giải thích chính thức là nhân duyên được Hoàng đế đích thân chỉ định, là một loại ban thưởng cực lớn.

Theo quy định ban hôn bổn triều, ngoại trừ thánh chỉ ra, Hoàng đế còn cần tặng một phần quà mừng, người được ban hôn vừa có tiếng vừa có miếng, không thiệt đi đâu, khuyết điểm duy nhất chính là... hòa ly khá phiền toái.

Ta cảm thấy ta và Mạnh ca ca hẳn là không đến mức hòa ly, cho nên ta cây ngay không sợ chết đứng, ép sát từng bước để Lý Tư Diễm... ban hôn cho hai chúng ta.

Lý Tư Diễm không ngờ ta lại dám đưa ra yêu cầu này, sau phút sững sờ ngắn ngủi, hơi thở tàn bạo bừng bừng bốc lên quanh người hắn. Ta chỉ cảm thấy cổ áo thít chặt vô cùng quen thuộc, lại bị hắn túm lấy.

Hai chân lơ lửng, hơi thở nặng nề của hắn phả lên mặt ta, cắn răng nghiến lợi giận dữ nói: "Bảo trẫm cho phép đôi dã uyên ương các ngươi chắp cánh cùng bay? Thẩm Anh, ngươi thật biết nằm mơ. Trẫm cho ngươi mặt mũi, ngươi lại dám được đằng chân lân đằng đầu!"

"Phải, đúng là ta đang được đằng chân lân đằng đầu." Ta cười nói: "Tự ngươi nói ta muốn cái gì cũng được, vậy thì ta nói cho ngươi biết, ta không thèm mấy thứ bẩn thỉu đó của ngươi. Ta chỉ muốn một thánh chỉ ban hôn, gả cho Mạnh Tự trước bàn dân thiên hạ."

"Ngươi là đồ điên không biết điều!" Hắn tức đến xanh mét mặt mày, hai tay run rẩy, nắm vạt áo của ta đến nhăn nhúm: "Hai năm không có một tin tức, tại sao ngươi còn chưa hết hy vọng? Ngươi muốn ở bên hắn đúng không? Được, mai đây trẫm đày hắn đi quan ngoại sung quân, các ngươi cùng chung hoạn nạn trong đống cát vàng đi!"

"Tốt nhất là như thế, dù sao bà đây vốn không có ý định ở lại Trường An!" Ta hung hãn đối chọi gay gắt với hắn: "Sung quân thì sung quân, đến Giang Nam chúng ta làm một đôi én bay, đi quan ngoại thì làm một đôi bàng trắng. Bên ngoài đế đô núi cao biển rộng, Mạc Bắc Giang Nam, Tây Vực Nam Chiếu, luôn có chỗ cho chúng ta nương thân. Ngươi ích kỷ đa nghi, thâm độc nóng tính, hai năm nay ta đã chịu đủ sự hành hạ của ngươi rồi. Muốn ta ở lại Trường An tiếp tục bán mạng cho ngươi? Ngươi nằm mộng Xuân Thu đi!"

"Thẩm Anh! Ngươi muốn chết!"

Hai mắt hắn đỏ ngầu, hàm răng cắn đến gần như chảy máu, tay nắm chặt cổ áo ta run lên dữ dội như đang cố kiềm chế bản thân sau khi nghe xong những lời khoét tâm này.

Ta cười khẩy một tiếng, nói: "Không làm được thì thôi, cần gì giả mù sa mưa hứa hẹn với ta? Ngươi đè vào vết thương của ta rồi đấy, buông ra cho bà."

Ngụy Uyển Nhi ở bên cạnh bị dọa đến trợn mắt há mồm từ lâu, ngồi liệt dưới đất, thấy Lý Tư Diễm giận dữ như thế, môi nàng mấp máy, lí nhí nói: "Bệ hạ... bệ hạ bớt giận..."

Hắn không hề có ý bớt giận, ngược lại ném một ánh mắt lạnh lẽo về phía Ngụy Uyển Nhi. Ngụy Uyển Nhi bị ánh mắt tàn nhẫn vô tình của hắn làm cho tái mặt, chân tay luống cuống.

Ta cũng lặng lẽ nháy mắt với nàng, ra hiệu nàng mau chóng rời đi. Nàng mím môi, im lặng hành lễ rồi bước nhanh đi khỏi.

Trước khi đi còn không quên dành cho ta một ánh mắt tự cầu phúc.

Ta yên lòng, quay trở lại chiến trường của ta.

Đối phó với Lý Tư Diễm, khóc lóc ăn vạ vô dụng, cầu xin cũng vô dụng, chỉ có đánh vào tâm lý mới là thượng sách. Ta hiểu rõ Lý Tư Diễm còn chưa hoàn toàn hết hy vọng đối với ta. Hiện giờ chúng ta như hai con dế trên đấu trường, khí thế của ai thua thì người đó phải thỏa hiệp.

Cho nên dù thân thể suy yếu, ta cũng ráng chống đỡ tinh thần dây dưa với hắn, dây dưa đến khi đôi bên đều ra hết át chủ bài mới có thể phân thắng bại.

Chúng ta giằng co hồi lâu, lửa giận của Lý Tư Diễm hơi nguội đi.

Dường như khó khăn lắm mới nhớ ra mình đang xách trong tay một bệnh nhân yếu ớt, hắn thả lỏng tay ra, lùi về phía sau hai bước, lại nắm chặt nắm tay lần nữa, hai mắt nhìn ta nói: "Trẫm ghét nhất đồ của mình bị người khác lấy đi. Nếu như khăng khăng muốn cùng gian phu kia rời khỏi Trường An, vậy thì ngươi không cần xuất cung nữa, cứ ở lại đây đi, đến khi nào nghĩ thông suốt mới thôi."

Trên đời này không phải tất cả mọi người đều ngoan ngoãn đánh cờ có chơi có chịu, cũng có người không thắng được thì gian lận, gian lận vẫn không thắng được thì lật bàn.

Ta cắn răng quyết tâm lấy ra át chủ bài cuối cùng của mình trong trận chiến chạy trời không khỏi nắng này.

"Ngươi là Hoàng đế, đương nhiên có thể lật lọng." Ta nói với hắn: "Nhưng đừng để ta quá xem thường ngươi."

Lý Tư Diễm cười nhạt nói: "Trong mắt ngươi có bao giờ có trẫm? Trẫm làm quân tử hay tiểu nhân, trong mắt ngươi có gì khác nhau. Nếu trẫm làm cái gì cũng không thay đổi được, vậy dựa vào đâu trẫm còn phải như con chó nghe lời ngươi, lấy lòng ngươi?"

Ta kéo y phục, lộ ra băng vải rướm máu, hung hăng nói: "Dựa vào bà đây cứu mạng chó của ngươi! Hai lần!"

Ta chờ câu này của Lý Tư Diễm rất lâu rồi, lẽ ra hoàn toàn có thể không ầm ĩ như thế này, tùy tiện lấy ít đồ rồi ngậm miệng xuất cung là có thể qua loa cho xong, thế nhưng ta không muốn như vậy.

Ta hiểu rõ Lý Tư Diễm, trong tư tưởng người này không có cái gì là ranh giới cuối cùng, làm việc cũng không từ thủ đoạn. Hôm nay hắn có thể thả ta đi thì ngày mai sẽ có thể lại bắt ta về. Ta có đi nhanh nữa cũng không nhanh bằng tuấn mã của Vũ lâm binh. Hắn muốn bắt ta về dễ như trở bàn tay.

Cho nên, ta muốn đòi hắn ban hôn cho ta và Mạnh Tự, phải gả ta cho Mạnh Tự trước bàn dân thiên hạ. Đến lúc đó, hắn có không cần thể diện nữa cũng không thể hủy đi nhân duyên tự tay ban.

Hình như thuốc tê đã hơi mất tác dụng, huyệt thái dương ta giật lên thình thịch, máu huyết toàn thân tăng nhanh tốc độ tuần hoàn. Ta thở hồng hộc, cao giọng nói: "Bà tử hôm nay hành thích là vì nợ cũ của tiên Thái tử, đao của bà ta vốn nên chĩa về phía ngươi, là ta chắn cho ngươi một đao đó, là ta cứu được mạng chó của ngươi, nghe đã hiểu chưa!"

"Trẫm sẽ không để ngươi chịu uổng một đao này, châu ngọc tiền tài ngươi muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, nhưng đừng nghĩ mang yêu cầu khác ra ghê tởm trẫm. Ban hôn? Ngươi nằm mơ đi, cho dù trẫm mang tiếng xấu lấy oán trả ơn cũng sẽ không theo ý ngươi!"

"Mang châu ngọc tiền tài ra qua loa lấy lệ với ta?" Ta bật cười, chỉ tay vào hắn: "Mạng của ngươi chỉ đáng giá chút tiền ấy sao Lý Tư Diễm? Chắc là ngươi không biết phải không, mười năm trước bà đây đã cứu ngươi một lần, ngươi đã lấy oán trả ơn một lần rồi, bây giờ còn muốn có lần thứ hai sao?"

Vẻ mặt Lý Tư Diễm hoảng hốt trong giây lát, hắn nhíu mày nhìn ta nói: "Ngươi đang nói cái gì?"

Ta nói: "Với trí nhớ tồi này của ngươi đáng đời bị Ôn Bạch Bích lừa cho quay tít. Năm đó không có ta đưa ngươi trang sức để ngươi đi mời lang trung thì bây giờ mộ phần ngươi đã mọc cỏ cao ba thước rồi."

Đương nhiên hắn không tin, chế giễu lại nói: "Thẩm biên soạn tự xưng là thanh cao, vậy mà cũng làm ra chuyện ăn không nói có?"

"Không phải Ôn Bạch Bích, cũng không phải là ngươi." Hắn dừng lại một chút, dùng một loại ánh mắt trêu tức nhìn ta: "Trẫm đã từng tra hỏi việc này, đều nói hôm đó trong cung không có bất kỳ tiểu nương tử nào ra vào. Cho nên từ lâu trẫm đã biết người cứu trẫm chỉ là một cung nữ bình thường đi ngang qua mà thôi."

Ta chịu chấn động lớn, thốt ra: "Ngươi biết Ôn Bạch Bích nói dối? Vậy tại sao ngươi còn phối hợp cưới nàng?"

Nhưng một giây sau ta đã hiểu ra nguyên do: Còn có thể vì cái gì? Bối cảnh xuất thân của Ôn Bạch Bích kia cao quý không có nữ tử quốc triều nào sánh bằng. Giang sơn Lý Tư Diễm bất ổn, cưới Ôn Bạch Bích có thể lôi kéo vô số thế lực quân chính, trăm lợi không hại.

Ta không biết nói gì cho phải, tay chân ngâm ngẩm rét run, cảm giác sợ hãi đè trong lòng kia lại ùa về. Lý Tư Diễm có thật sự quan tâm là ai cứu hắn không? Nhìn điệu bộ hời hợt này của hắn hẳn là không quan tâm. Nếu như hắn không quan tâm phần ân tình này, vậy ta... ta có thể dùng quân bài này đổi được chút xíu áy náy của hắn không?

Không được, ta quyết tâm liều mạng: Chuyện ban hôn đã nói ra rồi, bát nước đổ đi làm sao lấy lại. Dù cho không nắm chắc được bao nhiêu, ta cũng muốn gắng sức thử một lần.

"Cho nên... ngươi cưới nàng không phải bởi vì duyên phận hay là ân đức gì đó, chỉ là vì gia thế của nàng mà thôi?"

"Không thì sao?" Hắn nhếch khóe miệng: "Bất luận nhìn từ mặt nào, nàng chính là lựa chọn tốt nhất."

Ta biến sắc, bất lực nhận ra thực chất ta chưa bao giờ chính thức hiểu rõ Lý Tư Diễm. Hắn quá mâu thuẫn, tự tôn và tự ti hòa cùng một thể. Mỗi khi ta cảm thấy hắn ngang ngược, tùy hứng làm bậy, hắn lại lộ ra một mặt tỉnh táo lạ thường, ngấm ngầm mưu tính. Mỗi khi ta cảm thấy hành vi của hắn được coi là bình thường, hắn lại đột nhiên nổi điên cho ta xem.

Thật giống như trong lòng hắn có hai phe thế lực giằng co lẫn nhau, phe lý trí tàn nhẫn kêu gào giết ta hoặc là tống cổ ra khỏi cung thật xa, nhưng bên phe bốc đồng lại liều mạng kéo hắn lại, cố gắng bảo giữ ta bên cạnh, bất lực biện bạch: Một ngày nào đó nàng sẽ hồi tâm chuyển ý.

Mấy lần hắn đẩy ta đi xa, cuối cùng lại nghĩ trăm phương ngàn kế tới gặp ta, có chăng chính là kết quả của sự giằng co này. Hai phe trong lòng đánh nhau túi bụi, cho nên hành vi của hắn mới trông phân liệt như thế.

Thế nhưng trong chuyện cưới vợ này, hắn đưa ra quyết sách hoàn toàn lý trí, không có lẫn một chút nhân tố tình cảm bề ngoài, từ đầu tới cuối chỉ có lợi ích trần trụi.

Ta chợt thấy mệt mỏi, thầm nghĩ hay là đừng phân rõ ai đúng ai sai với hắn nữa, chuyện ai nợ tình ai ấy mà, Lý Tư Diễm là một tên điên ích kỷ lại tinh thần phân liệt, hắn sẽ không quan tâm.

Lúc ta đang đờ ra, Lý Tư Diễm đột nhiên nói: "Vả lại đóa trâm hoa kia chế tác thô sơ, hình dạng xấu xí, chất lượng cũng kém, vốn không thể nào xuất từ nữ trang của nương tử sĩ tộc các ngươi, chắc hẳn chỉ là gia sản của một cung nữ vô danh. Trẫm không muốn mò kim đáy biển đi tìm một người râu ria nên cứ như vậy thôi. Ngươi còn có lời gì muốn nói?"

Ta vừa mới nhụt chí, thoáng chốc lại bị hắn chọc tức gần chết, ta nhảy dựng lên giận dữ nói: "Ngươi nói bậy, đó là kiểu dáng bán chạy nhất Tiên Tượng Hiên! Ta tốn tiền mừng tuổi để mua, không cần thì trả lại cho ta, nhận đồ của ta còn chê bai, ngươi quá đáng quá rồi đấy!"

Quả thực nhà ta năm đó không giàu có, mẹ bệnh nặng, tiền mua thuốc mời đại phu tiêu tốn tiền tài cha dành dụm nhiều năm, cả nhà đều sống chắt bóp. Đóa trâm hoa đó là ta lấy tiền mừng tuổi nhị thúc cho để mua, khi đó ta yêu thích vô cùng, sau khi nhất thời xúc động cho Lý Tư Diễm, ta còn trùm chăn tiếc rẻ bao lần. Thấy hắn coi lòng tốt của ta như lòng lang dạ thú, ta tức đến nổ phổi. Mẹ nó, lúc trước nên để mấy thái giám kia đánh chết hắn cho xong chuyện.

Lý Tư Diễm nhíu lông mày: "Vừa mới ngừng được một lát lại bắt đầu diễn rồi?"

"Ngươi câm miệng!" Ta dữ dằn hất mặt lên: "Bà đây nói cho ngươi biết, mỗi ngày Dịch Đình đều có xe chở nước ra vào từ cửa hông, khe hở giữa chum đựng nước vừa đủ nhét được một bé gái gầy gò. Hồi đó ta đã vào cung như thế, cho nên ngươi mới không tra được, bởi vì vốn dĩ ta không đi đường chính. Không tin ngươi đi hỏi Hạ Phú Quý và phu xe đưa nước xem ta có nói đúng hay không."

Lý Tư Diễm vẫn nhíu mày nhìn ta, không nói một lời.

"Lúc gặp được ngươi là ta đang đi cùng Hạ Phú Quý. Ngày đó hắn mặc áo gai rách, đầu đội mũ. Chỉ riêng cái áo đã có năm miếng vá, ngươi còn thảm hại hơn hắn. Hắn có giày vải đi, ngươi chỉ có giày cỏ, mà y phục còn bị mấy thái giám kia đánh rách, tả tơi như ăn mày chợ phía Đông." Ta cay nghiệt miêu tả: "Ta đã bao giờ nhìn thấy người tồi tàn như thế, nhất thời thương hại mới lên tiếng cứu ngươi, chỉ không ngờ đây là nuôi hổ gây họa."

Khuôn mặt Lý Tư Diễm hơi trắng tái, ngón tay trong tay áo co lại, ta nhìn ra được hắn rất khiếp sợ nhưng mà đang hết sức kiềm chế bản thân.

"Không tin sao? Không tin thì cứ lấy trâm hoa của ta đi tìm ông chủ Tiên Tượng Hiên hỏi đi, hỏi xem trong ghi chép bán hàng năm đó của bọn họ có tên ta hay không..."

"Đủ rồi."

"Tại sao lúc trước ngươi không nói cho trẫm những điều đó, muốn xem trò cười của trẫm sao?"

Lý Tư Diễm nhẹ giọng ngắt lời ta, hai tay nắm chặt thành quyền, giọng nói hơi run rẩy.

Nỗi khổ riêng khó nói bị ta thô bạo phơi bày dưới ánh mặt trời, hắn vừa sợ vừa giận, có lẽ còn có một chút xấu hổ.

"Nói có tác dụng không? Ngươi có thể trả lại mạng cha ta cho ta hay là có thể bỏ qua tội chửi mắng ngự tiền của ta?"

Ta cười mỉa mai: "Nói thật ta từng hối hận, hối hận ngày đó tại sao ta vào cung tìm cha, càng hối hận nhất thời tốt bụng cứu ngươi. Buổi tối đầu tiên bị ném vào trong cung, ta đã nghĩ đến việc ngả bài với ngươi, nhưng cuối cùng lại thôi. Tại sao vậy? Bởi vì ta không hề muốn thừa nhận đã cứu kẻ cặn bã lấy oán trả ơn như ngươi."

Lúc nghe thấy trong miệng ta thốt ra hai chữ "hối hận", vẻ mặt thẹn quá hóa giận của hắn chợt biến mất, khuôn mặt anh tuấn thoáng chốc trở nên trắng bệch.

Ta từng dùng rất nhiều từ ngữ ta cảm thấy vô cùng ác độc sắc bén mắng hắn, nhưng chưa bao giờ một từ ngữ có lực công kích lớn như vậy, một chữ "hối hận" nhẹ nhàng đánh hắn đến không còn manh giáp.

Ta nhìn hắn, trong lòng dâng lên một sự sảng khoái cay đắng.

Ta và hắn bát tự không hợp, ngũ hành xung khắc, mỗi một lần giao phong đều là lưỡng bại câu thương, lần này cũng không ngoại lệ.

Hai chúng ta giằng co rất rất lâu, lâu đến nỗi ta cảm thấy bả vai ta lại bắt đầu một cơn đau nhói mới. Ta nghĩ thầm, tiêm nhiễm đủ cảm xúc rồi, nên kết thúc thôi.

Ta mệt mỏi dựa vào khung cửa, nói: "Lý Tư Diễm, ngươi biết bị một đao đâm vào xương cốt đau bao nhiêu không?"

Hắn giật mình, xòe tay ra như muốn đỡ ta. Ta nhìn hắn, thản nhiên né tránh.

Hắn im lặng thu tay về, nói: "Xin lỗi."

Thân người ta không nhúc nhích, bình tĩnh tiếp nhận câu xin lỗi chậm trễ hai năm này.

"Ngươi nợ ta rất nhiều, từ lâu ta đã không còn nhớ rõ có bao nhiêu việc rồi."

"Lý Tư Diễm, ngươi ban hôn cho ta đi. Thánh chỉ ban hôn, giải quyết dứt khoát, hai người chúng ta cũng không còn đường đổi ý. Từ nay về sau, ngươi không cần vướng mắc lật lọng, ta cũng không cần lo lắng hãi hùng, như vậy không tốt sao?"

"Đây chính là phương pháp ngươi nghĩ đến?" Lý Tư Diễm không tỏ rõ ý kiến: "Ngươi nghĩ trẫm quá tốt rồi."

"Vậy ngươi muốn như thế nào? Dù sao chúng ta cũng nên có một cái kết. Nếu không thì ngươi đày ta đi biên cương đi, hoặc để cho ta đi theo sứ đoàn về phía đông qua Phù Tang. Hai năm rồi, ngươi cũng nên chơi chán rồi, thả ta đi đi, coi như ta xin ngươi."

Hắn cụp mắt xuống: "Ở bên cạnh trẫm khốn khổ như thế sao?"

Ta không trả lời.

Hắn cũng im lặng, đôi bên không nói gì.

Thời gian chầm chậm trôi qua. Ta cúi đầu, nhìn hoa văn cửa sổ chiếu lên nền gạch xanh, sau đó dần dần dịch chuyển về hướng Đông.

Chờ đợi là nôn nóng nhất. Thời gian Lý Tư Diễm suy nghĩ ở trong cảm nhận của ta như dài đằng đẵng. Ta hiểu rõ, nửa đời sau của ta phụ thuộc vào một ý nghĩ của hắn. Cho nên trên mặt hắn có bất kỳ thay đổi biểu cảm gì nhỏ xíu cũng khiến ta vô cùng lo lắng.

Rất lâu sau, hắn chợt cười nói: "Ngươi đòi ban hôn là sợ trẫm tiếp tục dây dưa ngươi nữa, đúng không?"

Ta cảm thấy không có gì cần giấu giếm bèn gật đầu.

Hắn chậm rãi đi đến trước mặt ta, hai tay nhẹ nhàng đặt lên tóc ta, vuốt ve nói: "Thực ra ngươi không quên mất chuyện tối hôm đó đúng không? Nếu không thì cũng sẽ không... vội vàng như vậy."

Hắn đoán được.

Ta thẳng thắn nói: "Bởi vì ta uống thuốc giải rượu."

"Thì ra là thế." Hắn lại cười tự giễu một tiếng: "Chẳng trách vẻ mặt ngươi đêm đó sáng sủa, miệng sắc như dao, hóa ra vốn dĩ là tỉnh táo."

"Bệ hạ không muốn để ta nhớ được thì ta coi như chưa từng xảy ra."

"Được, vậy ngươi quên hết lời trẫm đã nói đi."

Cuối cùng hắn nói: "Ngươi thắng rồi, trẫm đồng ý, không phải là bởi vì sự biểu diễn vụng về này của ngươi, mà là trẫm đã làm đủ việc xấu, thỉnh thoảng cũng muốn làm quân tử trong mắt ngươi một lần."

"Hiện giờ... cầm thánh chỉ ban hôn cút đi."

***

Cẩu Hoàng đế bảo ta cút rất nhiều lần, nhưng cũng rất nhiều lần kéo ta về, chỉ có lần này, hắn thật sự để cho ta cút.

Thời gian một chén trà sau, ta thúc giục hắn viết xong ý chỉ ban hôn, giao giấy tờ cho Trung Thư Tỉnh và Khánh Phúc xong mới cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.

"Ngươi hài lòng rồi chứ?" Lý Tư Diễm thu bút mực, lãnh đạm hỏi.

Ta nâng lên cánh tay duy nhất có thể cử động, thi lễ ngay ngắn với hắn một cái, nói: "Cảm ơn."

Cảm ơn sự tỉnh táo nhất thời của hắn, cũng cảm ơn sự khơi gợi tình cảm xuất sắc của ta.

Hắn không hô miễn lễ, một mình rời đi.

Khi đi đến rất xa, hắn chợt dừng bước, nghiêng đầu nhìn ta một cái.

Sau đó dứt khoát quay người rời đi.

Cách xa như vậy nhưng ta vẫn thấy rõ ánh mắt của hắn. Đây là một loại ánh mắt lưu luyến lại tuyệt vọng, tựa như đang nhìn một thứ vừa ý đã lâu lại vĩnh viễn không có được. Bởi vì biết rõ mình không có được, cho nên phải dừng lại đúng lúc, chỉ tham lam nhìn một cái cuối cùng, chỉ một chút mà thôi.

"Cút đi cẩu Hoàng đế."

Ta nói khẽ với bóng lưng hắn: "Bà đây tự do rồi."

Hắn không quay đầu lần nữa, mà là ưỡn thẳng sống lưng đi ra ngoài, càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh, cuối cùng biến mất ở nơi tầm nhìn của ta không tới.

Ta dứt tiếng, không biết trong lòng là cảm nhận gì.

Sau khi hiểu rõ giữa chúng ta không có khả năng, nam nhân luôn miệng nói yêu ta này giữ vững tôn nghiêm cuối cùng trước mặt ta, tư thái ngạo mạn giống như lần đầu ta gặp hắn vậy.

Lý Tư Diễm sinh ở nơi chật hẹp, nhưng lại có lòng tự trọng cực kỳ cao. Loại tự tôn mãnh liệt này thường khiến hắn làm ra chuyện trái với lòng mình.

Hắn sai là sai ở chỗ phơi bày nhược điểm cho ta. Nếu như hắn không lằng nhà lằng nhằng muốn để ta đòi hỏi, ta có thể tự dưng nhắc tới chuyện ban hôn sao? Xem đấy, thoáng cái đã giết hắn rồi.

Ta không khỏi cảm khái: Tình cảm khiến người ta mất lý trí.

Ngụy Uyển Nhi xách váy, chậm rãi đi đến bên cạnh ta, cùng ta đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lý Tư Diễm.

Hồi lâu, nàng thở dài nói: "Thực ra bệ hạ cũng rất đáng thương.". truyện ngôn tình

"Là cực kỳ đáng thương." Ta cười cười: "Nhưng hắn đáng thương có liên quan gì đến ta đâu?"

"..."

"Được rồi, bây giờ ta phải đi thật rồi." Ta nói với nàng: "Có duyên gặp lại."

"Được, có duyên gặp lại." Nàng cũng tạm biệt ta.

***

Lần này Khánh Phúc không chuẩn bị xe cho ta, chỉ phái Hổ Dược Nhi dẫn đường cho ta.

Kiếp sống cung đình hai năm trong ký ức của ta như dài đằng đẵng. Lúc mới đầu, ta cố gắng không ghi nhớ người và việc bên trong tường cung, bởi vì ta cho rằng bọn họ là một đám bù nhìn tầm thường bợ đỡ, khom lưng uốn gối trước hoàng quyền. Nhưng sau hai năm chung sống, ta nhận ra bọn họ cũng không đáng ghét như ta nghĩ, Kim Liên Kim Liễu, Thiền Nhi Tiểu Điệp, Túc Tịch Huệ Nguyệt... đều là con người có máu có thịt, có buồn có vui.

Ta hỏi Hổ Dược Nhi: "Nhà ngươi ở đâu?"

Hắn giật mình, nói: "Ở một địa phương nông thôn ngoại ô thành Trường An. Thẩm nương tử hỏi cái này làm gì?"

"Không có gì, ta đang suy nghĩ tiếp theo phải đi nơi nào." Ta nói.

"Đi nơi nào?"

"Đúng, ta không muốn ở lại Trường An. Ta muốn đi nhiều nơi hơn, ghi chép nhiều phong tục tập quán hơn, và cả những chuyện thú vị."

Hổ Dược Nhi gãi đầu, hoang mang nói: "Nhưng không phải Thẩm gia nhiều đời làm Sử quan sao? Sau này Thẩm nương tử không viết sử nữa ư?"

Cái này chọc trúng vào nỗi đau của ta. Ta im lặng một lúc, vẫn cứ sảng khoái lắc đầu: "Đúng, không đến Sử quán nữa. Ta muốn cách xa bệ hạ một chút, sau này dựa vào bán bản thảo, viết sách mà sống."

"Ồ..." Hổ Dược Nhi cái hiểu cái không, nói: "Chuyện viết lách thì ta không hiểu, nhưng mà Thẩm nương tử là người tốt, chắc chắn làm cái gì cũng sẽ tốt."

"Cảm ơn ngươi." Ta cười tủm tỉm nói: "Đến lúc đó phải tới mua truyền kỳ ta viết đó nha."

"Chắc chắn, chắc chắn."

Hổ Dược Nhi hộ tống ta cả đường về Thắng Nghiệp phường, đến chỗ cửa phường, hắn bèn cáo từ với ta, nói là còn phải nhân lúc chưa giới nghiêm ban đêm đến chợ phía Đông một chuyến, mua giùm Khánh Phúc gia gia mấy thứ.

"Rẽ trái ở giao lộ thứ hai phía trước, rồi rẽ phải ở giao lộ thứ ba, căn thứ ba ở đầu ngõ trước nhà có một cây du lớn chính là nhà cô." Hắn nói: "Nhớ kỹ chưa?"

"Chưa." Ta thành thật nói.

Hổ Dược Nhi nhìn trời, trong mắt lộ ra vẻ ngượng nghịu.

"Ngươi về đi, đừng để quá giới nghiêm." Ta thông tình đạt lý nói: "Ta tìm người hỏi đường là được."

Hổ Dược Nhi ngàn lần cảm tạ rời đi. Ta bắt một đứa nhóc đang đuổi chó ở ven đường, dùng một viên kẹo hối lộ nó dẫn đường cho ta.

Đứa bé lắc đầu, cười hỏi ta: "Tỷ từ đâu đến?"

"Ta mới từ Hoàng cung ra, đi rất xa, rất mệt."

Đứa bé: "Tỷ nói dối. Trong Hoàng cung đều là các tỷ tỷ mặc lễ phục xinh đẹp, đội mũ chóp cao. Tỷ tuyệt đối không giống."

Ta cúi đầu nhìn bộ y phục bẩn thỉu của ta... Đây là bộ ta mặc hai năm trước mắng Hoàng đế trên Tuyên Chính điện, trên ống tay áo còn dính máu mũi khô cạn của ta. Ừm... đúng là không giống trong cung tới.

Nó nhìn phục sức của ta, giật mình nói: "Chẳng lẽ tỷ là cung nữ?"

Ta kiên nhẫn giải thích: "Chắc không tính là cung nữ. Ta tên Thẩm Anh, trước kia là Khởi cư lang. Đệ biết Khởi cư lang không? Chính là người chuyên ghi chép mỗi ngày Hoàng đế đã làm gì..."

Không ngờ là vừa nghe thấy hai chữ "Thẩm Anh", đứa bé kia bỗng nhiên sững lại, mở to hai mắt ngơ ngác nhìn ta chằm chằm.

"Đệ sao vậy?" Ta nói: "Danh tiếng của ta lớn như vậy sao?"

Đứa bé đột nhiên gào họng kêu lên một tiếng: "Cứu mạng!!"

Ta còn chưa kịp hoàn hồn, đứa nhóc đã tè ra quần, nước mắt nước mũi tèm lem bỏ chạy.

Để lại ta một mình trong mớ hỗn độn.

"Nhìn kìa, nàng chính là Thẩm Anh, Mẫu Dạ Xoa rất xấu rất lợi hại đó." Hai đứa trẻ chụm vào tường chỉ lên người ta xì xào bàn tán.

"Ba đầu sáu tay, bảy mươi hai phép biến hóa."

"Ôi, thật đáng sợ... Nàng nhìn qua đây rồi! Chạy mau!"

Ta:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play