Buổi sáng tiểu Vân
Chức rất thanh tỉnh, Phương Nhất Tỉnh cảm nhận được sự sinh động của nó. Quả thực đáng yêu y chang Vân Chức, Phương Nhất Tỉnh muốn sờ sờ trấn an nó một chút.
Nhưng Vân Chức mau mắc cỡ chết được.
Cậu trốn ở bên trong không chịu chui ra, eo cong lại, không cần tưởng tượng cũng biết thân thể dưới chăn đỏ bừng đến mức nào.
Phương Nhất Tỉnh nhịn không được cười khẽ ra tiếng, tiếng cười trầm thấp phát ra từ trong cổ họng, giường khẽ rung lên.
Vân Chức cảm giác được Phương Nhất Tỉnh đang cười cậu, vừa xấu hổ lại vừa
tức giận, đôi tay ở trong chăn lung tung sờ đến trên người của Phương
Omega xinh đẹp, cào cào mấy cái lên eo anh, không mạnh, giống như một
chú mèo đang tức giận giơ móng ra cào người.
“Trả quần áo cho em.” Giọng nói thẹn thùng rầu rĩ của bạn nhỏ Omega ngọt ngào phát ra từ trong chăn.
Lúc cậu cảm nhận được cơ thể mình biến hóa, phản ứng đầu tiên là trốn đi,
cho nên vẫn chưa lấy lại được quần áo, có lẽ là rớt ở trên người Phương
Nhất Tỉnh.
Mãi mà vẫn chưa thấy quần áo
nhét vào trong chăn, Vân Chức nghi hoặc chuyển động thân thể, lặng lẽ
vươn cánh tay phải mảnh khảnh ra ngoài, mò mẫm bên ngoài chăn, ý đồ tự
tìm quần áo của mình.
Quần áo còn chưa tìm được đã bị một bàn tay to lớn bắt lấy.
Giây tiếp theo, một cái tay khác của Phương Nhất Tỉnh luồn vào trong chăn, chuẩn xác bắt lấy cái eo của cậu, đem cậu ra ngoài.
Vân Chức nửa ngồi dậy trong tay anh, nửa thân trên trần trụi như tuyết trắng, hai mắt mê man nhìn anh.
Tấm chăn mềm mại quấn lên eo bụng cùng với đùi của cậu, che đậy bộ vị mà cậu không muốn lộ ra.
Phương Nhất Tỉnh rũ mắt, bàn tay nóng bỏng, xúc cảm trơn trượt dường như vẫn
còn lưu lại ở đấy, anh nắn vuốt đầu ngón tay. Quần áo mà anh vốn dĩ định mặc cho Vân Chức bỗng nhiên bị ném lên đầu cậu.
Quần áo từ trên đầu rơi xuống, che đi gương mặt của Vân Chức.
“Tự em mặc.” Anh xốc chăn lên, bước xuống giường đi nhanh vào phòng vệ sinh, giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn.
“Vốn dĩ em muốn tự mặc mà.” Vân Chức kéo quần áo xuống, vừa khó hiểu lẩm bẩm lầm bầm vừa tự cài nút áo.
Cuối cùng hai người cũng rời giường, nhân viên y tế nghe bọn họ gọi cơm, rốt cuộc mới dám đi vào quan sát tình huống của bệnh nhân Kim Vân Chức.
Trải qua một loạt kiểm tra với độ chính xác cao, bác sĩ trưởng Giang Nguyên
nói Vân Chức đã an toàn vượt qua thời kỳ phân hoá, các hạng mục chỉ tiêu hiện tại của cơ thể đều biểu hiện bình thường, có thể trực tiếp xuất
viện. Bên bệnh viện lấy tin tức tố của Vân Chức ra, xét nghiệm thông tin xong sẽ thông báo cho Vân Chức, đồng thời cũng sẽ làm hồ sơ tư mật để
báo cáo quốc gia.
Nghe nói tin tức tố của mình là hương vị mật đào, Vân Chức nâng cánh tay lên ngửi ngửi, chỉ có
thể ngửi được một chút mùi hương có vị ngọt.
Bởi vì tối hôm qua phân hoá mà tin tức tố của cậu và Phương Nhất Tỉnh tiết
ra ngoài nhiều vô cùng, Phương Nhất Tỉnh đã phun thuốc chặn mùi tin tức
tố cho cả hai, người bình thường sẽ không ngửi ra.
Vân Chức chép chép miệng, cậu cảm thấy mùi của mình không dễ ngửi như mùi của Phương Omega xinh đẹp.
Phương Nhất Tỉnh không biết Vân Chức đang trộm so sánh hương vị tức tố của bọn họ, anh đi theo Giang Nguyên làm thủ tục thay Vân Chức, nhận thuốc ức
chế động dục chuyên dùng của Omega với miếng ngăn tin tức tố, còn có các loại đồ dùng chữa bệnh mà quốc gia trợ cấp cho Omega.
Trở lại phòng bệnh, Vân Chức phân loại thuốc rồi bỏ vào ba lô. Nghe nói ba
lô là do Lý Viên Viên đem đến lúc cậu mới nhập viện không lâu, Lý Viên
Viên vốn muốn ở lại chăm sóc Vân Chức, nhưng đã có Phương Nhất Tỉnh chăm sóc nên hắn cũng không kiên trì nữa, cùng với nhân viên công tác đến để tìm hiểu tình huống quay về.
Trong ba lô vậy mà còn có cả điện thoại của cậu! Chòi oi Viên Viên tri kỷ quá đi à!
Vân Chức ấn phím nguồn, chờ điện thoại khởi động.
Màn hình khóa của điện thoại sámg lên, cùng lúc đó, mấy tin nhắn mới hiện ra.
Vân Chức click mở, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Lão sư Lục Thanh Phong:【Còn mười phút nữa là đến giờ học rồi, tôi rất mong đợi dáng vẻ của em. Tôi mới vừa mở một chai rượu vang đỏ, em sẽ thích nó.】
Lão sư Lục Thanh Phong:【Đến trễ năm phút rồi, trễ một phút tôi sẽ phạt em mười phút.】
Lão sư Lục Thanh Phong:【Tại sao còn chưa tới? Không nhận điện thoại của tôi?】
……
Lão sư Lục Thanh Phong:【Không dám tới sao? Trước 11 giờ em còn không xuất hiện tôi sẽ gọi cho Kim Trạch Lệ, em nghĩ tôi không dám nói cho anh ta đó à!】
Vân Chức nhìn thấy tin nhắn này liền di chuyển tầm mắt lên phía trên, thời gian hiển thị ở góc trên bên trái màn hình: 11:15.
Trong lòng Vân Chức lộp bộp một chút, dần dần bất an.
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc bỗng làm sự bất an của cậu tăng lên gấp bội.
Tên người gọi: Kim Trạch Lệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT