“Em sắp phân hóa rồi,” Phương Nhất Tỉnh thấp giọng cười nói với cậu, “Bé ngốc.”
Vân Chức không để ý Phương Omega xinh đẹp nói cậu ngốc, cậu nằm ở trên giường ngơ ngác mở to mắt.
Hóa ra khó chịu như vậy, là bởi vì sắp phân hóa sao?
Cậu nỗ lực làm trái tim đang đập loạn khôi phục lại bình thường, tĩnh tâm cảm nhận những biến hóa trong cơ thể.
Bụng vẫn hơi co rút đau đớn, phía sau lưng lạnh toát, đặc biệt cảm thấy cổ
rất lạnh. Ở sau cổ có một chỗ hơi hơi nóng lên, dưới làn da trắng nõn
mỏng manh có cái gì đó đang chuyển động, theo tần số nhịp tim của cậu mà nhảy rồi lại nhảy.
Đây chắc hẳn là tuyến thể đã phân hóa thành thục của cậu nhỉ?
“Vậy bây giờ em là Omega đã phân hóa thành thục rồi đúng không ạ?” Vân Chức
vùi đầu vào trong chăn ngửi ngửi cổ áo, nhưng không ngửi thấy gì, cậu
lại từ trong chăn ló đầu ra, khó hiểu hỏi: “Tại sao em không ngửi được
mùi tin tức tố của em thế? Nhất Tỉnh có ngửi được không?”
Phương Nhất Tỉnh chỉnh chăn ngay ngắn cho Vân Chức, ôn nhu nhìn cậu.
Anh có thể ngửi được, mùi hương mật đào nhạt nhẽo sắp trở thành một quả đào chín thơm thơm ngọt ngọt. “Bởi vì em vẫn chưa phân hoá hoàn toàn.”
Phương Nhất Tỉnh không nhanh không chậm mà pha một ly nước nóng với ít
nước ấm, đặt ống hút vào để Vân Chức đang nằm có thể trực tiếp uống, anh nói: “Uống ít nước trước.”
Vân Chức ngoan ngoãn ngậm lấy ống hút, đôi mắt nhìn Phương Nhất Tỉnh.
Ngón tay Phương Nhất Tỉnh gãi gãi phần tóc mái mềm mại của Vân Chức, hơi
không đành lòng nói với cậu, “Bác sĩ nói quá trình phân hóa của Omega có khả năng kéo dài liên tục hai ngày, hôm nay có thể em… Sẽ rất khó
khăn.”
Vân Chức chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Sẽ đau hơn lúc đầu luôn ạ? Lúc anh phân hóa đau cỡ nào thế?”
Phương Nhất Tỉnh không biết. Alpha phân hoá cũng gian nan nhưng không phải cơn đau đớn trên cơ thể mà là sự thống khổ trên tinh thần, lý trí bị dục
vọng hành hạ, bị tra tấn dày vò bởi những dục vọng cuồng bạo và ham muốn đen tối khác nhau.
Trước khi gặp được
Vân Chức anh chưa từng đi tìm hiểu xem chính xác là trong thời kì Omega
phân hóa đã phải chịu đựng những gì, chỉ nghe nói nếu sinh con và đánh
dấu vĩnh viễn đau đớn cấp 10 thì Omega phân hóa không có thuốc hoặc tin
tức tố của Alpha trấn an sẽ đau đớn cấp 8.
May mắn là Vân Chức đang ở bệnh viện, nơi này có thiết bị y tế không chê
vào đâu được với những loại thuốc tốt nhất, còn có người có tin tức tố
với mức độ phù hợp đạt tới trăm phần trăm là anh đây.
“Thuốc của bệnh viện có thể giảm bớt cơn đau do phân hóa, anh cũng sẽ ở bên
cạnh em, đừng sợ.” Phương Nhất Tỉnh nhìn thời gian, nhẹ giọng hỏi cậu,
“Có đói bụng không, muốn ăn gì đó chứ? Ăn một chút rồi ngủ tiếp nhé?”
Giọng điệu này cũng dịu dàng quá chừng. Tuy rằng thường ngày Phương Omega
xinh đẹp cũng nói chuyện với cậu giống thế nhưng hôm nay nghe rất dịu
dàng, giống như đang dỗ cô vợ nhỏ vậy, Vân Chức nghe đến nỗi lỗ tai đều
đỏ hết cả lên.
“Không muốn ăn.” Hai tay
Vân Chức nắm lấy chăn ở dưới cằm, cơ thể không dấu vết mà rụt vào trong
chăn, lén giấu đi hai lỗ tai nóng bừng bừng mới lên tiếng: “Muốn uống
trà sữa, nóng.”
“Thêm gấp đôi khoai viên
nhỏ, phải không?” Phương Nhất Tỉnh nói xong rồi cười. Thời kỳ bạn nhỏ
Omega ngọt ngào yếu ớt nhất nên để cậu tùy ý một chút.
Vân Chức gật gật đầu.
Tuy rằng là nửa đêm nhưng Phương Nhất Tỉnh vẫn có cách gọi trà sữa nóng hầm hập tới. Anh đỡ Vân Chức ngồi dậy, kiên nhẫn chờ cậu uống xong rồi dẫn
cậu đi đánh răng.
Vân Chức nằm một hồi
trên giường lại buồn ngủ. Biết phân hóa bình thường đều như thế nên Vân
Chức yên tâm thoải mái mà chìm vào giấc ngủ.
Ngủ không quá nửa tiếng đồng hồ Vân Chức lại bị lạnh mà tỉnh giấc. Trong
phòng mở máy sưởi, trên giường cũng có chăn nhưng Vân Chức vẫn cảm thấy
tay chân lạnh cóng, phía sau lưng lạnh toát làm cậu ngủ không được.
Cậu mở mắt ra, phát hiện Phương Nhất Tỉnh vẫn còn ngồi bên mép giường canh
chừng, hai tay anh rũ xuống, nhắm hai mắt, không biết đã ngủ hay chưa.
Vân Chức duỗi tay chạm chạm vào đầu Phương Nhất Tỉnh, Phương Nhất Tỉnh lập
tức mở mắt ra nhìn Vân Chức, nghe được cậu nói: “Nhất Tỉnh, anh đi nghỉ
ngơi đi, chỗ em không có việc gì hết á, có gì em sẽ gọi y tá.”
Phương Nhất Tỉnh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Vân Chức, bàn tay to lớn ấm áp
của anh bao lấy tay Vân Chức, sưởi ấm cho cậu, anh lắc đầu, “Thời kỳ
phân hóa không thể không có người bên cạnh.”
“Trong phòng bệnh có giường cho người nhà không nhỉ?” Vân Chức rướn cổ nhìn
một vòng, không nhìn thấy được, do dự nói: “Nhất Tỉnh có để ý việc ngủ
chung với em không? Giường này đủ cho hai người ngủ nè.”
Thật ra Phương Nhất Tỉnh vốn muốn nói phòng bệnh là phòng xép, bên trong còn có phòng riêng cho người nhà nghỉ ngơi nhưng nghe đến nửa câu sau của
Vân Chức, anh liền nuốt trở vào.
Phương
Nhất Tỉnh giả vờ làm ra động tác nhìn quanh phòng một lượt, đôi mắt thâm thúy nhìn Vân Chức: “Hình như không có giường cho người nhà, anh ngủ ở
đây sao?”
Vân Chức nghĩ đến điều gì đó, chần chờ trong chốc lát rồi hỏi: “Anh không ngại ạ?”
“Ngại cái gì? Chúng ta ngủ chung rất nhiều lần rồi.”
Vân Chức hiểu ra.
Cậu dịch người vào bên trong, kéo chăn sang một bên vỗ vỗ bên người, ý bảo Phương Nhất Tỉnh nằm lên.
Phương Nhất Tỉnh nhìn đôi mắt đơn thuần của cậu, lương tâm trong chớp mắt hơi giãy dụa bị anh ấn trở về.
Anh nằm lên giường, một lần nữa thay hai người đắp chăn đàng hoàng, đôi tay quy củ đặt ở trước ngực.
Vân Chức luôn cảm thấy tư thế ngủ của Phương Nhất Tỉnh có chút cứng đờ,
chẳng qua chưa kịp nghĩ nhiều cậu đã nhắm mắt lại lần nữa. Phương Nhất
Tỉnh nằm bên cạnh cậu, cánh tay cậu để kế cánh tay anh, nhiệt độ truyền
tới, cơ thể dần dần trở nên ấm áp, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ, cậu vẫn có thể cảm giác được khối thịt mềm sau cổ kia càng lúc càng nóng, thình thịch nhảy kết nối với lồng ngực của cậu, lôi kéo nhịp đập trái tim cậu tăng tốc.
Tỏa ra mùi thơm của quả đào chín.
Phương Nhất Tỉnh vất vả lắm mới ngủ được lại bị mùi hương ngọt ngào này làm cho tỉnh giấc.
Không biết anh đã nghiêng người từ lúc nào, trong lòng còn xuất hiện một bạn nhỏ Omega vừa thơm vừa mềm.
Trong thời kỳ phân hóa bạn nhỏ này ngủ không thành thật chút nào hết, cứ vòng tay ôm lấy anh, vùi đầu vào trong lòng anh, hai tay hai chân quấn lấy
trên người anh, dính rồi lại dính.
Hình như còn đang ậm ờ mà làm nũng.
Cả căn phòng đều tràn ngập mùi hương mật đào chín mọng, dưới xúc tác của
máy sưởi trong phòng, mùi hương ấy càng thêm nồng đậm, dụ dỗ người ta
phạm tội.
Đáy mắt Phương Nhất Tỉnh tối
sầm, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Chức không chút kiêng dè gì với anh,
thiên tính ham muốn dục vọng cùng chiếm hữu của Alpha như đang gặm nhắm
rồi ăn mòn lý trí. Anh cực kỳ muốn dùng hàm răng sắc nhọn này cắn vào
làn da trắng nõn mềm yếu trước mắt.
Trong đầu có một giọng nói đang gào thét: Cắn xuống đi, cắn xuống rồi em ấy
sẽ thuộc về cậu! Chẳng lẽ cậu không muốn đem tin tức tố của mình rót vào cơ thể em ấy sao? Mau cắn xuống đi!
Giọng nói ấy càng lúc càng lớn, Phương Nhất Tỉnh cũng kề sát vào Vân Chức, môi anh cách vị trí sau cổ cậu chỉ còn năm centimet.
Bỗng nhiên đôi tay đang ôm lấy anh hơi siết lại, như là ngại bản thân ôm không đủ chặt, nhích lại gần hơn.
“… Nhất Tỉnh, em khó chịu, Nhất Tỉnh ôm em…”
Cơ thể Phương Nhất Tỉnh chớp mắt cứng đờ, lý trí khôi phục trở lại, buộc
những cảm xúc mãnh liệt nơi đáy mắt cùng với phản ứng của cơ thể lui
xuống.
Anh duỗi tay kéo Vân Chức lên trên một chút, cúi đầu nhìn kỹ cậu còn mơ mơ màng màng ngủ, anh thở ra một
hơi, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa lưng cậu.
Tin tức tố gỗ mun trầm hương khắc chế được phóng xuất ra, ôn nhu bao lấy hai người bọn họ.
Một buổi tối này Vân Chức nháo đến nỗi không ngừng nghỉ một giây một phút
nào, lúc thì cậu bảo đau, lúc thì cậu bảo nóng quá đừng có ôm cậu, lát
sau lại bảo lạnh, chủ động dang tay dính vào người Phương Nhất Tỉnh.
Phương Nhất Tỉnh một đêm không ngủ, tận tâm tận lực chăm sóc bạn nhỏ Omega ngọt ngào của anh.
Đắm chìm trong hương thơm ấm áp êm dịu, dù chỉ một khoảng cách nhỏ cũng không muốn tách ra.
Buổi sáng bác sĩ cùng với y tá đến kiểm tra giường, Giang Nguyên mặc áo
blouse trắng, theo sau là bốn năm bác sĩ thực tập và y tá đến phòng bệnh VIP trong khu cao cấp kiểm tra.
Giang Nguyên dừng chân trước cửa phòng bệnh của Vân Chức, gõ cửa hai cái, không ai đáp lại.
Sau vài giây do dự, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, mấy y tá phía sau trong mắt lóe lên sự hưng phấn, vừa đi vừa rướn cổ nhìn vào trong.
Kim Vân Chức đang dưỡng bệnh ở trong phòng bệnh này nè! Hơn nữa còn nghe
nói hôm qua Phương Nhất Tỉnh ở đây chăm sóc cả một đêm! Các cô có thể
nhìn đã mắt!
“Người bệnh Kim Vân Chức,
xin hỏi bây giờ cậu cảm thấy thế nào?” Giang Nguyên hắng giọng, giả vờ
là một bác sĩ đứng đắn, hắn lật xem bệnh án trong tay, nói xong liền
ngẩng đầu nhìn về phía giường bệnh.
Chỗ phồng trên giường có hơi lớn.
Hắn đến gần hỏi: “Người bệnh Kim Vân Chức, cậu ngủ…”
Lời mới nói ra một nửa liền im bặt, bởi vì cái cục phồng phồng trên giường kia chuyển động, có người xoay người ngồi dậy.
Sắc mặt Phương Nhất Tỉnh không vui mà nhìn chằm chằm hắn, trên mặt vèo vèo phóng ra khí lạnh.
“Im lặng.” Tông giọng đè thấp lộ ra một cỗ áp lực làm người khác không cách nào né tránh.
Mấy Beta khác đi cùng Giang Nguyên có thể không biết chứ hắn thì không thể
không biết, bởi vì Phương Nhất Tỉnh là Alpha hàng thật giá thật, là
Alpha có tin tức tố chất lượng cấp bậc cao nhất.
Lúc anh xoay người kéo chăn trên giường đi, không cẩn thận trong chớp mắt
đã làm lộ ra đầu vai trắng nõn của Vân Chức. Giây tiếp theo đã được
Phương Nhất Tỉnh che lại.
Giang Nguyên đứng gần nên đã thấy được hình ảnh đó, hắn khó tin mà trừng mắt nhìn Phương Nhất Tỉnh.
Tên cầm thú Phương Nhất Tỉnh này, vậy mà lại nhân lúc bạn nhỏ Omega kia hôn mê đi lột quần áo người ta ra! Người ta chỉ là đứa bé mới phân hóa thôi á!
Hơn nữa mức độ phù hợp tin tức tố cao thì đã làm sao? Bạn tình nhỏ Omega duyên trời sắp đặt gì gì đó là anh
đơn phương thừa nhận như thế, sau này người nhà Vân Chức mà biết được
thân phận của anh chưa chắc gì đã thèm đếm xỉa tới đâu ha!
Nhưng đối diện với cái bản mặt như tảng băng của Phương Nhất Tỉnh, hắn vẫn
rất tự giác ngậm miệng lại, xoay người đưa những người khác ra ngoài.
“Lát nữa lại đến kiểm tra bệnh nhân.” Vẻ mặt Giang Nguyên nghiêm túc, nói
với mấy y tá và thực tập sinh ngoài phòng bệnh, “Không được để lộ thông
tin bệnh nhân, đặc biệt là phòng bệnh này, nếu không các cô các cậu sẽ
phải tự gánh vác hậu quả đấy.”
Vài người liên tục gật đầu.
Trong phòng, Phương Nhất Tỉnh nghe được tiếng cửa đóng lại thì một lần nữa
xoay người qua, cưng chiều nhìn Vân Chức một hồi lâu, anh đặt cằm trên
đầu Vân Chức rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh
sáng bên ngoài chói mắt, Vân Chức rốt cuộc cũng tỉnh dậy, khó chịu đau
đớn trong người đều biến mất, cậu cảm giác sau khi phân hoá xong tinh
thần liền thoải mái dễ chịu.
Chủ yếu là trong ổ chăn rất thoải mái.
Nằm ở trong lòng Phương Omega xinh đẹp rất thoải mái.
Cách một tấm chăn, hai tay Phương Nhất Tỉnh ôm lấy cậu, quay mặt sang chỗ cậu, nhắm mắt. Chắc là ngủ rồi.
Vân Chức vẫn còn chút ấn tượng với lúc vừa mới bắt đầu phân hóa của tối hôm qua, cậu mơ mơ màng màng nghe được Phương Nhất Tỉnh dỗ cậu, một chút
mất kiên nhẫn cũng không có.
Đôi mắt Vân Chức không tự giác được mà cong lên, nhìn chằm chằm nhan sắc khi ngủ của Phương Nhất Tỉnh.
Trước mắt Phương Nhất Tỉnh có quầng thâm nhàn nhạt, Vân Chức có hơi áy náy.
Tầm mắt dời xuống, Vân Chức nhìn cánh môi của Phương Nhất Tỉnh. Môi nhạt
màu, hình môi cũng rất đẹp, chắc là rất thích hợp để hôn môi. Không biết Phương Omega xinh đẹp có hôn môi không nhỉ?
Trên hành lang, không biết y tá nào bất cẩn làm ngã xe y tế, âm thanh thanh
thúy của dược phẩm và khay kim loại vang lên, làm Vân Chức bừng tỉnh
lại, cũng làm cho Phương Nhất Tỉnh thức giấc.
Nhìn đôi mắt mê man phá lệ trở nên ôn nhu của Phương Nhất Tỉnh, tim Vân Chức đột nhiên đập loạn.
Lúc ngồi dậy, tấm chăn bị tuột đi, phía sau lưng bại lộ ở trong không khí cảm giác được trống rỗng lạnh lẽo.
Cậu kinh ngạc, tại sao cậu lại không mặc quần áo?!
Vân Chức đột nhiên lùi lại vị trí ban đầu ở trên giường, tay nắm chặt chăn, nhìn Phương Nhất Tỉnh như thể là một cô nương nhỏ bị ác bá bắt nạt,
kinh hoảng nói: “Quần áo em đâu?!”
Toàn
thân trắng như tuyết của Vân Chức rơi vào mắt Phương Nhất Tỉnh, anh lập
tức nhìn sang chỗ khác, thế mà trong đầu lại cứ nhớ tới hai hạt nhỏ đỏ
ửng trên làn da trắng như sữa, như loại kem có màu hồng nhạt mang theo
mùi hương hấp dẫn.
Quần áo là tự Vân Chức cởi. Nửa đêm cậu cứ luôn miệng bảo nóng nên Phương Nhất Tỉnh đành phải
xuống giường tắt máy sưởi đi, xoay người lại đã thấy Vân Chức mơ màng
ngủ ngồi dậy, lắc lư cởi áo.
Vẫn còn
nóng, chưa có đủ, đôi tay cậu kéo lấy lưng quần, muốn cởi quần ngủ ra
luôn. Quần ngủ sọc xanh của bệnh nhân lỏng lẻo treo trên vòng eo mềm
mại, dường như chỉ cần kéo nhẹ một cái là có thể kéo đi mất.
Phương Nhất Tỉnh kịp thời bước tới giữ tay Vân Chức lại, Vân Chức không cởi
nữa, cánh tay gầy gò trắng nõn như không xương vòng lên eo của anh.
Rõ ràng trên người Phương Nhất Tỉnh cũng rất nóng nhưng cậu vẫn không chịu buông tay, nhất định phải ôm anh ngủ.
“Ở bên chỗ anh này,” Phương Nhất Tỉnh quay đầu, giọng bé như tiếng muỗi kêu: “Buổi tối em thấy nóng, nên tự cởi.”
“A.” Mặt Vân Chức hơi đỏ, dựa vào Phương Nhất Tỉnh, muốn tự mình đi lấy quần áo mặc vào.
Thân thể dán lên người anh, cậu bỗng nhiên cứng.
Phương Nhất Tỉnh cũng không ngờ được mà ngẩn người, “Em…”
Vân Chức dường như đứng hình trong mấy giây, vết ửng hồng từ cần cổ trắng
như tuyết lan đến trên mặt, thậm chí đuôi mắt cũng nhuốm một tia ửng
hồng, cố tình là hai mắt Vân Chức còn phiếm nước, thoạt nhìn như sắp
khóc vì ngượng.
Trong nháy mắt, Phương Nhất Tỉnh rất muốn bắt nạt cậu. Muốn nghe tiếng khóc nức nở của cậu vì chịu không nổi nữa.
Theo bản năng, cánh tay ở bên ngoài tấm chăn của Phương Nhất Tỉnh vòng lên eo Vân Chức, kéo người về phía mình.
Nhưng việc Vân Chức bổ nhào vào người anh không xảy ra, giây phút mà anh kéo
lấy Vân Chức, cậu giống như một bé rắn nhỏ màu trắng trơn trơn bóng
bóng, chui tọt vào trong chăn.
Cơ thể trắng nõn trốn bên trong chăn, đầu cũng giấu ở trong.
Phương Nhất Tỉnh cảm giác được vài giây sau trong ổ chăn có bé người xấu nào
đó lén la lén lút xê dịch eo, chỗ nóng hổi kia cách xa anh ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT