Tiêu Chiến đặt điện thoại xuống, kinh nghi bất định nhìn quanh gian phòng, đây đúng là phòng trước kia anh mua ở Bắc Kinh, nhưng cách sắp xếp đồ dùng lại thay đổi rất nhiều.
Anh đi một vòng quanh phòng, đông nhìn nhìn tây ngắm ngắm, đa số đồ vật anh cảm thấy khá lạ lẫm, nhưng xác thực là đồ anh sẽ mua.
- Mình không phải là chưa tỉnh ngủ chứ?
Tiêu Chiến dụi dụi mắt.
Anh đi vào phòng vệ sinh chuẩn bị rửa mặt thanh tỉnh một chút, lại bị chính mình ở trong gương dọa sợ, ít thịt trên mặt trước kia mãi mới nuôi được giờ hoàn toàn biến mất, trước kia còn có cảm giác thiếu niên, giờ nhìn đâu cũng thấy như một nam nhân thành thục đầy mị lực.
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng đập cửa dồn dập, phảng phất một giây sau có thể đập nát nó, Tiêu Chiến nhanh chóng chạy ra mở cửa.
- Em cũng quá nhanh...đi...
Tiêu Chiến mở cửa đối diện với ánh mắt của Vương Nhất Bác, hai người đều ngơ ngác sững sờ nguyên chỗ.
Tiêu Chiến nhìn bộ dáng Vương Nhất Bác, so với thấy chính mình trong gương còn kinh ngạc gấp một vạn lần. Hai má sữa đô đô trên mặt Vương Nhất Bác giờ không thấy đâu nữa, người cậu gầy xọp, cứ như chỉ còn mỗi da bọc xương. Vóc dáng cao hơn, đứng đối mặt với Tiêu Chiến, hình như còn cao hơn anh một ít.
- Em làm sao...
Tiêu Chiến còn chưa nói hết lời, đã bị Vương Nhất Bác ôm chặt lấy, tựa như muốn khảm Tiêu Chiến vào thân thể, như vậy bọn họ sẽ không thể tách ra nữa.
- Cún con, anh sắp không thở nổi rồi, mau buông ra... em muốn ghìm chết anh à?
Vương Nhất Bác lúc này mới không nỡ mà buông anh ra, nhưng lập tức lại nắm chặt tay Tiêu Chiến, sợ buông lỏng Tiêu Chiến liền không thấy tăm hơi.
- Vương Nhất Bác, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao anh lại ở chỗ này, rõ ràng tối hôm qua chúng ta còn ngủ ở nhà! Còn có... em sao mà... thay đổi nhiều như vậy?
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, hình như nhìn thế nào cũng không thấy đủ. Cậu dè chừng nói:
- Chiến ca, anh còn nhớ bây giờ là năm nào không?
Trên đường, trong lòng Vương Nhất Bác liền có suy đoán...
- Năm 2020! Chẳng lẽ lại còn có thể là 2018 à? Hỏi cái này làm gì?!
Tiêu Chiến kì quái hỏi.
- Chiến ca, bây giờ là năm 2025, không tin anh mở điện thoại ra nhìn thời gian...
- Em nói đùa gì vậy?
Nói xong, Tiêu Chiến cầm điện thoại, nhưng vừa mở màn hình liền ngây ngẩn cả người, vừa rồi gọi điện thoại không chú ý, ngày trên di động rõ ràng hiển thị là 05/09/2025...
Tiêu Chiến phút chốc ngơ ngẩn:
- Là anh xuyên không... hay là mất trí nhớ?
- Đầu anh có đụng vào đâu không? Hay đầu có chỗ nào không thoải mái không?
Vương Nhất Bác không biết bây giờ mình nên lo lắng nhiều một chút, hay vẫn là mừng thầm nhiều một chút, còn có chút sợ hãi, nếu Tiêu Chiến đột nhiên khỏe rồi lại không để ý đến cậu thì làm sao bây giờ...
- Không có! Đầu anh rất tốt! Trí nhớ cũng không có vấn đề... chẳng lẽ anh thật sự xuyên không?
Tiêu Chiến chưa từ bỏ ý định, loay hoay điện thoại, lúc này mới phát hiện chiếc điện thoại này không phải điện thoại đôi với cái của Vương Nhất Bác khi trước, nhưng bên ngoài rất giống bộ kia.
Tiêu Chiến lại mở wechat ra, lập tức liền hiện ra một đống tin tức, nhưng vậy mà lại không phát hiện khung đối thoại của Vương Nhất Bác! Anh vất vả lắm mới tìm được Vương Nhất Bác trong danh bạ liên lạc, khiếp sợ phát hiện mình không chỉ hủy bỏ vị trí đầu, sửa lại ghi chú thậm chí ngay cả vòng bạn bè cũng chặn luôn rồi...
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác:
- Năm năm nay chúng ta không phải...
- Không phải! Chúng ta không có...! Chúng ta chỉ là cãi nhau, anh đang giận em thôi.
Vương Nhất Bác lập tức sốt ruột phủ nhận.
- Anh chỉ hỏi vậy thôi, khẩn trương làm gì! Chúng ta sao lại cãi nhau? Xem ra tình huống rất nghiêm trọng đấy...
- Bởi vì...
Vương Nhất Bác nhớ tới trước kia chính mình luôn trượt ván bị thương, dẫn tới Tiêu Chiến tức giận, nhưng Tiêu Chiến sẽ vừa mắng cậu, vừa ôn nhu giúp cậu thoa thuốc.
Về sau, lúc vừa chia tay, cậu nhớ Tiêu Chiến đến phát điên, lại không dám nhắn tin cho anh, vì vậy lúc trượt ván liền cố ý ngã, nghĩ rằng nhỡ đâu Tiêu Chiến còn đau lòng cậu thì sao... sau đó ngốc nghếch chụp một tấm hình đầu gối bị rách chảy máu, cùng với dòng chữ " ngã... đau" gửi vào vòng bạn bè, thiết lập chỉ có mình Tiêu Chiến nhìn thấy.
Thế nhưng, Tiêu Chiến vẫn luôn không có hồi âm, anh sẽ không mắng cậu nữa...
- Bởi vì... em trượt ván, đầu gối lại bị thương, anh rất tức giận...
Vương Nhất Bác nhỏ giọng đáp.
- Anh biết ngay mà! Em chỉ ỷ vào tuổi trẻ nên ra sức giày vò bản thân! Về sau già rồi chịu tội chính là em đó!
Tiêu Chiến cắn răng nói, không chút nghi ngờ.
- Cho nên Chiến ca, về sau anh quản em nhiều thiệt nhiều được không, anh biết em chỉ nghe lời anh mà.
Lúc Vương Nhất Bác nói những lời này có chút nghẹn ngào, mắt cũng đỏ lên.
- Em làm gì thế! Anh còn có thể không quản em à
Tiêu Chiến tức giận nói:
- Kéo ống quần lên cho anh xem xem
Tiêu Chiến đau lòng...
- Đều... đều đã lành hết rồi, đừng nhìn
Vương Nhất Bác bất an nói.
- Vừa mới còn để anh quản em, giờ đã không nghe lời rồi à?
Tiêu Chiến nói xong lập tức xụ mặt
- Cho anh nhìn là được, anh đừng tức giận!
Vương Nhất Bác lập tức nóng nảy
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác trước mặt cẩn thận từng li từng tí nịnh nọt chính mình, không biết năm năm nay rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, lại khiến cho một cool guy không sợ trời không sợ đất biến thành bộ dạng này, sợ mình tức giận...
Nhưng lúc anh thấy Vương Nhất Bác kéo ống quần lên, hai đầu gối toàn vết sẹo lớn nhỏ khác nhau, anh lập tức không thể tỉnh táo nữa:
- Anh của sau này luôn mặc kệ em sao? Để cho em làm loạn như này?
- Không phải! Anh có quản đấy! Là em tự mình tùy hứng... em về sau sẽ không như thế nữa!
Thấy Vương Nhất Bác ủy khuất ba ba nhìn mình, Tiêu Chiến không biết nói gì cho phải, trong lòng không biết là cảm giác gì. Anh không biết năm năm này mình và Vương Nhất Bác làm sao, sao lại không chăm sóc tốt bé con của mình, lại khiến cậu bị thương nhiều đến thế.
Tiêu Chiến chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác:
- Đúng rồi! Hôm nay anh không có công tác gì à! Có phải anh làm lỡ...
- Không có, hôm qua anh vừa mới sát thanh về Bắc Kinh, đẩy hết lịch trình, chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian ngắn. Chiến ca, bây giờ thần chí anh không rõ, cứ cùng về nhà trước đã nha.
- A xi~ Ăn nói kiểu gì thế hả Vương Nhất Bác? Ai thần chí không rõ cơ?
Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi nói.
- Em... em thần chí không rõ! Chiến ca, hiện giờ anh còn có rất nhiều việc không rõ ràng lắm, cùng em về nhà đã, anh ở đây em lo.
- Sao anh cứ có cảm giác em đang giấu anh cái gì nhỉ?
- Không... không có mà... tóm lại chúng ta về nhà trước rồi nói sau nha, có được không?
- Đi, đi, đi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT