Không hiểu sao hôm nay quay phim Vương Nhất Bác cứ thấy bồn chồn, luôn có dự cảm không lành khiến cậu không có cách nào nhập vai được. Sau khi bị đạo diễn hô ngừng nhiều lần, đạo diễn nhìn ra trạng thái của cậu không ổn liền quyết định quay những cảnh khác cho cậu về nghỉ trước.
Trên đường về khách sạn Vương Nhất Bác gọi cho Tiêu Chiến muốn anh an ủi mình, nhưng Tiêu Chiến vẫn luôn tắt máy! Từ cái lần Tiêu Chiến đồng ý với cậu rằng sẽ không để cậu tìm không thấy anh nữa thì khi công việc bận rộn đều sẽ nói trước với cậu, chứ đừng nói gì đến việc tắt máy.
Vương Nhất Bác lập tức gọi điện cho trợ lý của Tiêu Chiến, kết quả trợ lý lại nói hoạt động hôm nay vừa kết thúc Tiêu Chiến liền về nghỉ ngơi, đến cả anh ấy cũng không liên lạc được! Nghe thấy thế Vương Nhất Bác liền cuống rồi.
Không được! Cậu phải lập tức đi tìm Tiêu Chiến! Một phút cũng không đợi được! Cậu cứ có cảm giác nếu bây giờ không về tìm anh thì Tiêu Chiến sẽ lại biến mất như 5 năm trước anh ấy từng làm vậy.
Chạng vạng tối Tiêu Chiến về đến nhà, anh muốn gọi cho Vương Nhất Bác nhưng điện thoại lại vang lên trước...
- Alo? Là Tiểu Chiến phải không? Bác là mẹ của Nhất Bác.
Tiêu Chiến vừa đặt điện thoại lên tai liền nghe được một giọng nói ôn nhu.
Nghe thấy người bên kia máy là mẹ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lập tức ngơ ngẩn
- Xin lỗi vì làm phiền cháu, bác cũng không ngờ được là sẽ còn có thể gọi điện cho cháu, nhưng gần đây bác với ba nó vẫn luôn thấy tin tức của hai cháu trên mạng... 5 năm trước không phải cháu đã đồng ý chia tay với nó rồi sao? Vốn nó đã dần dần hồi phục rồi, sao cháu lại đột nhiên liên lạc lại với nó? Bác xin cháu, cắt đứt với nó đi...
Mẹ của Vương Nhất Bác cầu xin nói.
- Alo? Tiểu Chiến, cháu còn đó không?
Mẹ Vương nghi hoặc hỏi, nhưng đầu dây bên kia vẫn luôn im lặng.
Tiêu Chiến cảm thấy đầu mình ong ong như muốn nổ, căn bản không có cách nào suy nghĩ, càng không biết đáp lại như thế nào.
Thật lâu sau, Tiêu Chiến mới cố gắng sắp xếp ngôn từ, anh mở miệng nói:
- Cháu hiểu ý của bác, nhưng tạm thời cháu không thể làm được ạ. Cháu xin lỗi, cháu còn có việc...
Kết thúc cuộc gọi Tiêu Chiến lập tức tắt nguồn, một mình yên tĩnh ngồi thật lâu trong phòng, giờ khắc này anh thấy mệt mỏi quá, vì sao yêu một người lại khó như vậy? Anh đột nhiên muốn ngủ một giấc, cái gì cũng không cần nghĩ, khó chịu thì đi ngủ thôi...
Tiêu Chiến lấy 6 chai budweiser từ trong tủ lạnh ra rồi nốc một phát hết sạch, sau đó liền mơ mơ màng màng ngủ quên.
Tiêu Chiến cũng không biết mình ngủ bao lâu, đột nhiên cảm thấy cả người mình bị một luồng sáng bao trùm, anh mở mắt ra liền phát hiện bản thân đang ở trong một nhà hàng, mà "Tiêu Chiến" lại đang ngồi ở phía đối diện...
Hai mắt Tiêu Chiến co rụt, vô thức nhìn về phía thân thể của mình, anh khiếp sợ phát hiện bản thân đang trong hình thái trong suốt! Anh không kịp nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra thì ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi một đôi vợ chồng đang đi tới, bọn họ ngồi xuống đối diện "Tiêu Chiến", nhìn gương mặt quen thuộc kia đích thị là cha mẹ của Vương Nhất Bác!!! Nói đúng hơn là họ của 5 năm trước...
Tiêu Chiến không có ký ức gì về việc mình đã từng gặp họ trong nhà hàng này... Vậy nên, nơi này là không gian trí nhớ của "Tiêu Chiến"?!
- Tiểu Chiến à, thật ngại quá, biết là cháu bận như thế mà còn hẹn cháu ra chỗ này...
Trong trí nhớ của Tiêu Chiến, mẹ của Vương Nhất Bác vẫn luôn rất hòa nhã, giờ phút này trên mặt bà lại tràn đầy ngượng ngùng, gượng gạo.
- Không sao đâu hai bác, hai bác có chuyện gì cứ việc nói ạ
Trên mặt "Tiêu Chiến" là nụ cười lịch sự, nhưng hai tay dưới đáy bàn lại lặng lẽ nắm chặt, anh có chú căng thẳng.
- Vậy hai bác đây đành nói thẳng vậy, trước kia Nhất Bác nhà chúng ta mang cháu về chơi, chúng ta nghĩ hai cháu chỉ là bạn bè bình thường. Cháu cũng rất lễ phép hiểu chuyện, hai người bọn ta thật sự rất thích cháu.
- Nhưng sau này chúng ta cảm thấy càng ngày càng không đúng, mãi đến tuần trước nó về nhà gọi điện cho cháu, bác vô tình nghe thấy nó gọi cháu là..., lúc này chúng ta mới biết được hai cháu lại là cái quan hệ...!
Mẹ Vương Nhất Bác nói xong liền nhịn không được nghẹn ngào khóc, bà lau nước mắt không ngừng.
- Từ nhỏ Nhất Bác đã rất độc lập, nó tự có chính kiến của nó, chỉ cần là thứ gì nó thích chúng ta đều ủng hộ, cũng đều để nó làm! Nhưng... cái chuyện nó thích đàn ông như thế này, hai người chúng ta thật sự không chấp nhận được, rõ ràng lúc trước nó còn có bạn gái mà!
- Cho nên... Tiểu Chiến à, hy vọng cháu có thể cảm thông cho người làm cha làm mẹ như chúng ta không? Hai người bọn ta chỉ hy vọng nó có thể yêu đương bình thường, sau này có gia đình, có con cái!
Ba Vương vừa nói vừa lau nước mắt cho mẹ Vương.
- Hai bác, cháu hiểu ý của hai người ạ, nhưng tình cảm là chuyện của hai người cháu không thể tự mình quyết định được, cháu rất xin lỗi...
Nghe xong lời của cha mẹ Vương Nhất Bác, nụ cười mà "Tiêu Chiến" cố gắng duy trì vụt tắt, anh nói xong liền đứng dậy cúi người chào, sau đó liền chạy khỏi gian phòng này.
- Đây là nguyên nhân chúng ta chia tay vào 5 năm trước sao?
Tiêu Chiến nỉ non, nhưng hiện tại không ai có thể cho anh câu trả lời.
"Tiêu Chiến" vừa rời đi thì ánh sáng lại lần nữa lóe lên, trước mắt anh liền chuyển sang một khung cảnh khác, hình như đang trong phòng nghỉ. Anh vừa nhìn liền thấy ngay "Vương Nhất Bác" má mochi của 5 năm trước, Tiêu Chiến còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã thấy có hai người hổn hển xông vào...
- Vất vả lắm cậu mới nổi tiếng được, vậy mà cậu cứ manh động như này sao? Cậu với Tiêu Chiến yêu nhau chúng tôi có thể không quản, nhưng đây đã là lần thứ hai cậu bị chụp được lúc đến khách sạn tìm anh ấy rồi! Công ty phí rất nhiều sức lực mới giúp cậu đè xuống đấy!
Người đại diện của Vương Nhất Bác nói xong liền ném một xấp ảnh xuống mặt bàn.
"Vương Nhất Bác" vươn tay cầm lên xấp ảnh nhìn liếc quá, là ảnh được chụp từ các góc độ khác nhau cảnh cậu ra vào khách sạn nơi Tiêu Chiến ở.
- Bây giờ cậu phải nghe tôi, hai tháng này cậu không được đi tìm Tiêu Chiến nữa! Nếu lại bị chụp tiếp thì cậu xong đời rồi! Chúng ta phải nhanh chóng thoát khỏi cái mác nổi tiếng nhờ đóng phim đam mỹ, tôi sẽ sắp xếp thêm việc xào nhiệt độ của cậu với nữ minh tinh!
- Không thể!
"Vương Nhất Bác" lập tức từ chối.
- Nếu như cậu vẫn bày ra cái thái độ này thì công ty cũng không cần tốn công tốn sức giúp cậu đè xuống nữa! Tôi cảm thấy tôi trực tiếp tìm Tiêu Chiến nói chuyện tốt hơn nhiều!
Người đại diện uy hiếp nói.
- Không được! Tuyệt đối không được đi tìm Tiêu Chiến! Tôi biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ...
Người đại diện nói đến Tiêu Chiến, "Vương Nhất Bác" đành phải tạm thời thỏa hiệp.
Người đại diện vừa đi, "Vương Nhất Bác" nhìn chằm chằm vào xấp ảnh kia, hai mắt dần dần đỏ lên, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy quật cường không cam lòng...
Tiêu Chiến vẫn đứng bên cạnh nhìn thấy hết thảy, lòng anh nổi lên từng trận chua xót. Hóa ra cún con của anh đã từng im lặng chịu đựng áp lực nặng nề thế này. Tiêu Chiến muốn vươn tay chạm đến "Vương Nhất Bác" an ủi cậu, nhưng tay anh lại trực tiếp xuyên qua "Vương Nhất Bác", bây giờ anh không có cách nào chạm được vào cậu cả...
Lúc này khóe mắt Tiêu Chiến đang nằm ngủ trên giường đột ngột rơi lệ, trước mắt không ngừng hiện lên ký ức của 5 năm trước, anh hy vọng có chức năng tạm dừng để dừng lại thước phim này, hoặc có thể có người gọi anh dậy cũng được, anh không muốn nhìn nữa. Nhưng ngay cả nhắm mắt anh cũng không thể làm được, những hình ảnh kia vẫn dũng mãnh tràn vào đầu anh.
Hai tháng sau, bởi vì trong lòng "Vương Nhất Bác" luôn có phiền não nên đã gạt "Tiêu Chiến", ngay cả gọi điện cũng không dám gọi nhiều, cậu rất sợ nghe thấy giọng của anh rồi lại không kìm được bản thân mà đến tìm anh. Cậu chỉ có thể dốc sức liều mạng làm việc, cứ nghĩ rằng sống qua hai tháng này là được, do đó cậu không hề phát hiện ra Tiêu Chiến có chỗ nào không đúng...
Mà hai tháng này, "Tiêu Chiến" cảm thấy Vương Nhất Bác hình như càng ngày càng bận, còn bận hơn cả anh... Trước kia dù có bận đến đâu cậu cũng sẽ giành giật từng giây gọi điện thoại cho anh, bận đến đâu cũng sẽ thức trắng đêm bay đến tìm anh. Mà bây giờ, hình như đến thời gian gọi điện cho anh cậu cũng không có...
Tận đến một tuần trước, "Vương Nhất Bác" vui mừng nói với anh rằng đêm thất tịch sẽ đến gặp anh, hơn nữa còn chuẩn bị một món quà vô cùng đặc biệt! Tiêu Chiến mong đợi suốt một tuần, nhưng vào đêm trước hôm thất tịch "Vương Nhất Bác" lại gọi điện tới bảo không cách nào đến được.
- Chiến ca, em xin lỗi! Đã nói là đêm thất tịch sẽ đến gặp nhau rồi, nhưng tự dưng em lại có việc...
"Vương Nhất Bác" ảo não nói.
- "Không có gì đâu, tại cún con của chúng ta nổi tiếng quá mà, công việc quan trọng hơn, vừa hay mai anh cũng có việc..."
"Tiêu Chiến" cố gắng khiến giọng của mình nghe tự nhiên giống ngày thường nhất có thể, không hiện ra một chút mất mác nào.
- Nhưng em nhờ người gửi quà thất tịch đến cho anh rồi đó, chắc mai là anh nhận được thôi! Chiến ca, anh đợi em nhé, hai ngày sau em xong việc sẽ lập tức bay đến gặp anh. Em thật sự rất rất nhớ anh, nhớ anh lắm lắm.
"Vương Nhất Bác" kích động kể ra nỗi nhớ của mình.
- Được rồi, anh biết rồi! Anh cũng rất nhớ em...
Cũng bởi vì mấy cái nhớ liên tiếp của "Vương Nhất Bác" mà Tiêu Chiến cũng tạm thời vứt bỏ hết phiền não của mình. Anh quyết định ngày mai sẽ bay đi tìm Vương Nhất Bác, lén cho em ấy cái bất ngờ!
Cùng ngày đêm thất tịch, "Tiêu Chiến" lặng yên nghe ngóng Vương Nhất Bác về khách sạn hay chưa, sau đó xuống máy bay bắt xe đến đó, gọi một bữa ăn tình nhân, muốn chút nữa đi gõ cửa phòng Vương Nhất Bác. Em ấy mà nhìn thấy mình chắc sẽ bị dọa hết hồn cho coi, vừa nghĩ đến đó khóe miệng Tiêu Chiến liền không nhịn được khẽ cong lên.
"Tiêu Chiến" đợi thật lâu cũng không thấy Vương Nhất Bác về, anh buồn chán mở weibo ra lướt, vậy mà lại thấy được hotsearch của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến tò mò ấn vào xem hotsearch "Vương Nhất Bác trưởng thành ❤", kết quả lại thấy được đoạn cut trong video tiết mục thất tịch đêm nay của cậu. Trong video Vương Nhất Bác không còn hờ hững với nữ giới nữa, mà là mím môi thẹn thùng tác động lẫn nhau. Bình luận của fan ở phía dưới đều là "Bé con cuối cùng cũng lớn rồi!"
"Tiêu Chiến" tựa như đang tự làm khổ bản thân, anh không ngừng tua đi tua lại đoạn video đó, lòng của anh cũng từng chút một dao động. Rõ ràng ngày đó cha mẹ của Vương Nhất Bác rất kiên quyết, những lời của hai người họ bây giờ như đang mọc rễ nảy mầm trong lòng anh. Vương Nhất Bác vốn là thích nữ mà! Em ấy cũng không phải sinh ra đã cong, chỉ vì gặp anh... Nếu như không có anh, khi Vương Nhất Bác gặp được cô gái mà em ấy thích sẽ kết hôn sinh con, có được một gia đình hạnh phúc...
"Tiêu Chiến" ở khách sạn suy nghĩ lung tung đến nửa đêm, thức ăn trên bàn đã sơm lạnh nhưng Vương Nhất Bác vẫn chưa trở về. Cuối cùng, anh nhấc điện thoại lên gọi cho Vương Nhất Bác...
- Nhất Bác, em xong việc chưa? Bây giờ em đang ở đâu?
"Tiêu Chiến" thăm dò hỏi.
- Chiến ca, em vừa xong việc nè, giờ em đang ở khách sạn nghỉ ngơi rồi! Ca, anh nhận được quà chưa?!!! Có thích không?
Nghĩ đến cảnh "Tiêu Chiến" nhận được quà của cậu, Vương Nhất Bác liền vui lắm.
Trong lòng "Tiêu Chiến" trầm xuống, lạnh lẽo đến cùng cực. Vương Nhất Bác đã về khách sạn nghỉ ngơi? Vậy là Vương Nhất Bác đang nói dối anh? Nhưng tính cách của anh lại không cho phép anh chất vấn cậu... Anh không biết rằng nguyên nhận thực sự việc Vương Nhất Bác đến giờ vẫn chưa về khách sạn là cậu phát hiện ra mấy tay săn ảnh ngồi canh me ở cổng khách sạn. Do đó cậu đã tạm thời đổi một khách sạn khác nghỉ ngơi, nhưng vì không muốn để Tiêu Chiến lo lắng nên đã nói dối...
- Em nói quà cho anh là cái hotsearch hôm nay à? Anh rất thích!
"Tiếu Chiến" cay đắng vừa cười vừa nói.
- Hả? Hotsearch gì ạ?
Vương Nhất Bác ngơ ngác.
- Vương Nhất Bác, anh thật sự mệt rồi... Yêu đương với em như thế này thật sự không có ý nghĩa gì cả. Mỗi ngày đều bị giám sát, hai tháng cũng không gặp được một lần. Còn em, em quá trẻ con, xúc động, ham chơi, luôn khiến bản thân bị thương, luôn khiến người khác phải lo lắng. Làm người yêu của em thật sự quá mệt mỏi, luôn có những việc không thể giải quyết được hết. Hình như anh cũng không hề thích em như trước nữa rồi. Chúng ta... chúng ta đến đây thôi Vương Nhất Bác.
Trái tim của anh dường như cũng bị đào ra theo từng chữ anh nói, anh giống như đã tự tay mạnh mẽ bóp nát nó.
- Chiến ca, anh đừng đùa nữa mà! Rõ ràng anh không có nghĩ vậy! Xảy ra chuyện gì? Có phải do gần đây em không gặp anh không, nên anh mới giận đúng không? Anh nghe em giải thích, là vì... là vì...
"Vương Nhất Bác" vừa vội vừa tức, cậu nức nở nói, nhưng nói mãi cũng không nói được là vì sao.
- Anh nghĩ như vậy đấy, Vương Nhất Bác chúng ta chia tay đi...
Nghe thấy tiếng khóc nức nở của cậu, "Tiêu Chiến" rất muốn đổi ý. Anh muốn nói với cậu rằng không phải vậy, em cực kỳ cực kỳ cực kỳ tốt, anh cực kỳ cực kỳ thích em, anh thích dáng vẻ luôn hồn nhiên của em, rất muốn em mãi mãi làm cậu bạn nhỏ của anh, muốn lo lắng cho em cả cuộc đời... Nhưng cuối cùng "Tiêu Chiến" vẫn nắm chặt tay, móng tay gằn sâu vào trong da thịt, cắn răng nói ra lời trái ý mình.
"Tiêu Chiến" nói xong liền không đợi Vương Nhất Bác đáp lại đã ngắt máy, trực tiếp rút luôn sim ra. Đã quyết định rồi anh sẽ không cho phép mình lại dao động, mặc kệ rằng hiện tại anh đã đau đến nỗi ngạt thở...
"Tiêu Chiến" rất hiểu Vương Nhất Bác, cậu chắc chắn sẽ không đồng ý chia tay. Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ đi tìm anh, mà anh tuyệt đối không thể gặp cậu, một khi gặp anh nhất định sẽ không chống nổi.
"Tiêu Chiến" ở khách sạn suy nghĩ thật lâu. Anh quyết định ra nước ngoài giải sầu, cũng để Vương Nhất Bác bình tĩnh hơn... Với lại đã hơn một năm rồi anh gần như đều bận bịu với công việc, bây giờ anh muốn cho phép bản thân mình ngừng lại một chút...
"Tiêu Chiến" suốt đêm quay lại Bắc Kinh, anh đoán khoảng sáng mai Vương Nhất Bác sẽ quay về Bắc Kinh tìm mình, nên anh phải dọn xong đồ trước khi Vương Nhất Bác trở về. Nhưng Tiêu Chiến lại không biết là sau khi anh ngắt máy, việc đầu tiên Vương Nhất Bác làm là lên nhìn hotsearch, vừa nhìn liền sợ đến choáng váng. Vương Nhất Bác gọi lại cho Tiêu Chiến nhưng mãi vẫn không có người bắt máy, cậu lập tức bỏ lại hết thảy quay lại Bắc Kinh. Khi về đến nơi lại phát hiện Tiêu Chiến không ở đây, cậu như phát điên chạy đi tìm anh.
"Tiêu Chiến" lần nữa trở lại nhà của bọn họ, anh chỉ đem theo quần áo của mình, đúng rồi, còn có quà thất tịch của Vương Nhất Bác nữa, buổi chiều anh đi gấp còn chưa kịp mở ra xem.
"Tiêu Chiến" ngồi trên máy bay bóc quà của Vương Nhất Bác tặng anh, là một chiếc nhẫn hình vương miện, bên trên khảm đầy kim cương, bên trong có khắc hai chữ WX, vô cùng đẹp. Khó trách Vương Nhất Bác cứ liên mồm hỏi anh có thích không.
Tiêu Chiến cẩn thận đeo nhẫn lên ngón áp út, vừa vô cùng. Hóa ra trước đó Vương Nhất Bác hay cầm tay anh chơi là muốn chuẩn bị món quà này. Cuối cùng Tiêu Chiến không chịu được nữa, nước mắt anh từng giọt từng giọt rơi xuống thấm ướt chiếc nhẫn, anh rất thích rất thích món quà này...
"Vương Nhất Bác" gần như điên tìm Tiêu Chiến suốt 3 ngày, không làm việc, không ăn không ngủ, người có khả năng biết chỗ của Tiêu Chiến cậu đều hỏi. Nhưng tất cả mọi người đều nói với cậu rằng Tiêu Chiến chỉ nói với họ muốn ra nước ngoài chơi, còn anh đi đâu, đi bao lâu họ cũng không biết.
Về sau "Vương Nhất Bác" không tìm Tiêu Chiến nữa, cậu ở nhà uống rượu say suốt 3 ngày, mỗi ngày đều uống đến không còn nhận thức nữa mới thôi. Thẳng đến ngày thứ 4 cậu mơ mơ màng màng nhìn thấy Tiêu Chiến, anh nhìn dáng vẻ cậu thất vọng nói:
- Em vẫn cứ trẻ con như vậy, thật ấu trĩ, chỉ khiến người khác lo lắng cho em thôi!
- Tiêu Chiến, xin anh đừng đi!
"Vương Nhất Bác" vồ tới chỗ Tiêu Chiến biến mất, nhưng cậu không bắt được gì cả, cả người ngã mạnh xuống đất, tay chân truyền đến cảm giác đau đớn khiến cậu thanh tỉnh rất nhiều.
"Tiêu Chiến" không cần cậu nữa, vì chê cậu nhỏ, cảm thấy cậu không trưởng thành... Vậy cậu sẽ cố gắng trở nên thành thục, trở nên càng ưu tú! Cậu muốn mình mạnh mẽ hơn, cậu muốn giải ước với công ty, nắm lấy quyền quyết định của bản thân! Vì vậy Vương Nhất Bác biến mất 1 tuần lại tiếp tục trở về làm việc.
Một tháng sau Vương Nhất Bác liên tục nhận được rất nhiều cuộc gọi từ bạn bè báo rằng Tiêu Chiến đã về nước. Tất cả mọi người đều biết trước kia Vương Nhất Bác vẫn chạy đôn chạy đáo tìm Tiêu Chiến. Nhưng bây giờ cậu nghe được tin Tiêu Chiến về nước lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
Có người đoán rằng lần này Vương Nhất Bác thật sự bị tổn thương nên không đi tìm Tiêu Chiến nữa. Tiêu Chiến trốn cậu như vậy mà, Vương Nhất Bác cũng phải có lòng tự tôn của mình chứ... Nhưng chỉ có Vương Nhất Bác biết rằng cái gì mà lòng tự tôn, chẳng qua là do cậu nhát gan! Cậu sợ nếu mình đi tìm Tiêu Chiến, khi anh nhìn thấy cậu lại trốn đi một lần nữa thì sao? Nếu như còn mất hết tất cả tin tức của anh nữa thì cậu tình nguyện âm thầm theo dõi anh từ xa...
Khi Tiêu Chiến tỉnh lại mặt anh đã chan chứa nước mắt. Anh ngơ ngẩn ngồi dậy, nhất thời không phân rõ bây giờ là lúc nào rồi. Thẳng đến Tiêu Chiến nhìn thấy căn phòng ngủ quen thuộc của anh và Vương Nhất Bác thì mới kịp phản ứng 2 tháng trước anh đã xuyên đến đây, anh đã xuyên đến 5 năm sau, mà trước khi ngủ mẹ của Vương Nhất Bác đã gọi điện cho anh...
Tiêu Chiến gần như điên rồi, trong đầu anh bây giờ như đang có mấy nhân vật đang đánh nhau tán loạn. Lúc thì hiện lên cảnh Vương Nhất Bác ôm anh nói cậu sợ tối, xin mình đừng đi, lúc thì là bà lão nói mấy năm nay Vương Nhất Bác đã cô độc một mình, còn có bộ dáng mẹ của Vương Nhất Bác hai mắt ngập nước xin anh rời xa Nhất Bác. Những cảnh này trộn lẫn lung tung sắp bức điên anh rồi!
Qua một hồi lâu, Tiêu Chiến chậm rãi nhìn về đồng hồ báo thức ở đầu giường, rạng sáng 4 giờ. Anh không thể không ép mình thanh tỉnh, anh còn có chuyến bay đến Thượng Hải lúc 6 giờ, anh còn phải làm việc.
Khi Tiêu Chiến mở vali dọn đồ thì cửa phòng bị đẩy ra một cách mạnh bạo, anh ngẩng đầu lên liền đối diện với Vương Nhất Bác.
Trên đường về Vương Nhất Bác không ngừng gọi điện cho Tiêu Chiến nhưng anh vẫn không hề nghe máy. Đến khi cậu nóng lòng chạy về nhà, vừa mở cửa phòng ngủ ra liền thấy hai mắt Tiêu Chiến đỏ hoe đang cầm vali dọn đồ.
=======================================
Hoa: Xin nghỉ làm 1 ngày để dịch truyện nhưng trời nó không cho. Hôm đó chỗ tui mất điện từ sáng sớm và máy tính của tui thì hết pin...
Buồn không hề nhẹ!!!!!!!!!!!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT